Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệ vô cùng khiếp sợ, cô nhìn vị đại thần, run rẩy nói: “Ông vừa mới nói cái gì vậy?”
Đại thần không ngẩng đầu lên, một giây sau, cơ thể ông còn gục xuống thấp hơn, dập mạnh đầu xuống đất, ngữ khí của ông ta rất kiên định và dứt khoát: “Tham kiến thái tử, tham kiến thái tử phi!”
Trong Đông cung trống trải một lần nữa vang lên tiếng của đại thần, từng tiếng rõ ràng truyền vào tai Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ khó mà giữ bình tĩnh được, mặc dù cô đã dự liệu từ trước về thân phận của Thẩm Thuật và cô, nhưng lúc chính tai nghe thấy, cô vẫn cảm thấy chấn động.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, cô quay đầu nhìn Thẩm Thuật chăm chú, nét mặt rất phức tạp, chậm rãi nói: “Thẩm Thuật, chúng ta không hề đoán sai. anh là thái tử triều Hạ Chu, còn em là thái tử phi.”
Nghe cô nói xong, hai mắt Thẩm Thuật mở lớn, tròng mắt đen nhánh bắt đầu dấy lên những cảm xúc mãnh liệt. Nét mặt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, cuối cùng cũng có một chút xao động.
một vương triều hỗn loạn trong quá khứ, hai người yêu nhau mà lại không thể bên nhau, thế mà lại chính là kiếp trước của anh và cô.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ nhìn nhau, tâm trạng vô cùng phức tạp, hai người đều không nói gì.
Diệp Tuệ hít sâu một hơi, trước hết là miễn lễ cho đại thần và tướng quân, nhưng đại thần lắc đầu, giọng nói mang theo sự tự trách và áy náy.
Đại thần không muốn đứng dậy, ông ta nói: “Thần tội đáng muôn chết, không dám yêu cầu xa vời được thái tử và thái tử phi tha thứ, thần không còn mặt mũi nào để nhìn hai người.”
Diệp Tuệ thấy rất lạ, vì Thẩm Thuật không nhìn thấy hồn ma nên cô đang chuẩn bị quay sang truyền đạt lại lời của đại thần với anh, nhưng anh lại nói: “anh không nhìn thấy ông ấy, nhưng có thể nghe thấy ông ấy nói.”
Diệp Tuệ rất ngạc nhiên, có lẽ đại thần này kiếp trước có liên quan đến anh và cô, cho nên Thẩm Thuật mới nghe thấy ông ta nói.
Lúc này đây dù có phát sinh thêm những chuyện gì khác khiến cho người ta kinh ngạc thì dường như cũng chẳng có gì lạ cả.
Diệp Tuệ nói với đại thần: “Sao ông lại nói thế?”
Đại thần nhìn Thẩm Thuật một cái, sau đó lại cúi thấp đầu: “Thần và Cố tướng quân là tâm phúc của điện hạ, trước khi điện hạ tự mình ra trận, hoàng thượng đã dặn dò chúng thần là dù có thế nào thì cũng phải giữ được tính mạng của thái tử.”
Ánh mắt Thẩm Thuật hơi dao động, không nói gì. Đại thần lại nói tiếp: “Lúc đó chúng thần đã vô ý bị rơi vào bẫy của quân địch, vì bảo vệ chúng thần nên điện hạ đã bị mắc mưu.”
Tim Diệp Tuệ nhói đau, cô nhớ lại trận chiến thảm khốc mà sử sách đã ghi lại, thái tử đã bỏ mạng ở đó, cô vội hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiếng đại thần nhỏ hẳn đi: “Điện hạ bị kiếm đâm xuyên tim, không thể cứu được.”
Diệp Tuệ cảm thấy một nỗi đau cực độ trào dâng từ đáy lòng, thì ra đây chính là nguyên nhân thái tử mất mạng. Vì bảo vệ thuộc hạ mà bị kiếm đâm xuyên tim, hoàn toàn cắt đứt tính mạng của chàng.
Vì thuộc hạ của mình, chàng đã phải trả giá bằng cả mạng sống, bằng một cách thức đau đớn đến vậy.
Diệp Tuệ cầm tay Thẩm Thuật, sau đó buông ra, nhìn tướng quân nói: “Sao tướng quân lại không nói được?”
