Đầu tiên là Hà Nại nhìn thấy thư ký của Từ Chấn Thiên, sau đó là Từ Chấn Thiên, Từ Mỹ Sa cùng một vài người khác nối đuôi nhau đi vào. Bỗng nhiên nhìn thấy Từ Mỹ Sa, Hà Nại có chút hoảng loạn, nhịn không được dùng tay áo lau miệng, muốn đoan chính đứng dậy, ít nhất là ngồi ngay ngắn. Tôn Hối đem tất cả động tác của Hà Nại thu vào đáy mắt, nhanh chóng đem cậu ấn xuống, “Ngoan ngoãn nằm sấp đi!”
Tôn Hối dặn dò Hà Nại xong, đối người đang đi tới cười híp mắt nói: “Ngài là Từ tổng đi? Tôi là Tôn Hối, là bác sĩ điều trị chính của Hà tiên sinh.”
“Ân, xin chào.” Từ Chấn Thiên uy nghiêm gật đầu đáp một tiếng, “Đã làm phiền.”
“Đây là trách nhiệm của tôi, thương thế hiện tại của Hà tiên sinh làm cho cậu ấy không thể ngồi cũng không thể đứng, chỉ có thể nằm sấp như thế này. Cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, qua mấy ngày thì có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.” Tôn Hối nói, một bên giúp Hà Nại thu dọn bàn ăn.
Lần này Từ Chấn Thiên không trả lời, mà là thư ký của ông ta: “Được rồi, đến khi đó hãy thông báo cho tôi sớm, việc này tôi toàn quyền phụ trách.”
Tôn Hối cười cười, quay đầu nhìn Hà Nại một cái, liền đối với những người khác nói: “Vậy các người chậm nói chuyện, tôi đi trước.”
“Làm phiền rồi.” Thư ký khách khí nói.
Tôn Hối trước khi ra khỏi cửa liếc nhìn Hà Nại lần nữa, quả nhiên, thằng nhóc này nhìn Từ Mỹ Sa bằng một ánh mắt khác, cái này là ‘liếc mắt đưa tình’ sao? Tôn Hối phát tởm vuốt vuốt cánh tay đang nổi da gà. Tôn Hối suy nghĩ một chút, tốt nhất vẫn là nên về nhà, buổi chiều đã đáp ứng Hà Nại mang cơm tới, khi đó thu lại hộp cơm cũng không muộn. Nghĩ như thế, Tôn Hối liền xoay người hướng thang máy đi tới.
Lại nói, Hà Nại trước giờ sợ nhất là bị thất tình. Còn Từ Mỹ Sa cơ bản là không thèm nhìn tới cậu, đến thăm bệnh cũng sợ là do bị ba ba cô ta ép, Hà Nại tốt xấu gì cũng coi như là cấp dưới của Từ Mỹ Sa. Nữ nhân kia vừa nhìn là biết loại người thích quyền lực và yêu tiền tài, tất cả thái độ của cô ta đối với Hà Nại chỉ là khinh thường. Cái lần ‘Đại mạo hiểm’ quái quỷ kia của Hà Nại cũng là do kiệt tác của đám người Từ Mỹ Sa.
Ngày đó Tôn Hối ngồi trong quán bar, tùy ý liếc nhìn xung quanh liền nhận ra Hà Nại là người đã chạy vào hẻm cứu mình, không khéo hôm ấy anh lại có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp, cho nên chưa kịp cảm ơn cậu liền vội vã chạy đi. Khi đó ở quán bar, nhìn mặt Hà Nại vô cùng ấm ức, sau đó đám người kia nói cái gì đó, Hà Nại lại càng lộ ra vẻ chán ghét cùng phẫn nộ nhưng vẫn đến gần anh, tiếp theo Tôn Hối mới biết được thì ra đám người kia yêu cầu Hà Nại hôn mình, Tôn Hối cũng đoán được chút ít. Bây giờ nghĩ lại, cậu ta nghe lời như vậy sợ là nguyên nhân bắt đầu từ Từ Mỹ Sa.
