Trans : Khanhkhanhlmao
Tác : Cám ơn vì phản hồi của bạn. Gần đây tôi ăn quá nhiều đường nên lần này ít ngọt hơn.
___________________________
“Ồ... Chào buổi sáng.”
“Ờm, chào buổi sáng. Fufu, sao cậu nay dậy muộn thế?”
“Thứ bảy thì ít ra cho tôi nuớng tí đi.”
“Ừm, cậu luôn phải gọi tôi dậy sớm mà. Thứ bảy thì cứ thoải mái nghỉ ngơi đi. Tôi pha cho cậu ít cà phê nhé?”
“Ừm... Cảm ơn. Cho tôi một ly.”
“Rồi rồi, đợi một chút.”
Kiryu, người đang đọc sách trong phòng khách cười khúc khích khi nhìn tôi vẫn còn ngái ngủ và đi pha cà phê.
Mùi thơm nồng nàn của cà phê lan tỏa khắp căn phòng khiến tôi bắt đầu tỉnh táo hơn một chút.
“Đây, mời cậu.”
“Cảm ơn.”
“Thêm sữa với đường không?”
“Uống đen cũng được, tôi muốn tỉnh táo hơn.”
“Vậy à, cậu uống đen được thì giỏi thật đấy.”
“Cô không uống được sao?”
“Sữa và đường là phải có. Hơn nữa, tôi thích trà hơn.”
“Đúng là tiểu thư.”
“Tại sao?”
“Ờm, cô không nghĩ rằng tiểu thư thường có hình ảnh nhâm nhi trà một cách tao nhã sao? Kiểu như rất cầu kỳ về lá trà ấy.”
“Ừm, cũng có thể đúng với một số người. Nhưng tôi thì không quá kén chọn đâu. Tôi chỉ thích trà hơn cà phê thôi.”
Kiryu nói rồi nhấp một ngụm từ tách trà của mình. Ra vậy, mà thực ra thì tôi chưa từng thấy Kiryu uống cà phê bao giờ cả. “…Nhân tiện, Toukujou-kun.”
“Gì vậy?”
“Hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”
“Hôm nay?”
Kế hoạch cho hôm nay à? Chắc chẳng có gì đặc biệt...
“Chắc tôi chỉ lười biếng ở nhà thôi.”
“Ra vậy. “
“À, cô có cần mua gì không? Nếu cần người xách đồ thì tôi đi cùng cũng được.”
“Không... À, nói đến xách đồ thì có lẽ cần đấy.”
Kiryu giơ cuốn sách đang cầm lên. À, hiểu rồi.
“Đọc hết rồi à?”
“Ừm, cuốn này là cuốn cuối cùng rồi.”
“Hiểu rồi. Vậy thì—”
...Khoan đã?
“Nè, lần cuối cô mượn sách là ba tuần trước phải không?”
“Chính xác thì là thứ ba của hai tuần trước, hai tuần và bốn ngày.”
“...Tôi nhớ cô nói là sẽ đọc hai mươi cuốn trong hai tuần cơ mà.”
Chậm nhỉ, đọc chậm à? Không, thực ra vẫn là nhanh. Tôi nghĩ vậy rồi nhìn Kiryu, cô ấy thì trưng ra vẻ hơi bối rối.
“Đúng vậy... Gần đây tôi đã đọc chậm hơn.”
“Vậy à? Hả? Có gì không ổn sao?”
“Không, không phải thế... chỉ là tôi cảm thấy tiếc.”
“Tiếc? À, kiểu tiếc khi đọc hết đúng không?”
Tôi hiểu mà. Bản thân cũng từng để dành tập cuối của manga mình thích và nghĩ rằng “Nếu mình đọc xong cái này là kết thúc rồi sao?”. Cuối cùng, tôi phải mất tận một tháng để đọc xong tập cuối cùng.
“Không phải vậy.”
“Không phải?”
“Ừm, không phải ... Đó là...”
Cô ấy nói rồi hơi ngượng ngùng.
“...Ờ-Ở nhà có Toukujou-kun phải không? N-Nên... T-Tôi muốn trò chuyện với cậu nhiều hơn.”
“...”
“T-Tất nhiên, tôi vẫn thích đọc sách. N-Nhưng mà cậu biết đấy, việc đọc sách cơ bản là chỉ một mình thôi phải không? T-Trước đây thì không sao... N-Nhưng... bây giờ thì tôi thấy thật tiếc và... C-Có hơi cô đơn.''
Kiryu thốt lên câu ấy với đôi má ửng hồng và ánh mắt ngước lên đầy ngượng ngùng.
“Ừ, ừ nhỉ! Thật vinh dự!”
... Tôi tưởng máu mũi của mình trào ra rồi chứ.
