Tôi Có Anh Bạn Trai Đơn Thuần

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạn trai tôi đơn thuần chết đi được, hệt như một bé trai ngoan ngoãn ngây thơ, tôi mà hôn một cái là anh sẽ đỏ mặt ngay.

Nhưng có một ngày, tôi phát hiện ra anh ấy chính là thái tử gia Giang Thành, người bị đồn là ngang tàng nhất, tàn nhất nhất, thủ đoạn nhất Giang Thành.

Tôi nghĩ, tốt nhất là tôi nên chạy thôi!

Tôi có một người bạn trai rất đơn thuần.

Mặt mũi của anh vừa thuần khiết vừa đẹp trai, cặp mắt thâm thúy, lông mi rậm rạp, đôi môi kiều diễm như đóa hoa hồng.

Khi anh tủi thân nhìn tôi, trong đôi mắt giống như có ánh sao rơi xuống, lập lòe ánh nước.

Làn da của anh mềm mại giống như miếng phô mai, vừa mịn màng vừa trắng nõn.

Khi tôi hôn lên má anh, anh sẽ đỏ mắt, ngượng ngùng đến mức che mặt lại, giống như một cậu bé ngây thơ.

Khi tôi nắm tay anh, tay anh còn run nhè nhẹ.

Chúng tôi yêu nhau được nửa năm, anh rất ngoan ngoãn nghe lời tôi, còn cưng chiều tôi hết mực.

Hôm nay lúc kết thúc buổi quay phim, tôi làm nũng nói rằng muốn uống sữa đậu ngọt của một cửa hiệu lâu đời, cách khách sạn chỗ đoàn phim rất xa, lái xe đi lại mất khoảng ba tiếng đồng hồ.

Nhưng Tạ Yến Việt vẫn dịu dàng cưng chiều đồng ý với tôi, "Ngoan ngoãn chờ anh quay lại."

"Vâng, em đợi anh."

Ngay khi Tạ Yến Việt rời khỏi phòng khách sạn, tôi nhận được điện thoại của chị em tốt của tôi, Lục Miên gọi tới.

Tôi chỉ nghe được trong giọng nói của cô ấy tràn ngập men say, kêu khóc đòi gặp tôi, muốn tổ chức sinh nhật cho tôi.

Tôi lập tức hiểu ra, chắc chắn Lục Miên đã uống say rồi.

Tôi nghe nói cô ấy đang ở trong quán bar, tôi cũng lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, nghĩ nghĩ, quyết định nên sớm đến đó đón cô ấy về nhà.

Sau khi tôi đến quán bar, tôi tìm thấy Lục Miên đã uống say không biết cái gì trong một góc, bên cạnh cô ấy còn có mấy người, chắc là đám bạn chơi cùng cô ấy.

Tôi vội vàng đỡ cô ấy dậy, nói muốn đưa cô ấy về nhà.

Ngay khi tôi đỡ cô ấy dậy, đang chuẩn bị rời đi, tôi có đi ngang qua một căn phòng bao, cánh cửa phòng đang mở toang.

Tôi vốn không có ý định nhòm vào trong xem xét, trong đầu tôi toàn là suy nghĩ muốn nhanh chóng đưa Lục Miên về nhà, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.

Nhưng khi trong phòng bao vang lên một giọng nam quen thuộc, phảng nhất như có một luồng điện chạy từ lỗ tai đến trái tim tôi, chất giọng êm tai và tràn ngập cảm xúc thế này, sao tôi có thể nghe lầm được!

Là — Tạ Yến Việt!

Nhưng nội dung lời anh nói lại khiến tim tôi trùng xuống, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Mày to gan thật đó, không muốn sống nữa hử?”

.

Tôi nhịn không được nhìn vào trong phòng bao.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo thun màu trắng và quần jean đang ngồi trên ghế sô pha, rõ ràng là cùng một gương mặt điển trai như nhau, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn khác biệt!

Lúc này trên người anh tản ra khí tràng cường thế và lạnh như băng, đôi mắt thâm trầm như đầm nước mùa đông, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người quỳ trước mặt, khóe môi hơi trầm xuống, mặt không chút biểu cảm.