Tướng quân nhìn đại thần, dây thanh quản của hắn đã hỏng, chỉ có thể nhờ đại thần nói hộ, đại thần nói: “Sau khi thái tử mất mạng, Cố tướng quân tức giận xông lên liều mạng chém giết.”
“Nhưng quân địch quá nhiều, Cố tướng quân bị địch chém vào cổ, từ đó không thể nói chuyện được.”
Diệp Tuệ cảm khái, thanh kiếm này là của thái tử ban cho Cố tướng quân, Cố tướng quân trung thành bảo vệ chủ tử, cô có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó bi tráng cỡ nào.
Lúc này, Thẩm Thuật hỏi: “Tại sao hai người vẫn ở trong cung điện Hạ Chu?”
Đại thần nói: “Thần đã phụ sự giao phó của hoàng thượng, không bảo vệ được thái tử, thái tử còn vì bảo vệ chúng thần mà mất mạng, thần tội đáng muôn chết.”
“Thần và Cố tướng quân muốn nói lời xin lỗi với điện hạ.”
“Thần bất lực, mãi không thể tìm thấy hồn phách của thái tử, cho đến khi thái tử và thái tử phi đến cung điện Hạ Chu thì chúng thần mới biết, thì ra thái tử đã đầu thai vào thời đại này.”
Diệp Tuệ nằm mơ cũng từ sau lần đó, bọn họ đã chỉ dẫn cô và Thẩm Thuật đi đến cung điện Hạ Chu.
Diệp Tuệ: “Vì một tiếng xin lỗi mà hai người vẫn luôn ở đây sao?”
Đại thần và tướng quân gật đầu.
Mặc dù chỉ là một câu xin lỗi, nhưng việc này thật sự rất quan trọng với họ, thái tử vì bảo vệ họ mà chết, trong lòng họ vô cùng áy náy.
Chả trách mà linh hồn của đại thần mãi vẫn không luân hồi, thanh kiếm của tướng quân thì trọn đời vẫn nguyên vẹn, là vì chấp niệm trong lòng họ quá sâu nặng, trăm năm vẫn chưa được giải thoát.
Đại thần nhìn Thẩm Thuật, hai mắt nhòa lệ: “Điện hạ, thần xin lỗi.” Ông ta quỳ rạp xuống đất nói.
Tướng quân cũng há miệng, nói không ra tiếng câu “Điện hạ, thần xin lỗi.”
một câu xin lỗi này đã khắc sâu trong lòng bọn họ, làm tê liệt mọi cảm xúc của họ, bọn họ càng áy náy, chấp niệm càng sâu thì càng không thể siêu thoát được, cứ đời đời kiếp kiếp như vậy, chìm đắm vào nỗi đau vô tận. Triều đại đã đổi thay nhưng chấp niệm trong lòng thì vẫn chưa thể tan biến, họ vẫn luôn ở lại cung điện Hạ Chu trống trải này, kiên trì chờ đợi người mà họ muốn gặp.
Thẩm Thuật nhắm mắt lại.
Hồi lâu sau, anh thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Hai người đứng lên đi, chuyện này tôi chưa bao giờ trách hai người.”
Thẩm Thuật vừa nói xong, chấp niệm trăm năm của bọn họ đã không còn, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Tuy nhiên Diệp Tuệ vẫn còn một câu hỏi: “Sau khi thái tử chết trận thì kết cục của thái tử phi ra sao?”
Đại thần nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt tỏ ra thương xót, ông ta nói: “Ngày thái tử bỏ mạng nơi sa trường, Đông cung gặp hỏa hoạn…”
“Thái tử phi ở trong Đông cung cũng mất mạng, ngày đó cả thái tử và thái tử phi đều qua đời, cả triều đình vô cùng xót xa…”
Theo lời kể của đại thần, bọn họ cùng quay ngược miền ký ức về quãng thời gian buồn bã thê lương ấy, trí nhớ của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cũng khôi phục lại một chút.
Quen biết, cảm mến, thành thân, chia lìa… Từng hình ảnh đan xen nhau hiện lên, xẹt qua rất nhanh trong đầu họ, từng ký ức khắc cốt ghi tâm cũng ùa về.
Thời gian trôi qua, lúc này bọn họ đã nhớ lại được hết tất cả những chuyện xảy ra ở kiếp trước, tâm trạng trở nên bất ổn, không tài nào bình tĩnh được.
