Con người thật sự không nên tranh chấp hơn thua với người khác.
Một khi bạn bắt đầu để ý một người, không cần biết là vì yêu thích hay căm ghét, mỗi ngày bóng dáng người đó đều sẽ xuất hiện trong đầu bạn, nghĩ đến thật không có cách nào sống yên được.
Yêu thì thấy khổ, hận thì hoảng sợ.
Lưu Dương chưa từng cảm thấy gai mắt với ai như vậy, hắn tìm đủ mọi cách gây phiền toái nhưng con nghé kia giống như được ánh sáng thần linh độ, không phải vừa vặn thì chính là trùng hợp tránh thoát, thỉnh thoảng còn làm một ván phản công.
Hai người đánh nhau phải nói là hai bên cùng thiệt hại, nhưng Trương Lê xong việc còn có thể bắt hắn sao chép Đạo Đức Kinh, tạm coi như chiếm nhiều phần thắng hơn.
Nhưng xét về sau Lưu Dương đều phải gánh, có lần hắn bị Trương Lê tóm được, tên kia giam hắn trong phòng học, hắn vừa thuận miệng nói câu đó, Trương Lê lập tức phồng má suy nghĩ: “Đều phải gánh? Vậy cậu chép thêm bảng từ vựng nữa đi.”
Lưu Dương: “…”
Mình là thiếu niên phong lưu không thể lãng phí thanh xuân tươi đẹp để đi chép sách ở cái phòng học chim không thèm ỉa này được!!! Lưu Dương phẫn nộ, sốt ruột, kêu gào, Trương Lê dùng tay ấn đầu chó của hắn xuống, không cho hắn phản kháng: “Chép nhanh lên, chép hết bài một rồi đi ăn cơm.”
Lưu Dương: “…”
Dù bị ép tới ép lui, song mỗi lần không chép hết bài trong sách hắn đều có cảm giác đã đánh mất tôn nghiêm của đàn ông.
Thân là kẻ đầu têu đứng sau màn, Lý Hàng không màng đến công lao và danh vọng, đứng ngoài cửa sổ nhìn Lưu Dương múa bút thành văn lộ ra nụ cười vui mừng y như một người cha già.
Trương Lê: “Anh cười thật sự rất buồn nôn.”
Lý Hàng: “Có phải cậu hâm mộ dung nhan anh tuấn của tôi nên cố ý nói chọc tức tôi, nhưng thật ra là muốn quyến rũ tôi, chiếm giữ tôi, loại người như cậu tôi thực sự thấy buồn nôn.”
Trương Lê: “…”
Trong kế hoạch của Lý Hàng không có ý định biến Lưu Dương thành học bá, hắn chỉ muốn Lưu Dương có thể làm những việc người bình thường nên làm, không bắt nạt vịt, không ăn hiếp chó, không ức hiếp bạn học, yên ổn sinh sống chờ mẹ hắn trở về tự mình dạy dỗ sau khi làm xong nhiệm vụ.
Sự việc cũng phát triển vô cùng thuận lợi, chọc giận Trương Lê đã trở thành chuyện hằng ngày của Lưu Dương, trợ giúp Trương Lê phản công là nhiệm vụ của Lý Hàng, không phải ngấm ngầm đả kích thì là công khai đả kích, quyền qua cước lại, mỗi ngày đều là một trận chiến mới, tràn đầy sức sống, phấn chấn tinh thần.
Vì dồn tất cả tinh lực vào việc cố chấp chọc người nên trong vô thức Lưu Dương đã chép đã xong bảng từ vựng tiếng Anh của cả học kỳ, cũng nhớ được một phần năm bảng từ vựng.
Toàn bộ kế hoạch đang tiến hành trôi chảy thì bỗng dưng một ngày nọ, trường học xuất hiện một học sinh chuyển trường, giới tính nữ, rất thích làm đầu gấu, cô ả rất hứng thú đối với học sinh ba tốt hạng nhất toàn khoá.
Chuyện này vốn không phải vấn đề, Lý Hàng cũng không để biến số này vào mắt, nhưng thái độ của Trương Lê đối với phiên bản nữ Lưu Dương lại giống như mùa xuân, vô cùng ôn hoà hiền hậu, hết sức khoan dung, khiến cho đầu gấu chính gốc sống trong sự lạnh lẽo của mùa đông nhìn mà choáng váng, tức đến nghẹt thở.
“Trong đầu Trương Lê toàn phân hả!!! Em đã tận mắt nhìn thấy cái cô Lưu Uy Uy kia cố ý rõ ràng, thế mà cậu ta lại còn lo lắng sợ người ta bị đụng trúng!!! Em chưa mù đâu.”
Lưu Dương tức giận, gào lên một trận vẫn cảm thấy chưa đủ, vòng tới vòng lui cướp lấy gối ôm chuối tiêu trên giường Lý Hàng, nện xuống chăn: “Tức chết tôi rồi aaaa.”
Lý Hàng: “Anh không hiểu sao mày lại phẫn nộ thế.”
Lưu Dương dừng lại động tác đang nện chăn lại, chuyển sang bổ nhào lên người Lý Hàng: “Anh cũng mù rồi hả?!!!”
