Trans: Khanhkhanhlmao
_______________________________
".....Đây của mình chỉ là ít trà nhạt thôi." (Kiryu)
"Nhưng đó có phải là trà đâu."
"Toukujou-kun im lặng đi. Nào, Kamo-san? Mời cậu."
"Ừm, Kiryu-san. Cảm ơn nhé!"
Trên bàn là đĩa bánh quy đặc biệt do Ryoko làm. Khi cầm một cái lên ăn, mùi bơ thơm ngát và cảm giác giòn tan dù bánh đã nguội khiến tôi bất giác mỉm cười.
".....Đúng là cái vị này."
"Hiroyuki-chan cậu thích bánh quy này nhỉ?"
"Ừ thì đúng."
"Hồi tiểu học, cứ sau giờ học là cậu lại bảo tớ 'Ryoko, làm bánh quy đó đi!' còn gì."
"À... đúng thật. Bánh này ngon hơn bánh mua ở ngoài mà, cậu có bí quyết gì không?"
"Fufu~. Bí mật~. Không nói cho đâu~."
"Tại sao?"
"Vì nếu tớ nói cho Hiroyuki-chan thì cậu sẽ tự làm đúng không? Như vậy chẳng thú vị chút nào~."
"...Là sao chứ."
Ryoko nấu ăn giỏi và những chiếc bánh quy này còn ngon hơn hẳn. Lạ thật? Không phải là muốn ăn hàng ngày, nhưng thỉnh thoảng lại thèm khủng khiếp. Nếu biết cách làm thì sẽ tự làm được, tiện quá còn g--
"......Ui da!"
Đột nhiên cảm thấy cơn đau chạy dọc ở bên hông. Khi nhìn sang thì thứ tôi thấy Kiryu đang nhéo hông tôi bằng ngón tay trái.
"......Gì thế?"
"......Không có gì."
"Không có gì mà lại nhéo tôi là sao?"
Đau lắm đấy biết không?
"Hứ! Cậu nói hôm trước rồi còn gì!"
"Nói gì cơ?"
"G-Gì mà... không có gì! Dù sao thì! Cấm cậu tán tỉnh trước mặt tôi!"
"Tán tỉnh gì chứ......"
Nhìn cảnh tôi và Kiryu tranh cãi, Ryoko bật cười khúc khích.
"…Hai người thân thiết ghê ha~"
"…Hả? Ryoko, mắt cậu bị đọng sương rồi hả?"
Cô ấy không thấy tôi đang bị bạo hành đây sao?
"......Thân thiết à?"
"Ừ đấy? Tớ thấy Kiryu-san với Hiroyuki-chan rất thân thiết. Đúng là hôn thê có khác~."
Ryoko nhấp một ngụm cà phê từ chiếc cốc. Kiryu có vẻ hơi bối rối, ngập ngừng mở lời.
"Chuyện đó...... liệu có được không?"
"Chuyện gì cơ?"
"Ưm...... chuyện đó......"
Kiryu ngập ngừng. Trong một khoảnh khắc, Ryoko trông ngơ ngác trước dáng vẻ không còn chút dấu vết nào của một tiểu thư phản diện như thường ngày, rồi cô ấy gật đầu và nói "À".
"Tớ có nên nói 'Đừng cướp Hiroyuki-chan của tớ~' không nhỉ?"
"Cướp―! ...Đúng vậy. Tuy cách nói có hơi quá, nhưng ý nghĩa thì cũng tương tự."
"Hmm, ra là vậy."
"Nhân tiện, cậu thế nào rồi? 'Giờ' đã tốt trước chưa?"
"Vậy tiện đây, Kiryu-san muốn tớ trả lời thế nào nhỉ?"
"Ừm, nếu giờ cậu nói 'Trả lại' thì sẽ gây kha khá rắc rối, cứ hiểu vậy là được."
"Tớ sẽ không nói thế đâu~"
Ryoko cười nhạt, nhấp một ngụm cà phê.
"...Ừ nhỉ~. Kiryu-san là vị hôn thê của Hiroyuki-chan đúng không? Chắc là đến lúc phải nói rồi nhỉ~? "
"...Nói gì cơ? 'Trả lại' á?"
"Tớ đã bảo là sẽ không nói thế mà."
