Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

chương 245: 245: rối loạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạnh Niệm Sanh xấu hổ bao nhiêu, Tiêu Ái Nguyệt liền băn khoăn bấy nhiêu. Ngốc Nguyệt đột nhiên mang thai làm toàn thân Từ Phóng Tình khó chịu, song lại như vở kịch vui cho mọi người. Ai cũng hiểu rõ tính tình của Hỗn Thế Ma Vương, chẳng lẽ Tiêu Ái Nguyệt còn không hiểu? Hà Bảo Bảo thấy đối phương không ngừng tán gẫu thì lập tức tiếp lời, "Nhất định, nhất định rồi, Tiểu Mạnh và Ninh Ninh nhà tôi là thanh mai trúc mã, sau này cô ấy có con sẽ có thể kết thông gia từ bé."

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy gã này nếu không phải dối trá thì chính là một tên ngốc, lời nói này còn khó nghe hơn cả lời của Từ Phóng Tình. Mạnh Niệm Sanh chợt biến sắc, Quý Văn Việt không đành lòng nhìn về phía cô. Tiêu Ái Nguyệt há hốc mồm muốn nói vài câu để làm dịu bầu không khí thì Cam Ninh Ninh lại kéo tay của Hà Bảo Bảo, ngăn trở gã lên tiếng, nhưng cử chỉ thân mật ấy lại khiến người ta không thể coi nhẹ.

Cơm mới ăn được một nửa đã giải thể không lý do. Từ Phóng Tình mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn mái tóc dài của Mạnh Niệm Sanh, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn tựa như hoa bách hợp thanh thuần nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, vẫn giữ nguyên bộ dáng tri kỷ.

Từ Phóng Tình có nghe Mạnh Niệm Sanh kể chút chuyện trong quá khứ, cũng biết người phụ nữ này đã gây không ít chuyện xấu, nghĩ lại thì mối quan hệ giữa em ấy và Cam Ninh Ninh kỳ thật rất không có khả năng. Mạnh Niệm Sanh đã mơ một giấc mộng đẹp rất lâu rất dài, mà Cam Ninh Ninh chính là cảnh mộng lớn nhất, đẹp nhất, bây giờ tỉnh mộng, nên buông tay.

Một bữa cơm tẻ nhạt vô vị, Hà Bảo Bảo lại lộ ra vẻ nhiệt tình. Gã nghe Từ Phóng Tình đề cập đến con của gã và Cam Ninh Ninh liền yêu cầu chị ấy hỗ trợ đặt tên cho con. Từ Phóng Tình không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, thái độ vừa phải, trầm mặc nửa ngày rồi sâu kín nói, "Tên là Hà Thiết Thủ đi."

Tiêu Ái Nguyệt phun ngụm canh trong miệng ra. Nếu nói trước đây Từ Phóng Tình hay chửi thầm thì trước mắt chính là chửi một cách quang minh chính đại! Tóm lại một câu, mặc kệ Hà Bảo Bảo có chơi như thế nào cũng đấu không lại Từ Phóng Tình.

Ai ngờ Hà Bảo Bảo mặt không biến sắc, "Tên này có chút quen tai, Ngũ Độc giáo chủ cũng là nhất đại kiêu hùng, nếu có thể sinh con gái, tìm Viên Thừa Chí làm chồng cũng tốt."

Từ Phóng Tình qua loa, khinh thường cười một tiếng, "Cậu muốn định thông gia từ bé thì cứ tìm Viên Thừa Chí. Hà Thiết Thủ đến thế gian này cũng vất vả lắm rồi nên muốn cả đời tự do, không biết kiếp này có gặp lão cha cậy mạnh ép gả nữa không?"