Diệp Tuệ nhớ ra rồi, lúc Thẩm Thuật đang chém giết ở chiến trường thì cô ngồi cầu nguyện ở Đông cung, ngày đêm ngủ không yên lòng, vừa chợp mắt một lúc thì lại giật mình tỉnh lại, lòng chỉ nghĩ về một mình anh.
cô mong anh bình an, mong anh mạnh khỏe, mong đến ngày anh trở về. Nhưng mà, cô không chờ được anh về, chỉ chờ được một tin báo rằng anh đã tử trận.
cô nhớ rất rõ hôm ấy trời có tuyết rơi, băng tuyết bao phủ khắp kinh thành, Đông cung càng thêm lạnh lẽo.
Giống như thường lệ, cô cầm đèn lồng đứng chờ trước điện, một lòng hướng về thái tử đang ở chiến trường xa xôi.
Lúc hạ nhân đến báo tin thái tử chết trận, khoảnh khắc đó cô đau đớn tột cùng, đèn lồng trên tay rơi xuống, nằm trên mặt tuyết.
Đông cung bị phủ kín trong bão tuyết, lòng của cô cũng bị bao phủ trong sự trống vắng cô độc.
Khi thái tử chinh chiến bên ngoài, cô ở trong cung nhớ nhung anh, ít ra vẫn còn có hy vọng. Nhưng bây giờ thật sự chỉ còn lại một mình cô trên đời thôi.
Sau đó trong Đông cung gặp hỏa hoạn, cô bị mắc kẹt trong Đông cung, cũng vì vậy mà mất mạng, chỉ trong một đêm, Đông cung đã bị hủy hoại.
Trận hỏa hoạn ngoài ý muốn ấy giống như một lời dự báo trước về vận mệnh trắc trở của hai người, sống cùng sống, chết cùng chết.
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt tối đen như màn đêm, lúc ở trên chiến trường đánh trận, trên tay nhuộm đầy máu tươi, nhưng trong lòng anh vẫn luôn một lòng nhớ đến người con gái xinh đẹp thuần khiết hơn cả tuyết đầu mùa là cô.
anh tự nói với mình là nhất định phải trở về, nhất định phải trở về, vì cô vẫn còn đang ở Đông cung chờ anh.
Thẩm Thuật nhếch môi, đáy mắt chất chứa nỗi bi thương.
Tại sao anh lại rời xa cô ngay trong đêm tân hôn chứ? Tại sao anh lại hứa hẹn với cô rồi chết trận không thể trở về?
Tại sao anh có thể…phụ lòng cô như vậy?
Là thái tử, anh một lòng có trách nhiệm với hoàng tộc, không thẹn với lương tâm. Nhưng là một người chồng, anh lại phụ bạc cô.
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ không dời mắt, anh bất chợt đưa tay ra ôm cô vào lòng, hai tay siết chặt, hơi thở ấm áp vây quanh cô.
anh trầm giọng nói: “anh xin lỗi…”
“Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…”
anh ôm cô rất chặt, vùi đầu vào cổ cô, cứ nhớ lại một lần là anh lại nói xin lỗi cô một lần.
Từng câu chữ đều bày tỏ tình yêu khắc cốt ghi tâm của anh với cô, thấm sâu vào cốt tủy, sinh tử không rời.
Thẩm Thuật siết chặt vòng tay ôm cô, dường như phải làm như vậy thì mới có thể vơi bớt đi sự sợ hãi trong lòng, dường như phải làm như vậy thì mới có thể làm mất đi cảm giác không chân thật lúc này. anh thật sự sợ rằng mình vừa mở mắt ra thì thấy cô chỉ là ảo ảnh, anh không muốn phải trải qua chuyện đáng sợ này một lần nữa đâu.
thật may quá, kiếp này cô lại trở về bên cạnh anh rồi.
Diệp Tuệ hiểu cảm xúc của anh lúc này, cô cũng dùng sức ôm lại anh, mắt nhòa lệ, nức nở nói: “anh không sai, chỉ là khi ấy chúng ta hữu duyên vô phận.”
Có lẽ ông trời thương nên mới cho anh và cô có cơ hội tiếp nối duyên phận ở kiếp này.