Tôn Hối vốn không phải là thẳng nam gì gì đó, đối với việc cùng nam nhân hôn môi cũng không bài xích, nhưng anh lại có tính khiết phích nhẹ, tuyệt đối sẽ không cùng nam nhân xa lạ hôn môi, chớ nói chi là đáp ứng mấy trò chơi như thế. Bất quá khi Hà Nại chạy đến muốn yêu cầu hôn môi, theo lý thuyết thì Tôn Hối không thể vì Hà Nại lần trước cứu mình mà đồng ý, như vậy rất không vệ sinh, nhưng anh lại nhìn thấy khuôn mặt Hà Nại ửng hồng, nói chuyện thì ngượng ngùng cực kì đáng yêu, cho nên cái gì mà vi sinh vật, vi khuẩn, những thứ gây bệnh khác đều bị quăng ra sau đầu, tình cờ báo ân chắc cũng không sao đâu ha!
Tôn Hối nhớ lại cái này không nhịn được lắc đầu một cái, không nghĩ tới thằng nhóc này lại ngây thơ đến lợi hại, chiếm được tiện nghi nhiều như thế lại còn muốn trả đũa nữa chứ. May là cái chậu hoa kia không rơi xuống đầu cậu ta, nếu trong lòng thằng nhóc đó không mang thù thì làm sao xảy ra mấy chuyện linh tinh như bây giờ.
Tôn Hối tưởng tượng đến hình ảnh Hà Nại tung tăng vẽ tùm lum lên xe mình, khuôn mặt nhỏ nhắn chu lên mắng ‘Đều tại anh hại tôi’, Tôn Hối nhịn không được liền muốn cười, đúng lúc này thang máy cũng đã xuống tới tầng một. Tôn Hối chen chúc đi ra ngoài, sau đó liền có một đống người lập tức đi vào, lắp đầy cái không gian lớn vốn đang trống không kia.
Trong đại sảnh của bệnh viện huyên náo ồn ào, làm cho Tôn Hối cảm thấy phiền, sao lại nhiều người vậy chứ? Thăm bệnh thì có cái gì tốt! Anh đẩy kính lên một cái, bước nhanh về phía cửa chính.
Nhìn thấy Tôn Hối, một y tá nhìn khá xinh đẹp đứng ở quầy tiếp tân chạy ra, đến gần anh cười ngọt ngào hỏi: “Bác sĩ Tôn, anh phải về rồi sao?”
Tôn Hối cũng lễ phép cười lại, “Ân, đúng thế.”
“Cái kia… Đúng lúc tôi muốn tan ca sớm, ” cô y tá thẹn thùng ám chỉ, nhưng thấy Tôn Hối không có phản ứng gì liền làm ra vẻ khổ sở: “Nhưng nhà tôi ở khá xa, hôm nay không cẩn thận làm chân bị đau…”
“Cô muốn tôi khám giùm sao?” Tôn Hối bình thản hỏi, liền gật gật đầu, thấy cũng có lý liền nói tiếp: “Không thành vấn đề, cô đi ra kia một chút.”
Nói xong, Tôn Hối cứ như vậy nhìn cô ta.
“Không phải…” y tá hơi đỏ mặt, cũng không biết là do lúng túng hay thẹn thùng, cả nửa ngày Tôn Hối không nói gì, cô đành phải nghẹn ra nửa câu sau: “Tôi muốn làm phiền bác sĩ Tôn một chút… Có thể đưa tôi về nhà được không?”
“A….Xin lỗi, tôi hiểu nhầm” Tôn Hối bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vã nói lời xin lỗi, sau đó tiếc rẻ nói: “Nhưng xe tôi đem đi sửa rồi, hôm nay tôi đi bằng tàu điện ngầm, thật là phi thường phi thường xin lỗi.”
