Trans : Khanhkhanhlmao
đang nghồi up sắp xong thì máy sập nguồn, cay đ tả đc
_____________________________
"Ây cha~, hôm nay em quên mang theo bữa trưa mất rồi! Đúng lúc bụng em đang cồn cào thì có một tiếng ‘ting' vang lên. ‘Đúng rồi, còn có Hiroyuki-senpai đang ở đây mà!' .Vì thế, nên em đã tạt qua lớp của Senpai rồi nghe được tin anh đã lên sân thượng cùng với Tomomi và Ryoko-senpai! Em nghĩ rằng đây chắc chắn là đồ ăn tự làm của Ryoko-senpai. Quả nhiên, trúng phóc luôn!"
Một cô gái trẻ đang luyên thuyên về bản thân mặc dù không ai hỏi. Tiếp tục bước đi, nhỏ ngồi xuống tấm thảm mà thư giãn mặc dù không ai mời.
“Sẽ ổn thôi nếu em tham gia cùng chị nhỉ, Ryoko-senpai!”
Ryoko khẽ gật đầu trong khi mỉm cười cay đắng. Nhìn thấy Ryoko như thế, Tomomi lắc đầu kinh ngạc.
"Ryoko? Đừng dễ dãi với em ấy quá nhé? Em ấy lúc nào cũng tự tin nhưng mà đừng để nó quá đáng."
"Buhh. Tomomi-senpai đừng có phóng đại như thế~. Tomomi-senpai cũng đang ăn bữa trưa của Ryoko-senpai mà?"
"Chị đã làm việc đấy. Chính là người mang bữa trưa này tới đây!"
"Nếu chỉ có thế thì em cũng làm được chứ~."
"Thật là... em không dễ thương tí nào."
“Cả Tomomi-senpai cũng không dễ thương đâu.”
"CHỊ-"
"……Nè."
Hai người bắt đầu tranh cãi và Kiryu rụt rè giơ tay.
"SAO? KIRYU-SAN. CÓ CHUYỆN GÌ KHÔNG?"
"Kh-Không có gì hết..."
Nói xong, Kiryu chuyển sự chú ý sang cô nhóc với ánh mắt bối rối, cô cau mày.
“…Em là ai vậy?”
"...A, tui hiểu rồi. Xin lỗi, xin lỗi. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau phải không? Nào! Em giới thiệu về bản thân trước đi!"
“A, xin lỗi~. Em là Mizuho Kawakita. Lớp một năm một và ở trong câu lạc bộ bóng rổ nữ! Em là hậu bối của Tomomi-senpai đấy~. Rất hân hạnh được làm quen với chị! ”Cái sinh vật đang chào hỏi một cách ầm ĩ―― là Mizuho. Kiryu cũng mỉm cười khi thấy điều đó và trao đổi lời chào.
"Cảm ơn lòng tốt của em. Chị là Kiryu Ayane. Năm hai lớp một. Mong được làm quen."
"Vâng! Kiryu-senpai! Từ nay chúng ta là bạn b-"
Ồ nhỏ đứng hình rồi kìa.
“-T-TE... EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE?!?!?”
Đang cười vui vẻ, rồi sau đó là tiếng hét thảm thiết. Nhỏ vừa la vừa kéo tay áo của tôi.
"Sao đấy? Buông ra đi không là một hồi giãn hết áo đấy."
"Ah, Xin lỗ— không phải! T-tại sao! Tại sao Kiryu-senpai lại ăn trưa với anh!?! Chẳng phải Kiryu-senpai là người ‘Ấy’ sao?"
“Anh biết “Ấy” là ám chỉ cái gì, nhưng tốt hơn em đừng có nói điều đó trước mặt cô ấy.”
"Tất nhiên em sẽ không nói! Em cũng biết quý trọng mạng sống bản thân mà!"
Ừm. Quyết định sáng suốt đấy.
"Quan trọng hơn là! Tại sao!? Tại sao!"
"...Hoài niệm thật đấy. Lâu rồi tôi mới thấy có người phản ứng như thế."
Kiryu nhìn Mizuho đang hoảng loạn một cách ngốc nghếch với vẻ mặt thích thú. Hở? Liệu cô ấy có thực sự thích cái danh 'Nữ Phản Diện' không nhỉ?
"Vì sao hả? À, nếu nói vậy thì tại sao nhỉ?"
"Không biết? Tôi đến vì được mời... thế tại sao?"
"Ừm. Đó là vì tui muốn nói chuyện với Kiryu-san đấy thôi? Phải không, Ryoko?"
"Ừm, đúng vậy."
"Đó, thế đấy."
"Làm sao mà có thể hiểu được liền cơ chứ! Ể? Ế? Mọi người quen với nhau á?"
