Trans : Khanhkhanhlmao
_____________________________
"Cậu muốn uống trà không, Toukujou-kun?"
Tôi đang nằm dài trên bộ sofa trong phòng khách sau khi trải qua một ngày vất vả. Hết thủ thư rồi hai mươi quyển sách, còn cái vụ bóng rổ và nói chuyện điện thoại với bố vợ tương lai nữa chứ.
Nhìn sang với nụ cười gượng gạo, Kiryu gọi tôi từ trong bếp.
"... Nhà mình có cà phê không?"
"Bây giờ á? Chẳng phải nó sẽ làm cậu khó ngủ sao?"
"À... có lẽ vậy, mà giờ có mất ngủ một chút thì cũng không tồi."
"... Fufufu."
Má Kiryu giãn ra trước mấy lời đó, ánh mắt cô ấy hướng về cuốn sách trên tay tôi, đó là chiến lợi phẩm của ngày hôm nay.
"Cuốn này có thú vị không?"
"Ừm, cũng thú vị. Dù không định có thức cả đêm để đọc nhưng tôi sẽ dành thời gian để đọc thêm một chút, nó khá dễ đọc."
"Phải không? Tôi cũng đề xuất cuốn này đấy."
Nghe những lời của Kiryu, tôi giơ cuốn sách trên tay lên ngang tầm mắt. Số trang chưa đến hai trăm, mỏng hơn rất nhiều so tưởng tượng của tôi về một "Cuốn sách".
"Tôi nghĩ lượng từ như này là vừa phải, ngay cả tôi cũng có thể đọc được."
"Hơn nữa, mỗi câu truyện chỉ dài khoảng mười trang nên cậu có thể hiểu đầu đuôi mà không bị ngắt quãng. Nếu là người không thích đọc sách thì nên bắt đầu bằng truyện ngắn để làm quen rồi chuyển dần sang những cái dài hơn là được."
"Thế à?"
"Giống như việc tập thể dục vậy, bóng rổ là môn thể thao mà cậu phải chạy rất nhiều đúng chứ?"
"Ừm."
"Lúc mới đầu thì làm gì chạy được suốt cả trận, nhưng khi đã quen dần thì cậu có thể chạy được lâu hơn."
"Cũng đúng. À hiểu rồi, cũng khá giống nhau nhỉ."
"Đúng vậy, việc luyện đọc rất quan trọng."
Nghe vậy thì tôi cũng thấy có lý, có lẽ lý do tôi không thích đọc sách là vì không quen.
"Cũng có một số người ngay từ đầu đã thích đọc sách. Tất nhiên cũng có những người không phù hợp với nó."
"... Ờm."
"Nhưng mà Toukujou-kun, dù cậu có cô bạn thân là Kamo-san rất thích đọc sách nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa ngó qua cuốn sách nào. Có lẽ cậu thật sự không thích hợp để đọc sách."
"... Thành thật mà nói thì tôi cũng không có nghĩ đến việc đọc một cuốn sách dày như vậy."
Mọi chuyện bắt đầu khi Kiryu nói "Mấy cuốn sách này là cậu đã mang hôm nay đấy, sao không thử đọc một chút đi?".
Thật ra thì ban đầu tôi không có ý định đọc đâu, nhưng mà Kiryu lại bảo "Cậu đọc thử câu truyện trong cuốn này đi". Và sau khi đọc thì... tôi phát hiện ra rằng nó thú vị hơn tôi nghĩ.
"... Cảm giác như bị con cáo tóm lấy vậy."
"Kamo-san đã bao giờ khuyên cậu đọc sách chưa?"
"Có, nhưng mấy cuốn sách cô ấy đọc thì toàn có cách diễn đạt phức tạp hay là quá dày nên tôi không muốn đọc tí nào."
"À... Kamo-san là kiểu người luôn đề xuất những cuốn sách tâm đắc nhất của mình mà."
"Còn cô?"
"Tôi thì chỉ đề xuất sách phù hợp với người đó thôi."
"... Nghe xong tôi cảm thấy cô còn tuyệt hơn Ryoko đấy."
"Thật sao? Mà tôi đâu có bạn bè nên trước giờ chưa có được đề xuất lần nào luôn đó."
"... Đó có phải là một kiểu đùa tự ti không?"
Toàn làm tôi đau lòng thôi.
