Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Đỗ Ân Minh cuối cùng không nói gì, nhìn Đỗ Thừa lạnh nhạt kia một cái rồi đứng dậy, chuẩn bị ra về.
Đỗ Thừa cũng không có ý muốn giữ ông ta lại, nhưng đến lúc Đỗ Ân Minh đi ra đến cửa Đỗ Thừa mới lạnh lùng nói một câu: “Dù sao cũng đến rồi, sao không gặp mẹ tôi một lát?” Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, cơ thể Đỗ Ân Minh run run lên, nhưng cũng không quay lại mà đi thẳng ra cổng.
Thấy bộ dạng Đỗ Ân Minh như vậy, ánh mắt Đỗ Thừa lại càng lạnh hơn nói: “Thật đáng tiếc, nếu ông chịu nhìn mẹ tôi một cái, có lẽ tôi sẽ tha cho Đỗ Thanh Võ, nhưng hiện nay, tuyệt đối không thể!”
Nói xong, Đỗ Thừa cũng không để ý tới Đỗ Ân Minh nữa mà đi thẳng lên tầng.
Đỗ Ân Minh lại dừng lại, điều còn lưu lại cho ông ta là bóng Đỗ Thừa mà thôi.
Hai ngày tiếp theo
A Cửu theo lời dặn dò của Đỗ Thừa, bắt đầu thâu tóm địa bàn của Đỗ Thanh Võ, có ba người bọn A Tam giúp đỡ, công việc thâu tóm có thể nói là vô cùng thuận lợi, còn số lượng thành viên trong Huyền Đường từ đầu chỉ có hơn tám mươi người, giờ đã tăng lên hơn hai trăm người.
Mặc dù số lượng này vẫn không bằng hai bang Xích Đường và Thiết Đao nhưng nói về thực lực thì không hề thua kém điểm nào.
Vì Đỗ Thừa đã cho A Cửu một vài phương pháp luyện tập cơ bản và một số kĩ thuật đơn giản nhưng là rất hữu dụng, chỉ cần tăng cường luyện tập nhất định có thể nâng cao thực lực của từng thành viên trong bang. Ít nhất so với những tên côn đồ bình thường đã mạnh hơn rất nhiều rồi.
Còn Cố Giai Nghi, hai ngày trước khi Cố Tư Hân biểu diễn hòa nhạc ở Thượng Hải cô đã đi Thượng Hải, tất nhiên là đến đó cùng Cố Tư Hân.
Nhưng Đỗ Thừa không đi cùng, bởi ngày thứ ba cũng chính là ngày đầu tiên Cố Tư Hân bắt đầu buổi hòa nhạc, một mình Đỗ Thừa phải lái xe đến thành phố Hạ Môn.
Hiệu quả làm việc của Đàm Văn quả thật rất cao, Đỗ Thừa mới phân công việc không lâu, anh ta đã giúp Đỗ Thừa liên kết một công ty nhỏ chuyên sản xuất phần cứng máy tính, tất nhiên, các loại sản phẩm mà công ty này sản xuất ra đều cung cấp cho một số công ty nổi tiếng.
Chỉ có điều, công ty nhỏ này bởi vì còn một số vấn đề nợ nần, hiện nay đã đối mặt với nguy cơ phải đóng cửa, đây quả là trời tạo cơ hội cho Đàm Văn, sau khi liên hệ với công ty này,
Đàm Văn liền liên lạc ngay với Đỗ Thừa.
Lúc Đàm Văn liên lạc với Đỗ Thừa, Đỗ Thừa đang nói với Cố Giai Nghi về việc đi Thượng Hải, vỗn dĩ nếu không có việc gì, Đỗ Thừa cũng không ngại gì mà đi Thượng Hải một chuyến. nhưng sau khi Đàm Văn gọi điện đến, Đỗ Thừa liền lập tức thay đổi dự định, ngày hôm sau liền lái xe đến Hạ Môn.
Khi Đỗ Thừa đi đến Công ty liên doanh điện tử, thì Đàm Văn từ sớm đã ở đó đợi Đỗ Thừa rồi.
“Đỗ tổng, tổng số vốn đăng kí của công ty kĩ thuật Tinh Đằng đó là sáu triệu, sản phẩm chủ yếu là phần cứng và dây điện, không có thương hiệu riêng. Đều là treo biển hành nghề, chủ yếu là cung cấp nguồn hàng cho một số công ty máy tính nổi tiếng trong nước” Sau khi ngồi lên chiếc Audi của Đỗ Thừa, Đàm Văn liền bắt đầu giới thiệu sơ qua về tình hình của công ty kĩ thuật Tinh Đằng kia.
