Hai người tan rã không vui, Tiêu Ái Nguyệt cũng không xin lỗi, đây là lần đầu tiên cô hoài nghi Từ Phóng Tình.
Giống như Đông Văn Giang đã nói về chuyện của Khang Thụy Lệ trước đó, Từ Phóng Tình không cần bất cứ ai giúp đỡ vì chị ấy đã sớm lựa chọn xong con đường, chỉ chờ từng bước tiến hành nữa thôi.
Đối mặt với sự thật không thể phủ nhận, Tiêu Ái Nguyệt rất mệt mỏi, cô không biết Từ Phóng Tình muốn làm gì, cũng không biết chị ấy bố trí kế hoạch tỉ mỉ thế nào, thế nên cô bất đắc dĩ lựa chọn im lặng.
Nữ vệ sĩ mà cô bảo Tiểu Trương tìm đến Thượng Hải vào chiều hôm sau cũng mang họ Trương.
Tiêu Ái Nguyệt có chút hiếu kỳ về mối quan hệ giữa cô và Tiểu Trương mới thuận miệng hỏi vài câu, cô gái kia cẩn thận trả lời, "Chúng tôi là chiến hữu."
Đó là một người phụ nữ rất cường tráng, cơ bắp và vóc người hoàn toàn khỏe đẹp, cân đối.
Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương không nhiều lời nên cũng không tiếp tục hỏi, cô ký hợp đồng liền năm kỳ nhưng ánh mắt của người nọ dừng lại trên số tiền lương kếch xù thật lâu vẫn không đặt bút ký, Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu hỏi, "Giá cả không ổn sao?"
"Quá cao." Người phụ nữ ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc, "Phá hư giá thị trường."
Tiêu Ái Nguyệt bị chọc cười, "Không phải tôi cảm thấy cô có giá trị với con số này, tôi không hiểu rõ cô nhưng người được cô bảo vệ có giá trị vô giá, nếu chị ấy luôn bình an vô sự, dù có đắt hơn nữa cũng đáng."
Người phụ nữ im lặng đứng dậy nhặt túi đồ quân dụng dưới mặt đất rồi quay đầu bước đi.
Nguyên tắc nghề nghiệp của vệ sĩ đâu rồi? Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười gọi điện thoại hỏi Từ Phóng Tình mới biết được mức lương năm trăm ngàn hằng năm của Tiểu Trương là cấp bậc cao nhất, người phụ nữ kia không chịu nhận nên Tiêu Ái Nguyệt mới tự đi dụ dỗ cô ấy trở về và trả lại một cái giá tương xứng.
Cuối cùng đàm luận thành công với mức ba trăm ngàn, mỗi năm tăng mười phần trăm, tính như vậy dần vượt qua niên hạn lương còn cao hơn cả Tiểu Trương.
Tiêu Ái Nguyệt cảm khái nói, "Tôi thực sự đã đánh giá cô quá thấp."
"Tôi tên Trương Hàng Tinh." Người phụ nữ ký tên xong mới chậm rãi nói lý lịch ra, "Bộ đội đặc chủng lục chiến, danh hiệu "Phi Phượng", từng là đội trưởng đội trinh sát."
Nghe không hiểu nhưng có cảm giác người này rất lợi hại.
Tiêu Ái Nguyệt dẫn cô đi gặp Từ Phóng Tình, vừa hay chị ấy đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến Mỹ.
Dường như là trực giác bẩm sinh của vệ sĩ, Trương Hàng Tinh không cần Tiêu Ái Nguyệt giới thiệu gì nhiều đã nhanh chóng hiểu được người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng trước mắt là bà chủ của mình.
Cam Ninh Ninh đã thu dọn xong hành lý, Tiêu Ái Nguyệt thấy cô cao hứng tra google các địa điểm nổi tiếng ở Mỹ, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, cô lặng lẽ kéo Từ Phóng Tình vào toilet hỏi, "Em ấy cũng đi sao?"
Từ Phóng Tình nói bằng giọng mũi nghe như dấu hiệu của bệnh cảm, cô cau mày, không kiên nhẫn nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em đừng xen vào chuyện này nữa."
Liên tưởng đến sự kiên trì của người vệ sĩ mới kia, Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên cảm thấy bản thân mình trước kia thật sự không có chút nguyên tắc nào, "Em thật sự xem em ấy là bạn tốt.
Tình Tình, Ninh Ninh không hiểu gì hết, dù Mạnh Niệm Sanh có đắc tội với chị thì chị cũng không nên liên luỵ đến Ninh Ninh được không?"
Thái độ của đối phương vẫn rất lạnh lùng, "Em không cần phải để ý đến."
"Một lần thôi có được không?" Tiêu Ái Nguyệt cào đầu, mặt mũi lập tức nhăn thành trái mướp đắng, "Tình Tình, một lần này thôi, chị nghe lời em lần này đi, đừng để em ấy bị liên lụy.