“...Ừm. Trước đây tôi nghĩ rằng đọc sách là điều mình thích nhất trên đời. Tôi có thể đọc sách một mình và khi đọc, bản thân cảm thấy hứng khởi và phấn khích. Tôi tin rằng không có gì mà bản thân có thể thích hơn thế.”
――Nhưng bây giờ tôi đã có thứ mình thích hơn rồi.
“Khi ở bên cậu... tôi cảm thấy phấn khích và hồi hộp hơn khi đọc sách nữa...”
“A, Ahaha.”
“Fu, Fufufu.”
“...”
“...”
“...”
“... M-Mà! Dù sao đi nữa! Nè, Toukujou-kun! Thư viện! Đi đi!”
“Ơ-Ờ! Tôi cũng rảnh mà! Tôi sẽ đi với cô!”
...Cái cảm giác ngọt ngào gì thế này? Không phải là tôi không thích, nhưng...
“V-Vậy tôi! Đi thay quần áo nhé!”
Nói rồi Kiryu vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng khách và lao ra ngoài. Tôi thì nhìn theo bóng lưng của cô ấy.
“...Mình có chịu nổi không đây.”
Tôi không muốn bị xã hội xa lánh... À không, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ bị Gounosuke-san ship tới Aokigahara truớc.
◆◇◆
“Đến rồi!”
“…Dù nói gì đi nữa thì cô thích đọc sách vẫn là thích đọc sách mà.”
“Ừm, rốt cuộc thì tôi vẫn thích đọc sách.”
Kiryu nói và mỉm cười. Tôi không ghen tị, nhưng cảm thấy một chút khó chịu với sự nhỏ nhen của bản thân mình và nhìn vào thư viện――
“...Hả? Đó có phải là Toudou-san không?”
“Ồ? Đúng rồi. Không biết Kasumi-san đang làm gì nhỉ?”
Toudou-san đang ngồi xổm trước một vườn hoa lớn bên cạnh thư viện và làm gì đó.
Chị ấy dừng lại, đặt tay lên hông và duỗi người như muốn kêu “Umm”. Sau đó, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
“Ồ? Là Ayane-chan và cậu bạn trai sao. Lại đi hẹn hò ở thư viện à?”
Toudou-san hét lên và vẫy tay về phía chúng tôi.
Dừng lại đi! Ánh mắt của mấy người xung quanh thốn lắm đó!
“...Toudou-san. Làm ơn đừng có đùa nữa.”
“Ồ? Sao vậy cậu bạn trai? Ngại à?”
“Không phải là ngại... Em và Kiryu không có mối quan hệ kiểu như vậy. Nên khi bị nói như thế thì rắc rối lắm...”
“…Hmm.”
“……Sao vậy?”
“Không, nhìn mặt Ayane-chan rồi nói lại câu đó thử xem?”
“Mặt của Kiryu?”
Bà chị này đang nói gì vậy? Trong khi nghĩ như thế, tôi nhìn vào mặt Kiryu thì thấy cô ấy trông ngơ ngác như muốn hỏi “Sao thế?”.
“……Ờm?”
“...Ayane-chan đỉnh thật. Lật mặt như bánh tráng vậy.”
“Chị đang nói về cái gì đấy?”
“Không có gì. Vậy hôm nay cũng đi mượn sách à? Chị bận nên không thể nhìn thấy cảnh hai đứa tình tứ mất rồi, nhưng cứ thoải mái toẹt ga đi nhé!”
“Em không định tình tứ gì cả... mà Toudou-san, chị đang làm gì vậy?”
“Hả? Không thấy à? Chị đang chăm sóc hoa.”
“Chăm sóc hoa... thủ thư cũng làm việc này sao? Em không rõ nhưng... Chẳng phải có những người kiểu nhân viên chăm sóc sao?”
“Ừ. Bình thường thì có người làm, nhưng hôm nay người đó nghỉ nên chị nghĩ ít nhất nên tưới nước cho nó, rồi… chị thấy có vài cây yếu nên bón phân. Sau đó, chị bắt đầu để ý đến những chỗ khác nữa nên cuối cùng đi nhổ cỏ dại.”
“Cây yếu ư? “
“Chị thích hoa lắm mà, chỉ sau sách thôi đấy.”
“Thật ư.”
“Hoa rất tuyệt, vì khi ta chăm sóc thì chúng sẽ đáp lại. Không giống như con người.”
“…Những lời đó nghe có vẻ đau lòng.”
“Ồ? Thật ư? Mà cũng không sao đâu. Chị vào trong đây, cứ thoải mái nhé.”
Nói rồi Toudou-san vẫy tay và quay vào. Câu cuối cùng của cô ấy khiến tôi quan ngại...
