Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

219: ẩn nấp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

: Phía Sau

Tiêu Ái Nguyệt không hiểu vì sao Khang Thụy Lệ lại vận hiểm chiêu này để đối phó với Trần Vãn Thăng, Trần Vãn Thăng đã sắp nhảy tường đến nơi, bây giờ ai dám chọc đến chị ta chính là muốn có một thân mùi khai.

Nhưng chuyện này không thể nghi ngờ chính là một đại ân khi mà Tiêu Ái Nguyệt đang nhức đầu với hai kẻ địch kia, nó đã làm cô cảm giác dễ dàng không ít, lúc này hiển nhiên cũng có một người khác có ý tưởng giống cô, đó chính là Từ Giang Hoan.

Tiêu Ái Nguyệt đã từng cùng Từ Giang Hoan lừa Jojo một lần, Jojo cũng đã gặp Tần Thất Tuyệt mượn mấy trăm triệu cho chồng tiêu xài. Khang Thụy Lệ không biết chuyện này, Từ Phóng Tình cũng không biết.

Từ Giang Hoan điện thoại tới rất đúng thời điểm, lần này Khang Thụy Lệ phản chiến rất có thể đã làm cô ta dao động, kết quả là cô ta lập tức liên hệ với Tiêu Ái Nguyệt ngay trong đêm hòng muốn gặp mặt nhau một lần.

Tiêu Ái Nguyệt không ngốc, đương nhiên cô biết đối phương muốn làm gì, chỉ nói mình không có thời gian, nói Từ Phóng Tình đang ngã bệnh, cô phải trở về chăm sóc chị ấy.

Cô quyết định từ bỏ tình hữu nghị với Từ Giang Hoan, trước kia, dù đã rất trễ nhưng chỉ cần Từ Giang Hoan tìm, Tiêu Ái Nguyệt đều sẽ ra mặt tán gẫu. Bây giờ, cô đã rất mệt rồi, ngay cả thái độ cũng trở nên qua loa. Từ Giang Hoan cũng không phải nghe không hiểu nhưng vẫn tiếp lời nói, "Vậy ngày mai tôi sẽ tìm chị."

Có một khoảng thời gian Tiêu Ái Nguyệt luôn suy nghĩ về hành vi lừa gạt Jojo. Tần Thất Tuyệt trắng trợn nói cho Tiêu Ái Nguyệt rằng cô muốn công ty của Khang Thụy Lệ nhưng lại tính kế con gái của bà ta, cho nên chỉ cần xảy ra chuyện không hay trong quá trình thu mua lại công ty của Trần Vãn Thăng sẽ dẫn đến bê bối kinh tế, làm thiếu hụt mắt xích tài chính. Khang Thụy Lệ hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ, lúc đó Tần Thất Tuyệt có thể từ từ thu lưới và dùng công phu 'sư tử ngoạm mồi' nuốt luôn công ty của bà ta.

Đây chính là dự định của Tần Thất Tuyệt và Từ Giang Hoan. Có lẽ Tần Thất Tuyệt sẽ không ngờ Khang Thụy Lệ lại tự chui đầu vào lưới và cho các cô một cơ hội tốt như vậy, điều này khiến các cô mừng rỡ như điên nhưng đồng thời cũng lo lắng Tiêu Ái Nguyệt sẽ mật báo.

Dù sao thì trong kế hoạch này, các cô đã tự tay đá công thần lớn nhất là Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài.

Tiêu Ái Nguyệt vốn rất hận Khang Thụy Lệ nên kế hoạch này có thể áp dụng. Tần Thất Tuyệt và Từ Giang Hoan là thương nhân, hai người chỉ quan tâm đ ến lợi ích chứ không cảm tính như Tiêu Ái Nguyệt, họ đã bỏ mặc cô để đi được nhanh hơn nhưng bây giờ lại 'giả mù sa mưa' đến tìm hiểu thái độ của cô.

Hành vi vô sỉ này khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy buồn nôn, vô cùng buồn nôn.

Từ Giang Hoan luôn khiến cô buồn nôn, cô ta 'hám lợi đen lòng', đã sớm quên đi mục tiêu. Tiêu Ái Nguyệt có đôi khi nghĩ mình đã gặp được một cô bé đáng yêu ở Bắc Kinh, nhưng từ khi cô bé ấy quen biết Tần Thất Tuyệt thì lập tức biến thành 'thương nhân không quen' cô nữa.

Con người đều sẽ thay đổi, nhưng tại sao ai cũng vậy? Rốt cuộc họ đến thế giới này để làm gì? Tiêu Ái Nguyệt có chút khó chịu, cô tắm rửa xong mới ngồi ở trên giường ngẩn người nhìn chằm chằm bóng lưng của Từ Phóng Tình, "Tình Tình, theo chị thì nếu em vì lợi ích mà sẵn sàng từ bỏ cừu hận thì có dối trá quá không?"