Điều duy nhất không phù hợp với hình tượng của anh bây giờ, chính là giờ phút này anh đang nhai kẹo mút trong miệng.

Người này... là Tạ Yến Việt mà tôi biết sao?

Nhưng trên ngón tay thon dài của anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn đôi mà tôi đã đeo cho anh vào mấy ngày trước.

Thực sự là Tạ Yến Việt!

Người đàn ông trung niên đang quỳ trước mặt anh run rẩy, cơ mặt cùng toàn bộ cơ thể đang co rúm lại.

"Tạ thái tử gia... xin tha mạng! Tôi không dám! Tôi không dám... nữa!"

Tạ thái tử gia?

Khi tôi nghe thấy cái tên này, toàn thân tôi như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Vài giây sau, tôi mới tỉnh táo lại.

Tạ thái tử gia, Tạ Yến Việt…

Lúc trước lúc tôi phỏng vấn trợ lý, nhìn thấy tên của anh, lúc đó tôi có hơi kinh ngạc, hóa ra cũng có người cùng tên với Tạ thái tử gia lừng lẫy có tiếng trong tin đồn.

Nghe đồn, người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ là người có thủ đoạn lãnh khốc tàn nhẫn.

Nghe nói, bất cứ ai đắc tội với anh đều sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng một người như vậy… Lại là anh bạn trai ngây thơ… người bạn trai như bé thỏ ngoan ngoãn của tôi sao?

.

Cứu với.

Tôi tê dại khắp người.

Người đàn ông dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn về phía tôi.

May mắn thay, cơ thể của người bạn thân nhất của tôi là Lục Miên đã chắn tầm mắt của anh ấy cho tôi.

Tôi càng cảm thấy may mắn hơn vì hôm nay tôi có đội mũ và đeo khẩu trang, chúng đã giúp tôi che kín toàn bộ khuôn mặt.

Tôi nhanh chóng kéo Lục Miên rời đi.

Đầu óc tôi trống rỗng, tựa như máy móc đưa Lục Miên về nhà cô ấy, sau đó lại cấp tốc đón xe về phòng khách sạn.

Sau khi quay về phòng khách sạn, tôi tắm rửa và thay quần áo xong xuôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác không thực tế cho lắm.

Lúc trước, khi anh đến phỏng vấn làm trợ lý của tôi, tôi liếc mắt một cái đã chọn trúng anh.

Vì anh đủ đơn thuần!

Người bên cạnh tôi đều biết tôi thích kiểu người thế này, tôi chỉ thích nam sinh ngây thơ và sạch sẽ, mấy tên dầu mỡ bình thường hoặc là yêu tinh quyến rũ gì đó sẽ không thể lọt được vào mắt tôi.

Tôi đọc thông tin của anh, nghe nói gia đình anh làm chủ một nhà hàng, quê của anh ở vùng núi, tôi nghĩ gia cảnh anh chắc cũng thuộc loại bình thường.

Anh làm trợ lý bên người tôi được hai tháng, từ giặt quần áo đến nấu cơm nấu canh, che dù, mua trà sữa cho tôi, đêm khuya lái xe đưa tôi đi xem phim, chăm sóc tôi từng việc to đến việc nhỏ, săn sóc hết mực.

Ngay cả người đại diện cũng rất hài lòng với anh, cảm thấy người thanh niên này vô cùng cẩn thận, còn biết chăm sóc người khác.

Trong hai tháng này, tôi đã sớm không thể kìm chế được tâm tư của mình, hết lần này đến lần khác trêu ghẹo anh.

Mỗi lần nhìn thấy anh bị tôi trêu ghẹo đến đỏ mặt, đôi mắt anh ngại ngùng nhìn tôi, nội tâm tôi sẽ kêu gào, ngây thơ chếc mất! Hại tôi không nhịn được càng muốn bắt nạt anh nhiều hơn.

Hai tháng sau, cuối cùng tôi cũng theo đuổi được anh ấy.

Anh trở thành bạn trai của tôi.

Nhưng tôi không ngờ anh lại là thái tử gia Giang Thành!

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng thẻ cảm ứng phát ra bên ngoài cửa phòng.

