Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tây cũng không biết chuyện này có tính là cãi nhau với Giang Tục không
Cả tối hai người không nói chuyện, Lâm Tây gửi tin nhắn giải thích cho Giang Tục, anh cũng không trả lời
Haiz.
Đàn ông đã giận dỗi lên rồi, thì càng khó chiều hơn phụ nữ mà
Cuối năm công ty nhiều việc nên mọi người cũng ít nói chuyện với nhau, người làm việc vặt như Lâm Tây cũng chạy đến chân không chạm đất.
Cả một ngày cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với Giang Tục.
Giữa trưa vốn nên ăn cơm với nhau, kết quả anh ở dây vội đẩy nhanh tốc độ làm việc
Đến giờ tan làm, lâm tây muốn gọi anh cùng về, anh lại tăng ca
Không biết có phải anh bận nhiều việc đến vậy không, hay là đang cố ý tránh mặt cô
Nghĩ đến việc này là do cô sai, nên sau khi tan làm Lâm Tây đi siêu thị một chuyến.
Mua không ít đồ ăn ngon.
Còn đang đi học, nên nguồn thu cũng hạn hẹp, mấy nguyên liệu nhập khẩu chỉ mua một ít, chủ yếu là vì túi tiền của cô đã xẹp đến mức không thể nhìn nổi
Tuy rằng rất đau lòng, nhưng chút thành ý này phải làm đầy đủ
Mang theo bao lớn bao nhỏ vào nhà, Giang Tục và Lâm Minh Vũ đều đã về.
Thấy Lâm Tây đang xách nhiều đồ, mặc dù Giang Tục và cô đang cãi nhau, nhưng vẫn đứng lên giúp cô mang mấy túi nguyên liệu vào bếp
Thấy Giang Tục vẫn còn lo lắng cho mình, Lâm Tây vội rèn sắt khi còn nóng, đuổi theo sau Giang Tục: “Tối nay mình mua rất nhiều đồ ăn, cậu muốn ăn cái gì?”
Giang Tục mang bao lớn bao nhỏ, đặt lên kệ bếp
“Cái kia, còn đang giận sao...!Giang Tục, cậu là đàn ông, đừng nhỏ mọn vậy mà?”
Lâm Tây nâng tay, vừa muốn chạm vào góc áo Giang Tục, Giang Tục lạnh lùng quay đầu lại lườm cô một cái, không nói một lời, ra khỏi bếp
Thấy Giang Tục vẫn giữ thái độ lạnh băng với mình, Lâm Tây dỗ đến nỗi cũng cảm thấy khó chịu rồi
Không phải chỉ là không trãi qua lễ tình nhân đầu tiên với nhau thôi sao? Cũng không phải cô cố ý _DIENDANLEQUYDON_
Ba mươi năm chưa trãi qua yêu đương, giữa đau khổ khi phải ăn cơm chó trong lễ tình nhân và ăn ngon uống tốt trong đêm năm mới với gia đình, phản ứng đầu tiên đương nhiên là về nhà đón năm mới rồi?
Miệng Lâm Tây cũng không nói được lời ngon ngọt, Giang Tục cũng có chút khó dỗ.
Lâm Tây đặt nguyên liệu đã rửa xong lên thớt, cũng không biết là tức giận Giang Tục, hay là giận chính mình, lấy đồ ăn ra cắt cạch cạch thành từng mảnh giống như phát tiết vậy
Mua nhiều đồ ăn như vậy, cũng không thể lãng phí, mặc kệ có dỗ được giang Tục hay không, cơm thì vẫn phải ăn
Lúc nấu ăn, Lâm Tây mới phát hiện, mấy chai gia vị nước chấm trong nhà đều mở không được
Đồ ăn đã cho vào nồi, Lâm Tây ôm mấy chai lọ gia vị nước chấm thường dùng muốn tìm sự giúp đỡ, một bên là Giang Tục mặt lạnh đang ngồi xem kịch vui và một bên là Lâm Minh Vũ đang cúi đầu đọc báo, lâm tây chọn lâm minh vũ
“Này, Lâm Minh Vũ, đừng đọc báo nữa, mau mở mấy chai này giúp em.
Không biết có phải tay em bị trơn không, làm sao cũng mở không được.”
Lâm Minh Vũ cầm mấy cái chai, đột nhiên cảm thấy có mấy hình ảnh chợt lóe lên trong đầu
Anh dùng hết sức mở được nắp chai, một bên oán trách Giang Tục: “Tôi nói cậu tối hôm qua làm cái gì, thì ra là làm chuyện ngây thơ như vậy.”
Lâm Tây nghe những lời này của Lâm Minh Vũ, mày lập tức nhíu lại: “Chuyện ngây thơ gì? Anh đây là có ý gì?”