Bản thân Hà Bảo Bảo cũng không phải là người quá cởi mở, thời điểm gã quen Cam Ninh Ninh mới biết cô là bác sỹ thú y, vậy thì gã làm sao biết cô chơi chung với bọn người có giới tính khác biệt như vậy. Gã kỳ thật cũng có suy nghĩ muốn nịnh bợ những người phụ nữ này, đặc biệt là Từ Phóng Tình. Tuy gã không phải là sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng gã có giao thiệp với bạn bè ở các trường danh giá nên cũng biết Từ Phóng Tình từng diễn thuyết ở các trường đại học. Nhân mạch như vậy mà lại không cần, Hà Bảo Bảo mới đúng là đồ ngốc. Lúc đầu, gã nghe Từ Phóng Tình nói đến hôn sự của mình với Cam Ninh Ninh thì tưởng rằng chị ấy đã đồng ý, nào ngờ Từ Phóng Tình lại thay lời, trực tiếp chỉa mũi dao vào mình. Hà Bảo Bảo nào dám tiếp chiêu, sắc mặt đổi thành màu gan heo, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Quý Văn Việt đã sớm khôi phục thần thái tỉnh táo, cô vốn không thích nhúng tay vào chuyện riêng của người khác, nghe Từ Phóng Tình nói xong, cũng không có ý kiến mà chỉ nhìn về hướng Mạnh Niệm Sanh, "Nếu em có con trước thì ưu tiên để quần áo này cho em, sau này tôi sẽ mua cái khác cho Tình."

Trong trong ngoài ngoài được phân chia rất thanh. Từ Phóng Tình là được tặng, Mạnh Niệm Sanh là được tặng, duy chỉ có Cam Ninh Ninh và Bì Lợi là phải mua. Quý Văn Việt không thiếu tiền, nhưng cô nhất định phải tính tiền, đây là vấn đề thân quen khác biệt. Mạnh Niệm Sanh đỏ mặt, khóe miệng tràn ra một nụ cười thản nhiên, "Cám ơn chị Việt trước nhé."

Tiêu Ái Nguyệt nhìn các cô, thể nào cũng có gian tình. Cô thấy Quý Văn Việt không tiếp tục đáp lời, chỉ đứng dậy phủi lông mèo dính trên người, mặt lộ ra dáng vẻ bày mưu tính kế vô cùng tự tin. Quý Văn Việt đáng yêu nhất là ở chỗ này, chị ấy không nghiêng về phe nào nhưng lại rất thích đứng bên cạnh Từ Phóng Tình, cuối cùng làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.

Cơm nước xong xuôi, Cam Ninh Ninh mở miệng nói muốn đi, Hà Bảo Bảo ngại ngùng nói tạm biệt, đồng thời còn liếc trộm phản ứng của những người khác, nhưng ngoại trừ Mạnh Niệm Sanh thì chẳng có ai muốn giữ gã lại.

Tiêu Ái Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô cảm thấy Cam Ninh Ninh đã thay đổi, em ấy trước kia rõ ràng là người rất trì độn, bây giờ có bạn trai rồi lại sợ gã bị ăn hiếp, hành vi vội vã rời đi thật khiến người ta thất vọng.

Sau khi hai người kia rời khỏi, Từ Phóng Tình mới cùng Quý Văn Việt hàn huyên chút chuyện liên quan tới việc thụ tinh ống nghiệm, sau đó lại nói đến chuyện công việc với Mạnh Niệm Sanh. Quý Văn Việt khuyên chị ấy nên tìm người mang thay hộ, nói là có thể ra nước ngoài tiến hành cấy phôi.

Ánh mắt của Từ Phóng Tình thoáng dừng một chút như có chút chần chờ. Tiêu Ái Nguyệt đi rửa chén, trước khi đi còn vểnh tai nghe trộm Từ Phóng Tình trả lời, không ngờ chị ấy lại ngậm miệng không nói chuyện, sau đó lôi kéo Mạnh Niệm Sanh an bài công việc.

Mạnh Niệm Sanh có ý muốn về Thượng Hải, Từ Phóng Tình đồng ý để cô đi theo Tiêu Ái Nguyệt hỗ trợ, Mạnh Niệm Sanh cũng không phản đối. Quý Văn Việt thuận tiện trêu chọc Mạnh Niệm Sanh còn chưa gặp mặt 'bạn gái mới' trên mạng khiến Tiêu Ái Nguyệt hiếu kì cực kỳ, tay chưa lau khô đã chạy hồng hộc đi tám quẻ, "Là con gái nhà ai? Bao nhiêu tuổi? Có xinh đẹp không? Không thể nhỏ hơn em đúng không?"