Đàm Văn rõ ràng là đã điều tra rất kĩ, đến vấn đề nợ nần của công ty đó cũng điều tra rõ ràng từng li từng tí, thì ra công ty đó tổng cộng có hai đối tác, nhưng một trong hai đối tác đó sau khi đặt một đơn hàng lớn liền trốn nợ, đến bây giờ vẫn chưa tìm bắt được, từ đó dẫn công ty đến việc sụp đổ do nợ nần chồng chất.
Sau khi báo cáo xong, Đàm Văn liền quay ra hỏi Đỗ Thừa: “Đỗ tổng, anh định thu mua hay đầu tư vào công ty này?”.
“Cậu thấy thế nào?” Đỗ Thừa không trả lời mà quay ra hỏi ngược lại Đàm Văn.
Có một số người mới nhìn thì rất bình thường, không hề có chút xuất sắc nào, nhưng chỉ cần cho anh ta đủ không gian và nền tảng để phát triển, anh ta lại có thể thể hiện ra những tài năng mà không ai có thể ngờ tới.
Không nghi ngờ gì, Đàm Văn chính là kiểu người như vậy.
Cùng với kinh nghiệm không ngừng tăng lên, lại thêm Công ty liên doanh điện tử làm nền tảng cho anh ta, sự trưởng thành của Đàm Văn khiến Đỗ Thừa có chút ngạc nhiên, vốn dĩ Đàm Văn chỉ làm được những việc nhỏ, những việc lớn lại không có gì xuất sắc. nhưng cùng với việc công khai thử nghiệm “Nhân sinh hoàn mỹ”, Đàm Văn mới có thể dần dần bắt đầu bộc lộ tài năng của mình, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh.
“Cá nhân tôi cho rằng thu mua sẽ tốt hơn, bởi cho dù là mua lại hay đầu tư, chúng ta đều cần phải giải quyết khoản nợ cho công ty Tinh Đằng, số tiền cần bỏ ra giữa hai cái cũng không kém nhau là mấy, nếu mua lại, chúng ta có thể nắm quyền khống chế toàn bộ cổ phần của công ty”.
Đàm Văn vô cùng khách quan bày tỏ quan điểm, đối với việc mua hay đầu tư, trước đó anh ta đều đã phân tích rõ, về khoản nợ kia thì hoàn toàn không phải là vấn đề, lấy tiền trả nợ ra để mua lại công ty TInh Đằng với Công ty liên doanh điện tử mà nói không phải là thiệt thòi.
Đỗ Thừa nghĩ nghĩ rồi nói: “Sự việc thu mua lần này giao cho cậu xử lí, sau khi hoàn tất, sát nhập công ty kĩ thuật Tinh Đằng vào công ty liên doanh điện tử, tạm thời do cậu quản lí”.
Sự trưởng thành của Đàm Văn khiến Đỗ Thừa ngạc nhiên, nhưng, trong tình hình như này, Đỗ Thừa không muốn hạn chế sự tiến bộ của Đàm Văn, mà là cho anh ta nhiều không gian hơn. Trong mắt Đàm Văn rõ ràng hiện lên sự kích động và cảm động, anh ta tất nhiên hiểu rõ Đỗ Thừa làm như vậy là giao tất cả quyền lực cho anh ta, điều này khiến trong lòng Đàm Văn vô cùng cảm kích.
Công ty Tinh Đằng cách công ty công ty liên doanh điện tử cũng không xa, chỉ khoảng hơn hai mươi phút lái xe.
Trong lúc Đỗ Thừa và Đàm Văn nói chuyện, xe Audi đã dừng tại công ty Tinh Đằng gần đường Gia Hòa.
Quy mô của công ty kĩ thuật Tinh Đằng cũng không lớn, một tòa nhà ba tầng với một khu sản xuất tổng cộng lại chắc chỉ khoảng bốn trăm mét vuông, thoạt nhìn chỉ bằng một nửa quy mô của Công ty liên doanh điện tử.
Trước khi đến, Đàm Văn đã liên lạc với tổng giám đốc công ty Tinh Đằng, vì thế lúc Đỗ Thừa và Đàm Văn đến nơi, Tổng giám đốc đó và thư kí đã đứng ở cửa tòa nhà đợi sẵn.
Vị tổng giám đốc kia tên là Chung Thành Thọ, là một vị trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt khiến người ta cảm thấy rất thật thà, hơn nữa nụ cười trên mặt cũng rất thật, rõ ràng là một người chính trực.
Thư kí của ông ta là một cô gái trẻ tuổi có chút ngây ngô, khoảng hai tư, hai năm tuổi, có vẻ như là mới tốt nghiệp ra trường, nhưng lại rất xinh đẹp, lại thêm thân hình cao gầy, cũng thuộc hàng mĩ nhân.
Chung Thành Thọ là người kinh doanh, kiến thức không ít, khi nhìn thấy biển số xe độc của xe Audi, rõ ràng có chút ngạc nhiên.
