“Phư phư phư… Đừng có hòng mà thoát khỏi em nhé.”
Tạm bỏ qua phần đầu đi, bà con cô bác ơi, tại sao tôi lại phải trải qua chuyện này chứ hả? Tôi đang bị trói vào giường của một cô gái trẻ xinh đẹp đang lõa thể, và cô ấy đang “cưỡi ngựa” với con ngựa là tôi đây nè!
…
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này hả trời?
Hãy quay ngược thời gian về một ngày trước đó cái đã.
“... Sao ạ? Gia sư? Cháu á?”
“Ừ đúng rồi, ta đang nhờ cháu đấy.”
Trong khi tôi đang phụ giúp mở cửa quán cà phê “Aprecio”, nơi mà tôi đang làm việc bán thời gian, thì bác chủ quán Daigo Kurusu tiếp cận tôi và nói:
“Chà, con gái của bác đang ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới. Nhưng điểm của con bé lại không được tốt cho lắm.”
“Dạ…?”
“Vậy nên bác muốn nhờ cháu kèm con bé học.”
“Tại sao lại là cháu? Sao bác không nhờ cháu gái của bác ấy?”
“Cháu nghĩ con bé có dạy cho ai được không?”
“... Nghe có vẻ bất khả thi bác ạ.”
“Phải không?”
Ngôi trường đại học mà tôi đang theo học yêu cầu một số điểm cực kỳ cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tôi, Kurusu và Sarasa, những người đang theo học tại đó, đều đủ thông minh để ứng tuyển vào trường đại học ấy. Nhưng vấn đề ở đây là tính cách của cậu ấy cơ. Kurusu là một người cực kỳ thờ ơ và lười biếng. Tôi không nghĩ một người như thế lại phù hợp để đi dạy kèm cho người khác đâu.
“Bác đã định nhờ Hishinuma cơ, nhưng con bé đã tốt nghiệp từ lâu rồi. Và bác cũng nghe bảo là con bé tốt nghiệp từ cùng trường đại học của cháu đang học. Thế nên bác mới nhờ cháu.”
“Cháu hiểu rồi…”
Chà, cái trường đại học duy nhất quanh đây là cái trường mà chúng tôi đang theo học mà nhỉ. Tôi đoán là việc cô bé đăng kí vào ngôi trường ấy cũng dễ hiểu thôi.
“Bác sẽ thay ca cho cháu để cháu có thể làm gia sư cho con bé dễ hơn. Đương nhiên, ta sẽ trả công hậu hĩnh. Cháu thấy sao nào?”
Nếu bác ấy đã nói đến thế thì tôi không thể nào từ chối được rồi. Vả lại bác chủ quán đã đối xử rất tốt với tôi nên lần này coi như là tôi đền ơn bác ấy vì những lần mà bác ấy đã giúp đỡ tôi đi, cũng là lẽ thường tình thôi ấy mà.
“Được rồi, cháu sẽ làm gia sư cho con gái của bác nếu bác thấy ổn.”
“Thật sao? Như thế thì quá tốt rồi!”
Tôi không tự tin lắm vào khả năng kèm người khác học của mình, nhưng tôi muốn con gái của bác ấy vượt qua kì thi tuyển sinh đại học sắp tới. Khi tôi đồng ý nhận làm gia sư thì bác chủ quán tỏ ra mừng lắm. Hừm, bác ấy mừng đến thế thì chắc vấn đề phải nghiêm trọng lắm rồi nhỉ? Giờ thì tôi cảm thấy hơi lo khi lỡ nhận lời làm gia sư cho cô bé đó rồi đấy.
“... Từ hôm nay anh này sẽ làm gia sư của con.”
Và thế là tôi vẫn đến nhà của bác chủ quán. Bác ấy đứng bên cạnh con gái của bác và giới thiệu tôi với em ấy. Tôi cúi đầu chào cô học trò đầu tiên của mình.
“Anh là Shoryu Kiryu. Rất vui khi được gặp em.”
Sau khi tôi chào xong thì em ấy cũng cúi đầu chào lại tôi.
“Em tên là Kurusu Chiaki, rất hân hạnh khi được anh dạy dỗ.”
Em ấy trông có vẻ khá là xinh xắn, đáp lời tôi bằng một giọng hơi nhỏ. Em ấy nhìn khá giống Mone Kurusu, nhưng đôi mắt của em ấy lại trông rất đáng sợ và lạnh lùng. Nói đơn giản thì em ấy nhìn khá là ngầu. Tôi không giỏi đối phó với loại người này cho lắm.
“Thôi nào con, anh này sẽ làm gia sư cho con đó. Con nên tỏ ra thân thiện hơn một chút đi chứ. Con nghĩ tại sao cha phải mời anh ấy đến đây hả?”
“Con đâu có nhờ cha…”
“Con muốn đậu vào đại học mà phải không? Thế thì con nên hành xử lịch sự hơn đi.”
“Con không cần anh ta để học.”
“Cái con bé này…”
Bác chủ quán ôm đầu bằng một vẻ mặt cạn lời. Tôi không biết liệu đó là do tuổi dậy thì hay chuyện đã luôn như thế rồi, nhưng cô gái này rất hỗn với cha của mình. Tôi không giỏi đối phó với mấy người vô cảm như thế này, nhưng lỡ nhận việc rồi thì phải làm cho xong thôi.
“... Con gái của bác đấy, làm ơn chăm sóc cho nó nhé, Kiryu.”
“Cháu sẽ cố hết sức.”
“Bây giờ nếu cháu không phiền thì ta có chút việc cần giải quyết.”
“Vâng không sao đâu. Bác cứ để cháu lo.”
Sau đó, bác chủ quán rời khỏi nhà với một vẻ mặt đầy lo lắng. Giờ thì tôi và con gái bác ấy đang ở một mình với nhau. Bầu không khí khá là khó xử, nhưng tôi phải ráng hành xử như một người thầy giáo thôi.
“À thì, ... ta bắt đầu buổi học thôi nhỉ?”
“Vâng.”
“Chúng ta sẽ học trong phòng khách được không?”
“Học trong phòng em cũng được ạ.”
“Ể? Như thế không sao chứ?”
Tôi tưởng mấy đứa con gái tuổi em ấy thường không muốn cho con trai vào phòng mình chứ nhỉ, đặc biệt là đang tuổi mới lớn như thế này. Không biết liệu em ấy có cảm thấy khó chịu khi cho một người lạ mặt vào phòng mình hay không, nhưng mặt cô bé vẫn tỏ ra “không cảm xúc” và không có dấu hiệu khó chịu hay gì cả nên chắc không sao đâu nhỉ.
Có lẽ tính cách của em ấy là “cô gái vô cảm” chăng.
“Nó không quan trọng đâu. Mau lên đi thầy.”
“À ừ…”
Em ấy dẫn tôi lên phòng của mình, trong khi tôi vẫn đang cảm thấy cực kỳ lo lắng. Đó là một căn phòng khá là hợp với tính cách lạnh lùng của ẻm. Đây không phải là căn phòng của một cô gái cấp 3 ngày nay thường dùng đâu. Chẳng có lấy một tấm ảnh của idol hay nhân vật anime nào bên trong cả.
Chẳng lẽ tính cách của em ấy thực sự là một người vô tâm và không có hứng thú với bất kì thứ gì sao?
“Vậy thì, thầy rất mong được hợp tác với em nhé.”
“À thì… vậy thầy sẽ hỏi em vài câu hỏi để xem em học giỏi đến đâu nhé.”
“Vâng.”
Vậy là tôi bắt đầu kèm con gái của bác chủ quán, Chiaki, học thi. Mặc cho vẻ ngoài thông minh của ẻm, em ấy lại đần hơn tôi tưởng.
“Hừm, em cũng không giỏi giải phép tính này luôn nhỉ.”
“Em xin lỗi thầy.”
“Không sao đâu, thầy không có trách mắng em đâu. Đừng lo, bài này dễ lắm khi em biết cách giải của nó.”
