Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn học của Lâm Tây từ nhỏ đến lớn ba mẹ Lâm đều biết.
Cuộc sống vẫn luôn xoay quanh tại thành phố nhỏ này, từ nhà trẻ đến khi tốt nghiệp trung học.
Tính ra thì đây là lần đầu tiên có bại đại học đến nhà, đều khiến cho ba mẹ Lâm rất khách sáo
Rửa mặt xong, lại thay một bộ quần áo khác, lúc này Lâm Tây mới vào phòng khách
Sofa bốn người, Giang Tục ngồi bên góc phải, Tiểu Phương ngồi góc trái, chính giữa là Lâm Minh Vũ.
Ba mẹ Lâm ngồi trên sofa đơn kế bên
Lúc này Lâm Tây đi tới, nhìn vị trí bên cạnh của Giang Tục và Phó Tiểu Phương do dự một hồi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Phó Tiểu Phương, cũng bởi vậy mà bị Giang Tục nhìn chòng chọc thật lâu
Bác trai bác gái ở nhà ông bà nội phụ làm cơm tất niên, ‘Con dâu’ nhà mình còn chưa kịp nhìn bao nhiêu, đã bị Lâm Minh Vũ dẫn tới nhà lâm tây rồi.
Tất nhiên là ba mẹ Lâm nhiệt tình tiếp đãi, lấy nước, lại nhiệt tình lấy hạt dưa, rửa trái cây
Người lớn vừa đi, Phó Tiểu Phương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm lấy cánh tay Lâm Tây, khẽ nói bên tai Lâm Tây: “Khẩn trương chết mình.”
Lâm Minh Vũ tựa vào vai Phó Tiểu Phương, vẻ mặt hưng phấn: “Anh còn tưởng em sẽ không đến.”
Phó Tiểu Phương giật giật bả vai, ghét bỏ mà đẩy Lâm Minh Vũ ra: “Đừng nháo.”
Lâm Tây nhìn về hướng phòng bếp, lại nhìn Phó Tiểu Phương và Giang Tục: “Sao các cậu đến đây?”
Nhất là Giang Tục, điên rồi sao?
Đối với vấn đề này, Giang Tục như có chuẩn bị, bình tĩnh mà trả lời: “Lâm Minh Vũ nói, chúng ta có thể đến hồ chứa nước chơi hai ngày
Lâm Minh Vũ liếc nhìn Giang Tục, lập tưức tiếp lời: “Đúng vậy! Là anh nói!”
Lâm Tây: “...”
Chuyện còn chưa kịp nói, mẹ Lâm đã từ trong bếp gọi ra một tiếng: “Tây Tử, giúp mẹ lấy ít đồ.”
Lâm Tây là chủ, mọi người là khách, tất nhiên cô phải làm.
Cũng không chuẩn bị tâm lý gì, vào trong bếp
Trên kệ bếp đã có một nửa trái táo đang cắt, ba Lâm còn đang rửa lê, mẹ Lâm liếc nhìn Lâm Tây, ánh mắt đầy ý sâu xa
Bà cầm dao trên thớt gỗ, tiếp tục cắt táo, mỗi nhát dao đều rất ngoan độc
“Bạn trai?”
Còn chưa chờ Lâm Tây trả lời, mẹ lâm lại một dao, lưu loát cắt một trái táo mới.
Một dao này cắt xuống rất mạnh, làm Lâm Tây sợ đến mức khẽ run rẩy
“...Sao mẹ biết?”
Ba Lâm cười một tiếng, mẹ Lâm nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ
“Cậu ta và bạn gái Lâm Minh Vũ là quan hệ gì, lại giúp dẫn người ta đến quê nhà bạn trai? Mà Lâm Minh Vũ còn yên tâm như vậy, một chút cũng không tức giận?” Mẹ Lâm sống đến tuổi này, chút vấn đề kia còn không biết sao: “Nãy giờ cũng không nói gì, con vừa ra, ánh mắt lập tức sáng lên, vừa nhìn là biết nhớ thương con gái mẹ.”
Mẹ Lâm cắt xong táo, cắm mấy cây tăm lên.
Một lúc lâu sau, rất đắc ý vén vén tóc: “Con đó, không có ưu điểm gì khác, ngoại trừ thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng bình thường mà.”