Nhưng, khi ông ta nhìn thấy Đàm Văn xuống xe lại càng kinh ngạc hơn.
“Đàm tổng, xin chào”.
Sau khi nhìn thấy Đàm Văn, Chung Thành Thọ liền đến chào đón Đàm Văn, hơn nữa còn nhiệt tình bắt tay Đàm Văn.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Chung Thành Thọ cũng dừng trên người Đỗ Thừa, nhưng có vẻ Đàm Văn không hề có ý muốn giới thiệu. Chung Thành Thọ cũng không muốn hỏi.
Sau khi Đàm Văn và đối phương bắt tay và hỏi thăm khách sáo xong, liền đi vào trong tòa nhà,
Chung Thành Thọ và Đàm Văn đi trước còn Đỗ Thừa và cô thư kí xinh đẹp kia lại đi đằng sau.
Công việc thu mua công ty lần này, Đỗ Thừa chỉ là đứng bên cạnh quan sát, không đụng tay vào, vì thế Đỗ Thừa bảo Đàm Văn không cần phải giới thiệt mình. Đây cũng là để Đàm Văn dễ dàng triển khai công việc hơn.
Còn cô thư kí xinh đẹp kia chốc chốc lại nhìn trộm Đỗ Thừa, trên mặt có chút xấu hổ, mặc dù cười rất ngọt ngào nhưng lại đầy sự ngây ngô.
Đỗ Thừa thừa biết thân phận của cô thư kí xinh đẹo này, vừa nãy Chung Thành Thọ đã giới thiệu với Đàm Văn, cô ta tên là Chung Linh, là con gái của Chung Thành Thọ, vừa mới tốt nghiệp đại học, bởi thời gian này trong công ty Tinh Đằng đang thiếu nhân viên nên tạm thời đến đây giúp đỡ.
Dưới sự hướng dẫn của Chung Thành Thọ, bốn người đi lên văn phòng tổng giám đốc trên tầng hai, Chung Linh còn pha cho mỗi người một tách trà nóng.
“Đàm tổng, chuyện lần trước nói anh suy nghĩ thế nào rồi?”
Sau khi Chung Linh mang trà nóng đến, Chung Thành Thọ liền hỏi Đàm Văn mang theo một chút chờ mong.
Chung Thành Thọ là một người làm ăn rất thành thực, nếu đổi thành người khác, e rằng đã để công ty đóng cửa nhưng ông lại không như vậy, ông chạy khắp nơi tìm người đầu tư, bởi là một tổng giám đốc lâu năm, ông cần phải có trách nhiệm với tất cả nhân viên trong công ty, nhưng khoản nợ gần sáu triệu lại khiến ai cũng thoái lui.
Sự xuất hiện của Đàm Văn, không nghi ngờ gì đã trở thành sợi dây cứu mạng Chung Thành Thọ.
Đàm Văn không lập tức trả lời mà nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói: “Việc đầu tư tôi đã suy nghĩ cẩn thận, đối với công ty Doanh Liên không có nhiều ích lợi, hơn nữa những kết quả đạt được của Tinh Đằng trong những năm gần đây không mấy lạc quan, công việc sản xuất cũng có chút vấn đề, vì vậy, việc đầu tư e rằng tôi không thể làm gì được”.
Chung Thành Thọ vốn tưởng Đàm Văn chịu đến đây chắc chắn là có tin vui, nhưng không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, điều này khiến nụ cười trên mặt Chung Thành Thọ thay đổi hẳn. Hai mắt Chung Linh ở bên cạnh lại đỏ lên, rõ ràng là cô ta cũng rất quan tâm đến công ty.
“Đàm tổng, thế không có phương án khác sao?”
Chung Thành Thọ cũng không có ý định từ bỏ, những ngày này ông đã dốc hết công sức vì công ty, việc hạ thấp giọng xin xỏ như vậy vẫn chưa là gì.
“Biện pháp không phải là không có, nếu Chung tổng đồng ý, chúng tôi sẽ thu mua lại công ty Tinh Đằng của các ông”.
Đàm Văn dừng lại một lát, rồi lại nói tiếp: “Trên thương trường mà nói, mặc dù quy mô của Tinh Đằng hiện nay không đáng để chúng tôi đầu tư, nhưng nếu mua lại thì lại khác. Công ty chúng tôi có thể không ngừng rót lượng lớn tiền vốn vào, hơn nữa còn cung cấp ủng hộ về mặt kĩ thuật, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến Tinh Đằng phát triển một cách chân chính”.
Đàm Văn nói rất trực tiếp mà cũng rất dứt khoát, điều này cũng chính là khác biệt lớn nhất của đầu tư và thu mua.
biglove
--, : PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm