Trans: Khanhkhanhlmao
___________________________
Sau khi nhận được tin nhắn từ Ryoko rằng "Thứ Bảy hả, OK đó~". Vào sáng thứ Bảy tôi đã đến thăm nhà của Ryoko, nơi tọa lạc kế bên nhà của bố mẹ tôi sau một thời gian dài.
Khi bấm chuông cửa thì một giọng nói "Ra ngay" vang lên cùng với tiếng mở cửa, và một mỹ nhân tuổi trung niên xuất hiện.
"...Ồ, chẳng phải Hiroyuki đây sao?"
"Đã lâu không gặp bác ạ."
"Làm lại đi nhé."
Cánh cửa đóng sầm lại, tôi thở dài và bấm chuông lần nữa.
"Ồ, chẳng phải Hiroyuki đây sao?"
"...Đã lâu không gặp, Rin-san."
"Được rồi, vào đi nhé."
Rin-san hay còn gọi là mẹ của Ryoko, nở nụ cười rạng rỡ khi mở cửa. Dù có cô con gái 17 tuổi nhưng bác ấy vẫn giữ được vóc dáng tuyệt vời và vẻ đẹp trẻ trung vô tuổi. Có lẽ vì thế mà bác ấy ghét bị gọi là "bác", hiện nay người ta gọi bác là mỹ nhân bất tử nữa cơ.
"Dù sao thì cũng lâu rồi nhỉ. Lần cuối gặp nhau là kể từ khi con vào cấp ba phải không, Hiroyuki?"
"Vâng ạ... Lần cuối con gặp Rin-san chắc là từ lễ tốt nghiệp? Lúc đó con cũng không nhớ là cả hai đã nói chuyện nhiều... Mà Rin-san hiếm khi ở nhà nhỉ?"
"Sau lễ tốt nghiệp thì phải đi công tác ở Ý ngay. Rồi sau đó lại có nhiều chuyến công tác liên tiếp nên mới từ New York về hôm qua."
"....Một năm rồi mới về nhật sao ạ?"
"Không hẳn, trong khoảng thời gian đó tuy cũng có về vài lần, nhưng chỉ ở lại tầm hai ba ngày thôi. Lần này chắc sẽ ở nhật tận một tháng và còn được ở nhà nữa đó."
Tuy không biết chi tiết nhưng có vẻ Rin-san là nhà thiết kế cho một thương hiệu nổi tiếng, bác ấy là một trong những thành viên sáng lập ban đầu và thường xuyên bay khắp thế giới. Việc có thể gặp bác ấy ở nhà là điều khá hiếm hoi.
"Thế sao? Hôm nay có chuyện gì vậy? Hẹn hò với Ryoko hở?"
"Không, không có chuyện gì lãng mạn như thế đâu... chỉ là bọn con định đi chơi ở nhà bạn thôi."
"Tomomi á?"
"Không ạ... hai người họ hiện đang cãi nhau dữ dội lắm."
"A... lại nữa à. Lần này con đã làm chuyện gì đó?"
"Đến cả Rin-san cũng vậy sao? Tỷ lệ bị oan của con quả là không phải dạng vừa đâu."
"Chỉ nên đóng vai nhân vật chính ngây thơ trong thế giới 2D thôi. Rin-san đây đã bao lần muốn đánh Reiji một trận rồi..."
Nhân tiện thì Reiji là chú Kamo Reiji, cha của Ryoko.
"Con không muốn nghe chuyện đó nữa đâu, có thể gọi Ryoko dùm con được không ạ?"
Rin-san luôn kể về câu chuyện tình yêu lớn lao giữa cô và chú Reiji khi bác ấy say nhèm. Tôi đã nghe suốt từ khi còn nhỏ nên hơi ngán... còn Ryoko thì chắc cũng không thoải mái gì khi nghe thấy. Việc Ryoko đỏ mặt tức giận khi nghe chuyện đó đã trở nên quen thuộc giữa những người bạn thời thơ ấu chúng tôi.
"Gì cơ? Ryoko định đi chơi à? Vậy mà còn tưởng có thể được ăn đồ ăn của Ryoko chứ..."
"À... Con xin lỗi. Con nghe nói thứ Bảy cậu ấy rảnh nên mới..."
"Hiroyuki không cần phải xin lỗi đâu. À, Meiko có nhà không?"
"Mẹ con hả? Ờm... Chắc là có."
"Lâu rồi không gặp nên cô sẽ đi mua sắm với Meiko. Để cô gọi cậu ấy cho."
Meiko là mẹ tôi và cũng là bạn thân của Rin-san, do cả hai đã là bạn từ thời cao trung. Rin-san luôn nói rằng đó chỉ là "tình cờ", nhưng chẳng đời nào mà bạn thân từ thời cao trung lại sống canh nhau bằng cái tình cờ cả, chắc chắn rằng đó là cố tình mua nhà cạnh nhau rồi. Mà tôi cũng chẳng phiền gì.
