Gọi xe taxi mất mười phút đồng hồ, cho dù hiện tại Tiêu Ái Nguyệt biết bay cũng không thể đuổi kịp Từ Phóng Tình.
Cô vừa nghĩ tới trong nhà đã nhiều ngày không dọn dẹp, trái tim nhỏ bé bỗng nhiên run rẩy, những ngày không có chị ấy ở đây, cô về đến nhà chỉ làm có hai việc là ăn cơm – đi ngủ.
Không, chuẩn xác mà nói là ăn mì tôm và đi ngủ.
Nếu cô nhớ không lầm thì trong phòng bếp vẫn còn nồi cơm điện chưa rửa, tiêu rồi, nếu bị Từ Phóng Tình nhìn thấy nhà cửa dơ bẩn như vậy, Tiêu Ái Nguyệt nhất định xong đời.
Cam Ninh Ninh hấp tấp ngồi lên xe, vô tư hỏi, "Mắt gà chọi, có phải chị đi lộn đường rồi không, nhà của chúng ta ở bên kia mà."
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua bình xăng đủ chạy rồi cam chịu nói, "Nếu bây giờ tôi chạy thẳng về hướng bắc thì bình xăng này có thể lái đến Thượng Hải không?"
Cam Ninh Ninh không muốn đoán mò, ánh mắt u ám của cô đã thành công trả lời vấn đề của đối phương.
Tiêu Ái Nguyệt ổn định tâm thần nhớ lại một sự kiện, Từ Phóng Tình nói về nhà nhưng đích đến rõ ràng không cùng một nơi với Tiêu Ái Nguyệt.
Từ khi mẹ Tiêu rời đi, Tiêu Ái Nguyệt liền chuyển về căn nhà lớn trước đó vì nó cách công ty gần hơn, nhưng Từ Phóng Tình không biết điều này.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, dùng nửa tiếng lái xe chỉ có thể đi từ sân bay đến chung cư.
Cho nên vẫn có thể cứu!
Cảm ơn sự lười biếng đã cứu Tiêu Ái Nguyệt một mạng.
Cô ra roi thúc ngựa chạy về nhà, cẩn thận mở khóa phòng tìm tòi, quả nhiên Từ Phóng Tình không ở đây, cho nên cô xác định chị ấy đã về căn nhà trước đó.
Cam Ninh Ninh bị tình trạng lộn xộn trong nhà làm kinh sợ, "Mắt gà chọi, nhà của chị bị cướp sao?"
Trước khi mẹ Tiêu đi, trong nhà liền bị Tiêu Hiếu Nam làm dơ dáy bẩn thỉu, lúc Tiêu Ái Nguyệt vào ở cũng đã dọn dẹp được một lần, về sau không có thời gian quét dọn nên chỉ có thể mặc cho Ngốc Nguyệt cùng Mặt Trời chơi đùa, chúng nó cắn nát giấy vệ sinh tạo nên một mớ bòng bong không khác gì đống rác.
Tiêu Ái Nguyệt làm sao có tâm tình cùng người kia ba hoa, điện thoại của cô reo vang trên đường hết bốn lần, đều là Từ Phóng Tình gọi tới.
Cô cầm điện thoại xoắn xuýt một hồi, nghĩ thầm thay vì bị Từ Phóng Tình gọi chết máy thì cứ giả ngu chịu mắng là xong, thế là cô cởi áo khoác, xăn áo trong, sau đó bắt đầu lê lết dưới đất.
Cam Ninh Ninh ở bên cạnh nhìn một hồi, đại khái là cảm thấy quá nhàm chán liền chạy đến phòng ngủ ôm hai con mèo ra hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Bọn chúng chưa tắm rửa?"
Tiêu Ái Nguyệt không có thời gian quan tâm đến chúng nó, Cam Ninh Ninh phát hiện điểm ấy liền phối hợp mang hai con mèo đi tắm.
Sau khi đã giúp chúng tắm xong, cô vẫn không quên giúp Tiêu Ái Nguyệt chà rửa phòng tắm.