Em ấy là bạn của chúng ta, em ấy thích chị lắm, Tình Tình, em ấy xem chị là chị gái đó."
"Em nói như thể tôi sẽ bán đứng cô ấy vậy." Từ Phóng Tình bất mãn nhìn thẳng vào khuôn mặt lo lắng của Tiêu Ái Nguyệt, càng nhìn càng tức giận, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lẽo, cô không muốn cãi nhau với Tiêu Ái Nguyệt.
Cô bất giác vuốt lọn tóc rối ra sau tai rồi vuốt v quai hàm của Tiêu Ái Nguyệt, tức giận nói, "Tiêu Ái Nguyệt, hai từ liên lụy này chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, cô ấy quen biết Mạnh Niệm Sanh và quen biết chúng ta nên đã bước sâu vào tình thế rồi, em đừng nên Thánh mẫu quá, tôi đã bố trí hết thảy, không thể để chút cơ hội nhỏ nào đảo lộn được."
"Em không phải Thánh Mẫu." Tiêu Ái Nguyệt bị động tác kia ảnh hưởng, cô bất giác nhộn nhạo mấy giây.
Động tác tay của Từ Phóng Tình vừa dịu dàng lại vừa thân mật, nếu không phải đang tranh cãi, Tiêu Ái Nguyệt tất nhiên sẽ hung hăng ăn hiếp chị ấy nhưng bây giờ không thể.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy tà niệm của bản thân sắp bộc phát liền cứng rắn đè nén rung động lại, sau đó cường ngạnh nói, "Chị không thể làm như vậy, chị không bán đứng em ấy nhưng bản chất vẫn là lợi dụng.
Có thể chị cảm thấy không có gì, không, em không đồng ý, chị sẽ đích thân đẩy bạn bè của mình ra xa mất, nếu em ấy biết được sẽ rất khó chịu.
Tình Tình, Ninh Ninh sẽ bị tổn thương, chị dừng lại đi, chuyến du lịch và sự thân thiết của chị đều là lợi dụng...!Tình Tình, em không muốn chị phải hối hận."
"Nói xong chưa?" Cách khoảng một cái nắm tay có thể thấy được ánh mắt thâm thúy và vẻ mặt vô cảm của Từ Phóng Tình, "Nói xong rồi thì đưa chúng tôi ra sân bay."
"Em không đi." Mắt thấy đối phương mở cửa phòng chuẩn bị rời đi, Tiêu Ái Nguyệt mới sáng tỏ nói ra quyết định của mình, "Em không đồng ý để chị mang em ấy đến Mỹ, nếu chị khăng khăng muốn đi thì gọi điện bảo tài xế của công ty đến đưa đi đi."
Cô bước nhanh ra ngoài, lướt qua người của Từ Phóng Tình rồi mang kính râm ra khỏi phòng.
Không phải tức giận mà chính là thất vọng, thất vọng vô chừng, tựa như có người cầm dao cắt bỏ từng đốt xương của mình, đau đớn từng cơn, đến cả hô hấp cũng không thông.
Cô ở công ty đến trưa đều không ra ngoài, Tiêu thị đã sửa xong rồi, một mình Bì Lợi gánh vác nửa bầu trời.
Tiêu Ái Nguyệt là pháp nhân nên đã mở một buổi hội nghị nhân viên theo thông lệ.
Cô bất động ngồi trong phòng họp xa hoa nhìn thuộc hạ của mình chiếu Power Point, cảm giác này rất kỳ diệu, linh hồn như bị rút ra, trong lòng cô đang tự hỏi người phụ nữ ăn mặc đắt đỏ kia là ai?
Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn bản thân mình trong cửa thủy tinh liền hoảng hốt.
Bì Lợi bưng một ly cà phê vào văn phòng và cầm theo báo cáo thanh toán của công ty.
Người đột nhiên thanh tỉnh, Tiêu Ái Nguyệt khiêm tốn thỉnh giáo nghiệp vụ khó hiểu từ Bì Lợi mới biết được thì ra Từ Phóng Tình vẫn còn quỹ ngân sách ở công ty trên danh nghĩa đổng sự.
Tiêu Ái Nguyệt mơ hồ nhớ ra tiền thân của mấy chỗ này đều do Khang Thụy Lệ sáng lập, sau khi Từ Phóng Tình tiếp quản mới thêm người sáng lập khác vào.
Nếu không kịp thời bứt ra thành công thì kế hoạch sau này của Tiêu Ái Nguyệt có liên lụy đến Từ Phóng Tình không? Nếu như kế hoạch của cô thành công sẽ khiến Khang Thụy Lệ khó nắm giữ vị trí chủ tịch.