Diệp Tuệ biết kiếp trước khi còn khuê phòng cô đã rất ngưỡng mộ tài năng và phẩm chất của thái tử, sau khi gả cho anh, cô lại càng thêm quý trọng ý chí kiên cường và oai hùng của anh hơn.
Đại cục trước mắt, vương triều là quan trọng nhất. Đầu tiên anh là thái tử của triều Hạ Chu, sau đó mới là trượng phu của cô, anh biết rõ đạo lý này, cô cũng vậy.
Diệp Tuệ biết, cho dù có quay ngược được thời gian thì anh và cô vẫn sẽ đưa ra quyết định như cũ.
thật may là đời này vẫn còn rất dài, để anh và cô được ở bên nhau thật lâu.
Thẩm Thuật khẽ buông tay ra, lui về sau mấy bước, tròng mắt đen thâm trầm nhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ ngửa đầu, nhìn sâu vào mắt anh.
Ánh mắt cô đan xen rất nhiều cảm xúc, quan tâm có, tiếc nuối có, lo lắng có…
Chỉ không có sự trách móc.
Sóng mắt Thẩm Thuật hơi dao động, Diệp Tuệ là vợ anh, là người mà anh sẽ yêu thương che chở suốt cả cuộc đời, anh sẽ không bao giờ rời xa cô nữa.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì. Họ vốn vẫn luôn hiểu rõ nhau, không cần nói thì cũng có thể đoán được suy nghĩ của đối phương.
Kiếp trước chúng ta phải chia lìa, nhưng kiếp này chúng ta nhất định sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường.
Lúc này cũng có hai người đang đến cung điện Hạ Chu, hôm trước viện trưởng Hạ đã liên hệ với Chu thiên sư, nói về việc thanh kiếm tướng quân trong viện bảo tàng không cánh mà bay, nhưng tự nhiên lại xuất hiện trong Đông cung.
Chu thiên sư đã nói lại chuyện này cho sư phụ nghe, Lão thiên sư vừa nghe đã cảm thấy kỳ lạ, đồng ý đến cung điện Hạ Chu xem xét tình hình.
Lão thiên sư là người dày dặn kinh nghiệm, rất có tiếng trong giới, từng giải quyết rất nhiều sự kiện thần quái, cho nên khi viện trưởng Hạ nghe tin Lão thiên sư sẽ đến thì rất yên tâm rằng chuyện này sẽ được giải quyết nhanh chóng.
Lúc Lão thiên sư và Chu thiên sư đi đến cửa cung, viện trưởng Hạ đứng ở sau cửa chờ bọn họ, lúc nhìn thấy hai người đến, ông liền ra đón rồi nói: “Lão thiên sư, có chuyện này rất lạ.”
Nét mặt Lão thiên sư rất bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
Viện trưởng Hạ chỉ tay về hướng cửa, lo sợ nói: “rõ ràng là tôi đã khóa cửa rất kỹ rồi, nhưng lúc đến đây thì lại phát hiện cửa đã được mở.”
Lão thiên sư nhìn cái khóa đen dưới mặt đất, cười nói: “không sao đâu, ma quỷ đang tác quái thôi.”
Ông nhìn viện trưởng Hạ, nói: “Ông về trước đi, tôi và đồ đệ sẽ giải quyết chuyện này.” Nếu thật sự có ác quỷ bên trong thì sự có mặt của viện trưởng Hạ ở đây sẽ tạo thành phiền phức lớn.
Viện trưởng Hạ rời đi, Lão thiên sư và Chu thiên sư đẩy cửa đi vào, đêm xuân yên tĩnh, không trăng không sao, trên trời bao phủ bởi những áng mây đen.
Chu thiên sư vừa đi vừa chú ý đến động tĩnh xung quanh, dọc đường có rất nhiều hồn ma nhìn thấy bọn họ, nét mặt họ tỏ ra sợ hãi, cuống cuồng chạy trốn.
Nhiệt độ bỗng dưng hạ thấp, bầu không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn, Chu thiên sư cau mày: “Sư phụ, trước giờ khi con tới đây không hề phát hiện ra nơi này có nhiều hồn ma đến vậy.”
Lão thiên sư chỉ nhìn thẳng phía trước, chẳng buồn liếc những hồn ma một cái, thâm trầm nói: “Có lẽ vì ác quỷ trong Đông cung kia rất lợi hại.”
