Tôi Có Mắt Âm Dương

chương 93

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ cầm điện thoại đứng dưới mái hiên, yên lặng chờ Thẩm Thuật đến, cô đang suy nghĩ không biết lát nữa lúc anh đến thì cô phải nói thế nào với anh đây?

nói là ngày mai bọn họ đừng ra ngoài sao? Nên tìm lý do gì bây giờ? Hai người cùng nhau đi du lịch, cô lại vô duyên vô cớ bắt anh ở trong khách sạn, liệu anh có nghi ngờ không…

Trong đầu cô hiện lên vô vàn câu hỏi, tất cả đều liên quan đến Thẩm Thuật, cô suy nghĩ rất nhiều, chân mày cũng cau lại theo.

trên tay cô vẫn đang cầm bó hoa cưới vừa mới đỡ được ở hôn lễ, hoa bị nước mưa thấm ướt rồi, ngón tay cô vô thức đưa lên vuốt ve những cánh hoa.

cô cúi thấp đầu, lòng nặng trữu, không chú ý đến một chiếc xe đỗ lại. Cửa xe mở ra, một đôi chân dài đặt xuống mặt đất ướt mưa.

Thẩm Thuật đã sớm nhìn thấy Diệp Tuệ, anh mỉm cười, tay cầm ô chậm rãi đi về phía cô, nước mưa hắt vào áo anh, nhưng anh không buồn để tâm, trong mắt chỉ có hình bóng của Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ đang suy nghĩ, mắt nhìn xuống đất, trên đầu bỗng vang lên một giọng nói dễ nghe: “đang nghĩ gì vậy?”

Vì đang đắm chìm trong những suy tư, nên đột nhiên có tiếng nói làm cô giật mình run tay đánh rơi bó hoa.

Diệp Tuệ khẽ kêu lên, mắt nhìn bó hoa sắp rơi xuống mặt đất toàn nước mưa và bùn.

Lúc này có một cánh tay vòng xuống, vững vàng bắt được bó hoa.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật nhìn nhau, anh cầm ô đứng trước mặt cô, xung quanh là bóng tối mờ mờ bao phủ, cảm giác anh giống như một điểm sáng duy nhất vậy.

Diệp Tuệ nghiêm túc nhìn ngắm anh, màn đêm làm nền cho thân hình cao lớn, nét mặt anh điềm tĩnh lạnh lùng, ánh mắt sáng trong.

cô nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra từng đường nét trên gương mặt ấy, chỗ nào cũng làm cho cô rung động.

Lúc Thẩm Thuật đứng trước mặt Diệp Tuệ, cô càng thấy đau xót hơn, cô cố mở to mắt để ngăn không cho mình khóc.

Thẩm Thuật không nhận ra sự khác thường của cô, anh đưa lại bó hoa cho cô, giọng nói dịu dàng mang theo nụ cười: “Sao lại không cẩn thận thế?”

Diệp Tuệ nhận lấy bó hoa, nói: “Em vừa mới đứng xem một đám cưới.” thật ấm áp, cô cũng muốn có một đám cưới giống vậy với anh.

Thẩm Thuật hỏi: “Vậy à? Có đẹp không?”

Diệp Tuệ gật đầu: “Đẹp lắm.”

anh chăm chú nhìn cô, anh đã chuẩn bị xong hết rồi, hoa hồng và cả nhẫn kim cương.

Chỉ cần về đến khách sạn thôi, anh sẽ cầu hôn với cô luôn, bắt đầu từ hôm nay, anh và cô sẽ cùng nhau bước sang một cuộc sống mới.

anh tin rằng Diệp Tuệ cũng giống anh, cũng có suy nghĩ như vậy.

anh nói: “Bọn mình về thôi.”

Diệp Tuệ đứng dưới ô, hai người ngồi vào xe.

Xe còn chưa nổ máy, Diệp Tuệ đã nhìn anh rồi nói rất nghiêm túc: “Thẩm Thuật, sau khi về khách sạn rồi, ngày mai bọn mình đừng ra ngoài chơi nữa có được không?”

Chỉ cần anh không đi ra ngoài thì sự nguy hiểm sẽ được giảm xuống mức thấp nhất.

anh ngẩn người: “Tại sao?”

Diệp Tuệ tìm một cái cớ: “Em thấy hơi mệt, muốn nghỉ lại khách sạn mấy hôm.”

Thẩm Thuật nhìn cô vài giây rồi mới đáp: “Được.”

cô lại nói: “Ngày mai nếu anh muốn làm gì thì cũng phải nói với em nhé, em sẽ đi cùng anh.” Nỗi lo lắng lại tiếp tục dâng lên.