Mạnh Niệm Sanh nói rất khẽ, tựa như trả lời, cũng như tự nói, "Bằng tuổi với tôi, là người Thượng Hải, đã thấy hình, tướng mạo rất dịu dàng."

Tiêu Ái Nguyệt nhìn hai bên một chút liền phát hiện không thể dùng hai chữ 'dịu dàng' để hình dung Từ Phóng Tình hay Quý Văn Việt vì có chút không thỏa đáng, cô cân nhắc tỉ mỉ một lúc mới cười 'hì hì' nói, "Dịu dàng là tốt rồi."

Nụ cười này hết sức chướng mắt, Từ Phóng Tình hiếm khi không châm chọc, chỉ cười lạnh, "Tốt thế nào?"

Quý Văn Việt phi thường thức thời lấy cớ đã muộn liền xách vali muốn bỏ chạy, Mạnh Niệm Sanh theo phía sau chị Việt tựa như lúc mới vào cửa. Tiêu Ái Nguyệt đưa các cô tới cửa rồi vẫy tay, lưu luyến không rời, "Hôm nào hẹn gặp lại nhé. Gần đây tâm tình của Tình Tình không tốt, mọi người phải thường xuyên tới chơi nha."

Hai người Quý - Mạnh đồng thời nhìn lại phía sau thì thấy Từ Phóng Tình đang lãnh đạm đứng tại cửa ra vào, đáy mắt lãnh lẽo khiến người ta không rét mà run. Quý Văn Việt là người thông minh, cô biết né địa lôi của Từ Phóng Tình, do dự nửa giây cũng không định nhắc nhở liền co cẳng cùng Mạnh Niệm Sanh một trước một sau rời khỏi cư xá.

Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong cảm khái không cách nào ức chế, cô xám xịt xoay người, "Em thật sự hy vọng họ ở bên cạnh nhau."

Từ Phóng Tình từ chối cho ý kiến, cô bĩu môi, "Có phải em muốn nói là 'đáng tiếc chị Việt không dịu dàng' đúng không?"

Tiêu Ái Nguyệt 'ui za' một tiếng, lập tức hiểu ra đối phương đang giận cái gì, cô tận lực khiến bản thân trở nên đáng yêu hơn một chút, thân thể nhẹ cúi xuống người trên sofa, sau đó đặt lên môi của Từ Phóng Tình một nụ hôn. Cô bình tĩnh nhìn đối phương chăm chú rồi cười hì hì nói, "Dịu dàng thì được gì? Có thể coi như cơm để ăn được sao? Không thể! Vợ của em là số một rồi, ai là người phụ nữ tốt nhất thế giới, là Tiêu Ái Nguyệt sao? Không phải, dĩ nhiên không phải, là Từ Phóng Tình! Nhất định phải là Từ Phóng Tình."

Từ Phóng Tình khoanh tay ung dung nhìn người nọ, "Cái miệng em ngọt quá, chi bằng để tôi bịt miệng em lại bớt."

"Vậy chị có muốn nếm thử không?" Tiêu Ái Nguyệt thì thào xong rồi lại dán lên môi Từ Phóng Tình, ôm ấp, bàn tay vuốt v e vòng eo mềm mại từng tấc một, "Tình Tình, em thật sự rất yêu chị."

Từ Phóng Tình nhíu mày, bất vi sở động, "Tiêu Ái Nguyệt, đêm nay tôi đang tới thời kỳ rụng trứng."

Động tác của Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, tay đã mò vào bụng dưới của Từ Phóng Tình, tưởng tượng sau này ở nơi này sẽ có một sinh mệnh bé nhỏ, tất cả tình cảm phút chốc liền hạ nhiệt, "A, có cần em giúp không?"

Chủ nhân của tng trùng trong ngân hàng tng trùng là người Mỹ gốc Hoa, Từ Phóng Tình đã hao tốn một khoản kim ngạch khá lớn để chuẩn bị ở nhà thụ tinh nhân tạo. Mấy ngày trước, Tiêu Ái Nguyệt theo Từ Phóng Tình đến bệnh viện trở về, báo cáo bệnh án nói trứng của chị ấy thưa thớt, có lẽ có liên quan đến chế độ ăn bấy lâu nay. Mặc dù ngoài miệng chị ấy không nói nhưng cô vẫn cảm giác được chị ấy đang khẩn trương và trầm cảm. Kể từ lúc hai người bước vào cuộc sống hôn nhân, Tiêu Ái Nguyệt đã lâu không sinh hoạt tình dc, cô cũng không dám phàn nàn, chỉ có thể chờ đợi Từ Phóng Tình thụ thai thành công rồi tính sau.

