Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

chương 162: 162: mẹ em đến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ Giang Hoan chưa ngừng khóc thì lãnh đạo Giang đã từ Bắc Kinh ngàn dặm xa xôi chạy tới.

Từ Giang Hoan khóc đến trưa, mẹ cô đã đến công ty trong buổi chiều cùng ngày, lúc cô đang dùng cơm, mắt mũi đỏ hoe, cô gái này lại thay đổi nhận thức của Tiêu Ái Nguyệt thêm lần nữa.

Tiêu Ái Nguyệt dỗ cô mấy tiếng, hai người ngồi trên sofa không nói lời nào, cứ mười mấy phút lại khóc một lần.

Đừng nói lãnh đạo Giang là mẹ của cô, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt là người ngoài cũng thấy đau lòng.

Lãnh đạo Giang bị hù không nhẹ, bà đẩy mở cửa tiến vào, mặt mũi trắng bệch, "Hoan Hoan, sao lại khóc?"

"Mẹ." Từ Giang Hoan nghẹn ngào, trong miệng còn có cơm Tiêu Ái Nguyệt đã mua cho kèm theo một ngụm nước mũi, một ngụm nước mắt, phàn nàn nói với mẹ, "Bà ngoại và Vương Tiểu Dũng ăn hiếp connn."

"Mẹ biết." Lãnh đạo Giang hoảng hồn, đâu còn bộ dáng đoan trang như lúc ở Bắc Kinh.

Bà ôm thân thể Từ Giang Hoan, dịu dàng an ủi, "Mẹ đây, mẹ sẽ đòi lại công đạo cho con."

Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy mẹ con thâm tình cũng lúng túng, cô nghe lệnh của lãnh đạo Giang gọi Vương Tiểu Dũng về công ty, sau khi ở bên cạnh Từ Giang Hoan trong căn phòng nhỏ nửa ngày liền nghe lãnh đạo Giang gõ cửa kêu các cô ra ngoài.

Vương Tiểu Dũng trở lại, lãnh đạo Giang cũng dẫn Từ Giang Hoan trở về khách sạn.

Sau khi Tiêu Ái Nguyệt đưa hai người về mới nhận được điện thoại của Từ Giang Hoan, cô bảo Tiêu Ái Nguyệt chuẩn bị tối nay tiếp tục cùng quản lý Hồ đến bái kiến hội trưởng thương hội.

Người phụ nữ kia đã khóc như oán phụ vẫn không quên chính sự.

Tiêu Ái Nguyệt không thể làm cô chủ thất vọng, cô hẹn Hồ Sơn Kiến đến tám giờ tối đi gặp hội trưởng Trần.

Thời gian đã đến nhưng trong phòng riêng của hội sở không có ai.

Hồ Sơn Kiến ngồi một lúc rồi ra ngoài gọi điện thoại cho người phụ trách thương hội, người kia chém đinh chặt sắt nói hội trưởng đã đồng ý gặp nhưng không biết cụ thể thời gian sẽ đến lúc nào.

Tiêu Ái Nguyệt đã quen bị người ta cho leo cây, cô hoàn toàn không quan tâm việc đối phương đến trễ cho lắm.

Hồ Sơn Kiến thì lại khác, ánh mắt của gã đầy lo lắng, thì thào nói nhỏ, "Đổng sự Trần luôn đúng giờ, sao hôm nay lại khác thường như vậy?"

Người luôn đúng giờ đột nhiên lại không đúng giờ, mục tiêu chắc chắn không phải là lão đồng nghiệp già này.

Tóc Hồ Sơn Kiến sắp sửa bị gã cào hói, đợi hơn một tiếng, gã quay đi quay lại trong phòng không dưới trăm lần vẫn mất kiên nhẫn gọi lại thêm một cú điện thoại.

Lúc này, gã không tránh Tiêu Ái Nguyệt, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt càng thêm kì quái, gã nhìn cô rồi giật mình hỏi, "Cô biết hội trưởng Trần?"

Trong nội tâm Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên dâng lên dự cảm bất thường, cô thăm dò hỏi lại, "Hội trưởng là phụ nữ sao?"

Hồ Sơn Kiến ngưng nghẹn đối với sự trì độn của người kia, "Cô không biết người đó là ai sao? Trần Vãn Thăng - Đổng sự Trần, cô không biết sao?"

Không biết mới ghê! Ân oán giữa Tiêu Ái Nguyệt và cô ta hầu như không có khả năng hoà giải.

Cô ngồi trên sofa trầm mặc không nói, sau đó bị Hồ Sơn Kiến trực tiếp lôi đi, "Quen biết thì tốt, bên kia nói để cô tự đi gặp hội trưởng, cô cứ lấy xe của tôi mà đi."

Trần Vãn Thăng đã sớm chuẩn bị sẵn Tiêu Ái Nguyệt sẽ đến, vẫn là cánh cửa sắt kia, vẫn là con chó săn kia, nhưng lúc này Tiêu Ái Nguyệt không cần trèo tường, dưới sự dẫn đầu của quản gia, cô đi vào biệt thự của Trần Vãn Thăng, trong nháy mắt liền trông thấy người phụ nữ đang đứng trước tủ sách.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, Trần Vãn Thăng chậm rãi quay người, khuôn mặt vui vẻ tương đối quen thuộc, "Tiểu Tiêu, đã lâu không gặp."

"Đổng sự Trần." Không có xưng hô thân mật, Tiêu Ái Nguyệt hết sức lạnh nhạt, "Đã lâu không gặp."

"Ngồi đi, đừng khách khí." Trần Vãn Thăng nhàn nhã tự đắc ngồi xuống ghế dựa, sau đó quay đầu ra lệnh bảo mẫu sau lưng, "Đi pha ấm trà đi, Tiểu Tiêu là khách, không thể chậm trễ khách nhân."

Tiêu Ái Nguyệt kìm nén cười lạnh, mặt ngoài điềm nhiên như không có việc gì, "Sau này, tôi và bà chủ Từ sẽ phụ trách công trình Đức Âu, chị đã biết việc này chưa?"

"Thật sao?" Trần Vãn Thăng kinh ngạc, "Không phải là tổng giám đốc Vương à? Các cô thay người còn nhanh hơn thay áo, thử hỏi làm sao những người đầu tư nhưng chúng tôi cảm thấy yên tâm được?"

"Đổng sự Trần, chúng ta là người quang minh chính đại nên đừng nói chuyện mờ ám." Tiêu Ái Nguyệt lười tranh cãi với lời cợt nhã kia, cô trực tiếp nói thẳng, "Chắc chị hiểu tôi mà, tôi sẽ cố gắng đáp ứng với yêu cầu của chị, hy vọng sau này chị có thể chiếu cố công ty của chúng tôi nhiều hơn, chuyện lúc trước giữa chúng ta cũng không có khúc mắc gì quá lớn, tôi sai chỗ nào sẽ xin lỗi chỗ đấy, lấy trà thay rượu nhé." Cô vừa nói vừa bưng ly trà xanh mà bảo mẫu vừa đưa lên, "Chị là đại nhân, đừng để ý tiểu nhân."

Trà kia vẫn còn bốc khói nghi ngút nhưng Tiêu Ái Nguyệt không sợ bỏng, một ngụm im lìm uống vào, biểu hiện trên mặt bình thường, chỉ có lỗ tai quỷ dị đỏ lên.

Trần Vãn Thăng nhìn tai cô chằm chằm, "Một hai tháng không gặp, xem ra cô đúng là đã rèn luyện tính tình rất tốt."

Tiêu Ái Nguyệt thở dài một hơi, "Cũng nhờ chị Thăng giáo dục tốt."

"Cô đã gọi tôi một tiếng chị Thăng, tôi cũng không làm khó cô nữa." Trần Vãn Thăng thoải mái lên tiếng, "Tôi cũng không có thành kiến gì với cô, tất cả khúc mắc giữa hai chúng ta đều là vì người yêu cũ của cô thôi, người kia không phải là người cô nên trêu chọc, có hiểu không? Tiểu Tiêu, tôi đã từng cố ý đề bạt cô nhưng hôm nay cô đã có chủ mới rồi nên đành thôi vậy, tôi không thiếu thuộc hạ bán mạng vì mình, dù sao chúng ta cũng đã từng quen biết, tôi có thể tiếp nhận cô, chỉ cần cô rũ sạch quan hệ với người yêu cũ, đừng làm tôi khó xử."