Chuyến này Lão thiên sư đến là vì ác quỷ trong Đông cung, cho nên kể cả nhìn thấy những hồn ma khác thì ông cũng sẽ không dừng lại nhìn, chỉ hướng về phía Đông cung mà đi.
Hai người đã sắp đến Đông cung rồi, càng đến gần thì càng cảm nhận được khí lạnh ập đến.
Ở gốc cây bên ngoài Đông cung có một hồn ma thái giám ở đó, hắn nhìn thấy Lão thiên sư thì biết ngay ông ta sẽ gây bất lợi cho tướng quân.
Ma thái giám chuẩn bị chạy vào báo tin để bọn họ nhanh chóng rời đi, nhưng còn chưa kịp làm gì thì Lão thiên sư đã trông thấy hắn, ông ta vung tay lên, một lá bùa ngay lập tức bay về phía thái giám.
Tấm bùa vừa chạm vào người thái giám thì phát lửa, nét mặt thái giám tỏ ra vô cùng đau đớn, chỉ trong chớp mắt, linh hồn thái giám đã tan biến một cách lặng lẽ.
Chu thiên sư chần chừ nói: “Sư phụ, những hồn ma này hình như không làm hại người, trên người họ không tỏa ra sát khí, con nghĩ không cần thiết phải giết họ.”
Lão thiên sư thờ ơ nói: “Con quên điều ta đã nói với con rồi sao, chỉ cần là ma quỷ thì sẽ luôn có suy nghĩ muốn hại người, huống hồ nó còn vừa muốn chạy vào trong Đông cung để mật báo.”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Chu thiên sư không ủng hộ cách làm này lắm, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ còn mấy bước nữa là vào Đông cung rồi, Lão thiên sư đột nhiên nhíu mày: “Có gì đó không ổn.”
“Trong điện không chỉ có ma, hình như còn có cả người.”
Chu thiên sư kinh ngạc, giờ này sao lại có người được? Còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì Lão thiên sư đã đi vào trong rồi.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ không hề biết là giờ này lại có những vị khách không mời mà đến, lúc này Diệp Tuệ phát hiện ra thanh kiếm tướng quân có một chút khác thường.
Thanh kiếm vốn đang bất động thì bây giờ lại rung lên, thân kiếm đung đưa, cảm giác như một giây sau nó sẽ bay vọt lên vậy.
Ma tướng quân đã nhận ra điều gì đó không ổn, hắn nhìn ra phía ngoài điện, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng. hắn lo lắng nhìn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, dùng khẩu hình để nói cho họ biết: Cẩn thận, bên ngoài điện có người.
Diệp Tuệ ngạc nhiên, đêm hôm ai lại đến đây vậy? Chẳng lẽ là viện trưởng Hạ?
Lúc này, trong cung điện trống trải bỗng truyền đến một giọng nói xa lạ: “thì ra trong Đông cung không chỉ có ác quỷ mà còn có hai người nữa.”
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, cả hai đều ngẩn người, sao lại là Chu thiên sư?
Diệp Tuệ hỏi: “Chu thiên sư, sao chị lại ở đây?” Trong lòng cô có một dự cảm xấu, nghề của Chu thiên sư là bắt ma, đêm khuya chị ấy tới đây còn có thể có việc gì khác nữa?
Chu thiên sư cũng không ngờ là cô lại gặp Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở đây lúc này, viện trưởng Hạ đã đóng cửa cung điện rồi cơ mà?
Chị giới thiệu: “Đây là sư phụ của tôi.”
Chu thiên sư nói nhỏ vào tai sư phụ, giới thiệu về Diệp Tuệ và Thẩm Thuật.
Lão thiên sư nhìn Diệp Tuệ: “cô Diệp Tuệ quả nhiên hiểu rõ về ma quỷ, ngay cả chồng cô cũng biết được chút ít, hai vợ chồng thật khiến cho người ta phải bất ngờ.”
Diệp Tuệ thờ ơ đáp: “Lời này tôi không dám nhận.”
Lão thiên sư nhìn hai bóng ma đằng sau Diệp Tuệ, hai hồn ma này cũng phải tồn tại mấy trăm năm rồi, âm khí rất nặng, ông ta lại nhìn sang thanh kiếm bên cạnh hồn ma tướng quân.