Chỉ cần cô ở bên anh, an toàn vượt qua hết ngày mai thì chắc chắn anh sẽ thoát được kiếp nạn này.

Thẩm Thuật đã hơi cảm nhận được sự khác lạ của Diệp Tuệ, hình như cô đang lo lắng chuyện gì đó, nhưng anh cũng không hỏi, chỉ nghe theo cô: “Được.”

nói xong anh đột nhiên đưa tay ra phủ lên bàn tay cô rồi nắm chặt, trong tay truyền đến cảm giác lạnh như băng, anh cau mày nói: “Tay em lạnh quá, vừa nãy đứng đợi anh có bị lạnh không?”

cô nói: “không sao đâu, về khách sạn em uống chút nước ấm là đỡ thôi.”

Tay Thẩm Thuật phủ lên tay cô, trao cho cô sự ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy lòng mình lạnh như băng, rất khó để thôi không sợ hãi nữa.

cô cực kỳ sợ, sợ anh xảy ra chuyện, sợ tử kiếp sẽ đến.

Thẩm Thuật đang định bỏ tay ra thì Diệp Tuệ lại nhanh chóng giữ lại, cô nắm rất chặt, hai bàn tay hai người không có một khe hở nào.

Dường như làm vậy thì sự bất an của cô mới được giảm đi chút ít.

Thẩm Thuật cảm thấy cô rất lạ, anh lo lắng hỏi: “Em sao thế?”

Lúc này cô mới thả tay anh ra, cố gắng gượng cười: “Tay em lạnh quá, muốn nắm tay anh cho ấm ý mà.”

Thẩm Thuật sợ cô bị ốm rồi, anh nói: “Nếu thấy mệt thì em chợp mắt một lúc đi, khi nào về đến khách sạn anh sẽ gọi em dậy.”

Diệp Tuệ lắc đầu, sao cô có thể ngủ được chứ? cô phải mở to hai mắt ra mà quan sát từng giây từng phút, tuyệt đối không thể để anh gặp chuyện không may.

Hai người với hai suy nghĩ khác nhau, chiếc xe chạy trong đêm mưa, cả hai không ai nói câu nào.

Bên ngoài cửa xe mưa vẫn rơi tầm tã không có dấu hiệu tạnh, mưa lạnh lùng rơi xuống mặt đất, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng mưa rơi.

Lúc này bỗng dưng xuất hiện một tia chớp sáng rực xẹt qua, chia tách màn đêm u tối, tiếng mưa lại càng thêm dữ dội hơn.

Mưa to gió lớn, lạnh lẽo thấu xương, không hiểu vì sao mà tâm trạng Diệp Tuệ càng trở nên bất an hơn, cô nhìn Thẩm Thuật, nhắc anh một câu: “anh lái xe cẩn thận nhé.”

Góc mặt nghiêng của Thẩm Thuật rất rõ nét, anh khẽ đáp: “Ừ.”

Xe vẫn đi về phía trước, một lúc sau, từ phía xa có một chiếc xe khác lao tới, sắc trời mù mịt, trong màn mưa tối đen, ánh đèn xe thấp thoáng rọi vào.

Chiếc xe kia giống như lao ra khỏi màn mưa, đâm thẳng về hướng xe của Thẩm Thuật.

Thẩm Thuật nhận ra có chuyện không ổn, anh bấm còi nhắc nhở người lái xe, nhưng chiếc xe kia không hề tránh đi mà vẫn dùng tốc độ cực nhanh lao về phía này.

Thẩm Thuật cau mày, chiếc xe kia đi quá nhanh, anh gần như không còn thời gian để tránh, chỉ mấy giây nữa thôi là hai xe sẽ đâm vào nhau.

Nhưng lúc này Diệp Tuệ đang ở bên cạnh anh, anh quyết không thể để cô gặp chuyện không may.

Lông mày anh nhíu chặt, tay anh đặt trên vô lăng, chuẩn bị đánh lái sang bên phải, như thế thì chiếc xe kia sẽ đâm thẳng vào anh, anh sẽ đón nhận sự va chạm mạnh nhất.

Diệp Tuệ nhìn thấy động tác của anh, chắc chắn là anh đang muốn dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô, lẽ nào đây chính là tử kiếp mà anh phải đối mặt?

không được, cô sẽ không để anh gặp chuyện gì đâu.

Trong phút chốc, trong đầu cô bỗng hiện lên dòng chữ trên tờ giấy, lấy mạng đền mạng, muốn một người sống thì người còn lại phải chết.

cô lập tức đưa ra quyết định, trong thời khắc nguy hiểm này, lòng cô lại bình tĩnh lạ thường, cô khẽ nói: “Thẩm Thuật.”