Đến nay, tâm tình của Từ Phóng Tình thoạt nhìn tương đối ổn, cô vừa chui vào trong chăn chơi trò ghép số liền nghe được Tiêu Ái Nguyệt buồn bã đặt câu hỏi mới đưa tay hững hờ đẩy gọng kính màu đen lên. Cô rõ ràng là gái lớn lên ở nước ngoài nhưng lại nói tiếng phổ thông đặc sệt âm vị Quảng Đông, cô luôn thích nói đạo lý cùng Tiêu Ái Nguyệt, "Thù nước hận nhà không thể quên thì có gì không thể thay đổi? Tiêu Ái Nguyệt, em đừng giữ tổn thương trong người nữa, nếu không cũng sẽ mãi mãi bị sự cố chấp của bản thân đánh bại. Từ bỏ thù hận chẳng qua là cùng thế giới hóa thù thành bạn thôi, họ có thể lợi dụng để làm em tổn thương thì em cũng có thể tổn thương lại họ. Thỏa hiệp là hèn nhát, đình chỉ và bất động là kẻ ngu, em có thể cân nhắc hai điểm thăng bằng này không? Cứ mang thù và dễ tổn thương chỉ nói lên sự yếu đuối của em thôi, là một trái tim pha lê mong manh dễ vỡ."

Tiêu Ái Nguyệt nghe xong liền trầm mặc một lúc mới ấp úng phản bác, "Vậy tại sao chị lại mang thù như vậy? Chẳng phải chị cũng đang tự chửi mình đó sao?"

Từ Phóng Tình khựng lại, cô quay người dùng ánh mắt sắc như dao nhìn lại, cười lạnh nói, "Em cho rằng tôi là em sao? Một chuyện nhỏ mà lại có thể cân nhắc hết nửa tháng, đợi đến khi em an bài tốt mọi thứ thì thế giới cũng thay đổi hết rồi. Tiêu Ái Nguyệt, em không phải vô năng mà chính là người không quả quyết, muốn biết vì sao tôi không thể giống như em chưa? Bởi vì tôi hận người đó vô cùng sâu sắc nên mới lại gần hơn để cùng đối phương 'bình khởi bình tọa' (), dùng đúng phương pháp mà không thể xử lý tốt thì mới xét đến thủ đoạn, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân tôi rất lợi hại, tôi phải mạnh mẽ mới khiến người khác hiểu rõ tôi chính là người vô địch nhất trên thế giới này."

() Bình khởi bình tọa: đứng lên ngồi xuống đều bằng như nhau, chỉ người có địa vị quyền lực ngang nhau

"Lợi hại thật." Tiêu Ái Nguyệt vuốt mông ngựa từ tận đáy lòng, cô cười híp mắt nhào tới đoạt lấy màn hình đang sáng trên tay Từ Phóng Tình, "Đừng đùa nhây nữa, uống thuốc rồi đi ngủ thôi. Tình Tình, ngày mai rồi chơi tiếp nha, chị còn sốt không?"

Nào có ai sốt mà tinh thần phấn chấn như Từ Phóng Tình như vậy. Ánh mắt cô tối ngầm, một phát bắt lấy cổ tay của Tiêu Ái Nguyệt, nghiêm túc nhìn đối phướng rồi gằn từng chữ, "Tiêu Ái Nguyệt, em phải phản kích, ai cũng có nhược điểm, em không thể cứ bị động mãi được."

"Đúng vậy." Cảm xúc của Tiêu Ái Nguyệt bị dăm ba câu nói liền dao động, cô không cam lòng lên tiếng, "Đương nhiên em sẽ phản kích, em sẽ phản kích. Tình Tình, chị yên tâm."

Từ Phóng Tình qua loa cất giọng từ trong chăn, Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên phát giác điện thoại bên tay mình đã mất tích nên bèn vén chăn lên liền nhìn thấy Từ Phóng Tình đang chơi game trong chăn hệt như em bé thì có chút dở khóc dở cười, "Em nói chị đó..."

Chị thật là trẻ con a!!!

Đồng chí Từ Phóng Tình gần đây đã mất đi kiên nhẫn tìm hình Pikachu, ngược lại level game tìm số đã được cô dùng đại não một cách mạnh nhất, game liên tiếp vượt ải khến Tiêu Ái Nguyệt ở một bên á khẩu không nói nên lời.

Tiêu Ái Nguyệt bưng chén thuốc tới đút cho người yêu, còn có một nắm kẹo trong túi để chuẩn bị dỗ dành đối phương, kết quả Từ Phóng Tình chẳng cần cái nào, cô uống thuốc Tây xong lại chui vào ổ chăn, nửa ngụm thuốc Đông y cũng chẳng thèm uống.

Tiêu Ái Nguyệt hết cách, cô nhìn đồng hồ đã đến mười giờ mới lấy mền ra khỏi đầu của Từ Phóng Tình, ôn tồn khuyên nhủ, "Mười một giờ rồi chúng ta hãy đi ngủ được không, em đi gọi điện thoại cái đã, chị chơi game đi, đợi lát nữa rồi ngủ chung, chị đừng chơi trong chăn, không tốt cho mắt."

Từ Phóng Tình chê cô lắm chuyện liền cầm gối đầu ném nhẹ vào người cô, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không phải là trẻ con, đi qua một bên chơi đi, đừng quấy rầy tôi."

Tiêu Ái Nguyệt cũng không có không vui, cô nghiêng người về phía trước ôm lấy mặt của Từ Phóng Tình mà hôn, hôn xong liền chạy, ngay cả giày cũng suýt không mang kịp.

Từ Phóng Tình không đuổi theo, dù sao Cam Ninh Ninh vẫn còn ở đây, cô không thể làm ra chuyện xấu hổ ở trước mặt người ngoài được. Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ tính cách của cô, nhìn thấy Cam Ninh Ninh đang viết thư trong phòng khách cũng không có ý định quấy rầy mà cố ý đi đến thư phòng gọi điện cho Bì Lợi.

