Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

chương 199: 199: hồng hầu tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một đứa bé đang trợn to đôi mắt ngập nước nhìn Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm khiến cô nói không nên lời.

Cô ra ngoài phòng khách gọi Bì Lợi vào rồi ném đứa trẻ không rõ lý lịch này cho cô ta.

Mẹ Tiêu hiển nhiên đã sớm chuẩn bị xong lời nói, bà mở rương hành lý của mình ra rồi lấy một thứ đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, "Mẹ có tiền tiết kiệm, mẹ sẽ nuôi đứa nhỏ này, hai đứa không cần quan tâm đâu.

Con nhìn đi, đây là sổ tiết kiệm của mẹ, có chín trăm ngàn tệ, đủ nuôi bé gái này đến tiểu học.

Mẹ sẽ về quê bán hoa quả thêm mấy năm nữa, sẽ không để hai đứa thêm áp lực."

Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên sofa yên lặng lắng nghe, cô đột nhiên cảm thấy lời nói của mình chẳng có ý nghĩa gì với mẹ, cô không chỉ một lần nặng lời cự tuyệt sự an bài của mẹ Tiêu, nhưng kết quả thế nào?

Mẹ Tiêu luôn làm theo ý mình, cũng không cân nhắc qua lập trường của con gái.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn bà không nói lời nào, cũng nói không nên lời.

"Mẹ hiểu con và Tình Tình không có thời gian nuôi con, nhưng hai đứa cũng hơn ba mươi tuổi rồi, tương lai sẽ thế nào? Mẹ biết rõ gia thế của đứa bé này, nó không có bệnh truyền nhiễm, không có phiền phức, mẹ sẽ giúp hai đứa nuôi nó trước, chờ đến lúc mẹ già chết rồi thì nó cũng đã lớn, có thể chăm sóc hai đứa." Mẹ Tiêu ngồi xuống bên cạnh con gái rồi bắt lấy tay cô đặt lên đùi của mình, tận tình khuyên nhủ, "Tiểu Nguyệt, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, hai người phụ nữ sống cùng nhau thì làm sao gánh được tương lai? Mẹ đã nói với cậu của con là con đến Thượng Hải nhưng sinh dục có chút vấn đề, mẹ có thể chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái, không có nghĩa họ hàng thân thích cũng có thể hiểu được, đứa bé này cũng có thể xúc tiến tình cảm của hai đứa, mẹ sẽ giúp con giấu với họ hàng."

Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt lại, yếu ớt thở dài, "Mẹ lúc nào cũng vì muốn tốt cho con."

Lời này dù đúng nhưng lại lộ ra vô số ai oán.

Mẹ Tiêu ngơ ngác, "Chẳng lẽ không đúng? Chẳng lẽ mẹ sẽ làm hại con cái của mình sao?"

"Mẹ muốn thì nuôi đi." Tiêu Ái Nguyệt bỏ qua câu hỏi của mẹ mình, ánh mắt cô đơn, cũng không tức giận, chỉ là lời trong miệng nói ra khiến người ta cảm thấy vô hạn ưu thương, "Cả đời con sẽ giữ mãi bộ dạng như vậy, ai thích thế nào thì tùy, ai biết được con có thể sống đến bao lâu, con mặc kệ mẹ, mẹ tự giải quyết cho tốt đi."

Bỗng dưng mẹ Tiêu cảm thấy ngạt thở, bà đau lòng sờ đầu Tiêu Ái Nguyệt, rõ ràng là tức giận nhưng vẫn cố quan tâm, "Tiểu Nguyệt, sao con lại nói vậy, có phải công việc đã xảy ra vấn đề gì rồi?"

"Mẹ, con sắp không đi nổi nữa rồi." Ném đi hết thảy thùng rỗng, Tiêu Ái Nguyệt rúc đầu vào vai mẹ Tiêu, một lúc sau lại bỏ đầu qua một bên, biểu lộ trở nên không được tự nhiên, "Con gái của mẹ không yếu đuối như mẹ nghĩ, nhưng cũng không lợi hại như mẹ tưởng.

Con như là một đứa sinh viên chưa tốt nghiệp, không có hậu phương, không có năng lực, đến Thượng Hải dốc sức làm cả năm, thậm chí tiền lương chỉ có mấy chục đồng cũng mặc người chế nhạo, lúc đó con lo lắng Tình Tình sẽ cảm thấy xấu hổ chứ bản thân không sợ mệt mỏi.

Hiện tại, con có xe, có nhà, có tiền, có vợ, song con lại cảm thấy bản thân hết sức mệt mỏi, trong lòng có gì nặng trĩu không bỏ xuống được.

Con rất sợ làm mọi người thất vọng, sợ công ty của Tình Tình sẽ thất bại thảm hại trên tay mình, sợ bản thân cố gắng quá nhiều sẽ quên đi cảm nhận của mẹ.

Mẹ à, con gái của mẹ hiện tại không thể gánh vác nổi ai hết, bất kể là em trai hay đứa bé kia.

Con thương mẹ, mẹ từng là trụ cột tinh thần giúp con cố gắng làm việc tốt hơn, đừng tự biến thành chướng ngại đè sập cọng rơm cuối cùng của con được không?"

Cô nói đến phần sau liền than thở khóc lóc, lời nói tuyệt vọng như sương độc vờn quanh hai người.

Tiêu Ái Nguyệt che mặt, hai tay ôm đầu chôn giữa hai đầu gối, thân thể thút thít, run rẩy, cố đè nén thanh âm xen lẫn hận ý không cam lòng, "Mẹ, mẹ thật sự muốn bức tử con sao? Con chỉ mới ba mươi tuổi, nhân sinh vừa mới bắt đầu, mẹ định kết thúc nó rồi sao?"

Mẹ Tiêu ngây ngốc nhìn con gái, bà há hốc mồm nhưng lời nói bị chặn ở cuống họng, một chữ đều nhả không ra.

"Mẹ, mẹ thật sự thương con sao?" Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên ngẩng mặt lên cầm thật chặt tay bà dán lên lồ ng ngực của mình, nước mắt chảy vào miệng đắng chát thiêu đốt toàn bộ trái tim, "Mẹ sờ thử đi, đây là tim con gái của mẹ, mẹ có muốn con móc ra trả lại không? Rốt cuộc con đã làm sai điều gì? Vì sao mẹ không bao giờ chịu đứng ở góc độ của con để cân nhắc vấn đề! Vì cái gì! Con rất hoan nghênh mẹ đến Thượng Hải, con hoan nghênh em trai đến Thượng Hải học, nhưng Thượng Hải không phải là nhà của con, nơi này là nhà của Tình Tình! Mẹ yên tâm thoải mái ở nhà và dùng tiền của chị ấy, nhưng mẹ có tôn trọng chị ấy không? Đứa bé kia là gì? Tiêu Ái Nguyệt con không sinh được con sao? Nếu Từ Phóng Tình muốn, con sẽ lập tức sinh cho chị ấy ngay.

Trời ạ, rốt cuộc mẹ đang làm cái gì vậy?! Con không cần họ hàng thân thích quỷ quái gì đó, lúc ba chết, có ai nhận mẹ là người thân không? Thời điểm mẹ mượn tiền cho con học đại học, có ai để ý đến mẹ không? Nếu Tiêu Ái Nguyệt con có bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu thì cứ cho Thiên Lôi đánh xuống đi, con chết vẫn chưa hết tội.

Con không có ý định về nhà, không có ý định chăm bẫm Tiêu Hiếu Nam đến già, con đã nuôi nó vài chục năm rồi, con không phải ba của nó! Sổ tiết kiệm của mẹ có là gì? Đó đều là tiền của con đưa cho mẹ, vay ngân hàng cũng đều là con ra mặt đứng tên, tại sao bây giờ mẹ lại giũ đi sạch sẽ như thế? Cảm thấy con làm mẹ tổn thương sao? Sao mẹ lại không cảm thấy sẽ làm con tổn thương? Cái ngày công việc của con lâm vào vực sâu, mẹ lại gọi điện thoại bắt con phải làm hộ tịch cho Tiêu Hiếu Nam, mẹ có hỏi thăm tình hình gần đây của con không? Con và Tình Tình kết hôn rồi, mẹ có biết không? Bởi vì mẹ không hề quan tâ m đến tương lai của tụi con, mẹ chỉ biết an bài tương lai của con gái thôi.

Cứ xem như con không phải là con của mẹ đi, xin mẹ thương xót buông tha cho con đi."

Nhìn thấy con gái cuồng loạn đau đớn đến không thiết sống, mẹ Tiêu mới khinh hoảng phát giác mình đã tự tay đẩy con ra xa.

Lần nào bà cũng líu lo không ngừng về em trai của cô, nhẫn tâm xóa sạch bóng dáng của con gái mình.

Tiêu Ái Nguyệt không phải là người dễ đố kỵ, nhưng cô có đố kỵ Tiêu Hiếu Nam không? Mẹ Tiêu không biết, bà hoảng hốt nhớ đến lần nào trong nhà có thức ăn ngon đều dành cho Tiêu Hiếu Nam, lúc đó Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn tảo tần dầm mưa ở ngoài đồng ruộng chưa về, đến khi cô đội mưa rào tầm tã về đến nhà chỉ được ăn cơm thừa, còn Tiêu Hiếu Nam đã sớm tắm xong chui vào chăn ấm rồi.

Tiêu Ái Nguyệt là chị gái tốt, là con gái tốt, vì đâu lại xảy ra chuyện như hôm nay?

Trong lúc bất tri bất giác, khoảng cách mẫu tử càng ngày càng xa, mẹ Tiếu thấy con gái kịch liệt phản kháng, trong mắt bà cũng có nước mắt, không biết là áy náy hay hối hận, "Tiểu Nguyệt, ở trong lòng mẹ, con và em trai là giống nhau."

Chuyện lừa mình dối người này nghe như trò cười.

Tay Tiêu Ái Nguyệt đang run rẩy, trong lòng thoáng chốc kịch liệt đau nhức, đau đến độ không đứng dậy nổi, cô chống hai tay lên ghế sofa đứng lên, kém chút ngã sấp xuống, "Con không đố kỵ với nó vì con cũng thương nó, nhưng cuộc sống của con không thể chỉ có mẹ và nó.

Nếu mẹ cứ khư khư cố chấp muốn đứa bé kia thì chúc mừng mẹ có thêm con gái mới, đồng thời cũng sẽ bớt đi một đứa con gái, tính mạng của con là do mẹ ban cho, mẹ cũng có thể trở thành đao phủ cướp nó đi"

Đứa trẻ vẫn còn khóc bên ngoài, Bì Lợi đang ôm ấp dỗ dành, đứa nhỏ này không có năng lực lựa chọn cuộc sống của mình do tập tục trọng nam khinh nữ nhưng Tiêu Ái Nguyệt có thể.

Tiếng khóc của em bé thành công hấp dẫn sự chú ý của hai người, Từ Phóng Tình liền vội vàng đứng lên đi đến cửa phòng ngủ quan sát tình huống bên trong.

Mẹ Tiêu cô độc ngồi trong phòng, thoạt nhìn không có vấn đề gì quá lớn.

"Quản lý Bì, cô ở lại chăm sóc đứa trẻ và dì Tiêu đi, cô đã ăn cơm chưa? Cứ gọi điện đặt thức ăn ngoài, giữ lại biên lai tìm tôi thanh lý." Bì Lợi mờ mịt, Từ Phóng Tình quả quyết hạ lệnh xong liền kéo tay Tiêu Ái Nguyệt đi ra ngoài, "Dì có yêu cầu gì thì cứ gọi điện thoại cho con."

