Trans : Khanhkhanhlmao
_____________________________
"Này, Kiryu! Đợi đã!"
"Đừng có đến đây!"
Thì Kiryu có kỹ năng vận động xuất sắc mà. Cô ấy lao qua với tốc độ nhanh đến mức tôi không thể tin được đó là tốc độ của một cô gái, nhưng... dù sao thì bản thân vẫn là cựu thành viên của một câu lạc bộ thể thao.
Tôi bứt tốc cố gắng đuổi kịp và nắm lấy cánh tay phải của Kiryu.
"Buông ra!"
"Không buông đó!"
"Tôi sẽ hét lên đấy!"
"Ê, đừng có giỡn chứ."
Ở phía sau trường, một cô gái rưng rưng nước mắt cùng một thằng trông không có gì đặc biệt đang nắm chặt lấy cánh tay phải của cô ấy. Chắc chắn là cái tình huống không thể tệ hại hơn được nữa rồi, cảm ơn rất là nhiều luôn.
"Đúng thế! Nếu mà tôi hét lên ở đây, tệ nhất là cậu sẽ bị đình chỉ học đấy! Nếu tôi nói ra những điều không đúng sự thật thì! Nếu cậu không muốn bị vậy thì buông tôi ra ngay!"
"Tôi tuyệt nhiên là không muốn cái chuyện đó rồi! Thằng này đếu muốn bị đình chỉ học đâu!"
"Thế thì!"
"Nhưng tôi cũng không muốn buông bàn tay này ra!"
"Tại sao chứ? Không có liên quan gì đến cậu cả! Để tôi yên đi!"
"Không có liên quan... à? Cô và tôi là hôn phu của nhau đúng không? Làm sao mà nói là không liên quan được chứ?"
"Cái đó đúng... nhưng rốt cuộc nó chỉ là hình thức mà thôi!"
"Thế cơ à."
...Thế cơ à. Chỉ là hình thức thôi à? Cô thật sự nói như thế với tôi à?
"...Cô? Chẳng phải cô đã nói rằng muốn chúng ta có một khoảng thời gian ‘vui vẻ’ sao?"
"..."
"Chúng ta đã cùng nhau đi thư viện phải không? Đã đi dạo cùng nhau đúng chứ? Còn đi lễ hội nữa... tất cả những điều đó với cô không 'vui vẻ' sao?"
"..."
"Tôi đã thấy rất vui mà? Thành thật mà nói thì cái lễ hội có hơi phiền phức nhưng... nó rất vui. Vui đến mức mà tôi muốn quay lại lần nữa với cô đấy. Cô nghĩ điều đó có nghĩa là gì chứ?"
"...Tôi không biết."
"...Tôi chắc chắn rằng tôi 'thích' cô, nhưng không phải theo kiểu tình cảm lãng mạn mà chỉ đơn giản là 'thích' thôi. Khi mà người tôi 'thích' đang khóc ...A hiểu rồi, có lẽ nói như thế này hơi tự mãn... tôi nghĩ nó cũng không công bằng, nhưng hãy để tôi hỏi cô điều này—."
Tôi ngừng lại một chút.
"—Liệu cô có mặc kệ nếu người khóc là tôi không?"
"..."
"..."
"...Cái đó không công bằng, Toukujou-kun. Điều đó... thật không công bằng."
"Vậy sao, đúng thật là không công bằng nhỉ?"
"Không công bằng tí nào, tôi làm sao có thể để mặc cậu như vậy được."
"Đúng chứ? Vì vậy nên... tôi vẫn đang nắm lấy tay cô đây. Đừng có hét lên, được chứ?"
"..."
Kiryu nhẹ nhàng gật đầu đáp lại lời của tôi. Cùng lúc đó, tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ nghỉ trưa đã kết thúc.
"…Hết giờ nghỉ trưa rồi."
"Ờm, làm sao đây? Cô không thể về lớp với đôi mắt sưng như thỏ đó được đâu. Thế, hay là cúp tiết thứ năm đi."
"K-Không được! Cúp học không tốt đâu... hơn nữa cậu đâu có bị sao, tôi sẽ quay lại khi mắt bớt sưng."
"...Hả? Tôi đã nói rồi mà, cô nghĩ tôi sẽ để cô một mình được sao? Ở đây dễ bị chú ý lắm... a phải rồi, đằng này."
