Bài này cũng hay nè: [note53811]
-------------------------------------------
“… Giờ thì, anh mau giải thích cho em đi được không?”
“Kakeru, cậu có bỏ cuộc chưa vậy?”
Hai người bọn họ lườm tôi chằm chằm với hai cặp mắt đã mất đi ánh sáng. Đáng lẽ ra tôi có uống với ai thì cũng có vấn đề gì đâu chứ, thế mà tại sao họ lại nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi như vậy? Thế giới này thật vô lý quá đi!
“Thật ra thì… Có một lí do cho chuyện này là…”
“Em không muốn nghe lí do lí trấu!”
“Nói thật đi Kakeru.”
Mặc dù tôi không làm gì sai cả, nhưng nếu bọn họ mà biết tôi đang trong một mối quan hệ với Hishinuma, thậm chí có là tạm thời đi chăng nữa, thì tôi sẽ chết chắc luôn đó. Cả hai người bọn họ chắc chắn sẽ giết tôi chết mất thôi. Còn về chị Hishinuma thì mặt của chỉ trắng bệch đến mức trông chị ấy như sắp ngất luôn rồi. Bà chị lớn tuổi hơn tui mà sao yếu quá vậy?
“… Không thể nào mà có chuyện anh đang hẹn hò với con đàn bà này có phải không? … Em nhớ là đã gặp con đàn bà này ở đâu rồi…”
Hừm, đáng lẽ cả hai phải biết mặt nhau rồi chứ, nhưng có vẻ như Sarasa không thèm nhớ mặt chị ấy luôn. Mà chuyện này là chuyện tốt mà nhỉ. Tôi không thể nào đáp trả được gì trước câu nhận xét chuẩn không cần chỉnh của Sarasa cả.
“Cậu thật sự đang hẹn hò với chị Hishinuma trong khi cậu đã có tớ rồi sao?”
Kurusu cũng đang trách cứ tôi với một lí do kì lạ, bởi tôi không nhớ là giữa bọn tôi có mối quan hệ nào trên tình bạn hay không. Không còn cách nào khác cả, tôi sẽ nói dối họ một lần nữa để xoa dịu tình hình này vậy.
“Chính tôi là người mời chị Hishinuma đi uống bởi vì chị ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều ở chỗ làm đó.”
Tôi nói thế rồi liền nhìn vào mắt chị Hishinuma đang núp đằng sau lưng tôi, ra hiệu cho chị ấy diễn theo để hai người kia không nghi ngờ. Thế rồi, có vẻ như chị ấy đã hiểu ra được dụng ý của tôi, thế nên chị ấy liền gật đầu.
“Đúng, đúng, đúng! Mặc dù tôi đã từ chối rất nhiều lần nhưng cậu ấy rất là cứng đầu. A ha ha ha…”
Chị ấy nói thế với một nụ cười, nhưng mặt của chị ta căng thẳng đến mức nhìn là biết đang diễn rồi. Diễn kịch như này có vẻ như là hơi quá đối với chị ấy nhỉ. Tuy vậy, có vẻ như thế cũng đã đủ cho hai người kia rồi. Đôi mắt của họ sáng lên một chút, chỉ một chút thôi, nhưng có vẻ như họ cũng tin vào lời nói dối của chúng tôi rồi.
“Hừm, em hiểu rồi…”
“Chuyện này nghe cũng hợp lí đấy chứ…”
Tuy bọn họ miệng nói vậy nhưng mắt thì vẫn nhìn tôi chằm chằm đầy nghi ngờ. Mà cũng đúng thôi. Nếu tôi là họ thì chắc tôi cũng sẽ nghi ngờ y hệt vậy. Mà dù có thế nào thì tôi vẫn mừng thầm trong lòng vì đã thành công xoa dịu tình hình.
“Nhưng mà… em không thích việc hai con đàn bà này lảng vảng quanh anh chút nào cả.”
“Mình đồng ý. Nhưng mình vẫn không hiểu tại sao con bạn gái cũ của cậu lại ở đây.”
Ơ kìa? Tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra nhưng tình hình ở đây đang dần có một diễn biến khác. Thế rồi tôi mới để ý thấy hai con điên đó bắt đầu lườm lẫn nhau. Thiệt luôn vậy trời!