Ở đầu dây bên kia, Bì Lợi thở hồng hộc đến khó tả, Tiêu Ái Nguyệt trêu ghẹo vài câu rồi bảo đối phương giúp mình điều tra một người, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn mau chóng an bài người kia về nước dù phải bỏ bao nhiêu tiền cũng được.

Cô nói chuyện điện thoại xong rồi về phòng ngủ thì phát hiện Từ Phóng Tình đã ngủ. Tiêu Ái Nguyệt nhìn đồng hồ, chỉ qua hơn phút nhưng Từ Phóng Tình đã ngủ thật say, có lẽ bị bệnh nên lúc ngủ cũng cau mày.

Tiêu Ái Nguyệt từ phía sau ôm lấy cơ thể của người kia, cẩn thận từng li từng tí, tận lực không phát ra âm thanh. Người của Từ Phóng Tình cứng ngắc lại mấy giây, lông mày càng nhíu lại như đang mơ thấy ác mộng, cô lập tức phản kháng bắt lấy cổ của Tiêu Ái Nguyệt, vô thức lẩm bẩm nói, "Tiêu Ái Nguyệt?"

"Là em." Tiêu Ái Nguyệt tắt đèn bàn, sau đó hôn lên trán của người yêu một cái, "Em ở đây, Tình Tình, ngủ ngon nha."

Mượn ánh sáng xanh của màn hình điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt tận mắt thấy lông mày của Từ Phóng Tình chậm rãi giãn ra, thì ra chị ấy muốn đợi cô về ngủ cùng, ngay cả trong mộng cũng nhớ, điều này làm trái tim của Tiêu Ái Nguyệt mềm nhũn, cô ôm chặt vòng eo của Từ Phóng Tình, hận không thể dung nhập thân thể cùng nhau.

Chuyện công việc đại khái đã ổn định, Tiêu Ái Nguyệt còn chưa nghĩ ra cách đối phó với Khang Thụy Lệ phiền phức kia nên đã dứt khoát vung tay làm chưởng quỹ ở nhà mỗi ngày giúp Từ Phóng Tình bồi bổ thân thể.

Cam Ninh Ninh đến Bắc Kinh, Từ Giang Hoan điện thoại cả tiếng mới thông được. Tiêu Ái Nguyệt không để ý, cũng không hỏi thăm, đợi bệnh cảm của Từ Phóng Tình hoàn toàn khỏi hẳn mới hỏi Bì Lợi đã tìm được người cô muốn tìm chưa.

Cô nhớ Từ Giang Hoan đã thay đổi tính cách vì một cô giáo trung học, lúc đầu Tiêu Ái Nguyệt không có ý định phản công, nhưng cô đã nhẫn nại liên tục với Từ Giang Hoan, thậm chí ngay cả cổ quyền cũng từ bỏ, không ngờ cô ta lại cố chấp đứng về phe Tần Thất Tuyệt, mãi không có dự định buông tha cho cô.

Tiêu Ái Nguyệt phản cảm với hành vi như đòi mạng của Từ Giang Hoan nên mới chuẩn bị đánh trả.

Ngày cô giáo trung học của Từ Giang Hoan về nước, bầu trời trút xuống một cơn mưa nhỏ, trước đó Bì Lợi báo cáo đã đồng ý cho cô giáo kia mười ngàn đô và bao vé máy bay khứ hồi thì đối phương mới chịu về gặp mặt.

Tiêu Ái Nguyệt suy tư một phen cũng có chút đau lòng, cô khẽ cắn môi đồng ý, sau khi cúp máy của Bì Lợi liền gọi cho Từ Giang Hoan. Quả nhiên Từ Giang Hoan mắc câu, nói muốn sang thăm hỏi bệnh tình của Từ Phóng Tình rồi dặn cô ở nhà chờ một chút.

Một vào một ra, Từ Phóng Tình quan sát toàn bộ quá trình, từ đầu tới cuối không hề phát biểu.

Lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt làm chuyện này nên khó tránh khỏi khẩn trương, cô nghe thấy chuông cửa vang lên liền quay đầu nói với Từ Phóng Tình một câu, "Em cũng muốn nhìn thử xem Từ Giang Hoan có nhân tính hay không."

Bì Lợi dẫn theo một người phụ nữ trung niên đến, người phụ nữ kia khá cao, làn da thô ráp, khí chất hoàn toàn không có, hoàn toàn khác với tưởng tượng của Tiêu Ái Nguyệt, cô có chút kinh ngạc kéo Bì Lợi qua một căn phòng khác nhỏ giọng hỏi, "Cô xác định không tìm nhầm người?"

"Xác định cùng khẳng định." Bì Lợi bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Làm sao tôi biết được Tiểu Từ có khẩu vị nặng như vậy."

Tiêu Ái Nguyệt không phản bác được, có chút sầu não.

Từ Phóng Tình ở trong phòng khách cùng người phụ nữ kia coi như hỏng bét, người kia hiếu kì đánh giá khắp nhà và rất có hứng thú muốn đi tham quan một chút nhưng lại bị Từ Phóng Tình vô cảm quát lớn, "Đã nhận tiền làm việc thì không nên đụng vào đồ vật, đừng đụng vào bất cứ thứ gì."