Để có thể triệt để lật đổ bà ta, chỉ sợ là phải cần nhiều sự hỗ trợ hơn.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau (), Đông Văn Giang chính thức bắt đầu kế hoạch khóc than, gã một bên gây mâu thuẫn với Khang Thụy Lệ, một bên khóc lóc kể lể trước mặt Jojo.
Sự quan tâm đột ngột của gã khiến Jojo vừa mừng vừa lo, nhưng Khang Thụy Lệ vẫn là mẹ của cô, cán cân trong lòng cô dao động không ngừng làm Đông Văn Giang đau đầu gần chết.
() Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy.
Tiêu Ái Nguyệt nghe gã phàn nàn trong điện thoại bèn cười không dừng được, "Anh để ý một chút, đừng dùng số của mình để gọi cho tôi nữa.
Vất vả cho anh rồi, cố lên, lần sau mời anh uống rượu."
"Có tham gia tiệc sinh nhật của Trần Vãn Thăng không?" Đông Văn Giang bực tức xong liền nhớ tới chính sự, "Dù sao Sammi cũng không ở trong nước, cô cầm thiệp mời của cô ấy đi, đông người như vậy, Trần Vãn Thăng sẽ không phát hiện ra cô đâu, dù có phát hiện cũng sẽ không đuổi người.
Bây giờ, cô cần nhất là nhân mạch, bình thường tụ hội chẳng dễ dàng đâu, tôi sẽ canh cửa cho cô."
Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc suy tính một hồi, "Nói sau đi, tôi về tìm thiệp mời xem để ở đâu đã."
"Được rồi, tìm được thì gọi cho tôi."
Tiệc sinh nhật vào ngày kia, Từ Phóng Tình đã lên máy bay, chắc chắn sẽ không tham gia.
Tiêu Ái Nguyệt chạy về lục tung nhà cửa tìm thiệp mời nhưng mãi chẳng thấy, ngược lại một quả bóng da của Mặt Trời.
Bóng da đã xì hết hơi, mặt trên còn có dấu răng mèo, đúng rồi, còn mèo đâu?
Tiêu Ái Nguyệt muốn gọi điện cho Từ Phóng Tình, nhưng cô cũng không muốn cúi mặt tìm người nhanh như vậy.
Cô mang tâm tình phức tạp nhắn cho Cam Ninh Ninh một tin, bảo hai người xuống máy bay thì báo cho cô biết.
Năm giây sau, Cam Ninh Ninh trả lời tin nhắn.
Tiêu Ái Nguyệt nhảy dựng khỏi ghế sofa rồi chạy nhanh đến cửa phòng sát vách, "Cốc cốc cốc" gõ cửa hô, "Tiểu Bàn, mở cửa."
Cam Ninh Ninh béo ị xuất hiện phía sau cảnh cửa, mắt mông lung, trong ngực ôm hai con mèo, ngáp một cái nói, "Mắt Gà Chọi, làm gì vậy?"
"Em không đi hả?" Tiêu Ái Nguyệt mừng rỡ đẩy cửa vào phòng ôm lấy Ngốc Nguyệt hỏi, "Không phải em nói đi chơi với chị Tình Tình sao?"
Nói đến đây, Cam Ninh Ninh lộ ra vẻ buồn bã, "Chị Tình Tình nói để lần sau, chị ấy nói tạm thời về Mỹ có chuyện quan trọng cần giải quyết.
Tôi đã đăng ký thủ tục xong hết rồi, vậy mà chị ấy lại kêu người đưa tôi trở về."
"Thật sao?" Tiêu Ái Nguyệt khó nén nụ cười trên mặt, vui vẻ nói, "Tiểu Mập Mạp, chị Tình Tình thật sự thích em đó, em nên biết đủ."
"Ừm." Cam Ninh Ninh nặng nề gật đầu, "Chị Tình Tình tốt với tôi, tôi biết.
Mạnh Niệm Sanh tốt với tôi, chị cũng đối xử với tôi rất tốt, tôi đều biết, nhưng chị Tình Tình nói rất đúng, bây giờ Mạnh Niệm Sanh đã không còn là Mạnh Niệm Sanh nữa, cậu ấy nghe theo người xấu và làm rất nhiều chuyện sai trái, còn có quan hệ với phụ nữ nữa.
Chị Tình Tình nói, nếu Mạnh Niệm Sanh hoàn toàn thay đổi thì tôi mới tha thứ cho cậu ấy, bằng không, sau này tôi sẽ không gặp lại cậu ấy nữa.
Hôm nay, cậu ấy đã gọi cho tôi mười cuộc nhỡ nhưng tôi không hề bắt máy."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Cái quỷ gì vậy?! Hóa ra người em ấy không có bị Từ Phóng Tình mang đi mà là tâm, công lực tẩy não của chị ấy thật sự quá tuyệt diệu.
