“Hãy đặt dấu chấm hết cho việc này. Với kĩ thuật bí mật của ta, ta sẽ xóa bỏ sự tồn tại của ngươi khỏi lịch sử.”
Âm mưu phá hủy thế giới của tên ác thần đã đủ các bước để hoàn thiện.
Giơ cả hai tay lên trời, hắn ta tạo ra một ánh sáng xóa sổ tất cả.
Giới hạn thời gian là 10 giây.
Nếu tôi không thể hạ hắn trong lúc đó, tôi sẽ thua.
Tuy nhiên, con át chủ bài đã được sử dụng.
Năng lượng phép thuật cũng đã chạm đáy, bắt tôi phải liên tục dùng những đòn tấn công đơn điệu.
Nhưng, tôi sẽ không đầu hàng.
Tôi chắc chắn sẽ không bỏ cuộc!
Một chút nữa thôi.
Tôi có thể sẽ tiến đến được nó chỉ với một chút nữa thôi.
Do đó, tôi vẫn tiếp tục tấn công.
Với những bước di chuyển phức tạp.
Với lựa chọn tối ưu nhất.
Tôi sử dụng tất cả sức mạnh mình có.
70%
30%
10%
Và sau đó.
“Không thể nào? Ta đã bị đánh bại ư? Làm sao có thể, ta, một ác thần, bị đánh bại bởi một tên phàm nhân ư…?”
Ngay trước khi hắn kịp thời sử dụng đòn tối thượng, tôi đã thành công làm giảm hết thanh máu của hắn.
“Tuyệt vời… Mình làm được rồiiiiii!”
Kể cả khi đang giữa đêm và tôi không nên làm thế, tôi vẫn hét lên.
Tôi đã đánh bại con boss được đánh giá là con boss khó nhất game.
“Chúng ta làm được rồi, làm được rồi! Tuyệt vời!”
Niềm vui đến từ tai nghe là của một người khác.
“Chúng ta đã làm được rồi, phải không?! Chúng ta thật sự đã đánh bại ác thần, phải không?!”
“Đúng vậy, chúng ta đã làm thế, thật sự là rất suýt soát, nhưng chúng ta đã làm được!”
“Tuy…”
“Tuy?”
“Tuyệt vờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!”
Một tiếng hét làm tôi đau tai.
Nhưng tôi có thể hiểu được cảm xúc đó.
Sau tất cả, chúng tôi đã dành cả tháng cố gắng đánh bại con boss đó.
“Ah… Cảm giác đạt được một thành tựu không thể diễn tả được. Nó là điều tuyệt nhất…”
“Đúng vậy! Sự hấp dẫn của FanNex; cậu chỉ là không thể bỏ nó được!”
Một tựa game MMORPG có 30 triệu người chơi toàn thế giới.
Với cài đặt chế tạo tỉ mỉ và cốt truyện có chiều sâu.
Theo cách khác, nó khả thi để có một cuộc sống chậm, tham gia vào các hoạt động như trồng cây và xây nhà…
Đó là một tựa game được yêu thích trên toàn cầu.
Tôi phát hiện ra FanNex một năm trước và đã chơi nó hàng ngày kể từ lúc đó.
Cô gái ở bên kia, hiện đang vui sướng, cũng nghiện giống tôi.
Chúng tôi gặp nhau trong game, trở thành bạn, và lập bang hội cùng nhau…
Chúng tôi thậm chí đã kết hôn trong game, chia sẻ niềm vui và đồ cho nhau.
Tên trong game của cô ấy là Iris.
Nhân tiện, của tôi là Hiro.
Tôi nghĩ tên của chúng tôi phản ánh cho tính cách.
“Này, này, cậu nhận được đồ gì vậy? Có ngon không? Cho tớ xem đi, cho tớ xem đi.”
“Đương nhiên rồi. Cậu cũng sẽ cho tớ xem đồ cậu nhận được, phải không Iris?”
“Đây không chỉ đơn thuần là cho xem đồ, nó giống như đưa ra tuyên bố!”