Tôn Hối hoàn toàn đem câu ‘Đưa về nhà’ đánh đồng với ‘Dùng xe đưa về nhà’, vậy nên thuận tiện từ chối, xem ra xe bị hỏng cũng có cái tốt đấy chứ!.
Y tá kia vẫn không buông tha nói: “Nhưng mà với tình trạng như vầy thì tôi không thể về nhà được, hay là…”
“À, đúng rồi. Hồi nãy tôi thấy phó chủ nhiệm Trương ở khoa ngoại chuẩn bị về, anh ta lái xe đến đấy. Một hồi anh ta xuống cô đừng bỏ lỡ là được.”
Y tá liền một trận phiền muộn, muốn mình đi cùng cái tên phó chủ nhiệm Trương so với heo còn béo hơn á?!
Cô ta liền vội vàng nói: “Thật ra tôi muốn cùng anh…”
Tôn Hối quay đầu, vừa vặn thấy Trương phó chủ nhiệm béo ị ục ịch từ thang máy đi ra, cả người đây mồ hôi, móc ra cái khăn từ trong quần bò ‘bó sát’ lau mặt.
“Phó chủ nhiệm Trương, Tiểu Tiếu bị đau chân, hỏi anh có thể đưa cô ấy về giùm được không?” Tôn Hối cao hứng lớn giọng kêu, còn phất phất tay.
“Không thành vấn đề!!” phó chủ nhiệm Trương vừa nghe lập tức đáp ứng, hắn vui mừng khôn xiết, căn bản không nhịn được, cơ hồ là đẩy đám người trước mặt ra ba chân bốn cẳng chạy tới.
Tôn Hối nhìn y tá Tiểu Tiếu gật đầu mỉm cười: “Kia tôi đi trước nha, hẹn gặp lại.”
“…” y tá Tiểu Tiếu kia khuôn mặt tràn đầy vẻ không muốn, liếc mắt đưa tình nhìn người đã đi xa, tâm lý không khỏi ai oán. Bác sĩ Tôn cái gì cũng tốt, chỉ là trong phương diện tình cảm có chút đần, không hiểu phong tình, trường hợp này căn bản không phải là có lái xe hay không! Cô tốt xấu gì cũng là cháu gái của viện trưởng, cũng là y tá xinh đẹp nhất bệnh viện, chỉ cần cô muốn thì những người sẵn sàng chở cô về có thể xếp hàng dài tới biển Aegean, nhưng Tôn Hối lần nào cũng xảy ra vấn đề, không phải bị người khác gọi đi thì có việc gấp vân vân và vân vân. (Chị ới, chị chỉ là nữ phụ thôi mà, có xinh đẹp cũng vậy thôi ◝( ̄▽ ̄)◜)
Lúc này phó chủ nhiệm Trương ở bên cạnh y tá Tiểu Tiếu không chịu nổi cô đơn đành lấy lòng nói: “Vậy bây giờ tôi lái xe đến nhé?”
“Hừ! Liên quan gì tới anh!” Tiểu Tiếu vừa vặn thấy y tá thay ca đã tới, cô dữ dằn trừng phó chủ nhiệm Trương một cái, xoay người rời đi.
Phó chủ nhiệm Trương giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, bị cô ta ngang ngược đến nỗi mất hết mặt mũi, nhưng lại không dám đắc tội. Hắn nhìn xung quanh một chút, cũng giả bộ hừ một tiếng đi tới bãi đậu xe, trong lòng tính toán muốn gọi điện cho y tá Tiểu Tiếu nhưng sau đó lại quyết định lái xe ra đường lớn chờ cô.