Vẫn nắm tay cô ấy, tôi kéo Kiryu hướng về phía sau trường học.
"Này, đừng!"
Giọng nói phản đối của cô ấy vang lên nhưng tôi lờ nó đi, và khi đến khu vực phía sau trường học, tôi ngồi dựa lưng vào tường mặc kệ sự bối rối của Kiryu.
"...Cậu sẽ bị bẩn đấy?"
"Không có sao hết."
"Không được đâu, cậu nghĩ ai sẽ dọn dẹp chỗ này chứ?"
"Sẽ có lịch phân công đúng chứ? Nào, cứ ngồi xuống đi. Chúng ta là đồng phạm mà, là đồng phạm đấy."
Kiryu thở dài một cách ngán ngẩm và ngồi xuống cạnh tôi.
"...Gần quá."
"...Cậu không thích à?"
Cái khoảng cách đủ để hai bờ vai chạm vào nhau làm tôi cảm thấy hơi căng thẳng.
"..."
"..."
Cứ như thế bầu không gian tĩnh lặng một lúc. Đúng như dự đoán, tôi cảm thấy hơi khó chịu nên mở miệng định nói chuyện.
"—Nè?"
"...Ừm?"
Kiryu đã mở lời trước.
"...Cậu có nghe thấy những điều tôi nói không?"
"Tôi có nghe, chắc là nghe hết mất rồi."
"Vậy... cậu có khinh thường tôi không?"
"Khinh thường?"
"...Nói những điều như vậy. Cái đó... khi cậu nghe thấy tôi nói những điều chế giễu người khác... liệu, cậu có ghét tôi không?"
"..."
Khinh thường hả?
"...Không, tôi đâu có khinh thường cô."
"...Thật chứ?"
"Tôi đi nói dối làm gì cho mệt? Ừ thì, cách nói... hay đúng hơn tôi nghĩ không cần phải khiêu khích người khác như thế. Dù vậy thì... tôi không hề kinh thường cô."
Nói sao nhể... nếu Kiryu có biệt danh kiểu như "Thánh nữ của Học viện" hay gì đó, thì chuyện này cũng không khiến tôi đến mức khinh thường, cùng lắm thì sẽ là ngạc nhiên chăng?
"Tôi chỉ nghĩ rằng... cô đúng là một 'Nữ phản diện'."
"...Cái gì vậy chứ?"
Kiryu nói với nụ cười cay đắng, sau đó tiếp tục với vẻ hơi lúng túng.
"...Tôi cũng biết chứ. Như đã nói trước đây, miệng mồm của tôi không có được tốt."
"...Nếu biết thì sửa đi chứ?"
Mà?
"Miệng mồm của cô có thật sự tệ đến vậy không?"
Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy cả.
"...Với Toukujou-kun thì không đến mức tệ... hay đúng hơn là tôi không cần phải gây hấn."
"Vì tôi là hôn phu của cô?"
"Toukujou-kun, cậu có ghét tôi không?"
"Tôi không ghét cô."
Nếu mà phải nói thì cô ấy nằm trong danh mục thích cơ.
"Cảm ơn. Tôi chỉ trở nên độc mồm khi phải đối diện với những người có ác ý thôi. Tôi cũng... ừ, tôi biết rằng mình đang chọc tức họ. Nhưng mà..."
"Nó giống như một chiếc xe tải không thể dừng lại à?"
Kiryu nhìn xuống như thể cô ấy hơi bối rối trước lời nói của tôi, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
"Không. Thực ra, tôi không có ý định dừng lại."
"...Không có ý định dừng lại?"
"Bởi vì... ác ý hướng về đây là do ngoại hình, thành tích của và khả năng vận động của tôi... có thể là do gia đinh giàu có nữa."
"..."
"Trừ việc gia đình tôi giàu có một chút... Tôi nghĩ việc xinh đẹp thì tốt hơn nên tôi mới cố gắng hết sức để giữ gìn vóc dáng, và điểm số là đo tôi đã cố gắng học hành. Về thể thao... thực ra tôi rất vụng về. nhưng tôi không bao giờ bỏ lỡ việc luyện tập cả."
"Thật sao?"
"Có lần trong cuộc thi chạy ở trường mẫu giáo, tôi đã đứng chót. Nêu sau đó tôi đã thức dậy lúc sáu giờ mỗi sáng để chạy cùng phụ thân... và năm sau, tôi đã về nhất."