Tôi gặp Iris khi mới bắt đầu chơi tựa game này… và chúng tôi tiếp tục chơi với nhau từ đó.
Game online thường xuyên có những người chơi sử dụng giới tính khác, nhưng…
FanNex có một số lượng lớn người chơi là nữ, và tôi khá chắc là Iris là một trong số họ.
Cô ấy không tỏa ra nam tính tí nào; hơn nữa, cô ấy rất chú ý và nhặt những chi tiết tốt hơn.
Giọng cô ấy cũng là nữ, nhưng ngày nay, không thể chắc chắn được bởi vì có những phần mềm hoặc thiết bị thay đổi giọng.
Tôi chỉ có cảm giác cô ấy không sử dụng thứ như thế.
Nó nghe như là giọng thật của cổ.
Ngoài ra, cô ấy sống cùng mẹ.
Có lẽ cô ấy là một nhân viên cổ cồn trắng. [note60629]
Tôi nghĩ rằng cô ấy lớn tuổi hơn tôi.
“À…tớ hơi mệt rồi. Tớ nghe rằng con boss khó, nhưng tớ không nghĩ rằng nó sẽ tốn thời gian như này. Điên thật…”
“Nhưng, nhưng nó rất vui, phải không?”
“Đúng. Xây dựng chiến thuật từng tí một, dần dần đột phá qua những giai đoạn và cuối cùng hoàn thành nó… Việc đạt được thành tựu thật là không thể tin được trong cái game này.”
“Nó rất gây nghiện, đúng không? Nhưng nói thật thì, tớ đã gần như là bỏ cuộc rồi.”
“Thật sao?”
Lí do bọn tôi nói chuyện bình thường với nhau bởi vì Iris thích thế hơn.
Sử dụng cách nói lịch sự, kể cả khi đã kết hôn, giống như có một rào cản giữa chúng tôi vậy… hay là gì đó như vậy.
“Khi nó tốn đến cả tháng, nó thật sự rất có ý nghĩa…”
“Đúng vậy, nó thật sự rất khó.”
“Nhưng tớ có thể tiếp tục là vì cậu, Hiro.”
“Tớ sao?”
“Nếu tớ chơi một mình, tớ chắc rằng mình sẽ bỏ cuộc. Nhưng cùng với Hiro ở đây, tớ có sức mạnh để tiếp tục tiến lên. Có cậu ở bên cạnh khiến tớ nghĩ rằng ‘Mình sẽ làm được.’. Nên là cảm ơn cậu, Hiro.”
Những lời nói tử tế của cô ấy sưởi ấm trái tim khiến tôi suýt khóc.
Tựa game này, kết nối mọi người với nhau, luôn luôn có ý nghĩa với tôi vào những lúc như thế này.
“Ừm, ý tớ là… Tớ nên là người cảm ơn cậu. Tớ có thể vượt qua những việc này bởi vì tớ có Iris ở bên và hỗ trợ tớ.”
“Không có gì. Ừm… Làm ơn hãy chiếu cố tớ sau này nhé?”
“Tất nhiên.”
“Ehehe, tớ yêu cậu.”
Bầu không khí chuyển sang ngọt ngào.
Tôi đã từng ở trong tình huống này trước đây rồi, nhưng tôi luôn có một câu hỏi.
Đó là ‘Cô ấy đang có biểu cảm gì vào bây giờ?’
Đó có phải là những lời nói chân thành?
Hay chỉ là diễn thôi, thật sự hóa thân vào nhân vật? Tôi thường xuyên suy ngẫm về điều này, nhưng sự thật là, tôi không biết gì cả.
Đó chỉ là suy đoán, nhưng theo những gì mà tôi biết, cô ấy có thể là một chàng trai giả gái qua mạng.
Có lẽ đó là tác dụng của phần mềm giả giọng.
“Này, này.”
“Hử? Gì vậy?”
“Tại sao chúng ta không tổ chức tiệc để ăn mừng chiến thắng lần này nhỉ?”
“Nghe hay đấy. Vậy thì hãy tổ chức ở nhà của bang hội…”
“Không, không phải thế.”
