Tôi Cho Phép Em Ở Bên Tôi Mãi Mãi

chương 5: người ta cứ phải yêu nhau sau khi ngủ với nhau hay sao?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Lâm lão đại” Phương Kỷ nói rồi cười lớn, ra điều rất vui vẻ chào đón.

Ly tháo chiếc kính râm xuống, mắt đối mắt với Phương Kỷ. Trong thoáng lát, sắc mặt lão đại Phương Gia chút bất ngờ rồi trở lại trạng thái bình thường. Lão nở nụ cười khiêm tốn, chậm rãi nói:

“Ly tiểu thư”

“Phương lão đại, rất vui được gặp ông” Ly đáp lại lịch sự.

Ánh mắt cô đưa một lượt qua người lão. Nhìn qua liền tưởng là một người đàn ông phóng khoáng, thành đạt, là người tốt. Nhưng đâu ai ngờ rằng thực chất sau vỏ bọc ấy lại là một trùm xã hội đen khét tiếng. Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong!

Có điều Ly thắc mắc, Phương Kỷ lão ấy phải giả tạo như thế để làm gì cơ chứ? Cứ như cha cô, lạnh lùng thể hiện rõ, không cần phải đeo cái mặt nạ ấy vô làm gì cho mệt.

Mình như thế nào thì cứ như thế, làm trái đi chỉ thêm mệt mà thôi!

Trong chốc lát Ly chợt nghĩ ra. Có lẽ ngày ấy mẹ cô chọn Lâm Long là vì ông ấy không như Phương Kỷ chăng? Suy cho cùng thì có ai muốn sống với một người giả tạo đâu cơ chứ. Ly khẽ lắc đầu, nhưng dù thế nào cô vẫn còn chút thương cảm nơi lão Phương Kỷ.

Cô chưa bao giờ yêu, cũng chưa bao giờ đơn phương ai. Suốt mười năm qua cô tiếp xúc chưa nổi mười người đàn ông thì làm sao có thể rung động? Đấy là còn chưa kể đến đó chỉ là người hầu của cô. Ôi, Lâm Ngọc Ly cô mà lại đi thích một tên hầu ư? Sao có thể! Tuy thế cô vẫn biết đơn phương thật sự rất đau khổ. Yêu mà không được đáp lại là một nỗi bất hạnh, không ai muốn rơi vào hoàn cảnh đó hết.

Nhưng, con người ta không thể chống lại hoàn cảnh nên đôi khi vẫn phải nếm trải cảm giác đơn phương chua chát. Nếu đã lỡ đơn phương rồi thì sẽ nhớ mùi vị ấy suốt đời, như lão Phương Kỷ chẳng hạn, mấy chục năm trôi qua rồi nhưng nào đã xóa được mối hận với cha cô! Thế mới biết, tình ái có khi lại kéo người ta ra xa nhau. Ly lắc đầu một lần nữa, tiếc thay cho lão Phương Kỷ.

“Cô chủ, ta đi thôi.” Huy nói khẽ bên tai Ly.

Cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Phải mất đến mấy giây Ly mới tiêu hóa được lời nói vừa rồi của Huy, cô không nói gì, chỉ gật nhẹ một cái rồi đi thẳng.

Trước mắt Ly là một biệt thự rộng lớn, có lẽ phải đến hơn nghìn mét vuông. Con đường từ ngoài cổng vào trải sỏi, hai bên trồng hoa hồng đỏ thắm. Ly nhếch mép, trồng hoa hồng à? Coi như một lời nhắc nhở khéo mà chỉ kẻ thông minh mới nhìn thấy. Hoa hồng đẹp nhưng có gai, cũng như làm ăn với Phương Gia chắc chắn sẽ rất lợi lộc nhưng luôn phải cẩn thận nếu không muốn lão Phương Kỷ nẫng tay trên.

“Ý nghĩa! Ý nghĩa!” Cô tán thưởng thầm trong đầu.