Trong cơn mưa tầm tã, giọng của cô vang lên rất rõ ràng, có chút bi thương nhưng lại mang theo hạnh phúc: “Em thích anh.”

Em thích anh, sẽ không có một ai khác khiến cho em có cảm giác như vậy nữa, em sẽ dùng cái chết để đổi lấy tính mạng cho anh, em cam tâm tình nguyện.

Nghe Diệp Tuệ nói xong, Thẩm Thuật mở to hai mắt, vì lời tỏ tình của cô mà giờ phút này nhịp tim anh trở nên rất rối loạn.

Động tác của anh cũng chậm lại theo, Diệp Tuệ tranh thủ lúc anh mất tập trung, tay cô cầm lấy vô lăng rồi bẻ lái sang phía bên trái.

Rầm!!!!

Chiếc xe đối diện đâm thẳng vào hướng Diệp Tuệ, chiếc xe rung lắc vài cái, ma sát trên mặt đường trơn ướt phát ra âm thanh rất chói tai, sau đó mới chậm rãi dừng lại.

Diệp Tuệ có thể cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể, cô hoàn toàn không thể cử động được, ý thức đang dần trở nên mơ hồ. cô nghiêng đầu, cố gắng nhìn xem Thẩm Thuật thế nào rồi.

Nhưng sức lực của cô gần như đã không còn, ngay cả chuyện mở mắt cũng cảm thấy phí sức, Thẩm Thuật đang ở bên cạnh cô, vậy mà cô lại không thể nhìn thấy rõ anh.

không biết anh có an toàn không? anh có bị thương không? Cuối cùng thì cô cũng đã thổ lộ tình cảm của mình với anh rồi, chỉ tiếc là lại trong thời điểm này.

Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Tuệ hiện lên rất nhiều hình ảnh, dáng vẻ trầm tĩnh của anh, dáng vẻ anh lúc không biết làm gì, dáng vẻ anh khi chiều chuộng bao dung cô…

Từng khoảnh khắc hiện lên xen kẽ trong đầu, gương mặt của anh cũng ngày càng rõ ràng trong tầm mắt.

Trước khi hôn mê, cô bất lực suy nghĩ, cô đã giúp anh thoát khỏi tử kiếp rồi, nhưng thật ra cô vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành được.

cô muốn được mặc trên người bộ váy cưới, cầm hoa đứng trước mặt Thẩm Thuật, hạnh phúc nói với anh rằng: Hôm nay bọn mình chính thức kết hôn rồi.

Tiếc là, có thể cô sẽ không có cơ hội làm điều đó nữa.

Diệp Tuệ hôn mê, Thẩm Thuật trước nay chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, lúc này lại bị chính cảm giác ấy bao trùm toàn thân.

anh đang rất đau, đáy mắt tràn ngập sự đau đớn khắc cốt ghi tâm, vừa rồi anh đã định đánh lái sang phía bên phải, nhưng vì nghe thấy câu ‘em thích anh’ của Diệp Tuệ nên bị mất tập trung, sau đó cô đã cầm vô lăng rẽ sang phía bên trái để chiếc xe kia lao thẳng về phía cô, vì muốn bảo vệ anh mà cô đã không tiếc hy sinh tính mạng của mình.

Sắc mặt anh trắng bệch, trong họng dâng lên mùi máu tươi, sự lo sợ bủa vây trong lòng.

Diệp Tuệ bây giờ sao rồi? cô có còn sống không? Chưa bao giờ cô chảy nhiều máu như thế cả…

Thẩm Thuật nhìn cô, anh há miệng muốn gọi tên cô, nhưng cổ họng khô khốc nên không nói được.

Dừng lại vài giây, anh khó khăn gọi một tiếng: “Diệp…Tuệ…”

anh nhìn cô không chớp mắt, nếu như bình thường thì nhất định cô sẽ cong môi cười, quay đầu híp mắt nhìn anh rồi nói: “Gì ạ?”

Nhưng bây giờ cô lại nằm yên không nhúc nhích, không mở mắt ra, cũng không đáp lại anh.

Nỗi sợ hãi một lần nữa dâng lên trong lòng, sống lưng anh cũng thấy ớn lạnh.