“Eh?”
“Hãy tổ chức một bữa tiệc ngoài đời thực!”
—------------------------------------------------------------------------------------------------------
Akaihabara.
Trong quá khứ, nó được phát triển mạnh như một huyện điện tử.
Không lâu trước, nó đã được được biết đến như thiên đường của các otaku.
Nhưng bây giờ, nó đã được làm lại như một huyện phù hợp cho du khách.
Ở nhà ga, tôi đang đợi để gặp Iris.
Nhằm ăn mừng việc hoàn thành nội dung khó nhất của game.
Để làm thế này ngoài đời thực… một cuộc gặp mặt ngoài đời thực.
Chúng tôi đã chọn Akihabara bởi vì ở đó có quán cà phê mang nội dung FanNex.
Và, bất ngờ thay, địa chỉ của chúng tôi thật ra lại khá gần nhau.
Tôi cảm thấy đây như là định mệnh vậy.
“Mà… một cuộc gặp mặt à?”
Tôi tò mò về Iris ngoài đời thực, chưa từng tưởng tượng việc chúng tôi sẽ thật sự gặp nhau.
Tôi cảm thấy bồn chồn và cảm thấy cực kì khó chịu.
Chưa từng có bạn gái, tôi không hề biết gì về những thứ như thời trang.
Tôi đã tra cứu và cố gắng hết sức, nhưng liệu tôi có bị cười vào mặt bởi không có gu thời trang không?
Hoặc là bị đuổi đi chỉ bởi tôi là một học sinh cao trung?
Không.
Rốt cuộc thì quá lạc quan khi nghĩ rằng một mối quan hệ qua game online lại có thể chuyển thành hiện thực.
Mối quan hệ này chỉ là trong game thôi, phải phân định rõ ràng cả hai.
Game là game.
Đời thực là đời thực.
Nghĩ thế, nếu một người kết hôn với mình trong game lại đối xử như cả hai là vợ chồng ngoài đời thực, thì người còn lại sẽ rất bối rối.
Hmm…
Có vẻ như tôi luôn nhìn vào hướng tiêu cực.
“Ah, tệ thật.”
Buổi gặp mặt này khiến tôi cực kì lo lắng.
Hiện tại, không quan trọng việc Iris là ai…
Kể cả khi Iris là con trai, nó vẫn ổn thôi… [note60595]
Miễn là chúng tôi đều tận hưởng việc chơi cùng một tựa game, tôi mong rằng cả hai sẽ có khoảng thời gian vui vẻ.
“Xin thứ lỗi, anh có phải là Hiro không?”
Đột nhiên tôi bị gọi từ phía sau.
Không thể nhầm được.
Đó là giọng nói của Iris.
Tôi quay lại trong khi hoảng loạn.
“À, vâng! Tôi là Hi…ro…?”
Khoảnh khắc tôi quay lại.
Tôi thấy một cô bé nhỏ nhắn.
Chỉ cao gần bằng hông tôi.
Mái tóc dài, đen giống như bầu trời ban đêm dài đến hông cô ấy.
Mắt to và tỏa sáng, và má cô ấy có vẻ mềm và mũm mĩm…
Cô ấy rất dễ thương, nhưng trên hết , cô ấy giống như một đứa trẻ.
Hình dáng của cô ấy mảnh khảnh.
Dựa vào vẻ bề ngoài, cô gái trước mặt tôi giống như một bé gái mười tuổi…Tôi nghĩ rằng cô bé là một học sinh tiểu học.
“Um…”
“Thật mừng khi chúng ta có thể gặp nhau! Em đã đến Akihabara một vài lần rồi, nhưng đây là lần đầu gặp Hiro ngoài đời thực, em đã lo rằng cả hai sẽ không nhận ra nhau.”
“...Iris?”
“Vâng♪”
“...Em có thật sự là Iris không?”
“Đúng vậy?”
Khi chúng tôi có một cuộc gặp mặt cho một game online, một bé gái tiểu học đã xuất hiện. Việc này có khiến tôi phải ra tòa không nhỉ?