Rồi, cô ấy đặt tách cà phê xuống một cách tự nhiên.
"――Đúng thế. Tớ không định nói 'trả lại' đâu... nhưng tớ thích Hiroyuki-chan mà, cậu biết chứ?"
Dĩ nhiên, như một người con trai.
"......Vậy à."
"Cậu không ngạc nhiên sao?"
"Ừm... đây cũng đoán được phần nào rồi."
Kiryu nói rồi nhìn tôi. À...
"......Tớ không định nói là ‘thật sao’, vì tớ cũng phần nào nhận thức được mà."
"Đúng vậy nhỉ~. Thật ra thì, người mà Hiroyuki-chan thích... À, nhưng bây giờ thì không. Dù sao thì tớ nghĩ rằng Hiroyuki-chan không nằm trong tầm ngắm của cậu ấy vào lúc này."
Ryoko mỉm cười khúc khích. Nhìn thấy bóng dáng như vậy, dù cảm thấy hơi bối rối… nhưng tôi vẫn tiếp tục lời nói của mình.
"Chuyện đó...... không sao chứ?"
"Chuyện gì cơ?"
"Không, ý là...... như vậy...... chẳng phải muốn tớ trả lời sao......"
"Không sao đâu."
"Không sao là sao chứ......"
Tôi thậm chí còn bối rối hơn. Thấy vậy Ryoko lắc đầu nói: "À không," và thở dài ngao ngán.
"Hiroyuki-chan, cậu hiểu lầm rồi. Tớ nói ‘thích’ nhưng có nói là ‘muốn hẹn hò’ đâu."
"......Ờm......"
...Hả?
"Xin lỗi, tớ chỉ là chưa hiểu nổi."
Với ý nghĩ đó, Tôi nhìn qua Kiryu. Có vẻ cô ấy cũng không hiểu nên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"...Tôi cũng không hiểu gì cả. Kamo-san, cậu chỉ muốn bày tỏ tình cảm của mình với Higashikujo-kun thôi sao... và thế là đủ?"
"Không phải vậy... nhưng giải thích hơi khó. Ưm... tớ, Tomomi-chan và Hiroyuki-chan là bạn thuở nhỏ... nhưng hồi sơ trung có nhiều chuyện xảy ra..."
Ryoko gãi má một cách ngượng ngùng, Kiryu quay đi với vẻ bối rối, và tôi thì không biết làm gì.
"...Bầu không khí thế này là sao? ...? ...!! Đ-Đừng nói là, Hiroyuki-chan...?"
"...Xin lỗi, tớ đã nói rồi."
"EEEỂ!! K-Không thể tin được! Hiroyuki-chan! Cậu không còn chút tế nhị nào luôn hả!?"
"...Tớ không có lời bào chữa."
"Thật không thể tin được! Bình thường ai lại đi nói ra chuyện đó chứ!?"
"K-Không, ý tớ là..."
"Thật sự xấu hổ lắm... Cậu nợ tớ một lần đó."
"...Vâng."
Ryoko rất hiếm khi giận dữ nên, thằng này thật tình xin lỗi mà.
"Ừm... Xin lỗi Kamo-san. Một phần là do tớ ép hỏi. Ờm... Tớ cũng có một chút tò mò."
"Chút?"
"…Tớ xin đính chính lại. Khá nhiều."
"...Hây. Dù sao thì cậu sớm muộn cũng sẽ biết... Không còn cách nào khác. Hiroyuki-chan lại nợ tớ một lần nữa đó nghe chưa."
"...Thật sự xin lỗi."
"Không sao. Dù sao thì cái đó sẽ giúp mọi chuyện nhanh chóng hơn. Ngày xưa, Hiroyuki-chan thích Tomomi-chan như một cô gái. Cậu ấy đã thú nhận điều đó với tớ, và rồi tớ đã bị tổn thương. Sau đó Hiroyuki-chan định tỏ tình với Tomomi-chan nhưng không thành công vì cậu ấy muốn 'cả ba đều thân thiết'. Tóm lại là vậy..."
Dùng ánh mắt hỏi xem tôi có nói đúng không, tôi gật đầu nhẹ. Ryoko hài lòng và tiếp tục.