Lâm Tây: “...!Không phải mẹ không muốn con yêu đương sao?”
“Không cho con yêu giờ con còn không yêu đây hả?” Mẹ Lâm gõ lên trán Lâm Tây: “Biết là con sẽ không nghe lời như vậy mà.”
Cô xoa xoa trán bị mẹ gõ đau, bĩu môi oán giận: “Mấy đứa nhỏ nhà khác học đại học không phải yêu hết rồi đó sao? Nếu không phải sợ mẹ mắng, con cũng đâu cần nói dối.”
Mẹ lâm trộm lướt nhìn ra bên ngoài, dường như khá vừa lòng với Giang Tục, lại hỏi một câu: “Trong nhà làm gì?”
Lâm Tây cắm cây tăm vào một miếng táo lên ăn: “Tự mẹ đi hỏi đi, con yêu đương với cậu ấy, cũng không phải với người nhà cậu ấy, sao con biết được?”
“Con nhóc chết tiệt, cũng bởi vì con không có mắt nhìn, mẹ mới không cho con yêu đương đó.”
....!
Vốn còn lo lắng đề phòng trước sau, lúc này lại bị hỏa nhãn kim tinh của mẹ già nhà cô vạch trần, ngược lại lại thoải mái hơn nhiều
Bưng trái cây vào phòng khách, trực tiếp ngồi xuống kế bên Giang Tục
Giang tục thấy cô cười hì hì ngồi xuống, đầu tiên là sửng sốt, nhìn ánh mắt cô, lập tức ngầm hiểu
Lại ngẩng đầu lên, ba mẹ Lâm từ trong đi ra, anh vội đứng lên, lấy dĩa trái cây trên tay họ đặt lên bàn
Sau đó tất nhiên là cuộc tổng điều tra lý lịch rồi
Đối với Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương, ba mẹ lâm chỉ hỏi một câu tượng trưng, toàn bộ quá trình đều nhắm đến Giang Tục
Cùng Giang Tục yêu đương một thời gian, nhưng qua cuộc tổng điều tra của ba mẹ Lâm, cô mới hiểu biết được hết toàn bộ việc liên quan đến Giang Tục
Không thể không nói, đúng là gừng càng già càng cay mà
Tập tục mỗi nơi khác nhau, ở quê Giang Tục và Phó Tiểu Phương không có thói quen ăn cơm tất niên vào ngày hai mươi sáu tháng chạp, lúc này vào góp vui chung với nhà họ Lâm, cảm thấy rất thú vị
Trước khi bắt đầu, thế hệ đời thứ ba là Lâm Minh Vũ và Lâm Tây, đều nghiêm trang giới thiệu một chút về Phó Tiểu Phương và Giang Tục, người lớn không biết đã chuẩn bị khi nào, đều phát lì xì cho mỗi người
Trong bữa cơm, tất cả mọi người đều vui vẻ hòa thuận.
Thấy mục tiêu không còn nhắm đến bọn họ, Lâm Tây vội sờ sờ bao lì xì mà mọi người cho Giang Tục, không phải nói, dĩ nhiên rất dày, còn sờ lại bao lì xì của bản thân, Lâm Tây nhịn không được nói khẽ với anh: “Mình mới là ruột thịt, sao lì xì cho cậu còn nhiều hơn của mình vậy?”
Giang Tục cười cười, bóc một con tôm bỏ vào chén Lâm Tây, nói nhỏ: “Mừng năm mới đến nhà mình thăm nhà, sẽ kiếm lại được không ít đó.”
Lâm Tây sợ nhất là gặp mặt người lớn, vội lắc đầu: “Mình cũng không phải kiểu người vì tiền mà cúi đầu.”
“Mình đã nói với chú và dì rồi, đến lúc đó sẽ đến đón cậu.”
Lâm Tây: “...”
Không dám để cô yêu đương ha, giờ lại không giữ lời như vậy, vừa ý ‘Con rể’ Giang Tục này đến vậy sao? Vừa ý đến đâu cũng không thể thay đổi nhanh vậy chứ, cũng không có nguyên tắc gì hết mà, Lâm Tây thầm khinh bỉ nhẹ ba mẹ Lâm
Sau khi ăn xong, nhà ông bà nội không có gì chơi, mấy đứa nhỏ đều chạy đến nhà Lâm Tây
Trong nhà Lâm
.