Tôi Chưa Từng Biết Yêu

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Tây mang theo đồ ăn trở về phòng ngủ, Phó Tiểu Phương đã lên giường ngủ.

Thấy Lâm Tây mang vẻ mặt phẫn nộ, Quyển Quyển và Lily mới vừa tan học về không khỏi có chút lo lắng. Trong phòng này, Quyển Quyển và Lily là một nhóm, Lâm Tây và Tiểu Phương là một nhóm, bình thường nhất quán phân hai nhóm.

"Tây Tử, cậu và Tiểu Phương làm sao vậy?" Lily nói: "Cô ấy cơm cũng chưa ăn, vừa về đã trốn trên giường rồi."

Quyển Quyển vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ nhẹ nhàng, an ủi Lâm Tây: "Tây Tử, có chuyện gì cũng đừng nóng giận, chắc chắn Tiểu Phương không phải cố ý đâu."

Lâm Tây: "..."

Lâm Tây cũng chẳng muốn giải thích, trực tiếp dọn thức ăn ra bàn, cố ý hắng giọng hô một câu: "Hôm nay có nấm kim châm xào ớt, mùi thơm thật..."

"Chừa cho mình một ít!" Phó Tiểu Phương theo bản năng từ trên giường nhảy dựng lên.

Lâm Tây nhân cơ hội nắm lấy áo Phó Tiểu Phương, giọng điệu hung ác: "Xem mình có đánh chết cậu không, ai cho cậu bịa chuyện!"

"Cứu mạng..."

Phó Tiểu Phương vừa ăn đồ ăn lâm tây mua về, vừa nói rõ về "Hành động vĩ đại" lúc sáng của Lâm Tây cho Quyển Quyển và Lily.

Nghe Phó tiểu Phương mặt mày hớn hở thauajt lại, lâm tây đang nuốt trứng xào cà chua, đột nhiên có vài phần sợ hãi trong lòng.

Ngẫm lại lá gan Lâm Tây vẫn còn rất lớn, cư nhiên dám tức giận oán hận tên lưu manh Hàn Sâm.

Sau khi hồi tưởng lại sự kích thích lúc đó, Lâm Tây nghĩ, đại khái là cô đối với cái đầu tóc dài bù xù chẳng ra sao kia không thể nhịn được nữa thôi.

Ngày hôm sau ngày Lâm Tây không chút lưu tình phê bình Hàn Sâm, cư nhiên Hàn Sâm cắt phăng cái kiểu tóc kia.

Nói ra, việc này cũng thật quỷ dị.

Ngày đó lại là tiết sáng, sắp đến thời gian vào học, trong phòng học mới lục tục ngồi đầy.

Hàn Sâm vẫn là một dạng đi muộn muôn thuở. Sách không mang theo, bút không có, vở lại càng chưa từng thấy.

Lúc cậu ta vào phòng học, thoáng dẫn tới một chút xôn xao, bởi vì cái hình tượng biến hóa kia của cậu.

Chỉ qua một buổi tối mà thôi, giống như cậu ta đã thay đổi thành một người khác. Kiểu tóc húi cua giống như đa số nhóm nam sinh hay để, tóc vàng cũng nhuộm thành đen, dây xích hay mấy cái phụ kiện loạn thất bát tao cũng không đeo, kiểu quần đáy dài tới đầu gối cũng không mặc, đột nhiên trở nên rất bình thường. So với tạo hình mái đầu rối bù không bình thường, Hàn Sâm càng phù hợp với cách ăn mặc thế này hơn. Nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra mày rậm mũi cao, nhìn qua có vài phần mùi vị đàn ông, nhiều hơn chút mạnh mẽ cool ngầu.

Rõ ràng là đi muộn, lại còn tùy tiện đi vào tư cửa trước, một chút cũng không nể mặt giảng viên, vẫn là vẻ hung hãn trước sau như một.

Lúc đi ngang qua lâm tây, Hàn Sâm nhíu nhíu mày.

Lâm Tây khẽ ngẩng đầu nhìn cậu ta, có chút kinh ngạc với cái khựng lại này của cậu. Sau đó, cậu ta trừng mắt liếc nhìn lâm tây một cái, vẻ mặt hung ác, làm động tác cắt cổ, làm Lâm Tây sợ tới mức rụt cổ lại.

Khi đi học, Hàn Sâm vẫn như cũ ngồi vào dãy cuối và ngáy ò ó o.

Nhóm nữ sinh cùng lớp ở hàng ghế trước nghị luận nhao nhao, ngay cả Phó Tiểu Phương cũng nhịn không được cảm khái vài câu.

"Kiểu tóc này của Hàn Sâm cũng quá cool rồi, thì ra dáng vẻ của cậu ta còn rất đẹp trai, nhìn lại phần thịt chỗ bắp chân cậu ta kìa, thật sự rất đẹp trai!"

Lâm Tây quay đầu liếc nhìn tên gay kia một cái, cũng không phải giả vờ giả vịt thôi sao.

Trong đầu thoáng qua cảnh tượng cậu ta và một người đàn ông ôm nhau lúc trước, nhịn không được giật nẩy mình, sau một lúc lâu, hèn mọn nói: "Đẹp trai ở đâu? Bốc đầy mùi gay."

Chuyện Lâm Tây đi bệnh viện, rất nhanh bị cái miệng rộng của Lâm Minh Vũ truyền tới tai bác rai, bác gái.

Bác trai, bác gái đã hứa với ba mẹ Lâm Tây, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Tây, ngay trong ngày nghe được tin này đã đến trường đưa canh bổ rồi.

Lại là mời ăn cơm, lại cho hai người thêm phiếu ăn, còn cho tiền mặt, trước khi đi lại còn dặn Lâm Tây và Lâm Minh Vũ: "Hai anh em các con phỉa luôn trông chừng chăm sóc nhau, hảo hảo học tập, đồng thời cũng phải chú ý thân thể."

Hai anh em họ Lâm bình thường tuy thích đánh nhau, thời khắc mấu chốt trái lại rất đoàn kết.

Bác trai bác gái đi rồi, Lâm Minh Vũ mang theo hộp giữ ấm cùng Lâm Tây về phòng ngủ.

Lâm Tây dặn lâm Minh Vũ: "Anh nói với hai bác, đừng tìm ba mẹ em nói chuyện này, nếu không thì bọn họ cũng chạy tới rồi." Bệnh cũng đã tốt hơn, đều chạy tới vậy cũng thật là phiền toái.

Lâm Minh Vũ nói: "Biết rồi, anh đã nói trước với họ rôi."

"Đúng rồi, trong đại hội thể dục thể thao, anh chuẩn bị khiêu chiến “Mười mục toàn năng" rồi." Lâm Minh Vũ đột nhiên nói lời thề son sắt.

"Ờ." Lâm Tây trái lại không có quá ngoài ý muốn.

"Anh muốn giành huy chương, tặng cho chị dâu em." Lâm Minh Vũ nói xong, vẻ mặt thẹn thùng đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

"Có thể, dù sao trường chúng ta tham gia mười mục toàn năng lại không hạn chế chỉ số thông minh."

"..." Lâm Minh Vũ giơ quả đấm lên: "Lâm Tây, viêm dạ dày không hạ được em, ngược lại anh có thể đánh chết em."

"Ha ha ha!"

Lâm Tây cười đến thoải mái, đột nhiên Lâm Minh Vũ nhớ tới một việc, lại nói: "Đúng rồi, sau khi hết đại hội thể dục thể thao, có tụ hội, cùng đi hát, sẽ dẫn em theo."

"Đi với anh hả?" Lâm Tây ghét bỏ nhìn Lâm Minh Vũ một cái, quyết đoán từ chối: "Không đi."

"Cùng cả đội bóng rổ." Lâm Minh Vũ đưa tay kéo vạt áo lâm tây: "Anh cảnh cáo em, em không đi, anh sẽ tới phòng ký túc bắt người."

"Tại sao! Em không thích hát!"

Lâm Minh Vũ lườm cô một cái, tức giận nói: "Lần trước chuyện của em và cái thằng bí lùn kia, làm anh ý thức được trách nhiệm của anh là phải tìm đối tượng cho em." Lâm Minh Vũ trịnh trọng nói: "Anh phải tạo cho em khiếu thẩm mỹ của một người bình thường!"

Lâm Tây: "..."

Rất nhanh đã đến cuối tháng, đại hội thể dục thể thao cử hành đúng hạn.

Đại hội thể dục thể thao lần này, trận đấu mười mục toàn năng chiếm chú ý của đa số mọi người. Tất cả mọi người đang chờ mong vị nam sinh theo đuổi Tô Duyệt Văn, biểu hiện trong trận đấu.

Đương nhiên, vị nam sinh cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người mà thất bại. Trái lại cái người to con tứ chi phát triển Lâm Minh Vũ, cực kỳ quỷ dị san bằng kỷ lục năm năm trước, do giảng viên Lâm Tây sáng lập kỷ lục. Nhưng rất đáng tiếc, san bằng vẫn chưa đủ, đại học C đã quy định, là phải phá kỷ lục.

Bởi vậy, Lâm Minh Vũ vẫn vô duyên với cái huy chương này.

Nhưng nói ra mới nhớ, trong trí nhớ của Lâm Tây, đời này, Giang Tục không đăng ký thi mười mục toàn năng.

Kỳ quái, chẳng lẽ Giang Tục thật sự không thích Tô Duyệt Văn? Đời trước tham gia, chỉ là vì chứng minh một chút anh ta ngoại trừ có bộ ốc thiên tài, còn có tế bào thể thao không phải của người?

Ài, người này thật đúng là tự kỷ.

Đêm đó đại hội thể dục thể thao kết thúc, Lâm Tây bị Lâm Minh Vũ kéo đi tham gia hoạt động tụ hội của nhóm bóng rổ.

Ước chừng là ý thức được đều là nam sinh bất hảo đi chơi, nghe nói bọn họ cũng gọi mấy nữ sinh cùng đi, như vậy cũng được, để Lâm Tây không lẻ loi một mình.

Lâm Tây đối với đội bóng rổ kia cũng không có cảm giác gì, tùy tiện mặc thêm cái áo khoác rồi ra ngoài. Đến chỗ tụ hội, Lâm Tây mới phát hiện, trong đội bóng rổ có người gọi Tô Duyệt Văn tới. Suy xét đến những chuyện xấu hổ với Tô Duyệt Văn, Lâm Tây vẫn đứng cách xa Tô Duyệt Văn nhất.

Tô Duyệt Văn trang điểm nhẹ, một đầu tóc dài như thác nước nhẹ nhàng thả xuống nơi đầu vai, mặc váy chiffon vàng nhạt, trên chân là giày cao gót màu trắng, nhìn qua tiên khí ngời ngời, hoàn toàn là khí chất nữ thần.

Trách không được mấy người đàn ông độc thân ở đây đều mang vẻ mặt vui sướng, thì ra là mời được nữ thần hay không tham gia tụ hội rồi.

Chỉ đáng tiếc là, nữ thần Tô Duyệt Văn của bọn họ - - chỉ thích người có cái mặt bài Poker Giang Tục kia thôi.

Năm KTV không đa dạng như năm .

Không có chủ đề gì, phần lớn là trang trí xanh vàng rực rỡ, một bầu không khí đồng ruộng.

Mục lục bài hát viết trên màn hình chính, mỗi một thứ Lâm Tây đều thấy rất quen thuộc.

Mười năm, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, ca khúc lưu hành cũng thay đổi rất nhiều, nhưng trong trí nhớ những bảng mục lục này, nhưng là vẫn không thay đổi.

Người phục vụ dẫn bọn họ vào phòng bao lớn, bên đường đi qua mỗi phòng, đều có thể nghe được tiếng hát quỷ khóc sói gào của từng nhóm người. Đương nhiên, Lâm Tây hoàn toàn không có ý cười nhạo người khác, bởi vì lập tức cô cũng muốn gia nhập vào đội ngũ này.

Lâm Minh Vũ không biết sao lại giận dỗi với bạn gái, vốn là anh ta tổ chức, kết quả anh lại không đi theo mọi người cùng vào phòng, vẫn ở bên ngoài cãi nhau với bạn gái.

Sau khi vào phòng, mọi người đều chọn chỗ phong thủy tốt ngồi xong. Lâm Tây ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Giang Tục và mấy người trong đội bóng rổ ngồi cùng một chỗ, Tô Duyệt Văn nhưng lại ngồi ở chỗ rẽ cách Giang Tục không xa.

Lâm Tây bĩu môi, ngồi xuống góc cách Giang Tục xa nhất, cùng người khác chen lách chen lách mới được một chút.

Không thể không nói, đội bóng rỗ này, khổ người thật sự là quá lớn.

Sau khi mỗi người hát hai ba lượt, thì bắt đầu tụ tập chơi trò chơi rồi.

Trò chơi được chọn tuy với năm đã cũ, nhưng năm này lại đang hot - - Lời thật hay thử thách.

Vì Lâm Tây mới vào bệnh viện, không thể uống rượu, nên không tham gia. Tất cả mọi người không hát mà chơi trò chơi, trái lại thành buổi biểu diễn dành riêng cho Lâm Tây. Cô ôm một ly nước dưa hấu, tận tình vui sướng mà ca hát.

Kỳ thật nhiều năm như vậy, tôn chỉ trò "Lời thật hay thử thách" này không phải vì muốn trút rượu người nào, mà là một đám ái muội hoặc có tâm tư nam nữ, nhân cơ hội khai thác bí mật, là cơ hội tốt thổ lộ tâm tư.

Trong trò chơi này có hai mục tiêu, nam thì đối với Tô Duyệt ăn, nữ thì đối với Giang Tục.

Giang Tục thôi, thông minh, tế bào vận động lại phát triển, hạng mục gì đều không làm khó được anh ta, toàn bộ quá trình cơ hồ đều không có đến lượt anh ta thua.

Trái lại Tô Duyệt Văn, lại không may mắn như vậy, một đám nam sinh nháo cô nàng, cơ hồ không qua mấy ván đã thua một lần, một vòng qua đi, Tô Duyệt Văn đã uống vào vài ly rượu rồi.

Chỉnh không ngã Giang Tục, đang chơi thì một vị nam sinh đột nhiên đề nghị: "Không chơi trò chơi, trực tiếp chơi xoay chai đi, xem vận may, xoay tới người nào, là người đó!"

Cái đề nghị này vừa nói ra, lập tức chiếm được hưởng ứng của mọi người.

Nam sinh kia xử lý một chai bia trước mặt, trực tiếp xoay chai: "Đến đây đi!"

Không biết là trùng hợp hay là cố ý, xoay được vài giây, vừa xoay, trực tiếp ngừng lại chỗ Giang Tục.

Mọi người vừa thấy rốt cục đến phiên Giang Tục xuống nước, nam lập tức ồn ào lên, nội tâm nữ sinh lại âm thầm mừng thầm.

Một nam sinh đã say hô to: "Giang Tục! Nói! Lời thật hay thử thách!"

"Lời thật lòng! Tất nhiên phải là lời thật lòng!" Một nữ sinh bên cạnh uống rượu vào thì can đảm táo bạo hơn, lớn tiếng đề nghị.

Mấy thanh âm ồn ào bên cạnh, Giang Tục vẫn bình thản ung dung ngồi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn thủy tinh: "Vậy thì lời thật lòng."

Tô Duyệt Văn vẫn bị rót rượu nhân cơ hội này, lớn mật đứng lên, cũng không thương lượng với người khác, nhìn chằm chặp Giang Tục, gằn từng chữ hỏi: "Giang Tục, cậu thích kiểu con gái nào?"

Tiếng nói của Tô Duyệt văn vừa dứt, mọi người lập tức ồn ào lên trong phòng ktv, đùng đùng.

Trong một trận tiếng huýt gió, Giang Tục thoáng dựa vào phía sau, vẫn là tư thái lạnh lùng trước sau như một.

Tầm mắt của anh rơi vào miệng chai rượu, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là môi nhẹ chuyển.

"Tóc ngắn, da trắng."

"A ~~~~" Mọi người kích động la to.

Đây là lần đầu tiên Giang Tục ở trước mặt mọi người nói ra loại hình mình thích. Bất luận nam sinh hay nữ sinh đều đã bắt đầu sôi trào lên rồi.

Rõ ràng Giang Tục trả lời lời thật lòng, mọi người vẫn buộc anh uống rượu, anh khẽ cười cười, một hơi cạn sạch.

Mọi người chơi trò chơi đến rất high, góc sáng sủa của Lâm Tây hoàn toàn không có chú ý chiến trường bên này, một mình hò hét. Trên màn hình ca từ lướt rất nhanh, cô hát đến sai nhịp, lại thập phần say mê.

"Amen trước một cây nho,

A non mềm a xanh nhạt mới vừa nẩy mầm;

Lưng ốc sên kia trùng điệp xác nha,

Từng bước một địa bò lên trên.

A Thụ a thượng hai cái chim hoàng oanh,

A hi a hip-hop trách đang cười hắn;

Cây nho thành thục còn sớm thật sự kia,

Hiện tại tới làm gì?"

Truyện Chữ Hay