Còn Tôn Hối thì đi ra cửa sau bệnh viện, tâm tình cực kì tốt, thoát khỏi cái vị y tá Tiểu Tiếu vô cùng nhây kia làm cho anh vui đến nỗi ném hết mấy chuyện bực bội trước đó ra sau đầu. Cái cô y tá kia dung mạo cũng khá xinh đẹp, cứ xem như là cũng xài được đi, nhưng Tôn Hối lại không muốn dính tới cô ta để gặp phải phiền toái, nhưng mà cô nàng này lại không muốn buông tha cho anh, không có việc gì cũng đến tìm anh. Mà Tôn Hối lại càng không dám biến thành kình địch của tất cả đồng bào nam trong bệnh viện, cũng may là cô y tá ngang bướng kia không sợ trời không sợ đất chỉ sợ duy nhất một người đang mê muội cô ta —Phó chủ nhiệm Trương.
Vừa nghĩ đến vẻ mặt thất bại của y tá Tiểu Tiếu, Tôn Hối không nhịn được xấu xa nở nụ cười. Bất quá Tôn Hối cũng không lừa gạt cô ta, chiếc xe thân yêu của anh bị chậu hoa nện cho thương tích trầm trọng, hiện tại đang tội nghiệp nằm trong tiệm sửa. Tính ra xe của mình cũng quá đáng thương, nhưng Tôn Hối lại nghĩ tới bộ dạng Hà Nại sợ sệt nói sẽ bồi thường, nụ cười vui vẻ liền treo lên mặt anh.
————-
Tôn Hối cũng đã ăn xong cơm chiều, anh liền đi ra ngoài, dù sao sáng nay Hà Nại vẫn chưa nói muốn ăn cái gì, vậy thì đến xung quanh bệnh viện mua cho cậu ấy vậy.
Không biết tại sao Tôn Hối nghĩ tới Hà Nại thì lại có chút không yên lòng, tỷ như hôm qua, khi nghe thư kí kia nói gọi điện đến nhà Hà Nại thì không ai bắt máy, hơn nữa điện thoại của người thân mà Hà Nại ghi lại trước đó cũng không ai tiếp, tuy rằng thư kí kia nói sẽ cố gắng liên lạc với gia đình của cậu, nhưng là Tôn Hối luôn cảm thấy nằm viện mà không một ai quan tâm thì rất không tiện, cho nên anh liền đến phòng trực của y tá gọi điện về cho người nhà cậu, không nghĩ tới rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, nhưng đối phương ngay cả Hà Nại bị thương thế nào, nằm bệnh viện nào cũng không thèm hỏi, liền trực tiếp cúp máy.
Lúc đó Tôn Hối cũng lười quan tâm đến việc này, có lẽ thư kí kia sẽ an bài. Nhưng khi ngủ trưa dậy, lúc ăn cơm không tự chủ được lại nhớ đến Hà Nại, bệnh viện này ngoại trừ bệnh nhân nội trú bị bệnh nặng khó chữa phải ở lâu dài trong đấy thì những bệnh nhân khác không được bệnh viện chuẩn bị cơm sẵn, xem ra thực sự là không ai quan tâm đến cậu ta…
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Tôn Hối lại gọi đến phòng trực trong bệnh viện, quả nhiên là nghe được không ai mang cơm đến cho Hà Nại. Cũng coi như là có duyên với Hà Nại, Tôn Hối liền dứt khoát mang cơm đến cho cậu. Bất quá anh vốn tính toán là chỉ đưa lần này thôi, sau đó bật đèn xanh để tên thư kí kia đảm nhận việc này, nhưng mà khi đó không biết bị gì mà Tôn Hối lại hỏi Hà Nại chiều nay muốn ăn cái gì, còn nói muốn đưa tới cho cậu… Được rồi, nói chung là bây giờ phải đi thêm một chuyến nữa.
Tôn Hối mới vừa đến trước cửa bệnh viện, liền nhìn thấy một cô gái tóc dài đứng ở quầy tiếp tân trong đại sảnh, tính tình có chút nóng nảy, nhìn lại lần nữa, kia không phải là Từ Mỹ Sa sao?