“Hai đứa cãi nhau thì cãi nhau thôi, kéo anh vô theo làm gì.
Một người thì đêm hôm khuya khoắc hôm qua ở trong bếp vặn nắp chai, dọa anh đến giựt mình, đứa thì ôm một đống chai nhờ anh mở, tưởng anh là Popeye ăn rau chân vịt hả?”
Lâm Tây nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu Lâm Minh Vũ đang nói gì.
Cô cong môi, lườm Giang Tục, nói phong long: “Vậy là có ý gì? Để tôi xin cậu giúp đỡ à?”
Lâm Minh Vũ thấy Lâm Tây thực sự tức giận, vội thu lại ý chế nhạo, khẽ nói: “Này chỉ là chút tình thú trong sinh hoạt thôi, sao em lại không hiểu phong tình như vậy? Ây da, còn phải ăn cơm, đừng cãi nhau nữa.”
Lâm Tây không để ý Lâm Minh Vũ, một chưởng đẩy mặt Lâm Minh Vũ ra
Giang Tục nghe xong lời Lâm Tây nói, hơi nhíu mày, nhưng cũng không trả lời
Lâm Minh Vũ ý thức được bản thân không cẩn thận đã châm lửa đốt nhà, vội ngậm miệng, cúi đầu vặn nắp chai
Nắp mở không ra, Lâm Minh Vũ cầm giấy báo bao quanh nắp chai, khó khăn lắm mới vặn được nắp ra, Lâm Tây ôm mấy chai gia vị nước chấm đã mở quay về bếp.
Tức giận đến phồng má trợn mắt như cá nóc luôn rồi
Lâm Tây ‘Rầm’ một tiếng đóng cửa bếp lại, để lại Giang Tục và Lâm Minh Vũ mắt to trừng mắt nhỏ
“Bình thường con bé này vẫn luôn hậu đậu, một chút cũng không cẩn thận, làm sao tôi biết được...”
“Ai mượn cậu mở?”
Thế này Lâm Minh Vũ mới biết được, Giang Tục vặn chặt mấy nắp chai này, là muốn để Lâm Tây chủ động nhờ vả anh.
Thật là, mỗi ngày dùng phòng bếp trong nhà, cũng chỉ có một mình Lâm Tây? Kết quả là anh không cẩn thận đoạt mất hào quang của Giang Tục, với tính cách hẹp hòi của cậu ta....
“Lâm Tây muốn tôi mở...” Lâm Minh Vũ vội giải thích
Giang Tục lạnh lùng liếc nhìn Lâm Minh Vũ, một cước đá vào chân ghế của anh
“Mỗi ngày cô ấy muốn cậu đi chết, cậu cũng đi luôn hả?”
“...” _DIENDANLEQUYDON_
Rốt cuộc Lâm Minh Vũ cũng hiểu, làm người hòa giải tình yêu thật không dễ mà
Chuẩn bị gần hai tiếng, Lâm Tây cũng nấu xong
Lâm Minh Vũ nhìn một bàn thức ăn phong phú, cực kỳ giật mình: “Em đây là muốn chiêu đãi ai? Làm nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Không phải là vì Giang Tục chứ?”
Lâm Tây tức giận cởi tạp dề xuống, tùy tay ném sang một bên; “Cho heo ăn.”
Lâm Minh Vũ vừa muốn động đũa chạm vào đồ ăn, nghe được ba chữ ‘Cho heo ăn’ , nhất thời không biết có nên hạ đũa xuống, hay là thu đũa về
“Các người cứ cãi nhau đi, anh đây ăn trước.”
Lúc ăn cơm, Lâm Tây cũng không gọi Giang Tục, không những không gọi, còn lấy đũa chia một bàn đồ ăn làm ba phần
Bên trái ba chiếc đũa là những món ngon lạ Lâm Tây mới làm, chiếc bên kia, là một hũ chao và một chén cơm đáng thương tội nghiệp - - là cơm tối của Giang Tục
Lâm Tây nói phong long trong không khí: “Không giống như người nào đó, tôi rất có tình người, vẫn chuẩn bị cơm tối cho họ.”
Giang Tục ngồi không xa bên kia, nhìn thoáng qua hũ chao, khinh thường mà ‘Hừ’ một tiếng
“Ăn đi heo à.”
Lâm Minh Vũ đang chuẩn bị gắp một miếng chao, đôi đũa lại lần nữa ngừng giữa không trung
Lâm Minh Vũ có chút bất đất dĩ: “Hai người cãi nhau thì tự mà cãi đi, có thể đừng mắng anh là heo nữa không?”
“Câm miệng!”
“Ăn của anh đi!”
Lâm Minh
.