Sự ăn ý giữa hai người lập tức đạt đến cấp độ đụng nóc nhà, sau năm phút liền ăn ý đến mức cấp tốc dọn dẹp.
Cam Ninh Ninh mệt mỏi nằm sấp trên sofa nhìn Tiêu Ái Nguyệt đầu đầy mồ hôi đang lau tủ giày, "Mắt gà chọi, tôi đói."
Tiêu Ái Nguyệt im lặng ngưng nghẹn, lau nước mắt nói, "Tiểu mập mạp, em giúp tôi đổi vỏ cho sofa đi, lần sau tôi sẽ dẫn em đi ăn Mãn Hán toàn tịch."
Cam Ninh Ninh cười ha ha, "A, nhắc mới nhớ, tôi vừa thả mèo lên giường mới phát hiện Mặt Trời tè dầm trên đó, chị có muốn đổi chăn ga luôn không?"
Tiêu Ái Nguyệt, "...."
"Em có thể đừng để tụi nó lên giường được không! Em không biết Tình Tình ghét nhất là trên giường xuất hiện lông tóc sao!!!!! A a a!!!!! Đổi ga giường cho tôi!!!!!"
Giọng hét vô lực dừng lại, chuông cửa vang lên, Tiêu Ái Nguyệt biến sắc, tro tàn tuyệt vọng.
Cam Ninh Ninh ôm mèo đi mở cửa liền nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đang xụi lơ ngồi dưới đất, thân thể cứng ngắc, cô kéo cửa ra xem xét liền nhìn thấy Bì Lợi mới nở nụ cười, "Trong tay đang xách gì thế?"
Xách một bắp cải trắng, hai cân thịt heo và một cân ớt.
Bì Lợi liếc bóng lưng vô cùng đáng thương của Tiêu Ái Nguyệt một cái, "Túi cà chua bị rách nên đã rơi hết giữa đường rồi."
Mặt mũi Cam Ninh Ninh tràn đầy tiếc hận, "Tiếc ghê ha." Cô cảm thấy trên đỉnh đầu bị thứ gì đó che khuất ánh sáng, nhìn lại mới phát hiện bóng đen đó hóa ra là hơi thở âm trầm trên người Tiêu Ái Nguyệt, Sadako đáng sợ.
Một hồi yên tĩnh qua đi, Bì Lợi nhìn chằm chằm gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Tiêu Ái Nguyệt rồi khẩn trương nuốt nước miếng, "....!Tổng giám đốc Tiêu?"
"Cô đi đón tổng giám đốc Từ đi, ở chung cư lúc trước." Vẻ mặt cố giả bộ trấn định ấy kỳ thật không khó nhìn ra nội tâm phức tạp.
Tiêu Ái Nguyệt chống nạnh làm bộ hung ác, "Đi nhanh đi, đón chị ấy sớm một chút rồi sau đó...!lạc đường, biết chưa? Đi lộn vài đoạn đường..., đi đi, lập tức gọi điện thoại cho chị ấy nhanh đi!"
Ủa, Từ Phóng Tình đột nhiên trở về? Cam Ninh Ninh cùng Bì Lợi yên lặng liếc nhau một cái rồi mỉm cười, trong mắt ngầm hiểu ý nhau.
Tiêu Ái Nguyệt không để ý đến sự trêu chọc của hai người kia, cô quay người đi dọn dẹp ban công.
Ban công không có vấn đề gì lớn, chỉ có hơi nhiều tro bụi, cầm khăn lau sơ thì từ khăn xám biến thành khăn đen.
Dựa vào tính cách thích bắt bẻ của Từ Phóng Tình, chị ấy tuyệt đối sẽ mắng Tiêu Ái Nguyệt đến chết, cho nên vẫn nên lau cho kỹ thì hơn, cô nghĩ vậy liền giống như người máy, cẩn trọng dọn dẹp hơn một tiếng.
Bì Lợi quả nhiên cũng không chịu thua kém, cô lề mề hơn hai tiếng mới đưa Từ Phóng Tình đến nhà an toàn, không biết Từ Phóng Tình có phát hiện cô cố ý lạc đường hay không mà sắc mặt lại như đóng băng, dáng vẻ người sống chớ đến gần khiến người ta run sợ.