Cô ta ở đây làm gì? Tôn Hối có chút không thoải mái nghĩ.
“Xin lỗi, chỗ này chúng tôi không thể tra được số phòng của bệnh nhân, nếu như là người nhà bệnh nhân thì có thể đến quầy đăng kí phòng bệnh nội trú để hỏi.”
Cô gái kia liếc một cái, tức giận nói: “Tôi làm sao biết cái chỗ đó nằm ở đâu?!”
“Từ Mỹ Sa?” Tôn Hối nghe cô ta nói thì thấy có hơi kì quái, tính thăm dò kêu một tiếng.
Cô gái kia thật sự xoay người lại, nhanh chân đi mấy bước đến trước mặt Tôn Hối, kiêu ngạo quan sát Tôn Hối từ trên xuống dưới “Anh đã gặp qua tôi?”
“…” Tôn Hối khóe miệng giật giật, buổi sáng cô ta bị mù à?!
“Tôi là Tôn Hối…”
“Không quen biết.” Cô gái kia khó chịu đáp, cứ tưởng Tôn Hối là một trong những người theo đuổi Từ Mỹ Sa, nên lười cho anh cái phản ứng, quay người lại đi tới quầy tiếp tân.
Nếu như ban nãy Tôn Hối nghi ngờ người này có phải Từ Mỹ Sa hay không, thì bây giờ thấy thái độ của cô ta, anh hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa”Buổi sáng chúng ta đã gặp nhau ở phòng bệnh của Hà Nại, tôi là bác sĩ điều trị chính của cậu ấy.”
Vừa mới dứt lời, cô gái kia liền quay mặt về phía Tôn Hối, vẻ mặt biến đổi độ, tươi cười như hoa, đương nhiên là nhìn sơ qua cứ như một thiếu nữ hiền lương thục đức: “Thì ra là bác sĩ Tôn, tôi tới tìm Hà Nại.”
Bởi vì cô ta đột nhiên biến hóa còn nhanh hơn lật sách cùng với câu nói này, nội tâm Tôn Hối có chút nghi hoặc, yên lặng nhìn cô ta, nói: “Cô hình như không phải là Từ Mỹ Sa?”
Nữ nhân sững sờ, sau đó thở dài cụt hứng nói: “Tôi là em gái của cô ta, Từ Hâm.”
“Ừm.” Tôn Hối gật gật đầu, có thâm ý khác nhìn cô, “Cô muốn đến thăm Hà Nại? Vậy đi theo tôi.”
“Hảo a, hảo a.” Cô gái kia vừa nghe liền cao hứng đuổi theo Tôn Hối “Đúng rồi, làm sao anh biết tôi không phải Từ Mỹ Sa?”
Tuy là hỏi, nhưng không chờ Tôn Hối trả lời, Từ Hâm liền tự cho mình câu trả lời: “A, tôi biết rồi, nhất định là buổi sáng chị tôi có tới, buổi chiều tôi lại không biết phòng bệnh ở đâu, cho nên anh biết đúng không.”
“…” Tôn Hối không nhịn được liền liếc cô ta một cái, tiếc là lần này đập vào mắt Tôn Hối là ngực của cô nàng.
Đi tới phòng bệnh Hà Nại, Tôn Hối trước tiên đẩy cửa tiến vào.
“Anh đến rồi.” Hà Nại nhìn thấy Tôn Hối rõ ràng rất là cao hứng.
Tôn Hối thấy vậy tâm tình liền trở nên thật tốt, cười nói: “Có người tới thăm cậu này. Là Từ Mỹ Sa…ừm, em gái của cô ta.”
Hà Nại vừa nghe thấy ba chữ ‘Từ Mỹ Sa’ hai mắt lập tức sáng lên, nhưng khi nghe đến từ ’em gái’, trong nháy mắt, Hà Nại liền lộ ra tia mê man cùng kinh sợ, tiện thể thay đổi luôn sắc mặt.