"Sự thật là sự thật. Vấn đề không phải là ai giỏi hơn, Kamo-san là người muốn tận hưởng từng khoảnh khắc một cách trọn vẹn nhất. Còn tôi thì là dạng muốn thở càng lâu càng tốt."
"Ý cô là chúng ta nên tìm kiếm đam mê chung và mở rộng tầm nhìn của bản thân?"
"Cũng có thể diễn đạt như vậy, đó chẳng phải là một ý hay sao? Nếu cả hai có cùng một chủ đề để nói chuyện khi kết hôn, cậu không nghĩ rằng cuộc sống hôn nhân của chúng ta sẽ trở nên phong phú hơn sao?"
"Ừm."
"Tôi thường nghe rằng các cặp vợ chồng mới cưới thì đúng là lúc đầu có trò chuyện nhưng dần dần sẽ trở nên ít đi, và cuối cùng thì thứ duy nhất họ nói với nhau là về con cái. Khi con cái rời đi thì họ ly hôn ở tuổi trung niên luôn. Nếu có chung sở thích thì khả năng đó sẽ giảm đi đúng chứ?"
"Nếu chuyện đó xảy ra trong tương lai, liệu cô có bỏ rơi tôi..."
"Tôi không có bỏ rơi cậu đâu, đời nào tôi lại muốn làm việc như vậy chứ."
"Thật không?"
"Hơn nữa, nếu đến tuổi trung niên thì cậu sẽ thu hút hơn tôi chứ?"
"Không có chuyện đó đâu."
"Dê già thường thích gặm cỏ non phải không?"
"Tôi cũng không chắc... còn phía phụ nữ thì sao?"
"Phụ nữ thì thường thích mấy người giàu có."
"... Đúng không đó?"
"Cậu đã nghe nhiều tin về vợ hai của mấy người giàu có rồi đúng không? Thế còn trường hợp ngược lại thì, mà chuyện đó cũng không phải là không thể xảy ra được..."
"... Ừm."
Nếu theo xác suất thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Mấy thằng đàn ông đi cùng gái trẻ thì lúc nào cũng muốn khoe khoang, còn phụ nữ thì không.
Cơ bản mà nói thì đầu óc mấy thằng đực rựa chả khác gì mấy con khỉ.
"... Dù sao thì tôi không có hứng thú với gái trẻ đâu."
"Ấy chà? Vậy là cậu định ở bên tôi đến hết đời?"
"Dĩ nhiên... dù thế nào thì chúng ta cũng kết hôn mà."
"...Một tuyên bố tích cực và ấm áp đó, vậy là cậu đã thay đổi suy nghĩ rồi à?"
"Ah..."
... Chuẩn rồi.
"... Trước hết thì cô không tệ như tôi nghĩ."
"Cái loại tưởng tượng gì về tôi v— đợi đã, cậu không có cần phải nói ra cá—"
"Nữ phản diện."
"Tôi đã bảo là cậu đừng... Mà cái đó quen thuộc thật nhỉ? Tôi bị nói vậy sau lưng cũng khá nhiều lần mà."
"Nhưng mà sự thật thì đâu có như vậy? Nếu cảm thấy bản thân sai thì cô sẽ thẳng thắn xin lỗi và cả biết ơn. Người có thể làm đúng cả hai điều biết ơn và xin lỗi thì chắc chắn không phải là người xấu."
"Làm sai thì xin lỗi là điều đương nhiên chứ? Được giúp thì phải biết ơn."
"Nhưng tôi chưa có bao giờ thấy cô xin lỗi hay biết ơn ai khác cả."
Không một ai khác ngoài tôi... à, cô ấy cũng có cúi đầu trước Ryoko và Tomomi.
"Tôi không cần phải xin lỗi hay tỏ lòng biết ơn đến mấy người đó, nếu cần thiết thì tôi sẽ chiến đấu."
"Gì vậy trời? Cô là con rơi của một bộ tộc chiến binh nào đó à?"
"Cậu biết không? Có một số thị trấn ở Châu Âu, nếu bị ai đó dụi thuốc lá vào người mà cậu kêu lên thì sẽ thua đó."
"Đây là Nhật Bản."
Cái thị trấn đó ở đâu vậy? Chắc chắn thằng này sẽ không bao giờ bén mảng đến đó.