Tôi đã thử bảo em ấy cho tôi xem sổ liên lạc của ẻm, và rồi trong đó chỉ toàn là con 2 và con 3 ở mọi môn thôi. Chà chà chà, có vẻ như em ấy sẽ không đủ sức vượt qua bài thi đánh giá năng lực cho trường đại học của tôi rồi. Chả trách bác chủ quán cứ nhờ tôi kèm em ấy học. Tuy nhiên, vì đã khẳng định chắc nịch là tôi sẽ giúp em ấy, nên tôi chỉ biết nhận trách nhiệm và làm đến cùng thôi.
“Là thế đó. Giờ thì em hiểu chưa nào?”
“Vâng, cũng hiểu sơ sơ rồi ạ.”
Có vẻ như tôi vẫn cần phải tìm cách để hóa giải bầu không khí nặng nề giữa chúng tôi rồi. Có lẽ cô bé không thích tôi chăng. Tôi có thể biết được chỉ bằng bản năng của mình. Tôi với em ấy cứ như dầu với nước vậy. Tôi không thích giao lưu với những người có tính cách lạnh lùng giống như Sarasa cho lắm, cơ mà trong trường hợp này thì cô bé cũng không lạnh lùng như cô ta.
“Chà, chúng ta nghĩ ngơi một chút nhé?”
“Vâng, để em đi chuẩn bị trà.”
“À cảm ơn em nhé.”
Nói xong, Chiaki rời khỏi phòng. Sau khi bị bỏ lại một mình rồi, tôi mới thở ra một hơi dài. Tôi vẫn còn cảm thấy khá là lo lắng khi ở một mình với một đứa con gái lạ mặt. Không phải là do cô bé ấy, mà là vì tôi vẫn còn đang hơi nhạy cảm do những sự kiện khi trước mà thôi. Tuy nhiên, tôi vẫn cần phải tìm cách để bắt chuyện với em ấy.
“Mình cần phải làm điều gì đó thôi.”
Chà, tôi là người lớn tuổi hơn mà. Nên tôi cần phải tỏ ra mạnh mẽ và tự bắt đầu một cuộc trò chuyện với em ấy thôi.
“Có lẽ mình nên đi vệ sinh trong khi nghĩ về việc đó.”
Tôi rời khỏi phòng và tìm Chiaki để hỏi cô bé xem nhà vệ sinh nằm ở đâu, nhưng tôi lại không tìm thấy cô bé ở đâu cả. Em ấy không có ở trong bếp, dù cho ẻm đã nói là mình sẽ đi chuẩn bị trà.
…
Con bé đi đâu rồi nhỉ? Bàng quang của tôi sắp chịu hết nổi rồi. Không ổn rồi, tôi phải tự kiếm cái nhà vệ sinh thôi. Mãi tôi cũng tìm được một cánh cửa trông như cửa nhà vệ sinh.
“Hà, vừa kịp.”
Tôi vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì bỗng nghe thấy một tiếng rên đầy quyến rũ và dâm dục phát ra từ bên trong.
“...Ưm~… Aaa~…”
Đừng có nói đây là…”
“Aaa~… Ưm~…”
Tôi biết mà. Chà, cũng không trách em ấy được. Con bé cũng đã đến cái tuổi đó rồi. Không quan trọng tính cách con bé ra sao, nó cũng cần thời gian để “giải quyết” các “nhu cầu” của bản thân thôi.
Nói là vậy, đứng đây nghe con bé rên thì thật là hư hỏng và biến thái. Tôi sẽ giả bộ mình không nghe thấy gì cả và rời đi một cách nhanh chóng. Nhờ vụ này mà tôi cũng hết mắc tè rồi. Nhưng mà thế này thật là không ổn quá đi. Liệu tôi có tập trung giảng bài cho em ấy được sau khi nghe thấy tiếng rên đó không đây?
Tôi quay về phòng với một tâm trạng bất an.
“Aaa~... Kake…ru~, nữa đi… nữa đi anh~…!”