"Chỉ là mối quan hệ cùng ăn cơm thôi."
"Tin thế nào được chứ!?"
Nhỏ quả là một người ồn ào.
“…Tôi khá tò mò về mối quan hệ giữa ba người với Kawakita-san đó?”
"A, Mizuho Kawakita — hay Mizuho là bạn cùng lớp với em gái của tôi, Akane. Tôi đã nói rằng bản thân có một cô em gái học lớp dưới, phải không?"
"Ừ. Giờ thì em gái cậu ở Kyoto nhỉ?"
"Đúng vậy. Cả hai đã chơi bóng rổ cùng nhau từ thời còn nhỏ. Dù gần đây không còn như trước, lúc còn học tiểu học và trung học thì nhỏ thường đến nhà bọn tôi."
“Như là bạn thuở nhỏ à?”
“Ồ, có lẽ... có thể gọi như vậy?"
Akane bắt đầu chơi bóng rổ từ năm đầu tiểu học và quen biết với Mizuho từ đó, nhưng mà gọi là 'bạn thuở nhỏ' không thực sự phù hợp. Bạn thuở nhỏ là bạn từ hồi mầm non hay mẫu giáo phải không? Trong thực tế, Ryoko và Tomomi với tôi là như thế. Ryoko thậm chí còn là hàng xóm với tôi.
"Mà, đó là lý do tại sao khi còn nhỏ năm người chúng tôi thường chơi cùng nhau. Địa điểm là nhà tôi."
"Nhà cậu à?"
"Bọn tôi không có chơi trong nhà. Chủ yếu chơi ở bên ngoài thôi."
“Dù lớn hay nhỏ thì, cậu vẫn có thể ở một mình giữa đám con gái nhỉ?”
"Ừm... nếu nói như vậy thì có lẽ thế."
Giờ mới nghĩ lại, tôi đang ở trong tình trạng harem đấy nhỉ. Nhưng vào thời điểm đó thì tôi không hề cảm thấy như thế, nhưng... hả? Tôi đang ở trong giai đoạn tươi sáng nhất của cuộc đời mình ư?
"...Mà, chả sao đâu. Đó là lý do tại sao bọn tôi thân thiết đến vậy."
"Ừm. Vậy, liệu tôi có đang làm phiền không nhỉ?"
"Tôi đã mời cô đấy! Mizuho mới là đứa phiền!"
"Anh tệ quá đó, Hiroyuki-senpai! Ý anh là gì khi nói em phiền? Làm phiền gì chứ!"
"Nếu em không được mời mà chỉ mò đến vì mùi thức ăn thì chắc chắn sẽ bị coi là phiền rồi. Nếu không thích thì đừng có tỏ ra sợ hãi Kiryu nữa mà im lặng rồi ăn đi."
Sau khi nghe những lời của tôi, nhỏ nghẹn ngào "Ugh" rồi quay qua nhìn vào mặt Kiryu. Kiryu nhận ra ánh mắt em ấy và mỉm cười, nhỏ lại quay ngoắt đi.
"... Hiroyuki-senpai, Hiroyuki-senpai."
"Sao?"
"Thật là nguy hiểm, cái nụ cười đó. Thường thì chị ấy không cười... nhưng khi Kiryu-senpai lạnh lùng cười dễ thương như vậy..."
"Khi cô ấy vui vẻ thì thế nào?"
“…Em cảm giác như cánh cửa nguy hiểm sắp mở ra.”
"...Nếu nó mở ra thì cứ bước qua rồi đừng có mà quay lại."
Nhỏ đang nói cái quái gì vậy?
"Đừng có nói mấy điều ngớ ngẩn đó mà lo ăn đi."
"Wa! Khoan đã! Nếu ăn quá nhanh thì sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa đâu! Dễ tăng cân lắm đấy!"
"Em chạy như chó đuổi trong câu lạc bộ mà. Thêm tí calo có sao đâu, calo đó."
[note57446]
"Đây là sự cám dỗ ma quỷ đối với các cô gái trẻ... Mà, hôm nay thì không được! Bữa nay không có hoạt động câu lạc bộ nào nên em không thể đốt cháy calo được đâu!"
"Con chó cũng không phủ nhận đâu. Ý anh là, không phải hôm nọ em vừa được nghỉ sao?"
Phải thứ hai không? Tôi nhớ về việc họ bảo rằng sẽ nghỉ vào ngày hôm đó...
"Bọn tui đã có một chuyến đi thực tế nhỏ vào thứ bảy và chủ nhật. Rồi câu lạc bộ còn có một giải đấu nên bọn tui đã luyện tập hơi chăm chỉ đó. Do đó lịch trình của tuần này là chỉ có nghỉ."