Đây chắc là thanh kiếm mà viện trưởng Hạ nói tới rồi, quả nhiên sát khí rất nặng, còn chưa đến gần đã có thể cảm nhận được mùi máu tươi kết tụ từ nhiều năm.
Lão thiên sư lạnh mặt, ông ta cầm kiếm chỉ về hướng hai hồn ma tướng quân và đại thần: “Ác quỷ, còn không mau chịu chết!”
Gần như cùng một lúc, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đồng thời tiến lên phía trước một bước, ngăn cản hành động của Lão thiên sư: “Dừng tay!”
Diệp Tuệ cầm tay Thẩm Thuật, ý bảo cứ để cô nói, cô nhìn Lão thiên sư: “Xin ông nương tay, bọn họ không phải là ác quỷ, bọn họ chỉ là…”
Diệp Tuệ ngập ngừng, cô nên nói thế nào đây? Lão thiên sư này nhìn có vẻ không phải là người tốt, những chuyện của triều đại Hạ Chu không thể tiết lộ với người ngoài.
Suy nghĩ vài giây, cô nghiêm túc nói: “Bọn họ chưa từng làm hại đến ai, bọn họ ở lại trên đời là vì vẫn còn chuyện chưa làm xong, tôi sẽ giúp ông cầu siêu cho họ.”
Lão thiên sư liếc nhìn hồn ma tướng quân: “Sao tôi biết được là cô có đang gạt tôi hay không?”
Diệp Tuệ: “Nếu ông không tin thì có thể nhìn tôi, tôi đảm bảo một lát nữa bọn họ sẽ đi đầu thai.” Đại thần và tướng quân đều đã nói lời xin lỗi với Thẩm Thuật, bọn họ đã hoàn thành tâm nguyện, chấp niệm đã hết.
Lão thiên sư không nói, nhưng ánh mắt thì tỏ ra khinh thường, hiển nhiên không coi Diệp Tuệ ra gì.
Thái độ của Diệp Tuệ đã rất tốt rồi, nhưng Lão thiên sư thì vẫn rất kiêu ngạo cố chấp.
Ánh mắt Thẩm Thuật hơi tối đi, giọng anh cực lạnh: “Vợ tôi nói rồi, cô ấy sẽ siêu độ cho họ, ngay cả một chút kiên nhẫn ông cũng không có sao?”
“Người nào chết đi cũng sẽ biến thành hồn ma hết, ma quỷ cũng phân biệt thiện ác, ác quỷ thì đáng chết, nhưng thiện quỷ thì nên siêu độ cho họ. Bản thân tôi đang thắc mắc một chuyện, có phải ông có thành kiến gì nên mới muốn diệt sạch hết tất cả ma quỷ trên đời này không?”
Lão thiên sư bị nói cho không thể phản bác được, ông ta liếc mắt nhìn Chu thiên sư, giọng nói có phần châm chọc: “Sao con không nói trước cho ta biết là hai người bạn này của con rất ác mồm vậy?”
Chu thiên sư biết tính sư phụ mình, chỉ thở dài một tiếng.
trên người Lão thiên sư có một cái la kinh, nó hướng về phía thanh kiếm cổ rồi rung lên, Lão thiên sư nhìn thanh kiếm, chắc hẳn đây là một thứ rất khát máu.
Hay còn gọi là la bàn địa chất, la bàn phong thủy của Trung Quốc.
Ông ta lạnh lùng cười nói: “Thanh kiếm này đã uống bao nhiêu máu, chém đứt bao nhiêu cái đầu người rồi?”
Ông ta nhìn tướng quân, mỉa mai: “Nếu vậy thì khi còn sống vị này cũng không phải người tốt đẹp gì, ta thấy cổ họng của ngươi đã bị thương, có phải vì giết chóc quá nhiều nên bị cắn trả không?”
Tay của tướng quân run lên, hắn tự thấy cả đời này hắn chưa bao giờ làm gì sai cả, tiếc nuối duy nhất của hắn là không bảo vệ được thái tử.
Nhưng lúc này hắn chỉ thẫn thờ, không hề nhúc nhích.
Lời của Lão thiên sư nói rất khó nghe, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cực kỳ tức giận, Diệp Tuệ lạnh lùng nói ra hai chữ: “Câm miệng!”