"...Nghe như một câu chuyện thể thao thời Showa vậy." [note58590]
Nhưng chẳng phải hiện tượng tuyệt vời nhất là ông chú Gounosuke sao? Thức dậy vào lúc sáu giờ sáng để chạy bộ cùng con gái đấy.
"...Tôi không đủ tốt để có thể đối xử tử tế với những người không nhìn thấy nỗ lực của tôi mà chỉ ghen tị với kết quả. Tại sao tôi phải hạ mình, giả vờ đồng tình... và phải chấp nhận ác ý đó với nụ cười chứ?"
"Chấp nhận ác ý... mà tôi nghĩ đúng là việc giữ quan hệ tốt với người khác là một điều cơ bản. À, không phải là tôi đang thuyết giảng hay gì."
"Tôi hiểu mà, mối quan hệ sẽ suôn sẻ hơn nếu biết tiếp cận mọi người một cách xiên xẹo phải không?"
"Ừm."
"Nhưng mà này, Toukujou-kun."
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
" 'dễ dàng' và 'vui vẻ' là hai thứ khác nhau."
"..."
"Nếu tôi đối xử với mọi người theo cách Toukujou-kun nói thì chắc chắn mối quan hệ của bản thân sẽ trở nên ‘dễ dàng’ hơn. Nếu tôi khiêm tốn nói ‘Đâu có đâu, cũng bình thường thôi mà’ để đáp lại sự ghen tị, sẽ không có thêm cuộc công kích nào nữa. Có lẽ thậm chí còn có thể kết bạn. Nhưng sống như vậy, giả dối như vậy—"
—Nó chẳng vui chút nào cả.
"...Đó là lý do tại sao ...tôi luôn độc mồm. Đó là lá chắn bảo vệ con người tôi. Nếu không... 'tôi' sẽ không còn là 'tôi' nữa."
Nói xong, Kiryu nhìn vào mặt tôi với vẻ hơi lo lắng.
Khi tôi nhìn thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt Kiryu.
"-Fue? Eh!? T-Toukujo-kun!? C-Cái gì vậy!?"
Tôi đã vô thức xoa đầu Kiryu, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên rồi lúng túng đỏ mặt đến tận mang tai.
"T-Tại sao cậu lại xoa đầu chứ! Đ-Đối xử với tôi như trẻ con à!? Hay là kiểu 'Bạn đã làm rất tốt, ngoan lắm'?!"
"Không phải vậy ―À, cũng có chút. Nhìn một cô gái trẻ sống kiên cường như vậy... đơn giản là tôi muốn xoa đầu cô ấy thôi."
"Đ-Đơn giản vậy ư..."
"Chứ quấy rối à?"
"Nếu kiện thì tôi sẽ thắng đó."
"Cô định kiện sao?"
"Tôi sẽ không kiện cậu, nhưng… cậu vẫn định xoa đầu tôi ư?"
"Ừm, thêm một chút thôi."
"Được thôi, nhưng..."
Kiryu nói rồi quay đi với bờ má đỏ bừng. Việc má cô ấy phồng lên không có nghĩa là cô ấy đang tức giận, vì cô ấy không hề đẩy tay tôi ra.
Việc nhìn Kiryu khiến tôi nở một nụ cười.
"...Ra vậy."
À.
Hiểu rồi.
"Toukujou-kun?"
Kiryu nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, cuối cùng tôi cũng nói ra.
"—Cô thật tuyệt vời."
Bị gọi là nữ phản diện.
Bị chửi rủa ngay lần đầu gặp.
Dù vậy, lí do tại sao bản thân tôi không thể ghét cô ấy đến mức đó. Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra.
Không phải là chúng tôi đã trở thành bạn bè hay cô ấy đã xin lỗi. Không, lý do không phải là như vậy.
"…Không có gì tuyệt vời đâu."
"Không, thật sự là rất tuyệt vời đó."
"Rất tuyệt vời... ý cậu là sao?"
Kiryu nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi thở dài trong lòng trước cái ánh mắt ấy. Thật thảm hại và nhục nhã... nhưng ngay bây giờ, có điều tôi thực sự muốn nói với Kiryu.
"—Này, nghe câu chuyện quá khứ của tôi được không?"
—Nào, hãy cùng trò chuyện về nó nhé. Những "ký ức" vĩ đại và thảm hại của tôi.