Khẩu vị của Từ Giang Hoan quả thực không phải dạng nặng bình thường. Tiêu Ái Nguyệt cảm giác được Từ Phóng Tình không vui bèn tranh thủ gọi điện thúc giục Từ Giang Hoan nhanh đến. Người phụ nữ kia nghe được tên 'Từ Giang Hoan' liền ngơ ngác một lúc nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, "Bây giờ, chắc hẳn Tiểu Hoan đã trưởng thành rồi."

Mấy người đều không nói gì, người phụ nữ kia cảm thất rất nhàm chán, đợi mấy mươi phút sau thì Từ Phóng Tình lại bắt đầu chơi game, người phụ nữ xa lạ đang dần mất kiên nhẫn thì nghe được chuông cửa lại vang lên lần nữa khiến cả người giật bắn lên, "Là em ấy sao? Tôi giải thích xong sẽ rời đi ngay."

Bì Lợi đi ra mở cửa, bên ngoài chính là Từ Giang Hoan đã lâu không gặp, trên mặt cô đeo kính mát, trong tay xách một giỏ quà rồi khách sáo cười cười đi vào phòng khách, sau đó gỡ kính râm xuống nói, "Chị Tiêu, tôi nghe nói tổng giám đốc Từ bị bệnh nên đến thăm."

Từ Giang Hoan không hề để ý đến người xa lạ trong phòng nhưng người phụ nữ kia lại một mực dò xét cô. Tiêu Ái Nguyệt không đáp lời mà chỉ về phía người phụ nữ, "Cô còn nhớ cô ta không?"

Người phụ nữ biểu lộ rất mờ mịt, nửa tin nửa ngờ, bàng hoàng đến mức trắng trợn. Cô ta nhìn Từ Giang Hoan từ trên xuống dưới, chậm rãi so sánh với hình bóng của nữ sinh trong trí nhớ, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Không, tôi không biết."

Cùng lúc đó, Từ Giang Hoan cũng đang đánh giá người lạ kia, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm, ánh mắt dừng lại trên mặt của người phụ nữ không đến năm giây liền chuyển qua Từ Phóng Tình, "Gần đây sức khỏe của tổng giám đốc Từ vẫn tốt chứ?"

Nghe các cô không chút kiêng kỵ trò chuyện, cuối cùng người phụ nữ cũng không nhịn được nữa nên nhìn về phía Bì Lợi cầu cứu, "Tôi phải đi rồi, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất, chồng tôi sẽ lo lắng lắm. Nếu em ấy đến thì cô giúp tôi nhắn lại, sỡ dĩ tôi không muốn ở bên cạnh em ấy không phải là vì em ấy nhỏ tuổi vô tri mà là do tôi không yêu em ấy, chỉ vậy thôi."

Bì Lợi không biết nói gì, cô khẽ nhìn Từ Giang Hoan thì thấy cô ta hiển nhiên đứng bên người Tiêu Ái Nguyệt như không có việc gì, cô bất đắc dĩ hỏi, "Tổng giám đốc Tiêu?"

"Đi đi." Tiêu Ái Nguyệt hơi nổi giận, đương nhiên cô cũng đã nhìn ra vẻ trấn định của Từ Giang Hoan, "Cô đưa cô ta đi đi."

Người phụ nữ nghe mình có thể rời đi liền vội vàng nói cảm ơn, trước khi đi còn nhìn lại khuôn mặt của Từ Giang Hoan, biểu cảm rốt cuộc đã có chút gợn sóng, "Nhìn cô rất quen." Chỉ là nhìn quen mắt chứ không phải là người kia, người phụ nữ hoàn toàn xác định.

Từ Giang Hoan nở nụ cười, cô đưa mắt nhìn các cô rời đi, sau đó vỗ một cái lên bả vai của Tiêu Ái Nguyệt, thân thiết nói, "Bà cô nhà quê đó là ai vậy?"

Tiêu Ái Nguyệt như cười mà không phải cười, "Bạn làm ăn của tôi."

Từ Phóng Tình giương mắt nhìn hai người kia một chút liền nhận ra Tiêu Ái Nguyệt đang ảo não, cô bất động thanh sắc nói với Từ Giang Hoan, "Lông mi giả bên phải của cô bị tróc."

Từ Giang Hoan phản xạ có điều kiện sờ lên mi, một tay che mắt phải nói, "Tôi mượn toilet một chút nhé."

Tiêu Ái Nguyệt dẫn người kia tới toilet rồi giúp đóng cửa lại, quay người nhìn Từ Phóng Tình đang ôm cánh tay đứng ở phía sau, "Thế nào?"

Từ Phóng Tình nhếch miệng lộ ra nụ cười như có như không, "Tiêu Ái Nguyệt, móng tay của cô ta bấu hết vào da thịt, em có nhận ra không? Cô ta đang rất khó chịu."

Tiêu Ái Nguyệt ngẩn người, hô hấp không thông nửa giây, trong nội tâm cũng cảm giác có chút không thoải mái. Cô cứng rắn nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, "Thật sao? Vậy là em vẫn thắng một lần."

