Lâm Tây bị một màn trước mắt làm cả kinh đến một câu cũng nói không nên lời rồi.
Xin hỏi, Giang Tục đến cùng là đang nói hưu nói vượn gì vậy?
Lâm Tây mắt trợn tròn nhìn Lâm Minh Vũ, cùng cái người mặt nghiêm nghị Giang Tục, cảm thấy khung cảnh này thật sự có chút nói không nên lời.
"Đợi một chút." Lâm Tây lập tức ngăn cản tình thế phát triển thêm, nghiêm túc hỏi Lâm Minh Vũ: "Cái gì bọn em cũng chưa làm, thì phụ trách cái gì?"
Lâm Minh Vũ nghi hoặc nhìn Lâm Tây, lại quay đầu nhìn Giang Tục một cái, cuối cùng quay đầu nắm bả vai Lâm Tây: "Em gái ngốc của anh, đừng ngượng ngùng, nói thật, anh trai làm chủ cho em!"
"Thần kinh." Lâm Tây bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Minh Vũ, giải thích nói: "Tối hôm qua hai bọn em về phòng ngủ trễ, Giang Tục giữ em lại ngủ một đêm, bọn em cái gì cũng không xảy ra."
Lâm Minh Vũ vẫn là dáng vẻ không tin, lại hỏi: "Thật sự cái gì cũng chưa xảy ra?"
"..." Lâm Tây quả thực hết chỗ nói rồi: "Thật!!"
Thấy vẻ mặt Lâm Tây kiên định, Lâm Minh Vũ lúc này mới tin lời Lâm Tây nói, tầm mắt lại chuyển sang Giang Tục, đánh anh một cái: "Tôi muốn cậu phụ trách cậu đáp ứng ngay? Có phải cậu chột dạ không?"
Giang Tục khẽ nhíu mày, vẻ mặt trịnh trọng, cuối cùng dừng một chút mới nói: "Những lời đồn đãi đó, tôi sẽ phụ trách."
Lâm Tây, Lâm Minh Vũ: "..."
Bị Lâm Minh Vũ làm ầm ĩ xong, Lâm Tây cũng đói bụng. Cô thô lỗ đẩy Lâm Minh Vũ một cái, giáo huấn nói: "Anh là người rừng sao? Không phân tốt xấu đã đánh người? Còn không giải thích?"
Giang Tục lại khôi phục dáng vẻ cao lãnh bình thường, đứng ở bên cạnh không động, không nhúc nhích.
Lâm Minh Vũ xấu hổ nhìn Giang Tục một cái, ngượng ngùng nói: "Cũng phải, ngẫm lại với gương mặt và dáng người này của Lâm Tây, nhìn cũng rất mất hứng thú, cậu cũng sẽ không thể đói bụng ăn quàng như vậy."
Lâm Tây lạnh lùng nheo mắt liếc Lâm Minh Vũ một cái, đi lên đá một đá, hung hăng dẫm lên chân anh.
"Ai ôi - -" Lâm Minh Vũ ôm chân kêu đau.
Khóe miệng Giang Tục gợi lên mỉm cười.
Lâm Minh Vũ thấy Giang Tục nở nụ cười, vội thừa thắng xông lên: "Lão Giang, nếu không một bữa cơm xóa hết thù hằn?"
Lâm Tây và Giang Tục cùng nhau nhìn anh khinh bỉ.
Ba người vừa đi vào căn tin. Lâm Tây liếc mắt đã nhìn thấy Lục Nhân Già và cô bạn trung học của cậu, đang cùng nhau ăn cơm. Có lẽ cậu vừa mới lấy cơm ở quầy, nhẹ đặt lên bàn, lại rất săn sóc lấy đôi đũa cho cô bạn kia. Hai người ăn ý nhìn nhau cười, nhìn qua rất ngọt ngào.
Lâm Tây tận mắt nhìn thấy một màn này, tim như bị nhéo một cái.
Lâm Minh Vũ và Giang Tục không phát hiện Lâm Tây dừng bước, lập tức vào căn tin, Lâm Tây ngược lại đi đến trước bàn Lục Nhân Già.
"Có rảnh nói chuyện chút không?" Lâm Tây hỏi.
"..." Lục Nhân Già và cô bạn học liếc nhau một cái, sau khi được đồng ý thì gật gật đầu: "Có thể."
Cửa căn tin người đến người đi, Lục Nhân Già hỏi Lâm Tây: "Cần đến chỗ khác không?"
Cô bạn trung học này của cậu luôn luôn như có như không, chú ý chỗ hai người, Lâm Tây ngẫm lại, lắc lắc đầu: "Cứ ở đây."
Vừa dứt lời, một cỗ xấu hổ nhàn nhạt dâng lên giữa hai người, Lâm Tây nhìn Lục Nhân Già, Lục Nhân Già nhìn cô. Hồi lâu, Lâm Tây đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.
"Có thể nói với tôi đã xảy ra chuyện gì không, để tôi biết sao mình lại chết?"
Ánh mắt Lục Nhân Già phẳng lặng, tựa hồ là giống như đang đợi Lâm Tây hỏi, bình tĩnh trả lời: "Hiện tại tôi có bạn gái rồi." Hắn xem xét nhìn Lâm Tây, lại bồi thêm một câu: "Không phải cậu cũng có đối tượng rồi sao? Giang Tục so với tôi ưu tú hơn."
Lục Nhân Già dùng một mặt không phục nói lời này, Lâm Tây cảm thấy giống như có một mũi tên bắn trúng đầu gối cô.
Cũng không quản tâm tình Lâm Tây, Lục Nhân Già còn tại hất một chén thức ăn cho cún: "Ngày hôm qua tôi thắng trận đấu, mọi người cùng nhau chúc mừng cho tôi, cô ấy uống say sau đó thổ lộ với tôi, tôi cảm thấy chúng tôi tương đối thích hợp, nên đồng ý."
Lâm Tây nhớ tới chuyện gặp được bọn họ ở khách sạn, nghĩ rằng Lục Nhân Già này cũng không phải người tốt gì, vừa ở cùng nhau đã đi mướn phòng, còn nói với vẻ đương nhiên như vậy.
Lâm Tây khó chịu nhíu mày: "Vậy sao cậu còn nói nếu tôi thi được điểm sẽ làm bạn với tôi?"
"Là làm bạn." Lục Nhân Già nói: "Lời này đến bây giờ vẫn có hiệu lực như cũ."
Em gái cậu đó, còn thiếu người bạn như cậu sao! Cô muốn đích thị là bạn trai đó!
Lâm Tây một mặt khó chịu, lại không phản bác, chỉ có thể bực tức rời đi.
Một lần nữa chen chúc tới phía sau Lâm Minh Vũ xếp hàng mua cơm. Lâm Minh Vũ tự nhiên hỏi một câu: "Em đi mua cái gì rồi?"
Lâm Tây buồn bực bắt lấy cánh tay anh: "Mời em ăn món xào đi."
Lâm Minh Vũ lập tức nắm chặt phiếu cơm, không suy nghĩ đã cự tuyệt: "Sao anh phải mời?"
Lâm Tây trừng anh: "Anh không phải là anh của em sao?"
"Lúc này xem anh là anh rồi hả? Cút đi." Lâm Minh Vũ ghét bỏ lắc lắc cánh tay, lâm tây không thả ra, anh cúi đầu tức giận nói: "Anh không có tiền, em cũng không phải không biết, tháng này tiền sinh hoạt đều trả nợ rồi. Hơn nữa, vì sao muốn anh mời em ăn cơm chứ? Anh là người đang thất tình!"
"Em thảm hại hơn được chưa!" Lâm Tây một mặt biểu cảm uất ức: "Em yêu cũng chưa yêu đã thất tình rồi!"
"Phụt."
Hai người đang đau khổ dây dưa, thì nghe thấy phía sau nhàn nhạt một tiếng cười vang lên.
Giang Tục không biết lúc nào cũng đã đi tới. Trên mặt anh còn mang theo dấu đỏ bị Lâm Minh Vũ đánh, giờ phút này khóe miệng còn có chút sưng, trong đôi mắt đạm mạc mang theo chút ý cười, thêm một hơi thở khói lửa nhân gian.
"Giang Tục, cậu không có tính người!"
Giang Tục không để ý tới hai an hem họ Lâm lên án, chỉ phất phất tay: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Món xào." Giang Tục cười nhẹ: "Tôi mời."
Hai anh em họ Lâm khi ở chung vẫn luôn cãi nhau nhưng giờ đã hòa thuận. Lâm Tây rõ ràng đã rất uể oải, Lâm Minh Vũ cũng không muốn cãi nhau nữa.
Điều này làm cho lâm tây không khỏi không cảm khái, quả trứng thối này thật sự không có gì tốt!
Trước mặt nhiều thức ăn như vậy cũng ngăn không nổi cái miệng của anh, anh một mặt hưng phấn: "Mau, nói một chút, sao em còn chưa yêu đương đã thất tình rồi hả? Cái cậu khoa Anh Ngữ từ chối em rồi hả?"
Lâm Tây buồn bực ăn cơm, đắm chìm trong nỗi bi thương, u oán trả lời: "Cậu ta đang tìm hiểu bạn trung học của cậu ta."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Trong tiếng cười ma quái của Lâm Minh Vũ, Giang Tục như có đăm chiêu nói một câu: "Là cô ta."
Lâm Tây ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Cậu biết hả?"
