Những cơn mưa sà xuống như muốn nhấn chìm cả thành phố, mọi người ai nấy đều chạy tán loạn tìm chỗ trú mưa. Nhưng cơn mưa nặng hạt cứ liên tục rơi xuống không ngừng nghỉ, trong đám đông ấy một cô gái vẫn đang bình thản đứng dưới mưa ngắm nhìn bầu trời nặng hạt một cách thích thú.
-May hôm nay mình cầm áo mưa không thì ướt như chuột lột rồi! Chẹp chẹp.
-XUUUUuuu!
Bỗng ở phía sau, một cô gái khác cầm trên tay một chiếc dù chạy đến, khuôn mặt cô lèm nhèm, mái tóc xơ rối.
-Cuối cùng cũng đến! Tui cứ tưởng bà chết ở xó nào rồi. Làm cái gì mà đến trễ thế!
Cô thở hồng hộc, giơ tay quệt mồ hôi trên trán. Đưa tay đặt lên vai cô gái kia.
-Tui tưởng bà không đi.. hộc hộc...bà thay đổi xoành xoạch như chong chóng thế kia.
-Rồi rồi.. lỗi của tui.. nhưng tui nói với bà h cơ mà.
-Sorry tôi mãi chăm chút quá nên quên mất thời gian.
-Thôi được rồi, đi mau kẻo trễ.
Hai người họ cùng nhau đi đến một quán cafe đậm chất truyền thống Nhật Bản. Họ cởi bỏ áo mưa và dù rồi bước vào nhà vệ sinh chỉnh sửa áo quần tóc tai.
-Hôm nay tui chắc chắn phải có bạn trai!
-Tui cũng thế!
Hai người họ bước đến trước một cái bàn. Đối diện là người con trai, bên kia là người con gái khác.
-Hai cậu đến muộn thế! Một cô gái cột tóc đuôi ngựa yểu điệu nói.
-Xin lỗi bọn tớ nhớ nhầm giờ thôi. Chúng ta bắt đầu thôi.
-Được!
------------------------Giới thiệu một tí -------------------------
Xin chào mọi người tôi chính là nhân vật chính của bộ truyện này.
Tên: Bạch Dạ Thảo( bạn bè thường gọi là Xu) ( Nó)
Tuổi: t
Mơ ước: Đang muốn có một người bạn trai
Bạn thân: Chi ( biệt danh Chi dog, cũng có mơ ước tương tự)
----------
Buổi hẹn hôm nay của chúng nó bắt đầu từ lí do hôm qua, Mai là một con nhỏ có rất mối nhiều quan hệ, thích có bạn trai nhưng chưa bao giờ có vì không có ma nào theo ( Một phần cũng do trường Mai học là trường nữ). Mai nó nảy ra ý định là nhờ thằng Tú em trai họ của nó bên trường nam hẹn mấy thằng đi gặp mặt chơi. Xong nhỏ đi loa cho cả đám gái bạn chơi với nó về vụ việc.Nó (Xu)và Chi thấy thú vị nên bu theo chơi, biết đâu có bạn trai và thế đó là lí do của vụ việc hôm nay.
.............................Tại buổi hẹn........................
Nó (Xu) đảo mắt nhìn một vòng qua bọn con trai trước mặt. Đôi mắt của nó dừng lại ngay phía người con trai đối diện nó."Có vẻ là người đẹp trai nhất trong cả đám. Để ý thì tất cả mọi người đều nhìn hắn hồi nãy đến chừ."Nó nghĩ
-Mọi người giới thiệu tên đi. Con trai trước rồi đến con gái nha. Ngọc Mai nhanh nhảu nói.
Từng người đều vui vẻ giới thiệu tên. Người con trai đầu tiên là một người nhìn có vẻ vui tính.
-Xin chào mọi người, mình là Vũ rất vui được gặp.
Người thứ là một người khá là trầm tính, cậu ta có một làn da nâu.
-Mình là Đạt rất vui được gặp.
Người thứ và thứ hình như là anh em sinh đôi tuy không giống nhau lắm.