Thứ Lưu Dương muốn rất đơn giản, đó là công bằng, nhưng chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra rằng hắn chỉ vì sự phân biệt đối xử của người nào đó nên mới cảm thấy phẫn nộ, không khống chế được, trong đầu hắn đều là hành động ân cần của Trương Lê, mỉm cười ôn hoà, không hề có sự lạnh lùng và nghiêm khắc giống như khi đối xử với hắn, tất cả gió lạnh đều hoá mưa xuân, băng đao quấn trên tay mềm.
Làm trẫm mất hứng, các người đều phải chết.
Trong mơ Lưu Dương vung chân múa tay, sai ngự tiền thị vệ lôi nghịch thần Lưu Uy Uy xuống, áp giải tới Ngọ môn chém đầu.
Nhưng tâm phúc của hắn_Trương thừa tướng lại bước ra, quát lớn ra lệnh: “Chậm đã.”
Lưu Dương rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng hỏi: “Ái khanh có cao kiến gì? Muốn xin tha thứ cho kẻ đại nghịch bất đạo này sao?”
Thừa tướng quỳ gối, sắc mặt lạnh tanh, nhìn về phía dáng người đang run rẩy, nét mặt lộ ra sự dịu dàng: “Thần không dám, thần nguyện từ bỏ mũ quan, mong được chịu tội chung với thị lang.”
Lồng ngực Lưu Dương đau nhói, hắn tàn nhẫn nói: “Tên chó đẻ Trương Lê, tao bảo giết ai thì giết người đó! Mày xin tội cái rắm! Người đâu, lôi con yêu quái kia ra ngoài xử trảm, nhanh lên.”
Trảm!
Lưu Dương hét lớn một tiếng tỉnh lại, tự làm bản thân giật nảy mình, khi biết là mơ lại càng tức giận, trằn trọc mãi không ngủ lại được, hắn lay Lý Hàng dậy.
“Trẫm cảm thấy Lưu Uy Uy không phải thứ tốt.”
Lý Hàng lấy chăn trùm lên đầu, khóc không ra nước mắt: “Anh zai, lão đại, ba ba, nửa đêm nửa hôm ngài lại tác oai tác quái, nguyên một ngày nay ngài đã nói xấu người ta bao nhiêu lần rồi, bây giờ để yên cho anh mày ngủ có được không, có chuyện gì để mai nói.”
Lưu Dương thức cả đêm, lôi kéo Lý Hàng nói chuyện phiếm, vừa ngủ gục lập tức bị đánh thức, Lý Hàng nhìn quầng thâm dưới mắt mình, uể oải đi tới trường, trên đường gặp phải Trương Lê, hắn nhìn cậu giống như đang nhìn kẻ địch.
Trương Lê: “Mới sáng sớm mà anh đã muốn chơi đá gà sao.”
Lý Hàng lời lẽ chính nghĩa: “Sao trước kia tôi không phát hiện ra bản chất thấy sắc quên ân của cậu nhỉ?”
Trương Lê gập sách tiếng Anh trong tay lại, quay đi, không muốn đáp lại hắn, Lý Hàng chắp tay sau mông đuổi theo: “Cậu với Lưu Uy Uy là sao thế?”
“Có chuyện gì?” Trương Lê hờ hững hỏi.
Lý Hàng cảm thấy giọng điệu của Trương Lê rất giống mấy thằng đàn ông cặn bã hay thay đổi thất thường: “Tôi còn muốn hỏi cậu đây, hôm qua Lưu Dương về nhà liền nổi điên, tôi đã nói mình là đồng đội cùng chung chiến tuyến rồi mà, cậu cứ nói thật đi, có phải cậu đang phân biệt đối xử đúng không.”
Đối mặt với câu hỏi gay gắt, Trương Lê phản kích bằng biểu cảm thờ ơ quen thuộc: “Anh có thể đổ bớt nước trong đầu đi được không.”
Lý Hàng: “…”
Không cần biết Trương Lê có hiểu lời Lý Hàng nói hay không, chuyện kia có phải thật hay không thì đầu gấu bản nữ và đầu gấu bản gốc vẫn nhận được những phản hồi khác nhau từ quần chúng vì vẻ ngoài và giới tính khác xa nhau, dù cho cả hai có cùng bản chất khiến người ta phiền muộn.
Đây không thể nói là phân biệt giới tính, nữ sinh thì không thể đi con đường của nhân vật phản diện. Chính những người đi trước đã nâng cao sức chịu đựng của quần chúng, con người ta khi đã trải qua mưa to gió lớn thì thủ đoạn của đầu gấu nữ kia cũng chỉ như mưa phùn rả rích, không khuấy lên được một gợn sóng.
Sau khi bật chuông vào học lên, đầu gấu nữ canh trước cửa phòng lớp một để chặn người, cô gái nhỏ cũng rất trắng trẻo, cắt đầu nấm, phía sau tai cạo sạch, mắt to eo nhỏ, hùng hổ chỉ vào Trương Lê: ”Cậu kia, chính cậu đó, ra ngoài chút đi.”