Cơ thể tôi giật mình một cái, tự nhủ với bản thân là phải bình tĩnh.

Người đàn ông bước vào.

.

Nếu như đổi lại là trước đây, lúc này tôi sẽ nhảy lên người anh giống như một con gấu túi, ôm anh thật chặt và làm nũng với anh như một đứa trẻ con.

Còn Tạ Yến Việt sẽ đỏ bừng tai, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ ôm lấy tôi, mặc tôi trêu đùa.

Song giờ đây, tôi lại hận không thể đánh chết bản thân trong quá khứ!

Tạ Yến Việt lắc lư sữa đậu ngọt trước mặt tôi, những ngón tay trắng nõn thon dài giúp tôi cắm ống hút, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng tôi: "Anh mua về cho em rồi này."

Nếu như chuyện này lọt ra ngoài thì ai sẽ tin đây!

Đêm hôm khuya khoắt, thái tử gia Giang Thành cao cao tại thượng, tiếng tăm lừng lẫy lại bỏ ra ba tiếng đồng hồ đi mua sữa đậu ngọt cho tôi!

Tôi quả thực là… Tìm đường chết mà!

Tôi xấu hổ gật đầu, cố gắng không để giọng mình run rẩy.

“Vâng, cảm ơn anh.”

Đôi mắt trong suốt của Tạ Yến Việt nhìn tôi, vừa ngây thơ vừa vô tội, lúc này trong đôi mắt ấy nhộn nhạo nổi lên một gợn sóng nghi hoặc.

“Thần Thần, sao vậy? Tâm trạng em không tốt sao? Có phải là do phải đợi anh lâu rồi không?" Giọng nói của anh ôn nhu và trầm thấp, trước kia thứ tôi yêu nhất chính là giọng nói của anh, bởi giọng nói của anh như sợi dây mỏng từng chút từng chút quấn quanh tim tôi, làm tôi quắn quéo hết cả lên!

Nhưng bây giờ, trong đầu tôi toàn là giọng nói lạnh lùng của anh trong căn phòng đó.

Hai giọng nói này gần như đồng thời vang vọng trong tâm trí tôi, tách biệt thành hai con người khác nhau.

Tôi mơ hồ nói cho có lệ: "Không có, em chỉ thấy hơi mệt thôi."

“Ừm, ngoan.” Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Anh đi tắm trước.”

Ngay khi anh bước vào phòng tắm, tôi vội ôm lấy trái tim mình, ôi, hù chết tôi rồi!

Tôi nên làm gì bây giờ?

Đều tại tuần trước, miệng tôi tiện, cái miệng hại cái thân này!

Cứ nhất quyết đòi học theo nữ chính trong kịch bản, nhào vào lòng Tạ Yến Việt, nói rằng mình sợ sấm sét, muốn được Tạ Yến Việt ôm ngủ.

Thế là từ hôm đó, buổi tối hai chúng tôi sẽ ở chung một phòng.

Ôiii——

Trời ạ, rốt cuộc thì mấy tháng qua tôi đã làm những chuyện điên rồ gì vậy!

Tôi coi thái tử gia Giang thành thành tiểu nãi cẩu của tôi, hất hàm sai bảo anh ấy khắp nơi.

Tôi nghĩ ra một chiêu, hay là bảo Tạ Yến Việt sang phòng khác ngủ nhỉ.

Cửa phòng tắm mở ra, tim tôi đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Xong rồi!

Thái tử gia đã ra ngoài!

Trái tim của tôi căng thẳng đến mức đập điên cuồng.

Đừng có qua đây!

Nhưng anh càng ngày càng tới gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, vì tôi thích nhãn hiệu sữa tắm này nên tôi đã mua nó cho anh, còn bảo anh hãy dùng nó. Đương nhiên, anh cũng ngoan ngoãn dùng nó thật.

Chỉ là mùi hương ngọt ngấy ngày thường khiến tôi cảm thấy đắm chìm và thoải mái, nay lại như biến thành vị khác, trong không khí tràn ngập mùi nguy hiểm như sắp nổ tung.

Anh trực tiếp nằm xuống giường.

Làm sao bây giờ?