“Tiểu thư đây thích hoa hồng hay sao?” _ Phương Kỷ nói nhỏ nhẹ, ánh mắt lão nhìn cô như thăm dò.

“À cũng có.” _ Ly cười tươi trả lời.

Lão đại Phương Gia khẽ liếc xuống bụi hoa hồng bên dưới, ánh mắt chợt trở nên sắc bén lạ thường. Như một hành động có chủ đích từ trước, lão đưa đôi bàn tay mình xuống ngắt một bông rồi đưa ra trước mặt Ly.

“Hoa này tặng tiểu thư.”

Ly nhìn bông hoa mấy giây rồi cười nửa miệng, đáp lại Phương Kỷ.

“Qùa của Phương lão đại, tôi đây sao dám từ chối!”

Cô đưa tay cầm lấy bông hoa, cẩn thận không nắm vào phần có gai. Ly khẽ cau mày, mùi bông hoa này khác những bông hoa khác! Có gì đó không ổn! Phương Kỷ nở nụ cười mãn nguyện, biểu hiện vui sướng hiện rõ trên gương mặt. Ly đột nhiên lo sợ. Hắn như vậy là có ý gì? Cô làm vậy liệu có sai?

Cô liếc mắt ra xung quanh. Những người hầu xung quanh ngạc nhiên đến tột độ, nhìn cô và lão chằm chằm. Chủ nhân của họ trước giờ chưa tặng ai một bông hoa hồng bao giờ. Loài hoa này là biểu tượng của Phương Gia, chỉ những ai thực sự đặc biệt hay cao quý mới xứng đáng được tặng. Phương Kỷ đã từng nói: “Trên đời này, kẻ nào cũng thật tầm thường, duy chỉ có một người xứng tầm với ta. Đó là Lâm Long. Nhưng lão ấy là đàn ông thì cần gì hoa hồng!“. Vì thế nên từ xưa tới giờ chẳng ai được chạm vào biểu tượng của Phương Gia bao giờ, kể cả có là nữ thủ tướng đi chăng nữa. Vậy mà ngay lúc này ông ấy lại đi tặng một con nhóc tầm thường thế này, liệu có gì sai hay không?

Ly lại nhìn về phía Lâm Long, đáy mắt ánh lên tia lo lắng. Phương Kỷ lão ấy vốn thâm hiểm, trong khi đó cô lại chỉ mới tiếp xúc lần đầu thì làm sao mà biết cách đối phó. Trường hợp này có lẽ cô chỉ biết cầu cứu Lâm Long mà thôi.

Thoáng thấy ánh mắt nham hiểm của Phương Kỷ, Lâm Long lập tức hiểu chuyện. Phương Kỷ lão ta chắc chắn có thâm ý, chẳng thể nào lại đi tặng hoa hồng - biểu tượng của Phương Gia cho Ly được. Bông hoa đó có lẽ không ổn, phải vứt đi ngay! Lâm Long khẽ hắng giọng.

“Ly à, con định cầm bông hoa đó đi khắp Phương Gia hay sao?”

Ly nghe thấy liền hiểu ý, quay sang nói với Huy.

“Huy, anh cầm cất đi cho tôi. Qùa của Phương lão đại tặng nhất định phải giữ cẩn thận mới được.”

Huy nhanh chóng cầm lấy bông hoa, cậu toan cất đi thì nghe có giọng Phương Kỷ vang lên.

“Chi bằng tiểu thư để tôi giữ bông hoa cho, chúng tôi sẽ có cách bảo quản riêng cho đến khi tiểu thư... ra về!”

Huy chỉ biết nhìn Lâm Long dò hỏi ý kiến. Một lát sau cậu thấy ông khẽ gật đầu mới dám đưa cho Phương Kỷ. Lão ta cười cười, đưa tay ra dấu hiệu cho mọi người theo hắn vào sảnh chính. Lâm Long cau mày, đoạn cuối cùng của câu nói nghĩa là gì?

“Lâm lão đại, hợp đồng lần này coi như hoàn tất! Chúng ta hợp tác sẽ rất ăn ý!” _ Phương Kỷ nói lớn.