Lời giải thích của Tomomi khá hợp lý. Nếu luyện tập chăm chỉ như thế thì việc nghỉ ngơi cũng là một phần của việc luyện tập.
"Vậy à... Em cảm thấy còn nhiều năng lượng quá!"
“Em không mệt à?”
"Không có đâu, em mệt đấy. Nhưng nếu không tập thì cảm giác cơ thể sẽ trở nên chậm chạp. Và Akane bây giờ chắc chắn cũng đang tập luyện.”
"Tiêu chuẩn của em là Akane à?"
"Đúng đấy! Chúng em là bạn bè, nhưng cũng là đối thủ! Cả hai đứa em điều đang cố gắng ở hai trường cao trung để có thể gặp nhau trong trận chung kết của giải quốc gia đấy!"
Mizuho tuyên bố trong khi nắm chặt tay. Trong khi liếc Mizuho từ bên cạnh, Kiryu lẽn bẽn kéo tay áo tôi.
[note57444]
"Sao thế?"
"Không có gì nhưng...
đội bóng rổ của trường ta có mạnh đến thế không?"
"Yếu xìu."
"..."
"...Anh hiểu những gì em muốn nói. Hiểu rồi, đúng là tốt khi đặt mục tiêu cao. Hơn nữa, Mizuho và Tomomi chơi cũng rất giỏi. Năm nay có thế nào thì năm tới chúng ta chắc chắn sẽ đi xa hơn được nữa. Tomomi cũng có chiều khá ổn mà."
Tất nhiên, không phải là ở đẳng cấp thế giới, nhưng nếu cô ấy cao bằng tôi thì chắc chắn là vượt trội nữ sinh trung học bình thường. À, tuy có người nói là tôi thấp nhưng... đó là chuyện bình thường phải không? Một mét bảy cơ mà.
"Còn Kawakita-san thì sao? Theo như tôi thấy... em ấy không cao đến thế."
"Đó là lý do tại sao Mizuho có số lượng bài tập đáng kinh ngạc. Nhỏ luyện tập đến mức hơi quá đà."
"Chính xác! Nhưng Hiro cũng nên nói với em ấy đi chứ! Nghỉ ngơi cũng là một phần của việc luyện tập! Nói mãi em ấy có chịu nghe đâu, cái đứa này."
"Thế đó."
"Ừm... em hiểu rồi. Vậy thì hôm nay em sẽ chơi với Hiroyuki-senpai."
"Chờ đã. Tại sao anh phải giúp em tập luyện?"
"Không phải tập luyện đâu. Chỉ là chơi thôi, chơi. Được chứ?"
"Không được, Mizuho. Em lúc nào cũng nói như vậy rồi cuối cùng lại quay ra nghiêm túc."
"Hôm nay thì ổn mà! Đúng không, Hiroyuki-senpai?"
"Chưa từng có một lần nào em nói thế và mọi thứ lại ổn cả."
Nhỏ luôn ép tôi chơi đến khi không còn tí sức nào. Khác với em ấy, tôi thuộc dạng ít vận động hơn nhiều.
"……Nè."
"Sao đó?"
"Tôi biết Suzuki-san và Kawakita-san ở trong đội bóng rổ nữ, nhưng... tôi tự hỏi liệu cậu có ở trong đội bóng rổ không?"
“Không, tôi chỉ là thành viên của câu lạc bộ về nhà thôi.”
"Vậy à? Vậy tại sao Kawakita-san lại muốn tập luyện với cậu vậy?"
"Tại sao à..."
"Hả? Lý do em muốn luyện tập với Hiroyuki-senpai hả?"
"Đúng vậy. Luyện tập với Suzuki-san chẳng phải sẽ có lợi hơn sao? Mà... Suzuki-san có vẻ không thích điều đó nhỉ."
Tôi liếc nhìn Tomomi, người đang dùng tay làm một chữ X to tướng, rồi quay sang nhìn Mizuho. Mizuho bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Tập luyện với Tomomi-senpai cũng rất hữu ích... nhưng chẳng phải luyện tập với Hiroyuki-senpai sẽ hữu ích hơn sao? Cả hai đều có chung hoàn cảnh mà."
“…Có hả? Em cũng ở trong câu lạc bộ về nhà hay gì?”
"Nếu đó là trò đùa thì không được điểm nào đâu."
"Không, nó không thực sự là một trò đùa... Tôi chỉ không thể hiểu em ấy đang nói gì thôi."
Kiryu hiển nhiên không hiểu lắm. Mizuho mỉm cười rạng rỡ và mở miệng.
"Bởi vì Hiroyuki-senpai sẽ là một phần của đội tuyển bóng rổ nam quốc gia đấy!! Có rất nhiều điều để học hỏi từ anh ấy!!" [note57445]