Cam Ninh Ninh mở cửa, sau đó dẫn hai người Từ - Bì vào trong nhà, phòng khách sạch sẽ đập vào mi mắt, màn cửa bị ai đó kéo lên, ánh đèn nhu hòa, hương khí quanh quần, trên bàn có trang trí hoa hồng cùng một giỏ táo, giọt nước trên cánh hoa hồng cũng rất óng ánh.
Từ Phóng Tình dừng ánh mắt trên cành hoa một chút rồi đi đến cửa phòng bếp liền phát hiện một người phụ nữ tóc ngắn đang đứng xào rau.
Toàn bộ căn phòng đều có một mùi thơm thấu lòng người, có hoa hồng xinh đẹp cộng thêm nhan sắc tiên diễm của hoa quả mở đường, nhưng quần áo ướt nhẹp của người phụ nữ kia rất không đúng lúc xuất hiện.
Mí mắt của Từ Phóng Tình giựt một cái, cô quan sát người nọ không nhúc nhích một hồi lâu, sau đó mắt lại quét xuống dưới liền tăng thêm sự tức giận khó mà khắc chế.
Cô châm chọc nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em vừa mãn hạn tù ra sao? Quần áo ướt nhẹp thế kia là do em thuê về sao? Em không có quần áo khác để mặc hay gì? Mặt đầy mồ hôi như vậy là chuyện gì xảy ra? Thận em bị hư giữa mùa đông sao?"
Động tác xào rau của Tiêu Ái Nguyệt khựng lại mấy giây, cô quay đầu, tươi cười nói, "Tình Tình, chị ngồi nghỉ một chút đi, em nấu cơm tối xong ngay đây."
Mới bốn giờ chiều, ăn cơm tối gì chứ? Từ Phóng Tình bất động thanh sắc nhìn mặt người kia chăm chú rồi tiếp tục hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, tóc của em bị chó gặm sao?"
Bì Lợi ở một bên nén cười, "Tôi cũng cảm thấy kiểu tóc này không hợp với tổng giám đốc Tiêu."
"Cô có tư cách gì nói lời này?" Lửa chiến ập lên người Bì Lợi thành công.
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn cô chằm chặp, "Ý cô là em ấy xấu? Bì Lợi, cô tự soi gương nhìn lại bản thân một chút đi, người ta là để tóc vàng theo phong cách Âu Mỹ, còn cô thì tiêu chuẩn dinh dưỡng không đầy đủ, có cần tôi mua giúp vitamin cho cô uống không?"
Bì Lợi, "..."
Tiêu Ái Nguyệt, "...."
Mấy chị gái này tốt tính thấy sợ luôn á! Bì Lợi tự nhận không thể dính vào cuộc chiến kia nên bèn kéo tay Cam Ninh Ninh, "Đi thôi, Ninh Ninh, chị Bì Lợi dẫn cô đi hẹn hò."
Cam Ninh Ninh ngồi vững như đá, hai tay chống cằm, mắt điếc tai ngơ trước sự cám dỗ, tràn ngập mong đợi chờ Tiêu Ái Nguyệt mang thức ăn đến, "Không muốn, tôi muốn ăn cơm."
Bì Lợi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô giậm chân một cái xem như nịnh nọt, cười làm lành nói, "Tổng giám đốc Từ, vậy tôi đi trước."
"Ở lại." Từ Phóng Tình không nói nhiều, cô dùng ánh mắt sắc như phi đao lườm người kia một cái, sau đó trực tiếp nói một câu, "Bây giờ muốn chạy?"
Sự việc đã bị bại lộ rồi sao? Bì Lợi lượn quanh một vòng lớn để rồi đắc tội với lãnh đạo, cô rốt cuộc cũng hiểu tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt.
Thật đáng sợ, người phụ nữ này thật là đáng sợ.
Bì Lợi ngồi xuống bên cạnh Cam Ninh Ninh rồi lén chọt chọt cánh tay đối phương, "Vừa nãy tổng giám đốc Từ cho cô cái gì vậy?"