“Tôi đồng ý với Phương lão đại, nhưng phải coi chừng CIA. Bọn cớm cũng không phải vừa đâu.” _ Lâm Long đáp lại.

“Tính Lâm lão đại thật cẩn thận, tôi xem ra không phải lo lắng nhiều rồi. Mà tiểu thư đây không có ý kiến gì hay sao?”

Ly nghe thấy chợt giật nảy mình. Đầu óc cô tự nhiên cứ mụ mị đi từ khi uống tách trà đó. Mùi hương của nó rất lạ, giống hệt như bông hoa hồng mà lão Phương Kỷ tặng. Chẳng lẽ trà cô uống được làm từ bông hoa hồng đó chắc? Cố hết sức lấy lại bình tĩnh, Ly khẽ nói.

“Tôi... cần nhà vệ sinh!”

Phương Kỷ ánh mắt sáng lên, dường như lão đợi điều này từ lâu lắm rồi.

“Lưu, cậu dẫn tiểu thư đây xuống tận nơi cho tôi. Cô ấy mới đến nên không biết nó ở đâu đâu.”

Ly gắng gượng quay trở lại thực tại. Cô định phản đối ý kiến của Phương Kỷ.

“K...k...”

Không được rồi, cô không chịu nổi nữa. Hình như cơ thể cô đang nóng lên thì phải. Cô khó chịu quá, phải nhanh thoát khỏi nơi này mới được.

Lâm Long đột nhiên lo sợ. Sao cô lại lạ như vậy?! Chẳng lẽ có gì không ổn? Bây giờ để Huy dẫn cô đi cũng không được, bởi cậu ta cũng mới đến đây lần đầu. Còn để Huy đi theo cũng không xong. Hành động như vậy không phải là nghi ngờ Phương Gia hay sao?

Lưu Chung cười nham hiểm, nhanh chóng hộ tống Ly ra ngoài. Vừa bước ra khỏi sảnh chính, cô đột nhiên thấy mình hừng hực sắc khí, nóng đến mức kinh hoàng. Cô ngay lúc này chỉ muốn cởi phăng cái áo sơ mi trắng ra nhưng không thể... không thể được! Thể diện của cô, thể diện của Lâm Gia nhất định phải giữ lấy!

Ly bước từng bước nặng nề, đời cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Nó sao lại kì lạ đến vậy? Cô cảm giác mình đang ham muốn “chuyện đó” tột bậc. Cô tự nhiên thấy rất sợ. Phải rồi, cô sợ! Lâm Ngọc Ly cô làm sao thế này! Bàn tay của cô đang làm gì thế này?! Ly cố gắng mở mắt, đôi tay cô... đôi tay cô đang tự cởi từng nút áo của mình ra???

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào... Ly, mày bình tĩnh nào... bình tĩnh nào...”

Ly ngàn lần nói câu đó trong đầu mình nhưng rốt cuộc vẫn không ích gì, cô thực sự “muốn”, rất “muốn”!!! Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, cô ngã vật xuống. Cô không thể chịu nổi nữa rồi, không thể! Thứ quái quỉ gì đó đang xâm chiếm cơ thể cô, nó làm cô ham muốn.

Ly thở hổn hển, đưa tay ra túm lấy áo mình, cố gắng định dậy. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì đã có một bàn tay nâng cô lên, nhấc bẩng cô vào một căn phòng. Ly hoảng hốt, vùng vẫy ra khỏi đôi tay đó, miệng ú ớ kêu.

“Lưu Chung, anh... anh làm gì vậy?”

“Tiểu thư, rõ là cô không thể đi nữa mà. Tôi chỉ muốn giúp cô thôi.”

Dứt lời Chung đặt Ly lên bồn rửa tay, ánh mắt nhìn cô chòng chọc. Ly mắt nhắm mắt mở nhìn người trước mặt. Cô đột nhiên không tự chủ mà đưa tay mình chạm vào người Lưu Chung. Cô “thèm khát”? Nhanh chóng rụt tay lại, Ly mong mình nói được điều gì có ích nhưng lại toàn nói ra những điều dơ bẩn.