Nhưng như vậy thì thế nào? Sao lại không vui như trong tưởng tượng? Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, nói không nên lời. Cô cảm giác có bóng ma đang tiếp cận mình, cảm giác có người ôm lấy thân thể mình, cảm giác được mặt của Từ Phóng Tình đang dán vào cổ mình. Cô nghe chị ấy nói chuyện, giọng điệu triền miên lại ấm áp, "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta phải nhận lấy hậu quả của việc làm người khác tổn thương, nó cũng không khó chịu hơn đâu. Trên thế giới này, con người sẽ thay đổi và cũng sẽ có người không thay đổi, em phải nhớ kỹ, đừng cố đối kháng với thế giới, người bạn chân chính cả đời của em sẽ mãi mãi không bao giờ rời đi."

: Ẩn Nấp

Bên ngoài nhìn vào sẽ thấy Từ Giang Hoan bình tĩnh dị thường, trong lúc nói cười đều mang theo vẻ mặt nhẹ nhõm.

Cô vô tư trò chuyện với hai người Từ - Tiêu, vừa nói bóng nói gió muốn biết suy nghĩ của Tiêu Ái Nguyệt.

Không phải là Từ Phóng Tình không nguyện ý nói chuyện với người ngoài mà là cô vốn không thích Từ Giang Hoan, thái độ trực quan không gì khác ngoài xem thường.

Tiêu Ái Nguyệt thấy người yêu ra ban công liền biết chị ấy không muốn tham dự vào buổi đối thoại, cô hỏi thẳng Từ Giang Hoan, "Cô muốn gì?"

Từ Giang Hoan giương mắt quan sát Từ Phóng Tình rời đi, sau khi đã xác định đối phương ôm mèo ngoài đó bèn không chút nghĩ ngợi nói ra con át chủ bài, "Chị Tiêu, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chị ra giá đi."

Trước đó, cô đã dùng phương thức như vậy để đàm phán với Tiêu Ái Nguyệt và lần nào cũng khiến người khác khó tiếp nhận hệt như thế này.

Tiêu Ái Nguyệt kìm nén cơn giận, sắc mặt trở nên khó coi, "Từ Giang Hoan, cô thật sự cảm thấy tiền có thể mua được mọi thứ sao?"

"Tôi không phải đến để mua bán, tôi đã thương lượng với đổng sự Tần rồi, chị cũng là người tham gia vào việc này." Từ Giang Hoan không chút khách khí, dăm ba câu kéo Tiêu Ái Nguyệt xuống nước, "Nếu xảy ra chuyện thì ai cũng không chạy thoát được, chi bằng chuyện lớn hóa nhỏ, dù sao chị cũng muốn nhìn thấy Khang Thụy Lệ lâm vào tuyệt cảnh mà, đúng không? Chị Tiêu, làm người phải phân rõ nặng nhẹ, đổng sự Tần đã có ý cho chị một khoản tiền, nếu chị không muốn tham gia thì chúng tôi sẽ xem chị như người qua đường, chị cũng không cần phải để ý đến những chuyện sau đó nữa."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Từ Giang Hoan gặp chiêu phá chiêu, "Chị suy tính thêm một chút đi, nếu chị không đồng ý, Khang Thụy Lệ cũng không cảm ơn chị đâu, bà ta sẽ lộ ra bộ mặt rắn độc, nhát cắn đầu tiên sẽ là ở trên người chị."

Chủ ý này nhất định là Tần Thất Tuyệt chỉ đạo, tuy Từ Giang Hoan là kẻ hám lợi đen lòng, nhưng cũng không đến mức vô sỉ như vậy.

Tiêu Ái Nguyệt im lặng dựa lưng vào sofa, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm Từ Giang Hoan khiến đối phương cảm giác như bị gai nhọn đâm.

Từ Giang Hoan sờ lấy mặt, không được tự nhiên cười nói, "Thế nào? Có muốn tham gia không?"

"Cô có ý tưởng gì sao?" Tiêu Ái Nguyệt lười cãi nhau, cô đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời cô giáo của Từ Giang Hoan về nước cũng không là vì cảm động nhân sinh, cô không phục, khiêu khích hỏi, "Cô luôn muốn chứng minh cho thế giới thấy bản thân là người bất chấp mọi thứ để bảo vệ tình yêu mỏng manh của mình, nhưng Tiểu Hoan à, có ít người giống như cô nhưng cả đời họ vẫn không hưởng thụ được cái gì gọi là yêu.

Cô ta trở về nhưng lại không nhớ ra cô, chẳng có ai nhớ cô cả, rốt cuộc thì sự cố gắng và thành tựu của cô có ý nghĩa gì?"

"Chị có phát hiện ra sau khi chị ở bên cạnh chị ta thì chị đặc biệt luôn thích nói đạo lý không?" Từ Giang Hoan cười như động kinh, có chút giống người bị bệnh tâm thần, "Ha ha ha, chị Tiêu, chúng ta đều hiểu đạo lý nhà nghèo có thể sinh quý tử, đều biết cố gắng sẽ thành công, đều biết yêu có thể ngộ mà không thể cầu, nhưng ai có thể ôm đạo lý sống hết đời? Đừng ngu ngốc nữa, chị cảm thấy quyền thế và tiền tài không thể mang đến tương lai cho chị là vì hai chị đều không có chúng.

Chị suy tính thêm đi, suy nghĩ kỹ rồi thì gọi điện thoại cho tôi."

Từ Giang Hoan nói xong liền đứng lên như đánh thắng một trận, mặt mũi đầy vui vẻ, "Tôi đi trước."

"Cô không cảm thấy áy náy với Jojo sao? Cô ta luôn xem cô là bạn thân." Tiêu Ái Nguyệt vứt ra vấn đề cuối cùng.