Lão thiên sư sửng sốt, giọng của Diệp Tuệ còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết, nói ra từng câu từng chữ: “Vị thiên sư tự cho mình là siêu phàm này, không biết ông đã từng nghe về Cố tướng quân chưa?”
“Cố tướng quân là một vị tướng tiếng tăm lừng lẫy của triều Hạ Chu, cả đời hắn quang minh lỗi lạc, anh dũng kiên cường, hắn chỉ giết người nào đáng chết, chỉ chém người nào có tội, không bao giờ động đến người vô tội.”
Diệp Tuệ cười khẩy một cái rồi nói tiếp: “Thế mà ông lại dám nói hắn là ác quỷ? một kẻ xấu bị người ta cắn trả? Ông có tư cách gì mà nói thế?”
Sau khi chết đi, Cố tướng quân lại bị người không biết gì nói là ác quỷ, thật nực cười.
Ánh mắt tướng quân nhìn Diệp Tuệ mang theo sự cảm kích khó kìm nén được, hắn cúi người xuống vái lậy Diệp Tuệ.
Chu thiên sư cũng cảm thấy không nên giết tướng quân, chị khuyên nhủ: “Sư phụ, bọn họ đều là thiện quỷ, bỏ qua cho họ đi.”
Lão thiên sư trước nay chưa từng nghe lời ai, ông ta nổi giận nói: “Bọn họ bị ma quỷ làm mờ mắt rồi, con cũng giống bọn họ sao? Tử khí toát ra nồng nặc, ta tuyệt đối không thể buông tha! Đừng nói là Cố tướng quân, kể cả có hồn của thái tử triều Hạ Chu ở đây thì ta cũng giết sạch hết!”
Nghe Lão thiên sư buông lời không hay với Thẩm Thuật, đại thần và tướng quân đều giận dữ, đại thần tức đến run cả người, lạnh lùng quát: “Hỗn láo!”
“Thái tử không phải là người cho ngươi tùy tiện nói xấu!”
Tướng quân thì không thể nói được, nhưng hắn nắm chặt kiếm trong tay, môi mím lại. Vừa rồi khi Lão thiên sư châm chọc hắn thì hắn không có phản ứng gì, nhưng khi nghe ông ta động chạm đến Thẩm Thuật thì hắn không thể bình tĩnh được. Thái tử là người hắn kính trọng nhất, sao có thể để cho một tên thấp hèn thế này nói xấu được!
Thanh kiếm cũng đã nhận ra địch ý của đối phương, thân kiếm hơi rung lên, thanh kiếm này là của Thẩm Thuật ban cho Cố tướng quân, chủ nhân của nó là Thẩm Thuật, nên tất nhiên phải bảo vệ Thẩm Thuật.
Lão thiên sư hừ một cái, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để đâm kiếm về phía họ, giọng nói tràn ngập sự khinh thường: “Chỉ cần là ma quỷ thì đều đáng phải chết!”
Động tác của Lão thiên sư quá nhanh, nhát kiếm này nếu đâm trúng hai hồn ma thì bọn họ sẽ tan thành mây khói ngay tại chỗ, không có cơ hội để đi đầu thai.
Diệp Tuệ đứng gần tướng quân nhất, cô không chút nghĩ ngợi gì mà nghiêng người qua, giơ tay lên chắn trước mặt hắn.
Thẩm Thuật lúc nhìn thấy hành động của Diệp Tuệ thì đã không kịp ngăn cản, sợ hãi hô lên: “Diệp Tuệ!”
Lão thiên sư thấy có bóng người xuất hiện thì lập tức thu kiếm, nhưng kiếm đã phóng ra thì không cách nào để thu hồi, ông ta chỉ đành cố hết sức dời hướng kiếm sang chỗ khác.
Mặc dù vậy thì thanh kiếm vẫn đâm thẳng vào lòng bàn tay của Diệp Tuệ, thanh kiếm rất sắc, lại là thứ để trị quỷ, người mà bị đâm thì cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Vết thương của Diệp Tuệ không nhỏ, máu tươi chảy ồ ạt, tựa như một đóa hoa nở rộ trên lòng bàn tay, đau đớn thấu xương.
Diệp Tuệ cố chịu đau, cô chậm chạp ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lão thiên sư, ánh mắt lạnh lẽo hơn cả băng tuyết, giọng nói vang lên trong không gian yên tĩnh.
“Đừng giết họ.”