Bình thường anh không bao giờ muốn để cô phải chịu một chút tổn thương nào, nhưng hôm nay anh lại khiến cô bị thương rất nặng.

anh vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp nói với cô, tấm lòng của anh và kế hoạch tương lai của hai đứa, Diệp Tuệ vẫn chưa biết gì cả.

anh cố giữ bình tĩnh, tiếp tục gọi: “Diệp…Tuệ…”

Giọng anh run lên, yếu ớt giống như một sợi dây bị kéo căng, lúc nào cũng có thể bị cắt đứt.

Đáp lại anh vẫn là sự yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài đập vào cửa xe, Diệp Tuệ không nói gì, cô nhắm hai mắt, nhìn không hề có sức sống.

Lòng anh trùng xuống, cảm thấy cực kỳ cực kỳ sợ hãi, trời đông tuy lạnh nhưng lòng anh còn lạnh hơn gấp vạn lần.

anh sợ lắm, sợ Diệp Tuệ chết.

anh cố gắng vươn tay ra, run rẩy hướng về phía cô. anh muốn chạm lên mặt cô, trên đầu cô chảy rất nhiều máu, anh muốn lau sạch nó đi.

Thẩm Thuật khó khăn giơ tay lên, nhưng nửa phân cũng không nhúc nhích được.

rõ ràng Diệp Tuệ đang ở ngay bên cạnh anh, anh chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào cô rồi, vậy mà cũng khó khăn đến thế.

anh tiếp tục cố gắng vươn tay, chậm rãi nhích đến gần cô từng chút một.

một giây trước khi tay Thẩm Thuật chạm đến mặt Diệp Tuệ, sức lực của anh đã hoàn toàn cạn kiệt, bất lực buông thõng xuống, sự mệt mỏi và đau đớn ập tới, anh nhắm mắt lại, chìm trong bóng tối.

Mưa vẫn rơi không tạnh suốt đêm, lạnh lẽo đến thấu xương.

Rạng sáng, phát hiện trên đường xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Người gây tai nạn nghi ngờ là do say rượu, làm hai người bị thương, một nam một nữ hiện giờ vẫn đang hôn mê.

Cách đó không xa truyền đến tiếng xe cấp cứu, một lát sau, xe cấp cứu đỗ lại, đưa người bị tai nạn đến bệnh viện.

Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đi Lục thành, Vương Xuyên cũng đang đi công tác ở một thành phố gần đó, thỉnh thoảng anh cũng chú ý đến tin tức của thành phố này.

Mặc dù hai người họ rất cẩn thận, nhưng đề phòng nếu có tin tức bị tuồn ra thì Vương Xuyên có thể kịp thời tìm cách phong tỏa nhanh chóng.

Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, xem ra chuyến du lịch lần này của Thẩm tổng và Diệp Tuệ chắc là vui lắm đây.

Ngay lúc Vương Xuyên đang chuẩn bị đi nấu một bát mì tôm của cẩu độc thân làm bữa đêm thì chuông điện thoại vang lên.

anh nhìn màn hình, là Đới Chí gọi, anh vừa bấm nút nghe vừa đi vào bếp: “Gì thế? Tìm tôi có việc gì à?”

Giọng của Đới Chí rất căng thẳng: “Thẩm Thuật và Diệp Tuệ bị tai nạn giao thông rồi.”

Vương Xuyên đứng khựng lại, suýt thì làm rơi di động: “Sao cơ? Cụ thể là làm sao? anh nói rõ ràng cho tôi nghe đi!!”

Đới Chí là người đại diện của Diệp Tuệ, Diệp Tuệ vừa mới gặp chuyện thì ngay lập tức đã có một phóng viên chụp lại được ảnh, nhưng tên đó lại không đăng bài luôn mà lại gọi điện đàm phán với Đới Chí, muốn tranh thủ kiếm ít tiền.

Có điều tên này chỉ cho rằng Diệp Tuệ đi hẹn hò với một người đàn ông nào đó chứ không biết đấy là tổng giám đốc của Hoa Thụy, chứ nếu biết thì chắc chắn hắn sẽ đăng bài lên mạng ngay lập tức.

Vương Xuyên trầm giọng: “anh nói lại với tên kia là dù có phải bỏ bao nhiêu tiền thì chúng ta cũng phải dập được tin tức đó xuống.”

anh nói mấy câu thương lượng với tên phóng viên, sau đó gửi cho hắn ta một khoản phí giữ miệng trước, số tiền còn lại sẽ giao dịch trực tiếp, tiếp theo còn bảo hắn ta giúp anh phong tỏa tin tức, nếu không số tiền kia sẽ được chia cho người khác.

Vương Xuyên và Đới Chí lập tức đặt chuyến bay sớm nhất đến Lục thành, cả hai trùng hợp gặp ở cửa bệnh viện nên bọn họ cùng nhau đi vào.