“Mau bỏ cái ánh mắt đĩ thỏa của mày khỏi Kakeru ngay! Hay mày muốn tao móc mắt của mày ra ngay bây giờ hả?”
“Ha, tao không ngờ là mày dám đối xử với Shoryu tồi tệ như vậy mà vẫn còn mặt mũi nói là mày yêu cậu ấy sao? Dù sao thì mày cũng làm phiền tao đủ lâu rồi, để tao xử lí mày ngay đây luôn.”
Đây không chỉ là một cuộc cãi lộn bình thường thôi đâu mà là bầu không khí của một trận tử chiến! Cả hai người bọn họ đều đã quên mất rằng chúng ta đang ở trong một quán ăn công cộng rồi. Chuyện này xảy ra đều là lỗi của tôi, thế nên tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.
“Nè hai người, chúng ta nói chuyện này sau được không?”
Tôi cố gắng khuyên bảo họ bằng một nụ cười, nhưng điều đó không có tác dụng gì cả.
“Im lặng đi Shoryu cưng. Em sẽ mang anh về ngôi nhà của chúng ta ngay sau khi em loại bỏ hết hai con ruồi nhặng này ngay bây giờ.”
“Kakeru à, cậu chờ mình một tí có được không? Mình sẽ giải thoát cậu khỏi sự bám đuôi của con điếm này ngay thôi.”
“HẢ? Bộ mày nghĩ rằng tao sẽ để một đứa biến thái như mày muốn làm gì thì làm hả? Được rồi, mày muốn chết kiểu gì nào? Bị đâm tới chết hay bị treo cổ mà chết?”
“HẢ? Xin lỗi à nha, vậy thì giờ tao sẽ bắt cóc mày rồi nhốt mày xuống tầng hầm rồi bỏ đói mày tới chết!”
Cả hai đều đáng sợ quá đi!
Tôi nên làm gì đây bây giờ? Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì khả năng cao là hai con điên kia sẽ giết nhau mất thôi. Nhưng liệu tôi có đủ khả năng để cản bọn họ lại không đây nè? Nếu mà tôi không cẩn thận thì hai người đó sẽ giết tôi trước luôn mất.
Trong khi tôi đang đắn đo xem mình nên làm gì thì chị Hishinuma giật giật lấy gấu áo tôi. Khi tôi quay sang nhìn chị ấy thì thấy chị ta mặt mếu máo có vẻ sắp khóc tới nơi rồi.
“Nè nè, … hình như mọi chuyện đang ngày càng xấu đi có phải không vậy em?”
“Ừ… tệ lắm rồi… chị có ý gì hay không?”
“Nè, sao em lại bắt chị xử lí chuyện này chứ hả?”
Tôi cũng chẳng biết phải làm gì nên tôi sẽ để việc này cho chị Hishinuma xử lí, vì dù gì thì chị ấy cũng là một người phụ nữ mà. Chị Hishinuma rụt rè chen ngang vào cuộc đối đầu đầy căng thẳng giữa hai người kia.
“Nè… bộ hai đứa thích nhóc hậu bối lắm hả?”
“Đương nhiên rồi. Tôi là bạn giá của Shoryu kia mà. Đúng là đã có lúc tôi đối xử lạnh nhạt với anh ấy, nhưng đó là vì tôi yêu anh ấy quá mà thôi.”
“… Tôi yêu Kakeru. Tôi biết mọi thứ về Kakeru. Cậu ấy là một người bạn đáng quý của tôi. Và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho con đàn bà này, người đã dám làm tổn thương trái tim yếu đuối của cậu ấy.”
“Wow! Mày cũng khá là to gan đấy khi dám tỏ tình với Shoryu cưng của tao ngay trước mặt tao như này. Tao đã quyết định rồi, tao sẽ giết mày ngay tại đây.”
“Whoa! Cả hai hãy khoan đã nào, cứ từ từ bình tĩnh không việc gì mà phải nóng vội hết!”