"Quà a." Cam Ninh Ninh quay đầu nhìn người nọ, cười tủm tỉm nói, "Chị Tình Tình nói lúc đầu chị cũng có nhưng bây giờ lại không muốn cho."
Bì Lợi, "...." Rất muốn khóc, làm sao bây giờ!
Từ Phóng Tình đứng bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt quan sát, cũng không nói chuyện mà chỉ đứng im như thế, trên mặt không lộ ra vẻ gì, ánh mắt thâm bất khả trắc.
Tiêu Ái Nguyệt đổ nấm hương mua được ở siêu thị vào trong nồi, nghiêng đầu cười, "Chị thích ăn nên em đã mua một cân."
Từ Phóng Tình nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, "Tiêu Ái Nguyệt, em có biết người khác heo ở chỗ nào không?"
Tiêu Ái Nguyệt thành thật lắc đầu, "Không biết."
"Người biết suy nghĩ, còn heo thì không.
Người sẽ dùng lý trí để ra quyết định, heo sẽ không.
Cho nên chỉ có heo mới có thể trả lời không biết, con người sẽ hỏi tại sao." Nói đến đây, Từ Phóng Tình dừng lại một chút, cô nâng hàm dưới, truy vấn hệt như nữ vương, "Biết tại sao tôi lại nói với em điều này không?"
Tiêu Ái Nguyệt một bên đơn giản suy nghĩ, một bên luống cuống tay chân xào đồ ăn, trong lòng cô chỉ có củi gạo dầu muối nên cũng không nghĩ nhiều, "Không biết."
Cam Ninh Ninh ngồi sau lưng các cô cắn táo, "Răng rắc răng rắc", ăn ngon nên rất vui, "Bởi vì chị là heo á."
Nhìn đi, Từ Phóng Tình đang khi dễ người khác còn có tiểu lâu la hát đệm theo, hai người bọn họ có cùng ý tưởng đen tối, Tiêu Ái Nguyệt quả thực không thể phản bác lại được, thậm chí cũng không có cách nào nhìn thẳng vào bản thân đang bị Từ Phóng Tình chinh phục.
Sau khi vất vả làm xong đồ ăn, còn chưa kịp ngồi thì Tiêu Ái Nguyệt đã bị Cam Ninh Ninh đẩy vào phòng tắm tắm rửa.
Tiêu Ái Nguyệt mở khe cửa nhìn lén Từ Phóng Tình đang ngồi vắt chéo chân bên ngoài, sau đó nhỏ giọng hỏi Cam Ninh Ninh, "Nói đi, chị ấy đã cho em cái gì?!"
"Tôi không phải là loại người như vậy!" Cam Ninh Ninh ăn đồ ăn vặt nhập khẩu của Từ Phóng Tình đưa, hoàn toàn quên đi tình cách mạng hữu nghị đã cùng dọn dẹp nhà chung với Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Tình Tình dịu dàng thật là xinh đẹp."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy không chỉ có một Từ Phóng Tình, cô rùng mình phỉ nhổ nói, "Quả nhiên có ăn liền nhu nhược."
Cam Ninh Ninh sẽ không mách chuyện Tiêu Ái Nguyệt đã chỉ huy Bì Lợi đi đường vòng cho Từ Phóng Tình biết chứ? Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng sợ, cô tranh thủ tắm rửa thật nhanh, ngay cả tóc cũng chưa kịp khô đã đẩy cửa chạy ra phòng khách, nghe Từ Phóng Tình đang nói chuyện.
"Tiêu Ái Nguyệt đùa giỡn lưu manh bị cô bắt được chuôi thì cứ việc báo cáo, phải đợi tôi van cầu mới nói sao? Em ấy cắt tóc là để vào tù làm hoa khôi sao? Tôi lo lắng cái gì?" Giọng của Từ Phóng Tình mang theo bất mãn cùng mỉa mai, tâm tình chập chờn nhưng lời nói lại đầy thâm ý khiến người ta chống đỡ không được, "Cô cũng có thể gợi ý cho em ấy kiểu tóc để em ấy cùng quản lý tài chính đi vào ngục giam làm hoa tỷ muội, nếu may mắn quyến rũ được giám ngục sẽ đoạt được giải thưởng Oscar cao nhất.