"Nên... mối quan hệ giữa ba người chúng tớ đã rất 'lệch lạc'. Hiroyuki-chan thích Tomomi-chan, và tớ thì thích Hiroyuki-chan. Tomomi-chan thì, cậu ấy không muốn ở một mình... đúng hơn là, cậu ấy đã sợ hãi. Thật sự sợ hãi."
"…Đúng vậy. Từ những gì nghe được thì tớ cũng nghĩ vậy."
"Tomomi-chan là người chị đáng tin cậy mà. Là người đã được Tomomi-chan giúp đỡ, tớ không muốn nói điều gì quá... nhưng thành thật mà nói, tớ nghĩ chuyện đó có hơi không ổn." (Tokujou)
"...Không phải là tớ không hiểu. Nhưng nếu cứ tiếp tục thì cậu không thể tiến về phía trước được đúng không?"
Người mình thích lại có tình cảm với người khác. Dẫu vậy, tôi cũng không đáp lại tình cảm của người đó. Vì thế nên… cũng không thể tiến về phía trước được.
"...Nó như ngục tù vậy."
"Thật sao? Tớ thì không nghĩ vậy đâu."
"... Hả?"
"Bọn mình đã là học sinh cao trung rồi đúng không? Không thể cứ mãi như bây giờ được. Tomomi-chan rồi cũng sẽ nhận ra điều đó. Và sẽ có kết luận 'hai người' và 'một người'. Hoặc có thể là 'một người' và 'một người' và 'một người'... nhưng nếu là 'hai người' và 'một người' thì người trở thành 'một người'..."
――chắc chắn sẽ là tớ.
"..."
Kiryu chết lặng. Ryoko thì nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi.
"Nhưng mối quan hệ của Tomomi-chan và Hiroyuki-chan sẽ không kéo dài đâu... tớ nghĩ vậy."
"……Tại sao?"
"Tớ tự tin rằng bản thân hiểu Tomomi-chan và Hiroyuki-chan hơn bất kỳ ai khác. Thậm chí... còn hơn cả chính Tomomi-chan và Hiroyuki-chan."
"...Ừm."
"...Tomomi-chan đang đặt quá nhiều tầm quan trọng vào mối quan hệ 'ba người' của chúng tớ. Nếu Tomomi-chan trở thành 'hai' với Hiroyuki-chan, khi số người mà cậu ấy đặt tầm quan trọng vào giảm đi một người—"
—Chắc chắn, Tomomi-chan sẽ trở nên kiểm soát.
"Chỉ cần Hiroyuki-chan nói chuyện với ai đó, chỉ cần Hiroyuki-chan mỉm cười với ai đó hay nhìn ai đó ngoài cậu ấy... chắc chắn cậu ấy sẽ ghen tỵ. Tớ không nói đó là điều xấu... nhưng, Hiroyuki-chan sẽ không thể chịu được Tomomi-chan như vậy. Dù vậy Hiroyuki-chan cũng không thể bỏ rơi Tomomi-chan. Vì..." [note60218]
――Hiroyuki-chan là một người "yếu đuối" nhưng "tử tế".
"..."
"…Chắc chắn Hiroyuki-chan sẽ không coi mối quan hệ đó là đúng đắn. Chắc chắn Hiroyuki-chan sẽ bị tổn thương. Nếu điều đó xảy ra... có từ Tomomi-chan hay Hiroyuki-chan thì tớ không biết, nhưng chắc chắn mối quan hệ của hai người sẽ không kéo dài."
"…Ý cậu là sẽ chiếm lấy vị trí bị trống đó?"
"Nói như vậy cũng đúng... Chắc ý nghĩa của nó là như vậy đó."
Nhưng mà nè? Cô ấy nghiêng đầu rồi gật đầu một cái.
"Tớ chỉ muốn Hiroyuki-chan hiểu. Cả với Tomomi-chan và tớ... muốn Hiroyuki-chan hiểu rằng... bọn tớ không muốn cậu ấy phải hối tiếc rằng 'Có lẽ phía kia tốt hơn'."
Dù sao thì đó là sự ích kỷ của tớ thôi, cô ấy cười nhẹ nhàng.