“Tôi muốn, tôi... tôi muốn...”

Lưu Chung nhếch mép, khóe môi hắn động đậy.

“Là xuân dược đó tiểu thư yêu dấu ạ! Là thứ kích thích người ta làm tình đấy! Cô có thích không? Chắc là thích rồi nhỉ, thích như cái lúc cha cô giết mẹ tôi ý nhỉ?”

Nói xong hắn đưa bàn tay mình vuốt ve nơi xương quai xanh của Ly. Trái lại với ý nghĩ của chính mình thì cơ thể Ly lại hưởng ứng trước hành động đó. Cơ thể cô liên tục run lên từng đợt trước mỗi lần bàn tay kia vuốt ve. Trong cô thực sự đang hỗn loạn, nửa muốn chống đối lại, nửa muốn tiếp tục việc làm dơ bẩn ấy!

Làm ơn, ai đó đến cứu cô!

Cũng lúc đó, tại nước Mỹ xinh đẹp, trong thành phố New York tấp nập, nơi căn biệt thự xa hoa rộng lớn có đôi trai gái đang quấn lấy nhau trên chiếc giường trắng thanh lịch.

Người con trai thân hình vạm vỡ, cao lớn bao trùm toàn bộ cơ thể phía dưới. Căn phòng giờ chỉ nghe thấy những âm thanh kì lạ phát ra.

“A, a, a,...”

Vũ đang làm nghe thấy khó chịu, quát lên.

“Cấm cô kêu!”

Người con gái lập tức lấy tay bịt chặt miệng. Anh ta sao lại kì lạ như vậy?! Làm “chuyện đó” mà bắt cô không được kêu hay sao! Chưa kể anh ta lại khỏe nhưthế, tấm thân yếu đuối như cô sao có thể chịu nổi! Rốt cuộc không thể chịu được, cô lại kêu lên.

“A, a,...”

“Hứa Thanh Thanh, cô cút ngay!”

Người con gái hối hận, cố gắng van xin:

“Đừng mà, đừng, Vũ! Em xin lỗi anh!”

Lâm Nhược Vũ quắc mắt nhìn Thanh Thanh. Van nài à? Cô ta nghĩ gì? Ghé sát vào tai cô, cậu nói khẽ.

“Cô biết luật của tôi mà!”

“Luật? Ý anh là sao?”

“Tôi không thích đứa con gái nào lắm miệng hết!”

Hứa Thanh Thanh cười nhẹ.

“Thôi được, tôi sẽ đi. Nhưng nhắc anh nhớ, sự trong trắng của tôi anh đã lấy. Nhất định anh phải chịu trách nhiệm.”

Lam Nhược Vũ cười lớn. Cô ta bị ngu hay sao? Bắt cậu chịu trách nhiệm?

“Cô có biết tôi là ai hay không? Lam thiếu gia này mà phải chịu trách nhiệm với cô à! Là cô tự dẫn xác đến đây giờ còn trách ai? Tôi chẳng qua thấy cô là rau sạch nên mới động đến, chứ cô nghĩ cô cao quý à? Cút khỏi đây trước khi Hứa Gia bị xóa sổ!”

“Vậy... vậy anh không yêu tôi chút nào sao? Tôi... tôi đã vì anh mà phản bội cha... Vì anh mà thành một đứa con gái hư cơ mà!”

Nhược Vũ nhếch mép, nói nhỏ nhẹ.

“Cút trước khi tôi cho người khuân xác cô!”

Hứa Thanh Thanh nước mắt chảy dài, kéo lấy cái chăn quấn quanh người rồi chạy đi. Đời cô chưa bao giờ nhục nhã đến như vậy!

Đằng sau cô, có giọng nam vang lên nhè nhẹ.

“Người ta cứ phải yêu nhau sau khi ngủ với nhau hay sao?”

Truyện Chữ Hay