Cô đã gọi điện thoại tố cáo Tiêu Ái Nguyệt thì phải có trách nhiệm với em ấy, tôi cũng không có hứng thú với chứng cứ của em ấy trên tay cô.
Tôi vừa trở về thì cô đã lập tức đến đây chặn chân tôi, cô thật sự cảm thấy Từ Phóng Tình tôi dễ bị ăn hiếp lắm sao? Tôi không can thiệp vào chuyện của các người nhưng các người lại đổ hết chủ ý lên đầu Tiêu Ái Nguyệt, người tốt bị ăn hiếp đến mức giới hạn nào đó sẽ trở nên hung ác, cô cũng nên hỏi người sau lưng em ấy có chịu hay không cái đã.
Cô không cần thăm dò nguồn tin của tôi từ đâu mà có, hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, tôi sẽ không cứu cô ta, cô ta ngồi tù là chuyện của cô ta, bất kỳ người trưởng thành nào cũng đều nên chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình, Tiêu Ái Nguyệt có thể làm được, chắc hẳn cô cũng có thể làm được.
Em ấy đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ để cùng cô đồng quy vu tận, tôi cũng không ngăn cản được.
Tôi rất ghét thủ đoạn lợi dụng người khác vì lợi ích của các người, nhưng các người muốn chơi như thế thì tôi sẽ luôn sẵn sàng ứng chiến, dù là cô hay là chủ tịch Tần, ai không chơi nổi thì thua thôi."
Bì Lợi đứng tại quầy bar rót nước, Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Từ Giang Hoan.
Từ Giang Hoan từ đầu đến cuối đều cho rằng Tiêu Ái Nguyệt bị Từ Phóng Tình xúi giục nên mới biến thành như vậy, cô không tin Tiêu Ái Nguyệt sẽ chủ động và vô tình đến mức đó, cho nên mới đầu cô chỉ muốn tìm Từ Phóng Tình để đưa ra điều kiện giảng hòa với Tiêu Ái Nguyệt, không ngờ sự tình sẽ diễn biến như thế.
Khi cô nghe Từ Phóng Tình nói xong, sắc mặt cô trở nên hết sức khó coi, "Chị có tiền như vậy, cần gì phải để bạn gái của mình bị người ngoài ép đến khó coi như vậy?"
"Cô đừng tráo đổi khái niệm." Từ Phóng Tình tỉnh táo uốn nắn sai lầm trong lời nói của người kia, "Là các người ép em ấy, hơn nữa em ấy cũng không phải là bạn gái của tôi, em ấy là vợ của tôi.
Tôi cần phải giải thích nguyên nhân tôi không ra tay cho cô biết sao? Cô là gì của tôi? Từ Giang Hoan, đừng tự cho mình là đúng.
Tiêu Ái Nguyệt sẽ vĩnh viễn là Tiêu Ái Nguyệt, mặc kệ em ấy đã từng ngồi tù hay phạm sai lầm, hoặc ngu xuẩn tột độ, em ấy cũng sẽ mãi mãi là vợ của tôi.
Hủy diệt loại thương nhân như các người, đối tôi mà nói chỉ là việc cỏn con, cô có biết tại sao không?"
Quan niệm này khiến người ra rung động, Từ Giang Hoan không hiểu suy nghĩ của người kia, thoáng chốc nói, "Không biết."
Cam Ninh Ninh ôm khoai tây chiên và hai con mèo trước ngực rồi phình bụng cười to, "Ha ha ha ha ha ha, heo."
Từ Giang Hoan chưa từng nghe lời nói ám chỉ Tiêu Ái Nguyệt là heo của Từ Phóng Tình lúc nãy nên đương nhiên cũng không hiểu Cam Ninh Ninh có ý gì.
Cô lại nhìn Từ Phóng Tình, có chút bất đắc dĩ, "Tôi biết chị luôn có thành kiến với tôi."
Lời này không giả, Từ Phóng Tình cười như không cười lên tiếng, "Tôi chỉ có thể nói, cô hạ thủ nhầm người rồi.".