Tôi vốn định bảo anh sang phòng khác ngủ, nhưng bây giờ lại không thể nói nên lời.

.

Tôi cũng không dám quay đầu lại nhìn anh.

Nhưng anh lại quen thuộc vòng tay ôm lấy eo tôi, bao bọc lấy tôi giống như mọi khi.

Giọng anh đầy dịu dàng và cưng chiều: "Thần Thần, ngủ đi."

Hơi nóng của anh làm bỏng lỗ tai tôi, nói: "Bé ngoan, anh dỗ em ngủ nhé."

Tim tôi càng đập nhanh hơn!

Cứu mạng! Giờ này tôi căn bản không thể ngủ được!

Nhưng khi bàn tay của anh xoa xoa đầu tôi, cơ thể tôi vốn đã hình thành thói quen, đến giờ là tự động chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau đó, tôi đều trong trạng thái hốt hoảng, nơm nớp lo sợ.

Tôi vẫn luôn tự hỏi, đường đường là thái tử gia Giang Thành, sao lại hạ mình đến đây làm trợ lý nhỏ cho tôi!

Hơn nữa, kể từ khi tôi phát hiện ra chiếc áo choàng thật sự của anh, tôi cũng để mắt tới anh hơn một chút.

Tôi nhận ra, mình đã quá ngu ngốc khi đã bỏ lỡ quá nhiều manh mối!

Ví dụ như bộ quần áo anh mặc, trông có vẻ sạch sẽ tươm tất, chất liệu vải cũng không tệ, lại không có nhãn mác, tôi còn tưởng rằng anh mua đại ở một cửa tiệm ven đường nào đó, giờ nghĩ lại... rất có thể là quần áo được thiết kế riêng!

Một ví dụ khác, anh nói rằng quê hương của anh là ở vùng núi.

Tôi tưởng rằng gia đình anh ở vùng núi thật, nhưng khi tôi lên mạng tìm hiểu thì phát hiện ra, gia đình anh thực sự có một khu nghỉ dưỡng ở vùng núi, nó từng là quê hương của anh, nay giá trị sớm đã lên tới hàng trăm triệu.

Còn nữa, tôi đã từng nhìn thấy trên cổ tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, lúc ấy tôi còn tưởng là hàng giả, bây giờ xem ra, nếu chiếc đồng hồ này là hàng chính hãng, ít nhất khoảng mấy trăm vạn, tính ra thì trên tay anh đang đeo hẳn một căn nhà.

Sao anh có thể là cậu thanh niên nghèo xơ nghèo xác được, rõ ràng anh chính là một pho tượng Phật to đùng đang kề sát bên người tôi.

Trong lòng tôi càng thêm tò mò, tại sao anh lại che giấu thân phận sống gần tôi nhỉ?

Chẳng lẽ là… vì muốn trêu đùa tôi?

Năm nay tôi có tham gia một chương trình, người dẫn chương trình hỏi tôi về gu chọn chồng tương lai, lúc đó tôi có nói ra điều kiện chọn người yêu của mình.

"Tôi muốn tìm một người đàn ông đơn thuần đến chết! Không đơn thuần tôi sẽ không cần!"

Chính vì câu nói này, tôi đã nổi tiếng khắp Internet và trở thành một hiện tượng mạng vào thời điểm đó.

Tôi cũng khá bất ngờ.

Kể từ đó, có rất nhiều người không chịu tin, cố tình theo đuổi tôi, sau đó phát sóng trực tiếp, báo cáo kết quả cho phần lớn cư dân mạng, bảo đến để vả vào mặt tôi.

Ngoài ra còn có người cá cược, bỏ phiếu bình chọn rằng tôi chắc chắn sẽ hối hận.

Một số phú nhị đại còn tuyên bố trên mạng xã hội, chắc nịch rằng sẽ theo đuổi được tôi.

Loại chuyện này xảy ra rất nhiều lần, tôi đã quen thuộc tới mức chai lì.

Nhưng, đường đường là Thái tử gia, chẳng lẽ anh cũng cảm thấy mới mẻ, cũng muốn theo đuổi tôi làm trò vui tiêu khiển sao?

Truyện Chữ Hay