“…Không biết Kasumi-san có chuyện tình đau khổ không nhỉ?” (Toukujou)
“…Tôi chắc chắn đó là chuyện không nên đụng vào.”
Mong Toudou-san được hạnh phúc!
“…Ừ, dù sao đi nữa thì vào thôi.”
“...Ừ. Nhưng... hoa đẹp nhỉ. Này, Toukujou? Trên đường về chúng ta ghé qua cửa hàng hoa nhé? Tôi thấy ở nhà hơi đơn điệu.”
“Được thôi, mà... Hả? Cô cũng thích hoa à?”
“Tôi là con gái mà, cũng có chút tình yêu dành cho hoa chứ?”
“À, ừ, đúng rồi. Cô thích tiểu thuyết lãng mạn mà. Thích hoa cũng phải thôi”
“Đó chẳng phải là định kiến à?”
“Thật á?”
Mà khi nghĩ đến “tiểu thư” thì tôi cũng hình dung tới hoa.
“Nhân tiện, loại hoa cô thích nhất là gì?”
“Có lẽ là hoa hồng.”
“…Đúng như tôi tưởng tượng.”
Người ta hay nói hoa hồng đẹp thì có gai. Kiryu cô ấy cũng đầy gai mà, dù vậy thì cổ vẫn rất đẹp.
“…Cậu đang nghĩ đến điều gì đó bất lịch sự đúng không?”
“Không hề.”
“...Thật không? Mà thôi, hoa hồng thì đơn giản là đẹp. Hơn nữa ngôn ngữ của loài hoa cũng rất tuyệt.”
“Ngôn ngữ của loài hoa?”
“Ừ. Ngôn ngữ của hoa hồng khá đặc biệt đấy. Nó sẽ thay đổi theo số lượng bông.”
“Ồ.”
Tôi không biết đấy. Thật luôn?
“Về cơ bản thì tất cả đều liên quan đến chuyện tình cảm.”
“Vậy à?”
“Chẳng phải điều đó là bình thường sao? Như trong phim điện ảnh hay truyền hình, người ta tặng hoa hồng trong cảnh cầu hôn ấy.”
“À, đúng rồi nhỉ.”
“Thực ra, đó là ý nghĩa của một trăm lẻ tám bông hoa hồng. Có nghĩa là 'Hãy kết hôn với anh'. “
“…Chính là số phiền não đấy.” [note59030]
“...Nguyên nhân đằng sau thì không rõ. Nhưng có thể bỏ cách nói đó đi không? Nó sẽ làm câu chuyện trở nên kì cục đấy.”
“…Ờ. Nhân tiện, nếu là một bông thì sao?”
“Có nghĩa là yêu từ cái nhìn đầu tiên... hoặc nghĩa là chỉ có em mà thôi. Nếu là hai bông thì là chỉ có hai ta trên thế gian này, ba bông là anh yêu em.”
“Ồ, cũng thú vị nhỉ.”
“Có cả sách về ngôn ngữ của loài hoa nữa, nếu muốn thì cậu mượn thử một cuốn đi? Đã đến thư viện rồi mà.”
“À... Mà thôi, chưa đến mức đó. Nếu có hứng thú thì tôi sẽ hỏi cô.”
“…Đúng là ỷ lại người khác. Mà, cũng được.”
Nói xong, Kiryu cười nhẹ nhàng với chút ngạc nhiên, rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“……Gì vậy?”
“...Ừm, chín bông thì sao nhỉ? Năm bông hay... tám bông cũng không tệ nhưng... ừ! nhất định là chín bông rồi!” [note59032]
“Chín bông? Ý cô là sao?”
“Nếu tôi tặng hoa hồng cho cậu ấy....”
“...Nghe như con số không may mắn... Là nguyền rủa người ta tử vong hay gì đó à?”
“Cậu ngốc à, sao lại có chuyện đó chứ? Nếu tò mò thì tự mình tìm hiểu đi.”
Nhìn Kiryu vui vẻ nói “Đi thôi” rồi dẫn đường, tôi tự hỏi. Chín bông?
Trong khi nghiêng đầu suy nghĩ, tôi rút điện thoại từ túi ra..
“...? --!”
...Mặt tôi nóng bừng lên.
“…Đáng lẽ mình không nên tò mò làm gì.” [note59031]
Thật là... ngượng quá. Nhưng...
“...Mà, cũng không tệ lắm... nhỉ?”
“Toukujo-kun! Nhanh lên!”
Kiryu đang đứng vẫy tay ở cửa thư viện, tôi trả lời 'Tới ngay' rồi nhìn lại vào màn hình điện thoại một lần nữa— với một chút ấm áp trong lòng, tôi tiến bước về phía cửa thư viện.