Từ Giang Hoan không chần chờ, "Là do cậu ta ngu xuẩn, sao có thể trách tôi?"

Từ Giang Hoan lại một lần nữa khiến Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn thất vọng, sau đó cô ta thản nhiên rời đi, để lại nỗi phiền muộn vô hạn cho Tiêu Ái Nguyệt một mình gánh chịu.

Từ Phóng Tình vẫn còn đọc sách ở ban công, hai con mèo chạy tới chạy lui dưới chân, Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ đi đến phía sau đối phương, miệng mấp máy rồi gục đầu lên vai của người yêu, không vui lên tiếng, "Hai bọn nó càng ngày càng bám chị, thật đáng ghét, em mới là mẹ của bọn nó mà."

Giống như là xác minh, Ngốc Nguyệt lười biếng nằm sấp bên dưới ghế của Từ Phóng rồi dùng mũi cọ xát chân của cô.

Từ Phóng Tình nhướng mí mắt, sau đó cúi đầu xuống nhìn nó đầy sủng ái, "Lúc nó vừa đến nhà, cơ thể đặc biệt nhỏ."

Từ Phóng Tình đối xử với người bên cạnh đều phá lệ bao dung và cưng chiều, lúc Cam Ninh Ninh đi Bắc Kinh, cô còn cho đối phương mượn tạm vệ sĩ.

Tiêu Ái Nguyệt có đôi khi cũng không muốn người khác quá thân cận với người yêu vì bản thân cô biết mị lực của vợ mình lớn đến bao nhiêu.

Thái độ của Từ Phóng Tình đối với người xa lạ luôn lạnh lùng và cao ngạo, nhưng lại luôn thiên vị với người bên cạnh, chẳng có người phụ nữ nào không thích kiểu ngự tỷ như thế, không một ai.

Cho nên Tiêu Ái Nguyệt không thể không vui ra mặt khi Từ Phóng Tình nghỉ việc, mỗi ngày được ngắm chị ấy ở nhà đọc sách và cho mèo ăn thì khó khăn nào cũng đều có thể giải quyết dễ dàng, viên thuốc an thần của cô chính là khuôn mặt tươi cười của vợ.

Cô vừa nghĩ như thế, đầu cũng bất giác di chuyển dọc theo cần cổ của Từ Phóng Tình rồi hít một hơi, để lại một cái dấu đỏ vừa lớn vừa tròn.

Từ Phóng Tình cảm nhận được hô hấp và nhiệt độ cơ thể của người kia biến hóa liền nâng tay đánh lên đầu đối phương một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, tránh qua một bên."

Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu giả ngu, cô ngậm lấy vành tai của người nọ, hai tay lớn mật mò vào bộ ng ực lớn, vô tội nói, "Tình Tình, chị có thích không?"

Từ Phóng Tình thật sự có chút tức giận, cô cảm giác lá gan của Tiêu Ái Nguyệt càng lúc càng lớn.

Cô suýt không khống chế nổi ý chí mới quay đầu trừng người nọ, sau đó dùng ngón tay đâm tới, không ngờ móng tay nhọn chưa cắt mấy ngày nay cứa lên mặt Tiêu Ái Nguyệt khiến máu tuôn ra.

Hai người đều ngây ngẩn cả người, Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng cảm thấy mặt mình có chút rát, cô còn chưa mở miệng phàn nàn thì Từ Phóng Tình đã đánh đòn phủ đầu, "Em bị cuồng sắc cuồng tình sao? Tiêu Ái Nguyệt, em bị nghiện đúng không?"

"Ừm..." Rõ ràng người bị thương là cô, nhưng Từ Phóng Tình luôn có thể quăng lại hỏa lực chuẩn vào người khác.

Tiêu Ái Nguyệt sờ vết thương, có chút ủy khuất nói, "Lát nữa người ta còn phải đi ra ngoài nữa đó."

Từ Phóng Tình không hề cảm thấy đuối lý, cô nhướng mày hỏi, "Còn có lần sau nữa không?"

Tiêu Ái Nguyệt quệt miệng, cô hững hờ ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống nơi hẻo lánh phía trên sân thượng rồi dừng một chút, biểu lộ lập tức biến hóa giống như bị kinh hãi rất lớn, vội vàng nói, "Được rồi, em phải ra ngoài.

Tình Tình, em đi trước."

Ánh mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe, khẽ cắn môi trên, "Em nên đổi son môi, Tiêu Ái Nguyệt."

Chẳng lẽ hương vị không tốt sao? Tiêu Ái Nguyệt muốn hỏi, rõ ràng là cô muốn tiếp tục cùng Từ Phóng Tình liếc mắt đưa tình, nhưng trong nội tâm cũng cấp bách muốn đi gặp Bì Lợi, mặc kệ vết thương trên mặt hay trên miệng, lúc cô đến công ty quả nhiên bị Bì Lợi trêu ghẹo vài câu.

Bì Lợi đoán cô tìm tiểu tam nên bị Từ Phóng Tình đánh cho một trận, thậm chí còn bắt đầu đoán kiểu mẫu tiểu tam ra sao.

Tiêu Ái Nguyệt kịp thời cắt ngang suy nghĩ không đáng tin cậy của người nọ, mất kiên nhẫn nói, "Đừng có nhiều chuyện, cô giúp tôi điều tra thử xem, chúng ta đều đang bị giám sát đấy.