"…Trong trường hợp này, Kiryu-san cũng giống vậy. Thành thật mà nói tớ không biết nhiều về Kiryu-san như hai người kia nên tớ không chắc. Nhưng theo lý thuyết chung thì một cặp đôi học sinh cấp ba có khả năng đi đến hôn nhân là rất thấp, và tớ nghĩ rằng việc hủy hôn bất cứ lúc nào thì cũng không bất ngờ gì lắm. Một cặp đôi như vậy liệu có thể duy trì mối quan hệ lâu dài không chứ?"
"…Không ai biết được chuyện đó phải không?"
"Đúng vậy. Đó chỉ là lý thuyết chung thôi."
Nói như thể không có gì, cô ấy uống thêm một ngụm cà phê.
"…Tóm lại, tớ không phải không muốn có câu trả lời. Nhưng bây giờ tớ không thể nhận được câu trả lời đó. Nếu bây giờ Hiroyuki-chan đưa ra câu trả lời... dù là gì đi nữa, chắc chắn Tomomi-chan sẽ bị tổn thương sâu sắc, và điều đó chắc chắn Hiroyuki-chan sẽ không chấp nhận được."
"..."
"Vì vậy, tớ sẽ đợi. Chờ không phải là gánh nặng gì, tớ đã chờ được mười bảy năm rồi. Chờ thêm hai ba năm nữa cũng không vấn đề gì đâu."
"…Chuyện đó… có ổn không?"
"Chuyện gì cơ?"
"Nếu Toukujou-kun không quay về phía cậu... chẳng phải điều đó sẽ chỉ là lãng phí thời gian của cậu sao?"
"Việc đó có lãng phí hay không là do tớ quyết định. Và ít nhất, tớ không nghĩ đó là lãng phí."
Ryoko hướng ánh mắt về phía tôi.
"Hiroyuki-chan, cậu có ghét tớ không?"
"…Không ghét"
"Vậy thì, cậu có thích tớ không?"
"..."
"Không cần phải là người số một hay số hai... Cậu có thấy tớ có đủ hấp dẫn để muốn hẹn hò với tư cách là một cô gái không? "
"...Tôi không thể nói không, dù có ép thế nào thì tớ cũng không thể nói vậy, nhưng cái đó――!"
"Ừm, vậy là đủ rồi. Tớ đã nói rồi mà, tớ không bảo cậu phải hẹn hò với tớ 'ngay bây giờ'."
Nói vậy, cô ấy quay sang Kiryuu.
"Phải không? Dù Hiroyuki-chan hẹn hò với Tomomi-chan hay Kiryu-san... nếu mọi thứ không diễn ra êm xuôi, thì tớ tin rằng Hiroyuki-chan sẽ quay lại với tớ. Có thể sẽ là Mizuho-chan hay Akemi-chan... nhưng tớ nghĩ rằng tớ là người có mối quan hệ tốt nhất với Hiroyuki-chan. Dù sao thì cũng là đứa đã biết cậu ấy lâu nhất mà."
"N-nhưng mà! N-nếu Toukujou-kun hẹn hò với Suzuki-san hay tớ... liệu cậu có thể bình tĩnh không? "
"Ừ, chắc tớ sẽ phát điên vì ghen tị mất."
"Nếu mọi việc của bọn tớ diễn ra tốt đẹp thì sao?"
"Khi đó tớ sẽ nghĩ rằng mình không có mắt nhìn người và từ bỏ. Đành chịu thôi. Yêu đơn phương mà. "
"Chuyện như vậy... yêu một người không yêu mình... không có lợi ích gì cả... "
"Tớ không đủ khéo léo để tính toán lợi ích khi yêu. Nhưng... đúng vậy. Có thể sẽ đau khổ như Kiryu-san nói, nhưng... tớ không bận tâm."
"Không bận tâm sao… "
Cô ấy dùng tay ngăn Kiryu đang định nói.
"Không sao. Bởi vì dù Hiroyuki-chan có không thích tớ, thì tớ sẽ thích thay luôn cả phần của Hiroyuki-chan nữa―― thích cho cả hai người."
Vì vậy,
"—hãy cứ để tớ thích cậu trong thầm lặng nhé, Hiroyuki-chan."
Cảnh tượng Ryoko nháy mắt và giơ ngón cái lên, trông thật đẹp.