Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ tuổi về tuổi, rồi lại từ tuổi trở ngược lại tuổi
Giống như bận rộn vô ích một hồi, nhìn như không có gì thay đổi, nhưng lại có rất nhiều thứ âm thầm thay đổi vậy
Vì để dỗ cô nhóc ngu ngốc này đến tay, quá trình gian khổ không thể tả, bởi vì có kết quả tốt nên quá trình ở giữa, cũng trở nên tốt đẹp hơn
Ngày Giang Tục kết hôn, ngoài dự đoán của mọi người, có rất nhiều người tham dự
Vốn là bạn bè, bạn học đã lâu không liên lạc, lúc gửi thiệp mời cũng không hi vọng họ sẽ đến, khi bọn họ đến, cũng không nghĩ những bạn học nhận được thiệp mời đều dắt con cái đến theo, đến nơi, vì là khách sạn của anh nên có thể sắp xếp thêm bàn lập tức được, thậm chí có cảm giác còn náo nhiệt hơn là ngày kỷ niệm thành lập trường của đại học C nữa
Trước khi buổi lễ bắt đầu, vốn Giang Tục muốn đến phòng trang điểm nhìn Lâm Tây, cũng không ngờ bị Lâm Minh Vũ ngăn lại
Bạn bè hơn mười năm, giờ lại thêm một tầng quan hệ, còn là mối quan hệ thân thiết, nhìn dáng vẻ này của anh, mắt mũi đều hếch lên cả rồi
Hai người đứng cuối hành lang, Lâm Minh Vũ đưa một điếu thuốc cho Giang Tục
Anh theo bản năng phất tay: “không hút.”
Lâm Minh Vũ trừng mắt hung ác nhìn anh: “Anh trai đưa cho, không hút cũng phải cầm, đây là cách nói chuyện của đàn ông!”
Hình ảnh này, Giang Tục nhìn có chút quen
Đột nhiên anh nghĩ đến khi trở lại tuổi, cũng đã từng diễn ra tình cảnh này
Lúc đó anh và Lâm Tây mới xác định quan hệ không bao lâu, cũng chưa nói cho Lâm Minh Vũ, ba người ở chung dưới mái nhà, anh và Lâm Tây yêu nhau, nó giống như chuyện bí mật vậy
Có một ngày, lúc nửa đêm anh đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị người xốc chăn lên, một đá làm cho tỉnh dậy
Lúc đó anh muốn phát giận, nhưng trợn mắt thấy là Lâm Minh Vũ, lại đè lửa giận xuống
Nhìn vẻ mặt của Lâm Minh Vũ có chút phức tạp, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, có yên tâm nhưng cũng có lo âu…
Anh kéo dép lê, đi tới đi lui trong phòng Giang Tục, làm Giang Tục cũng có chút chóng mặt
Giang Tục đứng dậy lấy áo khoác mang lên, sau đó ngồi xuống ghế gần đó, nhíu mày hỏi anh: “Hơn nửa đêm, có việc gì?”
Lâm Minh Vũ mấp máy môi không nói chuyện, từ túi áo lấy một gói thuốc ra, rút một điếu đưa cho Giang Tục
Anh nhìn thoáng qua điếu thuốc, nhíu mày, đối với cái này thì xin miễn cho kẻ bất tài này: “Không hút.”
“Tôi đưa, thì cậu cầm lấy, lúc đàn ông nói chuyện, đều bắt đầu như vậy!”
Lâm Minh Vũ đã nói vậy, Giang Tục chỉ đành phải nhận thôi
“Bắt đầu cuộc nói chuyện giữa đàn ông đi.”
Lâm Minh Vũ ừ một tiếng, sau đó hỏi anh: “Cậu và Lâm Tây yêu nhau rồi sao.”
Giang Tục đoán có lẽ là Phó Tiểu Phương nói, suy nghĩ hai giây, trả lời anh: “Đúng vậy.”
“Mẹ nó.” Phản ứng đầu tiên của Lâm Minh Vũ là văng tục
Vốn còn tưởng Lâm Minh Vũ sẽ nói tiếp một đống lời loạn thất bát tao khác, không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy
“Ba tôi và ba lâm tây là anh em ruột, vì thế Lâm Tây cũng là em gái ruột của tôi.”
“Ừm.”
“Từ nhỏ đến lớn, con bé là công chúa nhỏ trong nhà chúng tôi, tuy rất ít thể hiện dáng vẻ công chúa, nhưng ở nhà chúng tôi con bé chính là như vậy.”
Giang Tục thấy anh nói nghiêm túc, không khỏi gật đầu cười: “Ừm.”
Lâm Minh Vũ hít sâu một hơi, cuối cùng trịnh trọng nói: “Mấy chuyện bẩn thiểu trên đời, cũng không được để con bé thấy.
Mấy mươi mấy năm trước, chúng tôi bảo vệ con bé.” Anh hơi dừng một chút: “Mấy mươi năm về sau, mong cậu sẽ trân trọng con bé thật tốt.”
“…”
Giờ phút này, mấy câu đùa giỡn Giang Tục cũng không nói thành lời
Quen biết Lâm Minh Vũ mười mấy năm, đây là lời nghiêm túc nhất mà anh từng nghe Lâm Minh Vũ nói
Từ tuổi trở ngược về tuổi
Giang Tục liếc mắt nhìn Lâm Minh Vũ, cười cười vân vê điếu thuốc trên đầu ngón tay
Lúc này, anh chủ động nói với Lâm Minh Vũ: “Những chuyện bẩn thỉu trên thế giới này, tôi nhất định sẽ không để cô ấy thấy được.
Mấy mươi năm trước, cảm ơn mọi người đã bảo vệ cô ấy.
Mấy mươi năm sau này, tôi sẽ xem cô ấy như trân bảo.”
….
Hôn lễ còn náo nhiệt hơn ngày kỷ niệm thành lập trường, các cựu sinh viên đều kích động không tả
Khung cảnh sôi động như một bữa tiệc.
thời điểm bắt đầu hôn lễ, dường như tất cả mọi người đều
.