Chương 8 - Đại công tước Lucius Eyal Roderick
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Linh Nhi
Beta: Quy
Công tước Celeste căng thẳng vì cuộc viếng thăm bất ngờ. Tất cả người hầu, người đang làm việc, như thường lệ, họ cúi chào khi thấy người đàn ông đi cùng với quản gia, Alfred.
“Thật vinh dự khi được gặp ngài, Đại công tước Roderick.”
Anh ta bước đi vô cùng lãnh đạm, không quên liếc nhìn đám người hầu. Mái tóc đen mượt mềm mại của anh ta chuyển động theo từng bước chân. Một khuôn mặt đầy kiêu ngạo với làn da trông có vẻ nhợt nhạt. Sự hiện diện của anh đã thu hút những người xung quanh.
Một cô hầu gài không thể rời mắt khỏi anh ta, lẩm bẩm, “Chính là ngài ấy…”
Đại công tước duy nhất của đế chế Hartman, Lucius Eyal Roderick, với đôi mắt màu vàng kim độc nhất vô nhị. Bất cứ ai trong đế chế này đều biết đó chính là biểu tượng đại diện cho vương quyền. Anh ta có khuôn mặt gầy khác xa so với hầu hết những đàn ông trong vương quốc.
Cùng với sự hiện diện của anh ta, không khí trở nên thật đáng sợ, và sự lạnh lùng vô cảm cũng khiến người khác phải dè chừng.
Màu mắt vàng kim của anh lấp lánh như ánh mặt trời, vô cùng tỏa sáng. Thú cưng của anh cũng xuất hiện trên bờ vai vững chắc ấy, nhưng đáng chú ý hơn là chiếc huy hiệu được treo ở thắt lưng càng khiến anh trở nên đáng sợ hơn.
Ánh mắt của cô hầu gái vô tình nhìn sang tay trái của Lucius, tay cầm thanh kiếm.
“Máu, vết máu.”
Có vết máu trên ngón tay anh. Cô hầu gái nuốt nuốt nước bọt và rùng mình. Nếu nhìn kỹ, cô có thể thấy vô số vết thương và vết chai ở tay anh ấy.
Anh ta chỉ huy các quốc gia nhỏ ở phía Đông và phía Tây, một mình chịu trách nhiệm về các cuộc chiến tranh trên vùng đất đang xảy ra ở phía Nam. Anh có đủ quyền lực và sức mạnh để đe dọa hoàng đế.
Người hầu gái cấp cao kế bên đã cảnh báo cô hầu đang nhìn chằm chằm phía sau anh khi anh đi qua.
“Đừng hành động thô lỗ nữa. Cúi chào mau!”
“X… xin lỗi!”
Cô hầu trẻ vội vã cúi đầu theo lệnh của cô hầu cấp cao. Cô ấy chưa làm việc ở đây lâu, vì vậy đội khi cô vẫn còn khác chậm chạp. Cô hầu cao cấp cảm thấy lạnh sống lưng và nhìn sang bên những cô hầu gái trẻ xung quanh. Họ đều biết rằng Đại công tước Roderick là một vị khách bất thường, nên họ lo lắng và cứng nhắc.
Tại sao Đại công tước Roderick lại là khách quan trọng của Công tước Celeste? Hắn là đại công tước duy nhất ở đế quốc và là vị hôn thê của bảo bối của công tước, Tiểu thư Tiana. Việc vị hôn thê của cô ấy đến thăm không phải là vấn đề. Vấn đề anh ta là đại công tước.
Đã ba tuần kể từ ngày tai nạn xảy ra. Có lẽ anh ta bị bắt đến đây bởi vô số tin đồn đã bắt đầu lan truyền. Vụ tai nạn xảy ra chỉ hai tháng sau khi cuộc hôn nhân giữa Lucius và Tiana được quyết định.
Thật không may là cô gái trẻ này đã mất trí nhớ và gây ra rạn nứt trong cuộc hôn nhân giữa hai người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hôn nhân có thể bị hủy bỏ. Đó là một cuộc hôn nhân quan trọng giữa hai gia đình.
“Lối này, thưa ngài.” Alfred dẫn Lucius đến phòng khách.
Lucius bước vào, theo sau là Alfred. Khi cửa đóng, những người hầu đang nín thở mới có thể thư giãn và thở phào nhẹ nhõm.
“Chào mừng ngài. Đã một khoảng thời gian khá lâu rồi.” Edwin cúi đầu khi vói chuyện với Lucius. Lucius nhướng mày trước cách chào hỏi đó và cũng cúi đầu. “Công tước Celeste. Tôi thành thật xin lỗi vì đã đến thăm mà không liên lạc trước với ngài.”
“Không, thưa ngài. Đáng lẽ tôi phải liên lạc với ngài trước. Xin mời ngồi.” Edwin mời Lucius ngồi vào ghế của ông ta. Họ ngồi đối mặt với nhau trên ghế sofa, trong khi Alfred đợi ở một góc xa của căn phòng. Sau khi người hầu phục vụ trà, sự im lặng nặng nề bao trùm không gian rộng lớn của căn phòng. Mùi trà lan tỏa giữa sự tĩnh lặng, nhưng không ai trong hai người họ uống trà.
Lucius nhìn hơi nước từ tách trà như thể đang nghiên cứu. “Tôi có nghe nói về vụ tai nạn. Lá thư của ông đến hơi muộn.”
Tôi không thể liên lạc nhanh hơn và bị vướng mắc vào tai nạn bất ngờ. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi, thưa ngài.”
“Những lời đồn đại đó có thật không? Cô ấy có thật sự mất trí nhớ vì tai nạn đó không?”
Edwin lưỡng lự trước sự thẳng thắn của Lucius. Ông ta tự nhủ không có lý do gì phải giấu sự thật với anh. Anh ấy đã biết được sự thật. Trong hơi thở sau, Edwin nói với gương mặt đượm buồn. “Đó là sự thật.”
“Tôi hiểu rồi. Không ngờ điều đó lại xảy ra với một cô gái trẻ. Cô ấy có ổn không?” Giọng nói đầy lo lắng của anh ta khiến Edwin và Alfred thoải mái hơn một chút. “Cô ấy thế nào? Tôi nghe nói đó là một tai nạn do ngựa. Chắc hẳn cô ấy bị mất trí nhớ rất nghiêm trọng.” Khuôn mặt vô cảm của anh ấy thật không phù hợp với giọng nói đầy lo lắng cho Tiana.
“Không, không phải. May mắn là chấn thương không quá nặng. Cô ấy mất trí nhớ, nhưng may thay, cơ thể của cô ấy đang trong tình trạng tốt.”
“Tôi thật sự… rất vui.” Với cái đầu cúi xuống, tất cả những gì ông nhìn thấy được là hàng mi dài và đôi mắt vàng lấp lánh của anh ấy cùng với bàn tay đang run rẩy của anh.