Tiêu Ái Nguyệt nghe vậy xong, trong lòng chợt bừng tỉnh, cố ý nói, "Chị Thăng ở Thượng Hải hô mưa gọi gió, chẳng lẽ cần phải sợ nhà họ Khang sao?"

"Tôi sợ gì chị ta chứ?" Trần Vãn Thăng há có thể không biết ý của người kia, cô mỉm cười, trầm giọng nói, "Chi bằng nói người yêu cũ của cô khiến người ta quá đỏ mắt, hai tháng trước, à, đúng rồi, lúc đó cô không có ở Thượng Hải, Lão Khang đã gài bẫy người yêu cũ của cô, lừa gạt cô ta về nhà rồi chơi đùa nửa ngày giống như xiếc khỉ vậy, nếu cô muốn biết thêm, tôi có thể kể kỹ hơn cho cô nghe."

Trong suốt quá trình nói chuyện, ánh mắt Trần Vãn Thăng như đuốc sáng nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Ái Nguyệt như thể muốn soi ra thứ gì đó trên mặt cô, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại khiến đối phương thất vọng, cô không có biến hóa gì, sau khi nghe xong mọi chuyện chỉ yên lặng mấy giây, miệng không khỏi nở nụ cười, "Người phụ nữ đó đã hiếu thắng lại còn mạnh miệng, đáng đời."

Trần Vãn Thăng căn bản không biết đối phương đã trải qua chuyện gì ở Bắc Kinh, cô đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt rất lạ lẫm, trong ấn tượng của cô, Tiêu Ái Nguyệt là người vừa mềm lòng vừa dễ xúc động, nào có kiểu vô cảm như hôm nay?

"Vậy cô trở về đi, mấy ngày nữa đến thương hội họp, tôi sẽ giới thiệu cô sau." Trần Vãn Thăng ung dung tìm hiểu phản ứng của người kia, "Ngày mai gọi điện lại cho tôi nhé."

"Được, cảm ơn chị." Tiêu Ái Nguyệt cười rạng rỡ đứng lên, "Chị Thăng nghỉ ngơi sớm một chút."

Thì ra điềm nhiên như không có việc gì là vũ khí ngụy trang tốt nhất cho bản thân.

Trở lại trên xe, Tiêu Ái Nguyệt hành hung một trận với cái vô lăng vô tội.

Cô tức giận nhưng lại không có chỗ phát tit, tưởng niệm lại không có nơi thổ lộ, đành phải cố gắng đè nén cảm xúc chân thật của bản thân, sau đó dùng tay nắm thành quả đấm đánh vào đầu mình, "Tiêu Ái Nguyệt, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, đừng xúc động."

Xúc động là ma quỷ, Tiêu Ái Nguyệt thật sự muốn cầm một con dao đâm người phụ nữ trong căn nhà kia, cô muốn giết Khang Thụy Lệ rồi sau đó đi tự thú, cũng không muốn quan tâm đến gì cả, trong đầu cô chỉ muốn phanh thây xé xác đối phương ra, dù cho phải trả giá bằng cả chính bản thân mình.

Cô vẫn là Tiêu Ái Nguyệt dễ xúc động và dễ mềm lòng nhưng lại mâu thuẫn biến thành một người khác.

Cô không dám thẳng thắn thừa nhận bản thân hiện tại vẫn còn yêu Từ Phóng Tình, nhưng nghĩ về hai tháng trước, khi Từ Phóng Tình vẫn còn là bạn gái của cô, nếu có người khi dễ bạn gái của mình thì có nên trả thù không?

Tiêu Ái Nguyệt là người dễ mang thù và hay hoài niệm, cô hy vọng Từ Phóng Tình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, không có phiền não, không có sầu lo, vui vui vẻ vẻ, mặc cho đối phương đã không cần cô nữa.

Trái tim đau đến mức hô hấp cũng khó khăn, trong khoảnh khắc như thế, Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ như vụn vỡ.

