“Ai da! Cái thằng ngốc này, cậu bị thần kinh hả!!!!” Biện Tang ôm bụng đau đớn kêu la thảm thiết.
Trương Đông Hạo giả vờ nghiêm túc chau mày phản kháng “Anh dám mắng khách hàng của anh như vậy sao!!! Đạo đức nghề nghiệp để ở đâu?”
Y ủy khuất dồn lực vào cánh tay ra một đòn quyết định, búa kéo bao… Lại thua…
Hắn đắc ý nhếch môi, cầm búa cao su gõ một cái mạnh vào chỗ đã đỏ ửng trên bụng y, một lần nữa Biện Tang la lớn “Chết tiệt, tôi nhất định báo thù!!!!”
Hắn bật cười thoải mái tựa lưng vào ghế sofa, cười đến đỏ cả mặt mới cố gắng ngừng lại, hắn cảm thấy người này giống như món đồ chơi của trẻ em, chạm vào là phát ra âm thanh vui tai ấy.
Tiếp theo, lần này thần may mắn gõ cửa, Biện Tang thắng, y nở nụ cười tươi như hoa nhìn hắn “Nè nè, có ngại không? Tiến tới gần một chút ah!”
Trương Đông Hạo không né tránh, trực tiếp vén áo, y nuối tiếc nhìn cơ thể hoàn mỹ trước mắt, không đành lòng sờ sờ, bị hắn liếc một cái cảnh cáo, y mới an phận giơ lên búa cao su…
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm, sáu, bảy,….
Đánh xong một lượt, chưa kịp chờ hắn phản ứng Biện Tang đã buông búa chạy đi, Trương Đông Hạo bị đánh đến ngốc, ngồi im nhìn
y chạy được khoảng giây sau mới giật mình biết bản thân vừa bị ăn gian trắng trợn mới đứng dậy chạy theo.
Căn nhà này tuy là rất rất rộng nhưng hắn vẫn không quên “Đây là nhà của tôi, cậu nghĩ cậu có thể chạy sao!”
Y quay đầu nhìn hắn cười trêu chọc “Có thể!!! Hahahaha!”
Ý muốn của y là chạy đại vào căn phòng nào đó khóa cửa lại, kế hoạch thành công, nhưng suýt nữa đã bị hắn bắt lại, đúng là chân dài cực kỳ có lợi mà.
“Mở cửa!” Trương Đông Hạo đập cửa liên tục nhưng người bên trong vẫn bướng bỉnh không chịu nghe, còn dám trả lời hắn “Có bản lĩnh thì vào đây, tôi còn lâu mới mở cửa cho cậu, tưởng tôi cũng như cậu bị thần kinh chắc?”
Bên ngoài cửa bắt đầu im lặng đến đáng sợ, không một tiếng động, chẳng biết tiếp theo hắn sẽ làm cái quái gì, Biện Tang tò mò nhưng chung thủy không mở cửa, chừng phút sau, có tiếng leng keng vang lên ‘Dafuq, khóa dự phòng sao…’
CHẾT CHẮC RỒI….
Chưa đầy một cái chớp mắt trọn vẹn, Trương Đông Hạo lù lù xuất hiện sau cánh cửa, trán nổi đầy gân xanh nắm cổ áo y kéo ra khỏi phòng.
Trên đoạn đường ngắn ngủi tới pháp trường, Biện Tang không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện đến thấu trời cao, người đã phái sứ đoàn ban phát hạnh phúc của mình lấy điện
thoại gọi tới số của Trương Đông Hạo.
Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn vốn muốn mặc kệ nhưng lại bị tiếng chuông làm phiền không chịu được lấy ra xem là ai gọi tới.
Mạc Hạ Xuyên chờ người kia nghe điện thoại lâu tới nỗi khó chịu khẽ chau mày, cô muốn nói với hắn vài chuyện, nhưng hắn lại chẳng nghe điện thoại.
“Alo, Em gọi anh có việc gì?” Trương Đông Hạo buông tay để Biện Tang sang một bên, đi ra ngoài vườn đóng cửa lại nghe điện thoại.
Y nhìn hắn đứng bên ngoài nói chuyện bộ dạng như là rất hạnh phúc, nụ cười ôn nhu đó, có lẽ là người đã làm hắn buồn, đúng là cái tên ngốc mà.
Nghe xong điện thoại, hắn hí hứng bước vào trong, tâm trạng trừng phạt gian lận của y cũng không còn nữa, Trương Đông Hạo bảo y về nhà trước, hắn có việc cần phải đi, không cần nói Biện Tang cũng biết đó là việc gì, nhưng mà trong hợp đồng không có bao gồm việc quản lý đời tư của hắn.