"Vâng, mẹ con cũng đang buồn chán nên cô hãy đưa bà ấy đi thư giãn nhé. Vậy còn..."
"À à, Ryoko đúng không."
"Ryoko ơi!" Cô ấy gọi từ tầng dưới lên phòng Ryoko ở tầng hai. Và từ trên lầu tôi nghe thấy giọng của Ryoko đáp lại "Vâng... ơ? Khoan, cái gì vậy!?" Sau đó cửa mở ra cái ầm, và Ryoko với vẻ mặt lo lắng ló đầu ra.
"T-Tại sao mẹ lại ở đây!? Không phải mẹ đã nói là đang ở New York sao!?"
"....Cô không nói là đã về sao?"
"Cô định làm nó bất ngờ nhưng lại quên mất. Với cả tối qua về lúc nửa đêm nên hơi muộn quá."
◆◇◆
"Xin lỗi nhé, Hiroyuki-chan. Tớ có hơi bối rối nên đã để cho cậu thấy cảnh xấu hổ."
"Không sao đâu. Rin-san vẫn như mọi khi mà, vẫn vui tươi như cũ..."
"Một người lớn ngoài bốn mươi mà còn vui vẻ gì chứ. Đó là trẻ con thì đúng hơn."
Ryoko phồng má tỏ vẻ bất mãn. À...tôi cũng hiểu cô ấy cảm thấy thế nào mà.
"Nhưng hôm nay may là có mẹ của Hiroyuki-chan ở nhà chơi với bà ấy. Xin lỗi vì mẹ tớ đã gây nhiều phiền phức."
"...Thỉnh thoảng tớ không biết Rin-san với Ryoko, ai mới là mẹ nữa..."
Từ khi chúng tôi còn nhỏ thì Rin-san đã bay đi khắp thế giới, dù bà làm việc rất giỏi nhưng kỹ năng sống lại rất kém. Điều này dẫn đến việc là Ryoko ngày càng giỏi việc nhà. Một đứa trẻ tiểu học trở nên giỏi việc nhà vì "để sống sót" nghe có vẻ buồn và có chút hơi hướng của sự bỏ rơi nhưng... Rin-san và Reiji-san đều rất quan tâm đến Ryoko và bố mẹ tôi cũng yêu thương Ryoko như con gái ruột vậy. Nên Ryoko đã lớn lên một cách mạnh mẽ mà không hờn dỗi gì cả.
"Mẹ tớ dù sao cũng là một đứa trẻ mà."
"....không thể phủ nhận chuyện đó được."
"Không thể phủ nhận được luôn mà. Thôi, đừng lo về mẹ tớ nữa. Thế? Cậu muốn hôm nay mình dạy nấu ăn cho Kiryu-san đúng không?"
"Đúng vậy. Nếu có thể thì xin hãy giúp tớ nhé."
Chủ yếu là vì chuyện ăn uống của tôi.
"Chuyện đó không thành vấn đề... nhưng trình độ nấu ăn của Kiryu-san được đến đâu vậy? Tùy theo đó mà mình sẽ dạy theo cách khác nhau."
"À... cơ bản thì kỹ năng của cậu ấy là 'nướng'."
"...Hả?"
"Cậu ấy có khuynh hướng nghĩ rằng nướng bất kỳ thứ gì cũng được. 'Nướng là ăn được tất cả!'... và cậu ấy nướng mọi thứ."
Cả thịt, cá, rau... vì vậy ngày nào mà Kiryu làm đầu bếp thì hôm đấy xác định bàn ăn sẽ toàn màu nâu.
"...Hầm thì sao?"
"...Có vẻ không phù hợp với cậu ấy."
"...Rán thì sao?"
"...Tớ sợ. Chỉ mong không gây hỏa hoạn."
"..."
"..."
"...À, nhưng cậu ấy nấu cơm rất giỏi."
"...Có vẻ như nhờ vào dụng cụ hiện đại... nhưng..."
"Ừ, nhưng cơm cậu ấy nấu vậy mà lại ngon hơn tớ nấu."
Dù nấu theo cùng một cách nhưng cơm của Kiryu lại ngon hơn tôi. Tại sao vậy chứ?
"Vậy à... thế thì có vẻ Kiryu-san hầu như không nấu ăn mấy."
"Ừ, cậu ấy là tiểu thư mà. Ở trong một môi trường không thể nấu ăn..."
"Đúng rồi nhỉ. Hmm... vậy thì..."
Cô ấy nói, tay đặt lên cằm suy nghĩ một chút.
"—Ừ! Vậy thì hôm nay chúng ta nấu thịt hầm nhé!"
Nói vậy, Ryoko nở một nụ cười rạng rỡ.