Cô đã hiểu được vì sao lúc trước Từ Phóng Tình lại không chịu nói chuyện gì với cô, phải miêu tả cho người khác biết về quá khứ nhục nhã của mình, Từ Phóng Tình không làm được, lúc đó, Tiêu Ái Nguyệt cũng không thể nào tiếp thu được.

Thế giới của chị ấy bị bóng tối bao trùm, nếu chỉ dựa vào một ngọn đèn nhỏ nhoi là Tiêu Ái Nguyệt thì thật sự không có cách nào cứu vớt được bản thân.

Tình (bầu trời trong xanh) cần nhất chính là mặt trời chứ không phải là chút ánh sáng lẻ loi an ủi.

Nếu đã không thể ở bên nhau cũng chẳng sao, chị là chị, em là em, nếu nhân sinh không thể giao hòa cũng không cần quá cưỡng cầu, em chỉ hy vọng chị sống tốt, dù không có em vẫn sẽ rất tốt.

Nghe được tiếng đập cửa như sấm, Từ Giang Hoan còn tưởng mẹ để quên đồ, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ người bên ngoài cửa phòng khách sạn là ai thì đã lập tức bị người kia trực tiếp đẩy vào trong, đồng thời ấn cô quỳ gối trên mặt thảm.

"Đau!" Từ Giang Hoan đã khóc cả ngày nay, thân thể suy yếu, bất lực ho khan, "Quản lý, chị sao vậy?"

Người xông vào chính là Tiêu Ái Nguyệt, cô quỳ một chân trên đất bóp lấy mặt của đối phương hỏi, "Nói cho tôi biết, tại sao lại muốn lợi dụng tôi?"

Kỳ thật chỉ cần nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu được tại sao lại để một con ất ơ như cô đến phụ trách hạng mục lớn như thế.

Từ Giang Hoan không phải loại người sẽ đem công ty ra mạo hiểm, trừ phi cô ta vốn đã biết Tiêu Ái Nguyệt quen biết với Trần Vãn Thăng và cô ta biết chắc Tiêu Ái Nguyệt nhất định sẽ trở về Thượng Hải.

Từ Giang Hoan quá thông minh, Tiêu Ái Nguyệt chỉ chất vấn một câu thôi mà cô ta đã liên tưởng đủ chuyện từ trước đến nay và lập tức phủ nhận, "Quản lý, quản lý, đừng động thủ, có chuyện gì thì chúng ta bình tĩnh ngồi xuống nói được không? Chị để em đứng dậy cái đã."

Tiêu Ái Nguyệt vốn đã nghi ngờ nhân phẩm của người này, nghĩ đến chuyện hôm nay, ai lại có lắm nước mắt để rơi như thế? Cô ta ngồi lì ở văn phòng trình diễn cố sự Mạnh Khương Nữ là muốn dụ mẹ đến đúng không? Tiêu Ái Nguyệt đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, "Từ Giang Hoan, hôm nay cô cố ý khóc cho mẹ nhìn đúng không?"

() Mạnh Khương Nữ: nói chung là cố sự về một người chịu oan ức.

Giống VN hay có câu Oan như Thị Kính.

Nắm tay của cô bất tri bất giác buông lỏng, Từ Giang Hoan xoay người ngồi dậy xoa xoa cổ họng hỏi lại, "Quản lý, nếu mẹ tôi không hỗ trợ, đêm nay chị có thể gặp được hội trưởng sao?"

Ngay cả mẹ ruột của mình cũng có thể lợi dụng, Tiêu Ái Nguyệt hỏi vậy có ý nghĩa gì sao?

Nhìn thấy người kia muốn đi, Từ Giang Hoan bổ nhào qua ôm chặt lấy bắp chân của đối phương làm nũng, "Quản lý, chị nghe tôi giải thích đã, tôi quả thật biết rõ chị và hội trưởng Trần có quen biết, tôi đã lợi dụng chị nhưng chị có tổn thất gì đâu? Đối với chị mà nói thì chẳng phải đây là một cơ hội cực kỳ tốt sao? Quản lý, chị ở lại nha."