Y ra khỏi nhà, không có đóng cửa, để cho hắn tự mình giải quyết, một mạch đi thẳng về nhà, hôm nay không có hứng thú đi chơi, Biện Tang nằm chán chê ở căn phòng nhỏ, nghe tiếng bụng mình kêu mãi mới lười biếng đứng dậy, dự định là đi mua thức ăn nhanh, nhưng nghĩ gì đó, y lại tới chợ ở gần đó mua vài món đồ cơ bản
về nấu.
Trương Đông Hạo hôm nay có cuộc hẹn với Mạc Hạ Xuyên, hắn chuẩn bị rất kỹ càng, còn chủ động đặt bàn ở nhà hàng danh tiếng ngồi đó chờ cô tới.
Người yêu của hắn cuối cùng cũng xuất hiện, còn dắt thêm một người nữa, anh ta trông rất lịch sự, lại còn lần đầu gặp mặt liền cúi chào hắn có phần lễ phép thái quá.
“Ngại quá! Anh tới lâu chưa?” Cô nở nụ cười, ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện vừa được anh chàng kia kéo ra hộ.
Nụ cười trên môi Trương Đông Hạo gần như bị đông cứng “Anh vừa mới tới, đây là…” Hắn nhìn nam nhân kia chờ cô giới thiệu.
“A, đây là Ngô Duẫn Hàn, bạn trai của em!” nói ra mấy câu này cô cũng có phần ngại ngùng vì còn chưa chia tay với hắn đã có người mới. Dù cho cái tiếng người yêu kia cũng chỉ là cái hư danh nhưng làm như vậy quả nhiên không hề nể mặt hắn.
Không chờ hắn lên tiếng, cô liền nói tiếp “Xin lỗi, Đông Hạo, em chọn anh ấy vì cảm thấy bọn em có rất nhiều điểm chung, anh ấy cũng rất thương yêu em… Hôm nay, sở dĩ muốn giới thiệu cho anh, vì… Em xem anh là người bạn thân nhất, cũng là người anh trai của em!”
Hắn gượng cười không để lộ con tim đang âm thầm rỉ máu của mình, lần này hắn thua rồi, thảm bại, đến đáng thương…
Cả bữa cơm
tối đều chỉ có mình Mạc Hạ Xuyên nói chuyện, hắn thỉnh thoảng chỉ cười phụ họa theo, ngoài ra chỉ chăm chú nhìn cô không tránh khỏi đau lòng.
———————————————
“Oa, nhanh như vậy, hợp đồng còn có tháng ngày nữa là kết thúc rồi!” Biện Tang ngồi dưới đèn bàn tính tính toán toán cười như tên dở, nhưng y lại cực kỳ cao hứng đánh dấu loạn trên cuốn lịch để bàn.
Bây giờ là h giờ đêm, Biện Tang chép miệng buồn chán nhìn quanh nhà một lượt, được rồi, đi thôi…
Có lẽ người khác nghĩ y muốn đi ra ngoài chơi bời nhưng tất cả đều sai rồi nhé, y khoác vào áo khoác, đi tới cửa hàng h mua một ít đồ ăn vặt thôi mà.
Trên đường đi vắng vẻ, bất ngờ bị đèn của chiếc xe nào đó chiếu thẳng vào mặt, y bị chói mắt dùng tay che lại, he hé nhìn, chưa kịp thấy rõ đã bị một cái hủ rượu ập vào người.
“Tại sao cô ấy không yêu tôi?”
Giọng nói này có chút quen thuộc, là của Trương Đông Hạo sao? Hắn tại sao lại ở nơi này????
“Nè! Thần kinh hả, tránh ra coi…” Biện Tang đẩy hắn ra, nhưng người kia lại càng dính chặt hơn, hắn áp y lên vách tường bên trong hẻm nhỏ cưỡng hôn.
Bị hơi cồn của hắn nhiễm say, y mềm nhũn nằm trong vòng tay hắn, quên mất kháng cự.
Cũng không rõ họ làm sao mà có thể về được tới nhà của hắn, chỉ biết rằng bản thân y bị Trương Đông Hạo đem ra làm hình nhân thế mạng cho người kia, bị hắn hết ôn nhu rồi cường bạo đều phải hứng chịu rồi âm thầm nuốt trôi xuống.
Cái tên này khi bình thường giống như bị thần kinh, khi gặp chuyện lại giống như thằng ngốc tự làm tổn thương mình rồi tổn thương luôn cả người khác, chỉ cần không tổn thương tới người hắn yêu nhất thì đều có thể.
Cái tên này đúng là đồ bỏ đi, thật ngu ngốc, nhưng lại làm cho y thương tâm giùm hắn, muốn nhìn thấy hắn cười, y tự nghĩ rằng ngày mai sẽ bày trò để hắn cười, để cho bản thân không phải khổ sở bởi loại cực hình mang tên cường bạo này nữa