Bên ngoài bệnh viện đã có không ít phóng viên vây quanh, nhưng Vương Xuyên đã dặn trước với bệnh viện là không cho người lạ đi vào phòng bệnh của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

Tên phóng viên chụp được ảnh hiện trường trông thấy Vương Xuyên, hắn lập tức gọi: “Trưởng phòng Vương.”

Mặc dù Vương Xuyên đang rất lo lắng, chỉ muốn nhanh vào xem xem Thẩm Thuật và Diệp Tuệ thế nào, nhưng anh vẫn phải cố gắng nặn ra một nụ cười.

“nói lời giữ lời, chúng ta đã thỏa thuận là sẽ dập tắt hoàn toàn cái tin kia rồi, tôi hy vọng anh sẽ không cố làm những chuyện dư thừa.” Câu cuối của Vương Xuyên mang theo sự cảnh cáo, không để cho hắn bán tin tức kia cho người khác.

Tên phóng viên đó đã nhận được một khoản tiền lớn, hắn đương nhiên sẽ không vì lợi ích riêng mà đi chọc giận người của Hoa Thụy, hắn ta đồng ý rồi cầm tiền rời đi.

Lúc này Vương Xuyên mới nhẹ nhõm đi đôi chút, anh bước vào thang máy, nhìn số tầng đi lên, tim anh cũng theo đó mà đập mạnh hơn.

Cửa thang máy mở, Vương Xuyên nhanh chóng đi ra, anh nhìn Đới Chí đã đến phòng bệnh trước anh, hỏi: “Thế nào rồi? Hai người họ có sao không?”

Đới Chí lắc đầu: “Cả hai vẫn còn đang hôn mê, tình hình của Thẩm tổng tốt hơn một chút, vì trước khi xe bị đâm Diệp Tuệ đã đánh tay lái cho xe đâm về phía cô ấy ngồi. Cho nên tình hình của cô ấy lúc này không được tốt lắm, rất có thể sẽ phải làm phẫu thuật.”

Vương Xuyên tuy đã cố giữ bình tĩnh nhưng hai tay vẫn không khỏi run lên: “Để tôi gọi điện cho mẹ Diệp Tuệ bảo bà ấy tới đây.”

Đới Chí phần nào đoán được ý của Vương Xuyên: “Ừ, anh gọi đi.”

Vương Xuyên đi tới góc hành lang bấm số điện thoại của Tiểu Lưu, bảo cô ấy gọi điện báo tin cho mẹ Diệp Tuệ.

Mặc dù Vương Xuyên đã dập tin Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng bị tai nạn xe xuống, nhưng chuyện Diệp Tuệ xảy ra chuyện thì anh không có ý định giấu diếm với truyền thông.

Tin tức được lan truyền rất nhanh trên mạng.

[Diệp Tuệ bị tai nạn giao thông nghiêm trọng ở Lục thành, hiện đang hôn mê, tính mạng bị đe dọa.]

Bên dưới còn đăng ảnh hiện trường vụ tai nạn, cảnh tượng rất kinh khủng, xe bị đâm đến biến dạng.

Bình luận gần như nổ tung khắp các trang mạng.

Chuyện này quá nghiêm trọng, dân mạng không ngừng thảo luận trên Weibo, các chủ đề liên quan đều có lượt xem rất cao.

“Trời ơi phim mới của Diệp Tuệ mới vừa đóng máy mà, phòng làm việc còn nói cho cô ấy nghỉ mấy ngày, sao lại đột ngột xảy ra tai nạn thế này?!!”

“Cầu trời phù hộ cho Diệp Tuệ bình an qua khỏi, em vẫn đang chờ được xem phim mới của chị mà, sau này em còn muốn được xem nhiều phim của chị hơn nữa cơ, hứa với em là chị sẽ không sao đi!”

“Cảm thấy thật có lỗi với Diệp Tuệ, trước đây tôi không nên chửi bạn nhiều như thế, tôi sẽ cầu phúc cho bạn mỗi ngày, nhất định bạn phải bình an đấy nhé.”

Bọn họ còn mở hẳn một topic riêng để cầu phúc cho Diệp Tuệ, ngày nào họ cũng vào Weibo của phòng làm việc để hỏi thăm xem Diệp Tuệ thế nào.

Bộ phận PR của Hoa Thụy thấy phản ứng của dân mạng thì lập tức đăng bài lên Weibo.

“Các bác sĩ hiện đang tích cực cố gắng cứu chữa cho Diệp Tuệ, có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người biết ngay.”

Truyện Chữ Hay