"Ngay cả mẹ mà cô cũng lừa gạt được chứ huống chi là tôi?" Tiêu Ái Nguyệt lạnh lùng hỏi, "Từ Giang Hoan, cô còn nhỏ, vì sao tâm địa lại gian xảo như vậy?"

"Quản lý, người trong giang hồ, thân bất do kỷ." Từ Giang Hoan đứng lên bắt lấy cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt không buông, trên mặt là vẻ nghiêm túc ít khi xuất hiện, "Lời tuy cũ nhưng lý lẽ không tầm thường, công trình đã đàm phán xong xuôi hết rồi, cũng không có gì khó khăn trắc trở, tôi chỉ lợi dụng chị đứng trước mặt giúp tôi cản súng thôi, những thứ tôi cho chị và những thứ chị thiếu tôi không kém bao nhiêu.

Chúng ta là đôi bên cùng có lợi, hôm nay, nếu không phải có mẹ tôi thì việc này sẽ như ý của Vương Tiểu Dũng, tôi lợi dụng mẹ thì có gì sai? Bà ấy vốn đang thỏa mãn cho con gái của mình, còn tôi chỉ là dùng tình cảm thôi động bà ấy một chút.

Tôi không làm sai, dùng tình cảm có thể giải quyết được mọi chuyện và cũng không cần cầu xin người khác.

Quản lý, chị ở Bắc Kinh lâu đến vậy, chị cũng không phải là người sẽ biết sợ thế tục, chị giúp tôi được không? Chị giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp chị."

Từ Giang Hoan chém gió nãy giờ chỉ có một ý thôi, tôi mạnh nên tôi có lý, dù tôi không mạnh thì chị cũng không thể khi dễ tôi! Tiêu Ái Nguyệt không phản bác được, lắc đầu, "Tôi không hiểu Logic của cô."

"Tôi muốn đá Vương Tiểu Dũng ra khỏi hạng mục, đá ra công ty của tôi." Từ Giang Hoan có bề ngoài thanh thuần đủ khiến người ta không thể thăm dò ra dã tâm, dù bây giờ dã tâm bừng bừng nhưng cô ta vẫn không khiến Tiêu Ái Nguyệt chán ghét, lúm đồng tiền kia rất sâu, hàm răng trắng noãn trông rất đáng yêu, cô ta vẫn là cô gái có gương mặt trẻ con, "Tôi muốn trở thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn, quản lý, chị muốn gì? Tôi giúp chị hoàn thành."

Tiêu Ái Nguyệt không đáp lời, cảm xúc trong lòng chìm rất sâu.

Cô ngồi trên sofa che mặt suy nghĩ thật lâu, đến lúc Từ Giang Hoan đắp xong mặt nạ đi ra mới không nhẹ không nặng lên tiếng, "Quãng đời còn lại của tôi chỉ muốn làm một việc nhưng cô không giúp được tôi."

Từ Giang Hoan nhẹ nhàng đề nghị, "Vậy chị có thể đề nghị chuyện gì mà tôi có thể giúp ấy."

"Tôi muốn mạng của một người."

"Ai?"

"Khang Thụy Lệ."

Từ Giang Hoan nhếch miệng cười một tiếng, "Vẫn là vì chị ấy?"

Thì ra cô ta đã sớm điều tra rõ mối quan hệ giữa Từ Phóng Tình và Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt muốn nhớ lại biểu hiện sáng nay của cô ta ở nhà Từ Phóng Tình, lắc đầu nói, "Cô không hiểu đâu, tôi vì sự an lòng của chính mình."

Từ Giang Hoan không hiểu rõ cảm xúc của người kia lắm nên chỉ ngắn gọn khuyên, "Quản lý, tôi chỉ có thể nói, nếu không có chị ấy, chị sẽ tốt hơn."

Nghĩ đến câu hỏi của Từ Phóng Tình trước kia, Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, "Sau này, cô là cấp trên của tôi, chúng ta phân rõ công - tư, cô không cần nhúng tay vào đời sống tình cảm của tôi."

Faye: Rõ rồi ha, toàn là cáo già như nhau, chỉ có Tiểu Nguyệt và Tình Tình là bị xoay!.

Truyện Chữ Hay