Bác sĩ nói có hai mươi phần trăm khả năng thành công, cộng thêm tuổi tác của Từ Phóng Tình đã lớn, Tiêu Ái Nguyệt muốn gấp cũng không gấp được, vả lại bây giờ trong nhà đang có thêm một 'thiếu nữ' mang thai, đồng chí Ngốc Nguyệt đã sớm ở cữ làm tâm tình của Từ Phóng Tình cũng trở nên phức tạp.

Trong đôi mắt tĩnh mịch của Từ Phóng Tình không thấy rõ tâm tình, Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn trải ga giường, nhìn người kia vẫn còn cầm điện thoại chơi game liền cẩn thận đề nghị, "Hay là em không đợi kiếp sau nữa?"

Sinh con không phải là chuyện gì khó khăn, Từ Phóng Tình muốn sinh cũng không có gì đáng trách. Tuổi của chị ấy đã cao, cả đời khó kết thân cầu tình, nửa đời không có người thân. Có đôi khi, Tiêu Ái Nguyệt đứng trên lập trường của chị ấy để ngẫm lại đều cảm thấy rất khó chịu, chị ấy khó khăn lắm mới chịu sinh con, nhưng tại sao lại không thể thành công?

Từ Phóng Tình không vui lắm, cô cầm điện thoại trở mặt, không thấy rõ thần sắc, "Tiêu Ái Nguyệt, không phải chuyện gì em cũng có thể thay tôi hoàn thành."

Từ Phóng Tình xưa nay luôn là người cô độc, cái đêm cô ôm con mèo bệnh sắp chết và khi bất lực đối mặt với mẹ ruột, còn có vô số lần bồi hồi nghe tiếng giày cao gót của Tiêu Ái Nguyệt trong ngõ nhỏ,... Âm thanh quanh quẩn trong mỗi tế bào não như có một người phụ nữ đang nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em nhìn đi, đây chính là mẹ của tôi."

Tuổi thơ không trọn vẹn cùng với sự tuyệt vọng của thời niên thiếu đã tạo ra Từ Phóng Tình của bây giờ. Có lẽ chị ấy là một người xinh đẹp và hoàn mỹ nhưng cũng có những thứ bất đắc dĩ của riêng mình. Chị ấy muốn một gia đình an ổn nên đã từ bỏ tiền đồ phồn hoa bên cạnh Khang Thụy Lệ. Chị ấy muốn có một đứa trẻ để bù đắp tuổi thơ thiếu thốn, điểm này không ai có thể an ủi.

Tâm trạng của Tiêu Ái Nguyệt trở nên ảm đạm, khó nén ám sắc trên mặt, cô cười một tiếng, "Muốn là được mà, em cũng có thể sinh con cho chị, nếu chị làm thụ tinh ống nghiệm không được thì cứ để em thay thế."

Từ Phóng Tình phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, thông qua lớp kính sát tròng lờ mờ, cô giật mình, có chút ngoài ý muốn, "Tiêu Ái Nguyệt, chuyện em có thể làm trước mắt chính là điều tra ra ba của đứa bé trong bụng Ngốc Nguyệt là ai?"

Nụ cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt tan biến, cô lập tức nhận sợ nói, "Chị gái tốt, chị tha cho em đi."

Từ Phóng Tình nở một nụ cười xấu xa, "Vậy thì giao cho em chuyện đơn giản hơn, em cùng Tiểu Mạnh đi gặp bạn gái của em ấy thử xem."

Tiêu Ái Nguyệt đầu tiên là hưng phấn, sau đó lại giật mình nói, "Em ấy có đồng ý không?"