Tiêu Ái Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, mặc người kia lái xe đưa mình về ngôi nhà thuộc về hai người.

Từ Phóng Tình vào phòng ngủ lấy khăn nóng ra lau mặt cho Tiêu Ái Nguyệt, cô ngoan ngoãn mặc đối phương bài bố, một hồi lâu mới khàn khàn nói, "Tối nay có hẹn ăn cơm với tổng giám đốc Quý, Tình Tình chị có đói không? Có muốn em nấu chút gì đó cho chị lót dạ không?"

Một câu nói đánh vào nội tâm của Từ Phóng Tình, cô nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt chăm chú, gương mặt quen thuộc ấy lại khiến người ta cảm thấy lạ lẫm, mấy phần thành thục nhuộm lên nét ngây thơ cùng nụ cười xán lạn khiến cho thần sắc càng lạnh lùng, không giống Tiêu Ái Nguyệt thích khóc nhè nữa.

Từ Phóng Tình vươn tay vuốt v khuôn mặt trơn bóng của người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi làm em áp lực sao?"

Tiêu Ái Nguyệt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không phủ nhận, "Chị phải tin tưởng em.

Tình Tình, người khác có thể cho chị thứ gì thì em cũng có thể, thứ người khác không thể cho chị, em vẫn có thể, chỉ là hơi chậm thôi.

Em khóc xong sẽ tốt hơn nhiều, không sao đâu."

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Từ Phóng Tình nghĩ thông suốt bèn kéo người nọ đứng lên, "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta hẹn hò đi."

Không có mấy ai hiểu được áp lực hơn Từ Phóng Tình vì áp lực mà cô đã từng chịu đựng khó hơn Tiêu Ái Nguyệt bây giờ gấp mấy lần, nhưng đó là do bất đắc dĩ.

Lúc này, khi Tiêu Ái Nguyệt đã đến cực hạn, Từ Phóng Tình mới ý thức được mình đã hạ một liều thuốc quá mạnh đối với Tiêu Ái Nguyệt rồi.

Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu Từ Phóng Tình thả bồ câu cho Quý Văn Việt, cô kéo Tiêu Ái Nguyệt đến công viên đi dạo, đi đến mòn chân, cảm xúc của Tiêu Ái Nguyệt mới khá hơn được một chút.

Hai người đi ngang qua một nhóm thanh niên trẻ tuổi, Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên kích động chỉ tay vào thuyền hải tặc bắt Từ Phóng Tình nhất định phải chụp ảnh cho mình.

Từ Phóng Tình không biết đối phương có thật sự thả lỏng được tâm trí chưa, cô nhấc lông mày thử thăm dò giật dây cho người kia ngồi lên thuyền.

Tiêu Ái Nguyệt cười hì hì chạy đến chỗ bán vé mua hai vé, lúc trở về còn nhún nhảy trông bộ dáng cực kỳ hưng phấn, "Đi, đi, đi, Tình Tình, em mua vé rồi này."

Từ Phóng Tình ôm cánh tay không nhúc nhích, "Tiêu Ái Nguyệt, cái này là trò chơi của con nít."

"Bây giờ em là con nít, dì Từ ơi, cục cưng này mới có bảy tuổi thôi." Tiêu cục cưng chơi xấu chạy đến trước mặt người yêu, sau đó đưa hai tay ôm lấy cổ cô, gương mặt dán sát vào cổ làm nũng, "Dì ơi, chơi với cục cưng đi mà ~~ "

Động tác của hai người quá mức mập mờ nên đã hấp dẫn không ít ánh nhìn xung quanh, nhưng khí chất trên người của Từ Phóng Tình quá cường đại, quả thực là không có ai dám bước lên đáp lời.