Tiêu Ái Nguyệt không phản bác được bèn ngồi xuống gặm bánh quy của Cam Ninh Ninh, ăn đến chết lặng, vô lực nói, "Em mua bánh ở đây mà khó ăn vậy hả?"
"Phần khó ăn này là của chị." Cam Ninh Ninh chỉ vào túi nhựa trong hộc tủ, "Tôi giấu hết phần ăn ngon rồi, tất cả đều là của chị Tình Tình tặng nên tôi không nỡ cho chị ăn."
Tiêu Ái Nguyệt đen mặt, nghiến răng nghiến lợi, "Em còn không biết xấu hổ nói ra?"
Cam Ninh Ninh cười đắc ý, "Dù sao thì chị cũng ăn có vô nữa đâu."
Vừa mới nói xong, điện thoại của cô liền vang lên, ba chữ Mạnh Niệm Sanh xuất hiện trên màn hình, Cam Ninh Ninh dứt khoát cúp điện thoại, vểnh miệng nói, "Tôi không biết lúc nào cậu ấy mới giống như lúc trước, chị Tình Tình nói cậu ấy sẽ vĩnh viễn tốt với tôi nhưng tôi không hy vọng cậu ấy và tôi sẽ mãi bất đồng.
Mắt Gà Chọi, tôi là chị gái của cậu ấy, tôi cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, tôi khuyên nhưng cậu ấy không chịu nghe, nếu cậu ấy cũng nghe lời chị Tình Tình, chúng tôi còn có thể bắt đầu lại được không?"
Đang nói chuyện thì nước mắt chợt ứa ra, Cam Ninh Ninh dựa đầu lên vai Tiêu Ái Nguyệt, nước mũi chảy ra quá độ thấm ướt quần áo của đối phương, cô nức nở nói, "Chị Tiêu, tôi thật rất nhớ Mạnh Niệm Sanh."
"Người ngốc có phúc của người ngốc." Tiêu Ái Nguyệt sâu kín vỗ lưng an ủi, "Em còn có chúng tôi mà, tôi và chị Tình Tình sẽ là bạn của em cả đời."
"Tôi biết." Cam Ninh Ninh nín khóc rồi cười, cô dùng bàn tay nhỏ nhiều thịt của mình hung hăng lau sạch nước mắt đang không ngừng rơi, vừa cười vừa khóc vừa nói, "Hai chị đối xử với tôi tốt nhất rồi.
Tôi yêu chị Tình Tình, tôi cũng yêu chị nữa.
Chị Tiêu, cám ơn chị."
Tiêu Ái Nguyệt đẩy thân thể của người kia ra rồi cười mắng, "Đúng là Trư Bát Giới." Trong mắt rõ ràng có ánh sáng óng ánh lóe lên.
Cô không có thói quen rợi lệ trước mặt người ngoài (ngoại trừ Từ Phóng Tình), cô thở phào một hơi, sau đó đứng lên, "Đi ngủ sớm một chút đi, Tiểu Mập Mạp, chúng ta bất lực hôm nay nhưng biết đâu ngày mai sẽ tốt."
Kéo đèn, phòng ngủ không có một ai, quần áo treo trong tủ rất ít, Từ Phóng Tình cũng không có ở đây, Tiêu Ái Nguyệt nháy mắt một cái liền hiểu cảm giác cô đơn của Cam Ninh Ninh.
Không có Từ Phóng Tình, không khí của cả thành phố H đều trở nên buồn tẻ.
Cô suy nghĩ xem khi nào Từ Phóng Tình đến nơi, hiện tại đang có tâm tình gì? Đang xem sách của ai, nghe ai hát, đang nhớ đến ai?
Người từng trao cho tôi một chiếc khăn quàng cổ giữa trời gió tuyết,
Từng hạt tuyết thơm thơm như hoa bay rơi xuống;
Người từng đưa tặng tôi một chiếc ô nhỏ dưới trời mưa tầm tã,
Những hạt mưa như tiếng hát vọng đến từ núi sông.
Giữa cảnh xuân tươi sáng, chúng ta lại đột nhiên buông tay,
Chia cách dãy Ngân Hà nhưng chẳng có cầu ô thước.
Tôi vui sướng và thống khổ, truy cầu lẫn suy tư,
Lại không được hèn yếu phàn nàn về sự hao mòn của sinh mệnh.
Trời có âm tình, trăng có tròn khuyết, người có long đong,
Tín niệm trong lòng lại là một chiếc đèn bất diệt.
Mặc dù người chẳng vội yên thương,
Nhưng tôi mãi đợi chờ một chuyến tàu đến trế.
Năm , ngày , tháng , Tiêu Ái Nguyệt đã gặp được người yêu tốt đẹp nhất, là Từ Phóng Tình.