"Đùa tí... thực ra thì tôi không thường xuyên giao tiếp với mọi người lắm, nên là có nhiều lúc tôi không biết liệu có nên xin lỗi hay biết ơn không."
"Chuyện đó thật đáng buồn…"
"Tôi đã quen từ lâu rồi nên cũng chẳng có gì đâu."
"Đã hiểu."
... Nếu cô ấy nói vậy thì chẳng có gì để nói thêm cả, tôi cũng không phải dạng là có nhiều bạn bè hay gì. Và—
"... Nhưng mà."
"Ờm?"
"Chuyện này... mặc dù có hơi xấu hổ nhưng."
Nói vậy, cô ấy liếc nhìn tôi với bờ má hơi ửng hồng. Mặt trông hơi xấu hổ, tay thì nghịch nghịch mái tóc của mình.
"Kể từ khi gặp Toukujou-kun... mỗi ngày của tôi đều trở nên thú vị hơn một chút."
"...Ra vậy."
... Dừng lại đii. Thằng này đang ngượng lắm rồi đấy, có tận mấy thứ đang đòi đình công luôn đó!? cái lý trí rõ ràng sẽ là thằng ngắt kết nối đầu tiên.
"V-Vì... Toukujou-kun rất tốt bụng... cậu đã đối xử với tôi như một cô gái bình thường... Chưa bao giờ tôi được xử đối như vậy cả... T-Tôi rất hạnh phúc... Cậu hẳn là rất mệt mỏi, nhưng mà thậm chí còn bỏ thời gian để đọc cuốn sách tôi giới thiệu... dù nó chắc chắn rất phiền phức... Tôi chỉ muốn nói rằng bản thân thích sự tử tế của cậu khi ở bên cạnh."
"... Dừng lại."
"Lúc nãy khi cậu nói rằng sẽ không có hứng thú với ai khác, tôi đã cảm thấy hơi 'Xúc động'…"
"... Dừng lại đi, Kiryu-san."
"Vì vậy... nếu không có Toukujou-kun... có lẽ tôi sẽ... cảm thấy hơi cô đơn."
"Vậy nên làm ơn dừng lại đii! Tôi đang xấu hổ đấy! Cô đang làm tôi cảm thấy vô cùng ngượng đó!"
"U-Um! Xin lỗi! Vừa rồi thật sự là rất xấu hổ!"
"Đó không phải là theo nghĩa lãng mạn đúng chứ? Là tình bạn một trăm phần trăm!! Nói cho tôi biết nó là tình bạn đi!"
"T-Tại sao? Đúng là không có cảm xúc lãng mạn... nhưng mà bắt tôi phủ nhận như vậy thì có hơi khó chịu đó."
"Tôi sẽ nổ tung mất! Lý trí của tôi và tất cả mọi thứ sẽ biến mất đó! Được chưa?"
Tưởng tượng thử mà coi!? Bạn, ở chung một mái nhà với một cô gái mà bạn không ghét, cô ấy còn bồi thêm một phát "Em... thích anh" nữa thì thử mà coi?!
Chưa hết, Kiryu còn một cô gái rất xinh đẹp nữa chứ?!
"Đ... Đúng vậy! Đó là tình bạn một trăm phần trăm!"
"Đ-Đúng chứ?!"
"V-vâng!"
"Vậy thì?! Hãy tiếp tục là bạn bè nhé?!"
"Ư-Um~"
Đúng là trò hề.
Nghĩ vậy, cả hai đứa nhìn nhau bối rối.
"... Ừm... T-Tôi đi ngủ đây."
"... C-Chúc ngủ ngon."
"Ừ... Việc cậu đọc sách thì cũng tốt thôi... nhưng hãy cố đi ngủ sớm nhé? Ah, và nhớ vào phòng ngủ đàng hoàng đấy! Không là cảm đó!"
"...Được rồi."
"Vậy thì... chúc ngủ ngon."
Kiryu mở cửa phòng khách, nghiên đầu và vẫy tay "Tạm biệt". Mặc dù có khuôn mặt thanh tú thì cử chỉ khi rời khỏi phòng của cô ấy lại trông như một đứa trẻ.
"...Đúng là không hiểu nổi."
――Kiryu đó mà lại nói mấy cái điều dễ thương như thế.
Cảm thấy như đã thất bại, tôi ném cuốn sách đang cầm lên bàn trong phòng khách và chuẩn bị cho một đêm mất ngủ.