Từ Phóng Tình nhìn khóe mắt hơi xưng của người kia, khóe miệng cong càng sâu, "Cục cưng nghe lời, hay là cục cưng lăn một vòng dưới đất cho dì nhìn đi?"

"Không biết xấu hổ." Tiêu Ái Nguyệt dậm chân, thở phì phò nói, "Dì Từ già rồi mà không nên nết!"

Dì Từ suy tư một lát, vẻ mặt thành thật, lắc đầu nói, "Cục cưng thật là mau lớn, mới có bảy tuổi đã nặng hơn trăm cân rồi, là ăn song thai lợn sữa sao? Cũng khó trách, cục cưng tuổi còn trẻ mà lại trưởng thành sớm như thế, mang giày đế cao mà vẫn có thể nhảy nhót, kiếp trước là khỉ đầu khai sao? C ởi quần xuống cho dì xem sau mông cục cưng có đỏ không nào."

Từ Phóng Tình chỉ cần nói một hơi đã khiến Tiêu Ái Nguyệt xong đời.

Cô nói không lại Từ Phóng Tình liền chạy đến chỗ bán vé mua thêm vài trò chơi nữa để cho người kia tùy tiện rút một cái, "Em mua năm vé khác loại, chị rút trúng cái nào thì chơi cái đó! Nhà ma, đu quay, thuyền hải tặc, còn có tàu lượn siêu tốc, còn có..."

"Đu quay."

Lời còn chưa dứt đã bị Từ Phóng Tình đoạt đáp, Tiêu Ái Nguyệt ngẩn người liếc nhìn ánh mắt có chút tránh né của người nọ liền hiểu rõ cười to nói, "Ha ha ha ha ha, dì Từ sợ kìa, ha ha ha ha ha, ha ha."

Sắc mặt Từ Phóng Tình vẫn lạnh băng, "Tiêu Ái Nguyệt, em mà biết cái gì? Đu quay là trò duy nhất giống chỗ hẹn hò, trên mạng nói tình nhân hay chơi cái này.

Nếu em còn cười, tôi không bảo đảm lát nữa có ném em xuống hay không đâu."

Tiêu Ái Nguyệt lập tức thu lại nụ cười, "Tuân mệnh dì Từ."

Hai người một trước một sau đi đến chỗ bán vé, Từ Phóng Tình tự móc tiền túi mua một chỗ trên khoang thuyền, sau khi bước vào trong khoang thuyền thì đu quay bắt đầu lên cao.

Tiêu Ái Nguyệt tựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới thế giời càng lúc càng nhỏ, nhà cửa, ô tô và con người dần trở nên mơ hồ.

Lúc này, bức bối và bất an trong lòng bất tri bất giác dần tiêu tan.

Cô quay đầu nhìn về phía Từ Phóng Tình liền bắt gặp chị ấy đang nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ, cũng không phải chị ấy sợ độ cao mà chỉ thấy thần suy nghĩ, ngay cả khi Tiêu Ái Nguyệt đang nhìn mình chăm chú cũng không phát hiện.

Giác quan của người trưởng thành và trẻ con khác nhau, không có hưng phấn cùng kích động, ngược lại giống như là một buổi lễ tẩy rửa tinh thần.

Tiêu Ái Nguyệt nhích đến sau lưng Từ Phóng Tình, sau đó vòng lấy bờ eo nhỏ, "Tình Tình, đây là buổi hẹn hò vui vẻ nhất trong đời em."

Từ Phóng Tình rũ mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Tôi cũng thế."

Nói xong liền lấy điện thoại ra đọc tin nhắn của Bì Lợi vừa gửi cho Tiêu Ái Nguyệt nghe.

"Tổng giám đốc Từ, dì Tiêu muốn tôi giúp bà ấy mua vé máy bay trở về nhà.".

Truyện Chữ Hay