Chị Hishinuma liền vội vã ngăn hai cái đứa đang hăng mau chuẩn bị lao vào cắn xé lẫn nhau. Thú thật thì, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Sarasa và thậm chí là cả Kurusu đều thích tôi cả đấy. Ý tôi là, tôi có nổi tiếng lắm đâu chứ? Điều này nghe cứ như là một trong bảy kì quan trong đời của tôi vậy!
“Nè, nếu như hai đứa mà giết lẫn nhau ngay tại đây thì nhóc hậu bối sẽ buồn lắm đó. À không, có khi nó sẽ ghét cả hai đứa luôn đấy!”
“Ưm…”
“Hừ…”
Lời nói của chị Hishinuma cuối cùng cũng khiến cho hai người kia chịu dừng lại. Bọn họ vẫn nhìn nhau đầy khó chịu nhưng ít nhất thì hai người đó cũng bình tĩnh lại một chút rồi. Ánh sáng đã quay trở lại bên trong đôi mắt của bọn họ. Chị ấy đã thành công rồi chăng? Ngay khi tôi vừa nghĩ thế, chị Hishinuma liền tiếp tục:
“Vậy thì… hay là chúng ta hãy làm hòa với nhau và nhóc hậu bối thì đưa cho chị nhé!”
Trời đất ơi! Ngay khi mọi việc vừa lắng xuống thì cái bà chị kia lại thả một quả bom to đùng vào giữa đám đông nữa mới chịu chứ!
“Mấy đứa nghĩ sao?” – Bả vẫn chưa chịu dừng lại nữa.
Cái gì vậy trời? Bộ bả vẫn đang say rượu hả? Hay là do bả bị ngu? Bộ bả bị đần bẩm sinh hay gì à? Vì mấy lời nói dư thừa của bả mà ánh sáng đã lại biến mất khỏi đôi mắt của hai con mụ điên kia nữa rồi, và giờ thì bọn họ lại lườm Hishinuma như muốn ăn tươi nuốt sống chị ấy vậy.
“Hở? Tao hiểu rồi… Mày định lừa tụi tao để một mình độc chiếm Shoryu cưng chứ gì?”
“Mày cũng gan lắm đó… Ít nhất thì tao sẽ giết mày theo cách nhanh nhất để mày không bị đau đớn lâu.”
Như tôi lo sợ, hành động của chị ấy y hệt như đổ dầu vào lửa vậy. Chết tiệt, tôi nên làm gì đây? Chuyện này thật là tệ quá đi mà! Hiện giờ tôi không thể nghĩ ra được bất kì lí do gì để thuyết phục hai cái con người này bình tĩnh lại.
Có vẻ như tôi đã bị dồn đến bước đường cùng rồi, không còn cách nào khác cả. Vì hai người kia đang dồn sự chú ý của mình vào Hishinuma nên tôi dễ dàng lẻn đi mà không bị bọn họ chú ý, gọi nhân viên và trả tiền ăn. Việc thanh toán diễn ra khá là nhanh chóng, nên tôi liền quay trở lại chỗ ba người kia và chụp lấy tay chị Hishinuma.
“Á! Cái… nhóc hậu bối?”
“Shoryu cưng?”
“Kakeru?”
Cả ba đều tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi làm vậy, thế nên tôi liền lợi dụng tình thế và kéo chị Hishinuma chạy đi khỏi chỗ đó. Hai người kia cố đuổi theo, nhưng họ chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đã bị nhân viên chặn lại rồi. Vậy mà bằng một cách nào đó, bọn họ vẫn chạy ra được khỏi nhà hàng, nhưng trước khi bọn họ bắt kịp được chúng tôi thì tôi đã bắt được một cái taxi rồi. Tôi vội bảo tài xế địa điểm cần đến và cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
“Phù, suýt nữa thì chết. Tạ ơn Chúa là em đã nhanh trí trả tiền ăn trước…”
“Nè, … em đã cứu chị rồi đó, cảm ơn em nhé.”
Tim tôi lỡ mất một nhịp khi nhìn thấy nụ cười đáng yêu của chị ấy, nhưng tôi vẫn sẽ phải mắng chị ấy một trận khi về nhà vì cái tội chơi ngu chọc chó khi nãy! Rồi thì, vấn đề còn lại về hai cái người kia. Tôi nên làm gì đây bây giờ?