Tôi biết nhà đối diện là của tổng giám đốc Quý và nó luôn không có người ở, nhưng hôm nay tôi phát hiện một chuyện rất khó tưởng tượng.

Buổi sáng, tôi cùng Tình Tình nói chuyện ở ban công, lúc tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn nhìn thấy một thiết bị theo dõi được ai đó đặt trên ban công, tuyệt đối không phải do tôi lắp đặt, cũng không phải là Tình Tình.

Nhà chúng tôi bị kẻ lạ xâm nhập, đồng thời còn trang bị một camera giám sát chúng tôi, tôi không biết là ai! Cô đoán là ai?"

"Mấy ngày nay, tổng giám đốc Từ luôn ở nhà mà, sẽ không có ai vào được đâu." Bì Lợi rùng mình, nghiêm mặt nói, "Chẳng lẽ là trước kia? Đoạn thời gian tổng giám đốc Từ ở Mỹ? Có phải lúc đó không? Nếu giống như chị nói, tôi cảm thấy không chỉ có một cái đâu."

Tiêu Ái Nguyệt cũng nghĩ như vậy, cô không muốn kể cho Từ Phóng Tình biết chuyện này, cũng không muốn đánh cỏ động rắn.

Cô trực tiếp kéo Bì Lợi đi vào nhà tìm cơ hội soát ra chỗ nào còn thiết bị giám sát, Bì Lợi hết sức hiểu rõ nên đã lập tức đi làm nhiệm vụ.

Dạo này An Cửu Cử không đến công ty đi làm, bên nhân sự cũng chưa nhận được thư từ chức.

Hôm nay, Quý Văn Việt đến công ty không nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt nên cô cũng rời đi, hiện giờ Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không để ý đến công việc nhiều.

Trước khi Khang Thụy Lệ tuyên chiến với Trần Vãn Thăng, kẻ thù của cô chính là hai người họ.

Hiện tại, kẻ thù của cô không chỉ có hai người này mà còn có thêm Tần Thất Tuyệt và Từ Giang Hoan, thậm chí còn có một thiết bị giám sát không biết tên ở quanh quẩn đâu đây, chờ một chút, Từ Phóng Tình ở nhà mỗi ngày mà, tại sao chị ấy lại không biết trong nhà có thiết bị giám sát?

Cũng không có khả năng, quả nhiên, lúc Bì Lợi trở về còn mang đến một tin quan trọng nguy hiểm đến tính mạng, cô phải bỏ ra hơn bốn tiếng mới phát hiện tổng cộng có năm máy giám sát trong nhà Tiêu Ái Nguyệt, nhưng có ba cái đã bị ai đó cố ý hoặc vô ý che lại hoàn toàn.

Người che lại chính là Từ Phóng Tình? Nếu chị ấy biết, tại sao lại không hành động, hay chị ấy đã bắt đầu hành động rồi? Ai là người giám sát các cô? Vừa nghĩ tới cuộc sống của mình bị người ta thưởng thức như film, Tiêu Ái Nguyệt lập tức cảm thấy ớn lạnh.

Bây giờ cô chỉ có thể suy nghĩ theo một hướng, người cài máy có phải là Khang Thụy Lệ không?

Rốt cuộc là ai???!!!

Tiêu Ái Nguyệt sắp điên rồi, cô đột nhiên sa vào cảm xúc nóng nảy khó kiểm soát, cô không biết mình nên tín nhiệm người nào, nên giúp đỡ ai và nên xin ai giúp đỡ.

Hay người kia thật sự là Khang Thụy Lệ? Bà ta luôn rõ mọi chuyện như trong lòng bàn tay.

Không thể mềm lòng nữa, đúng vậy, Từ Phóng Tình nói không sai, không thể mềm lòng, một khi đã mềm lòng thì sẽ không có vốn liếng gì để đặt chân.

Chi bằng đi tìm Quý Văn Việt?

Trước đó ở Bắc Kinh, cô đã thiếu Quý Văn Việt một món nợ nhân tình, bây giờ trở về Thượng Hải lại đến nhờ chị ấy hỗ trợ.

Quý Văn Việt hẹn gặp cô ở một quán trà, chị ấy chỉ cười nhạt và im lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt ở đối diện đang khua tay múa chân kể chuyện.

"Tôi nên làm gì? Tôi không muốn gạt Jojo, chị Việt, tôi không muốn làm người xấu, nhưng tất cả mọi người đều đang buộc tôi phải làm, chị biết không? Tất cả mọi người đang ép tôi." Tiêu Ái Nguyệt kiềm chế cảm xúc, trái tim thóp lại như bị tảng đá nào đó đột nhiên đập vào, đau đến không thể hô hấp.

Lúc đầu cô chỉ muốn tìm Quý Văn Việt thương lượng đối sách, không ngờ vừa nhìn thấy chị ấy thì cơn giận nhanh hơn lý trí, "Tôi nên tin ai, hiện tại tôi là lãnh đạo nhưng tôi thậm chí còn không thể tìm nổi một thuộc hạ để tin tưởng, tôi nên làm gì đây?"

Quý Văn Việt bưng hai ly trà bằng sứ có khắc hoa lan ra, cô không đáp lời, ánh mắt ôn hòa, không có bất kỳ tạp chất nào trộn lẫn trong đó, nó khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm kích và chậm rãi bình tĩnh lại.