Từ Phóng Tình nhíu mày, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi là người nhàm chán như vậy sao? Trên web kết bạn của Mạnh Niệm Sanh có toàn bộ thông tin cá nhân, em ấy kết giao với đối tượng bất minh, nếu đụng phải kẻ thù thì đối với chúng ta đều bất lợi. Chính bản thân em ấy cũng cảm thấy hối hận mới tìm chị Việt hỗ trợ, em cảm thấy chị Việt sẽ đi sao? Tóm lại, em đi với em ấy, nhìn nhiều hơn, bớt nói lại."

Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt mới phản ứng, gật đầu một cái, "Chắc em ấy không dùng Weibo kết giao nhỉ."

Từ Phóng Tình đăm chiêu nhìn người nọ, không nói.

Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười nghĩ đến Mạnh Niệm Sanh bị con oắt Ninh Ninh kích động, vậy mà vẫn còn tâm trạng kết bạn online, lại còn xui xẻo để lộ thông tin cá nhân trước, khó trách em ấy lại đi tìm Từ Phóng Tình xin giúp đỡ, nếu không bị người ta bán cũng không hay biết.

Cũng may Từ Phóng Tình là một lãnh đạo tốt. Ngày Mạnh Niệm Sanh gặp mặt bạn trên mạng, Tiêu Ái Nguyệt đã gọi điện thoại hỏi địa chỉ, sau đó lái xe tới hiện trường rất sớm. Cô ngồi trên lầu hai trong quán cà phê chờ Mạnh Niệm Sanh đến.

Qua hơn nửa giờ, mẹ Tiêu đột nhiên gọi điện thoại tới. Lần trước, Tiêu Ái Nguyệt lỡ miệng nói ra chuyện Từ Phóng Tình muốn sinh con, mẹ Tiêu liền gọi tới hỏi thăm nhưng cô chỉ nói qua loa vài câu. Lúc này, ngoài cửa có một người phụ nữ mặc bộ đồ màu lam nhạt bước vào, trong tay còn mang theo một cái túi da ngà sữa, bước chân chậm chạp vào thẳng đến nơi vắng vẻ không đáng chú ý rồi ngồi xuống.

Tiêu Ái Nguyệt mở to mắt, cả người đều có chút không dám tin, "Quý Giác Hi?"

Em gái của Quý Văn Việt đã nuôi lại tóc dài, nhờ ba Quý giúp đỡ, cô đã về lại bệnh viện cũ làm việc. Có vẻ như nghề nghiệp không liên quan gì đến khả năng giao tiếp, lúc nói chuyện, toàn thân cô đều toát lên vẻ nghiêm nghị. Lần cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt gặp Quý Giác Hi là lúc Quý Văn Việt sinh bệnh, lần này gặp lại liền có cảm giác đối phương đã biến thành người khác. Cô đeo bao tay màu đen rồi dựa lưng vào ghế dài, bất động thanh sắc gật đầu, chỉ chọn một ly nước lọc.

Tiêu Ái Nguyệt há miệng run rẩy gọi điện thoại cho Quý Văn Việt và kể lại tình huống bên này, sau đó hỏi Quý Văn Việt có biết chuyện Quý Giác Hi và Mạnh Niệm Sanh hẹn hò không? Lần trước, lúc Quý Giác Hi đến bệnh viện thăm bệnh cũng tình cờ gặp mặt Mạnh Niệm Sanh, điều này chứng minh được cô đã biết đối phương. Quý Văn Việt ở bên kia đầu dây trầm mặc rồi nhanh chóng cúp máy.

Kết quả là Mạnh Niệm Sanh không đến. Tiêu Ái Nguyệt đã đợi ròng rã ba tiếng đồng hồ, Quý Giác Hi cũng chờ hơn hai tiếng, cô liên tục xem điện thoại cho đến khi hết pin, nhưng Mạnh Niệm Sanh vẫn chưa từng xuất hiện.

Đến hơn bốn giờ chiều, sự kiên nhẫn của Tiêu Ái Nguyệt đã bị bào mòn, cô trộm nhìn Quý Giác Hi, thấy tinh thần của cô ta rất phấn chấn, quyết thề không bỏ qua người hẹn gặp.

Đúng vào lúc này, tin nhắn điện thoại không đúng lúc vang lên, Tiêu Ái Nguyệt ấn mở liền thấy tin nhắn của Quý Văn Việt vừa mới gửi, 'Tiểu Mạnh đang ở nhà tôi.'

Truyện Chữ Hay