"Trận đấu hôm qua đụng phải." Vẻ mặt Giang Tục không có gì biến hóa, chỉ giật giật môi: "Còn rất lãng mạn."
"Gì?"
"Điểm thuyết trình của cô ta cao nhất, nhưng không trả lời câu hỏi, nhường tên khoa Anh Ngữ kia thắng."
Lâm Tây không nghĩ đến đây còn có thêm chuyện như vậy, ai oán đấm đấm cái bàn: "Vì sao! Người khác đóng phim thần tượng, tôi ngay cả người qua đường Giáp cũng cản không nổi..."
Lâm Minh Vũ nghe xong lời Giang Tục nói, lại là một trận cười nhạo, cuối cùng thấy sắc mặt Lâm Tây không tốt lắm mới dừng lại. Anh vỗ vỗ vai Lâm Tây: "Không ngừng cố gắng, đừng từ bỏ, có thể gặp được người mù quáng!" Lâm Minh Vũ nói xong lại bồi thêm một câu: "Nếu không để ý xem trong đội bóng rổ của anh, giới thiệu cho em?"
Lâm Minh Vũ đang muốn mở máy hát, trong chén trước mặt đột nhiên thêm một đống ớt xanh thịt băm, thịt băm có mấy miếng, ớt xanh thì một chén lớn - - là Giang Tục "Thân thiết" gắp tới.
Anh còn ôn hòa dặn dò: "Ăn nhiều một chút, tốt cho cơ thể."
Lâm Minh Vũ trợn mắt nhìn anh, rất nhanh đã quên bản thân muốn nói gì, luống cuống tay lựa bỏ ớt xanh ra: "Quái gì vậy - - Sao nhiều ớt xanh như vậy, đáng ghét..."
Ăn cơm chiều trở về phòng ngủ, Lâm Minh Vũ trước tiên liền vọt vào ban công đánh răng. Người anh cao lớn sức ăn cũng nhiều, thật sự không kiêng ăn, ngoại trừ ớt xanh.
Tên vương bát Giang Tục này, mỗi ngày tiếu lý tàng đao, không chỉnh người thì không thoải mái mà. Lâm Minh Vũ vừa đánh răng vừa mắng, mắng mắng, đột nhiên dừng lại, vội súc miệng xong đi vào phòng ngủ.
Lúc này Giang Tục đang ngồi ở bàn của anh, theo thói quen mở máy tính ra. Tiếng khởi động máy quen thuộc vang lên, rất nhanh đã mở máy xong.
Mặt Giang Tục phản chiếu trên máy tính, khóe miệng xanh tím nhìn qua càng thấy ghê người.
Lâm Minh Vũ tìm tìm kiếm kiếm thuốc trong ba lô, cuối cùng tìm ra một lọ cồn iod, "Bốp" một tiếng đặt trên bàn Giang Tục.
"Chuyện hôm nay tôi hơi kích động." Lâm Minh Vũ ngẫm lại trận rối loạn này, cũng là có chút ray rức trong lòng.
Giang Tục nhẹ nhàng bâng quơ xua tay: "Không có gì."
Được Giang Tục bỏ qua, Lâm Minh Vũ cũng không rời đi. Anh khoanh tay, có thâm ý khác nhìn Giang Tục, lông mày hưng phấn mà giật giật.
Giang Tục rất nhanh phát hiện anh không thích hợp, nhíu nhíu mày: "Còn có việc gì sao?"
Lâm Minh Vũ ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Giang Tục, không bỏ lỡ mỗi một biểu cảm trên mặt anh.
"Tôi phát hiện, chuyện gì cậu cũng không them để ý, chỉ có đối với Lâm Tây, có chút chú ý quá đáng, đó?" Giọng điệu này, có chút ý vị thâm trường.
Tay nắm chuột của Giang Tục tạm dừng một giây, biểu cảm trên mặt không có gì biến hóa như trước, ánh mắt cũng là nhàn nhạt như vậy.
"Giang Tục, tôi nói này, Lâm Tây ngốc, nhưng tôi cũng không ngốc." Lâm Minh Vũ nói: "Cậu nói thật với tôi, có phải cậu để ý con bé rồi không?"
Giang Tục vẫn không nói chuyện, cũng không để ý Lâm Minh Vũ. Vốn Lâm Minh Vũ có chút hưng phấn khi phát hiện cũng có chút không xác định, anh thử tính còn nói: "Tôi cũng không phải anh trai không phân phải trái, nếu cậu thật sự thích con bé, chỉ cần cậu kêu tôi một tiếng “Anh”, làm anh lớn, tôi khẳng định sẽ tạo cơ hội cho cậu..."
Hai chữ "Tiếp xúc" Lâm Minh Vũ còn chưa nói xong, bên tai đã truyền đến thanh âm kỳ dị.
"Anh."
Sảng khoái đến mức Lâm Minh Vũ không nói nên lời.