-Chào mình là Tuấn, mình là Tú em họ của Mai.
Đến cậu con trai cuối cùng, hồi nãy đến chừ mắt của cậu ta chỉ nhìn vào cái máy trên bàn, không hề rời một giây, kể cả lúc nó và Chi đến cậu ta cũng không hề rời màn hình một giây.
-Này! Lê Thái! Ông bỏ máy xuống đi.
Tuấn hất tay hắn. Hắn cau mày ngước lên.
-Gì!
-Giới thiệu đi. Các bạn nữ đang chờ đó.
-À,tên Lê Thái hết. Mọi người cứ tiếp tục đi. Nói xong hắn lại cắm mặt vào cái điện thoại.
-Chậc, mọi người cứ mặc kệ nó đi chúng ta tiếp tục nhé! Vũ vui vẻ nói
"Cái quái gì vậy, đẹp trai mà bất lịch sự vãi". Nó bực bội nhìn Lê Thái. Chi vỗ lưng nó, thì thầm.
-Ê mày, ông Lê Thái gì đó nhìn cool v ~
-Cool gì! nhìn phát gớm, bất lịch sự òm, tui ghét mấy thể loại cứ tỏ ra ngầu ngầu lắm.
~ Một ông sao sáng hai ông sao sáng, ông còn lại tắt rồi ~ bỗng tiếng nhạc từ đâu xuất hiện.Thu hút mọi ánh nhìn bao gồm cả Lê Thái. Đó là tiếng chuông từ điện thoại của nó.
-Chết tiệt!
Nó vội vàng tìm điện thoại, vừa tìm nó vừa liếc nhìn Chi. Chi đột nhiên thay đổi thái độ, trừng mắt lên nhìn nó.
-Bà dám thu âm giọng tôi để làm chuông điện thoại hả!!! Bà bà bà... bà chết với tôi.
-Sorry, tôi thấy giọng bà hay quá tôi không nỡ nghe một mình.
Nó lôi điện thoại ra, nhìn màn hình. Nó giơ tay chụp miệng con nhỏ bạn lại.
-Alo!
-Thảo à! Chú nè, tổng biên tập đây!
-À vâng, cháu chào chú!
Nó liếc nhìn qua lũ bạn mọi người đều đang nhìn chằm chặp vào nó. Nó che điện thoại lại nói:
-Hôm ni mình có việc tí, lần sau gặp nhé. Nói xong nó chạy ra khỏi quán vơ vội chiếc áo mưa mà không kịp nhìn.
Nó rời đi, bỏ lại lũ bạn ngơ ngác. Lê Thái đã dừng việc nhìn vào màn hình, hắn đứng dậy.
-Tau về trước đây bọn mày ở lại vui vẻ.
Nó vẫn đang đứng ở ngoài nghe điện thoai.
-Vâng,cháu sẽ cố gắng viết xong phần còn lại cho chú.
Lê Thái bước ra nhìn nó. Nó đang đi vòng vòng không để ý thấy hắn. Hắn bước đến trước mặt nó.
-Này!
Nó nhìn lên, nó khó hiểu chào tạm biệt chú tổng biên tập và cúp máy.
-Gì thế!
Hắn chỉ cái áo mưa trên tay của nó.
-Cái đó là cuả tôi, bộ cô định ăn trộm hả.
-Cái gì!
Nó nhìn vào chiếc áo mưa trên tay nó. Nó nhìn đi nhìn lại, phát hiện ra không phải áo mưa mình nó đỏ mặt.
-Trộm đâu mà trộm, tôi lấy nhầm thôi, nè ai thèm áo mưa của ông chớ!
Hắn nhìn nó khó chịu, giơ tay lấy cái áo mưa.
-Ừ thì đằng ấy không ăn trộm, nhưng đối với đằng này thì đằng ấy chẳng khác nào kẻ ăn trộm to miệng cả.
-Cái gì cơ!
Nói xong hắn bỏ đi để lại nó tức tối một mình.
Hắn mỉm cười đắc thắng...