Quán trà có rất nhiều người, nhưng bốn phía vô cùng yên tĩnh, hương trà nồng đậm phiêu tán trong không khí an ủi tâm tính người bất an.

Tiêu Ái Nguyệt gục đầu xuống, trên mặt phủ một vẻ ngưng trọng, "Chị Việt, tôi...!tôi đột nhiên có thể lý giải vì sao lúc trước chị cự tuyệt hợp tác với tôi.

Tôi đi lầm đường, tôi vốn dĩ là người tốt nên không thể giống họ được.

Chị Việt, tôi muốn cứu Jojo, cũng muốn lấy công ty của Khang Thụy Lệ bằng thủ đoạn và danh nghĩa chính đáng, chị có thể giúp tôi không?"

"Tiểu Tiêu." Trà nóng bốc khói lên cao hun đỏ khuôn mặt của Quý Văn Việt.

Cô đặt khuỷu tay trên bàn rồi dùng bàn tay nâng hàm dưới, trên mặt lộ vẻ giật mình nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ thoải mái.

Cô vẫn luôn giữ dáng vẻ ôn hòa đó, cô sẽ không trách tội ai, song câu nói nào cũng như gai đâm, "Tôi không giúp cô không phải chỉ vì thủ đoạn ti tiện của cô mà còn vì cô căn bản không hiểu rõ Khang Thụy Lệ.

Jojo sẽ không trở thành sự uy hiếp của bà ta, mặc dù Jojo sẽ ảnh hưởng ít nhiều nhưng không đến mức khiến bà ta trượt ngã.

Khang Thụy Lệ có thể ổn định tại Thượng Hải là do may mắn có Trần Vãn Thăng hỗ trợ, cô cho rằng bà ta vì Phóng Tình nên mới thu mua lại công ty của Trần Vãn Thăng sao? Không phải vậy đâu, Tiểu Tiêu, thương nhân không có tình bạn, với loại dã tâm này, Khang Thụy Lệ và Trần Vãn Thăng thật sự có thể đánh ngã cô.

Cô, Từ Giang Hoan và Tần Thất Tuyệt đều là sấm to mưa nhỏ, tôi không giúp cô cũng là bởi cô không phải là đối thủ của họ."

Kỳ thật chị ấy nói không sai, Tiêu Ái Nguyệt từ đầu đến cuối đều không hề dùng góc độ của Trần Vãn Thăng và Khang Thụy Lệ để nhìn nhận vấn đề, cô nghĩ quá phiến diện và quá đơn giản, "Vậy tôi không thể có dã tâm sao?"

"Vẫn là câu nói đó, thương nhân không có tình bạn." Quý Văn Việt cười một tiếng, sau đó phong tình vạn chủng lắc đầu, cô c ắn môi dưới, thú vị nói, "Tiểu Tiêu, người có biết bao nhiêu gương mặt, nếu cô lấy tư cách là bạn bè tìm tôi hỗ trợ thì tôi sẽ lấy tư cách là bạn bè để đồng ý hoặc cự tuyệt.

Nếu cô lấy diện mạo là thương nhân đi tìm tôi thì tôi sẽ chỉ lợi dụng cô thôi.

Cô không thể trách Từ Giang Hoan vô tình, là do cô quá nặng tình thôi."

Tiêu Ái Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, "Vậy bây giờ tôi lấy danh nghĩ bạn bè để thỉnh cầu chị hỗ trợ, có được không? Thỉnh cầu chị giúp tôi từng bước thực hiện kế hoạch, mặc kệ một năm, hai năm hay mười năm, chị Việt, chị có thể giúp tôi được không?"

Tiêu Ái Nguyệt thuận cột trèo lên hoàn toàn chính xác và trưởng thành.

Quý Văn Việt cười cười, "Nếu cô xem tôi là bạn, vậy tôi hỏi cô một vấn đề nhé."

Tiêu Ái Nguyệt vội vàng gật đầu, "Được."

"Vết thương trên mặt cô là do tìm tiểu tam nên mới bị đánh sao?"

Tiêu Ái Nguyệt, "...." Tại sao mọi người đều không thể nói lý vậy!

"A" đã nhìn ra Tiêu Ái Nguyệt quẫn bách, khoé miệng của Quý Văn Việt khẽ cong lên, vui vẻ trong mắt không lừa được người, "Tôi cũng thích nói đùa với bạn bè."

Trò đùa này có gì tốt đẹp mà cười? Tiêu Ái Nguyệt không phản bác được.

"Đúng rồi, cô cũng giúp tôi một chuyện đi." Quý Văn Việt bỗng nhiên đổi chủ đề, "An Cửu Cửu ở nhà đòi tuyệt thực, bà An đã đến tìm tôi và nhờ tôi khuyên nhủ bảo bối của bà ấy, tình tiết hệt như phim trên TV vậy, nhưng tôi không có thời gian, giao việc này cho cô nhé Tiểu Tiêu, còn nữa, ngày mai tôi sẽ giúp cô hẹn gặp Jojo, cô cũng không cần phải ra sức giấu diếm Phóng Tình, biết đâu em ấy đang chờ cô mở miệng trước cũng nên."

Một miếng bánh quế làm cô bị sặc, Tiêu Ái Nguyệt kém chút phun bánh ra ngoài.

Có...!có khả năng sao?.

Truyện Chữ Hay