Ngay cái ngày chia tay với Sarasa, tôi qua đêm tại một khách sạn trước khi đi đến trường vào ngày hôm sau.
Không hiểu sao chân tôi lại tự nhiên trở nên nặng trĩu.
Hay do nơi đó cũng là đại học nơi bạn gái cũ của tôi đang theo học? Chắc vậy rồi.
Chúng tôi lại học cùng khoa nữa mới chết chứ. Nguy cơ đụng mặt cô ấy là rất cao.
Nghỉ học một ngày thì cũng được, nhưng nếu thế thì sẽ ảnh hưởng tới điểm của mình mất, cho nên tôi phải đi.
“Mình lười thật…”
Tôi vừa càu nhàu vừa hướng đến công chính trường đại học.
Chọc mù mắt tôi đi, bóng dáng trước cổng chính không ai khác chính là Sarasa.
Trông như cô ấy đang chờ ai đó, mà chuyền đó có liên quan gì đến tôi đâu.
Hai đứa đã thành người dưng rồi.
Không thèm liếc Sarasa một cái, tôi lao thẳng vào trong trường.
“A, Shoryu!”
Có ai đó gọi tên mình, nhưng tôi mặc kệ.
Một đống rắc rồi sẽ ập lên đầu nếu tôi dính líu vào chuyện này.
Mặt khác, tôi chẳng còn gì để nói nữa.
“Chờ-Chờ đã!”
Tại sao tôi lại phải chờ cô nhỉ?
Không thể để cô ấy đạt được mục đích, tôi cắm đầu chạy, không thèm ngoảnh lại.
“Em sẽ không để anh dễ dàng chạy thoát như thế đâu…”
****
Sau khi bước vào giảng đường, lúc đang loay hoay tìm chỗ của mình thì tôi chợt thấy ai đó đang ở cạnh mình. Tôi tiến gần đến cô ấy mà không có chút do dự gì.
Làm quen với các sinh viên khác cũng không hẳn là quá tệ.
“Này, trông cậu đờ đẫn thế, Kurusu.”
“Hmm~? A, buổi sáng tốt lành, Kakeru. Dù biết mình hơi nhiều chuyện, nhưng dưới mắt cậu có quầng thâm kìa, Thiếu ngủ à?”
Người con gái thờ ơ nói bằng giọng Kyoto đây chính là Mone Kurusu.
Một cô bạn thời trung học của tôi.
Mặc dù cả hai có ngoại hình và tính cách trái ngược nhau hoàn toàn nhưng kì lạ thay, tôi và cô ấy đã trở thành bạn. Thậm chí cả hai đều có cùng sở thích nữa chứ.
Chúng tôi đã có một khoảng thời gian chơi thân với nhau, nhưng từ sau khi bắt đầu hẹn hò với Sarasa, thì tôi hiếm khi liên lạc với cô ấy và ngược lại.
Tuy nhiên, có lẽ đã rất lâu rồi hai chúng tôi mới có thể thoải mái nói chuyện với nhau như thế này. Tất cả là do Sarasa luôn gây khó dễ đối với tôi.
Nghĩ lại thì, rời xa cô ta quả thật là một quyết định đúng đắn.
“Không, thực ra tối qua mình không được ngủ nhiều cho lắm.”
“Hmm, Cậu đã làm gì vậy? Hay là cậu lại lôi mấy cái băng hình khiêu dâm ra xem à? Kakeru năng động thật đấy.”
“Sai rồi! Mình chẳng còn động vào chúng nữa, vì Sarasa đã cấm tiệt chuyện này rồi.”
Sarasa không cho tôi làm tính hay hôn cô ấy, nhưng đồng thời cô ấy lại cấm tôi tiếp cận tới mấy ấn phẩm người lớn.
Vì vậy, bây giờ tôi vã lắm rồi, mớ rắc rối từ đây mà ra cả.
Mà… Bây giờ thì tôi có thể giải tỏa rồi.
“Bạn gái cậu thì sao? Sao cô ấy không đi cùng cậu? Không bình thường một chút nào. Có ổn không nếu nói chuyện này cho mình nghe? Cô ấy có điên lên không?”
Có thể lắm. Tôi không nói rõ ra trong một thời gian dài, lạ là Kurusu đang có tâm trọng tốt và dõng dạc cất tiếng nói.
Hiếm khi tôi thấy cô ấy cư xử như vậy.
Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, và tôi không muốn bị hiểu lầm nên cách tốt nhất là nên nói ra toàn bộ sự thật.
“Không, thực ra…”
“Shoryu. Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Một giọng nói chợt xuất hiện ở sau lưng.
Chất giọng quen thuộc này, Không lẫn đi đâu được, đó là Sarasa.
Vì chúng tôi ở cùng khoa, nên phải học chung một giảng đường. Nhưng tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đi đến đây trong khi chúng tôi đã chia tay nhau rồi chứ.
“Ai cho anh nói chuyện với người phụ nữ khác hả? Sao anh lại chặn số của em? Bỏ chặn ngay đi.”
Ngày cả khi đã thành ra như vậy, Sarasa vẫn tỏ rõ thái độ vênh váo và ích kỷ của mình.
Mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt vào chốn này, nơi một chàng trai đang khó xử trước tình cảnh bị Sarasa đối xử lạnh lùng, chỉ mình cậu ta thôi.
Nhưng người bối rối nhất lúc này là Kurusu.
Sarasa nói tiếp.
“Đừng lờ em đi, trả lời mau!”
Ki tôi vẫn cho cô ấy ăn bơ, Sarasa đã đá cái ghế mà tôi đang ngồi.
Có lẽ cô ấy đang cực kỳ bất mãn.
Nhưng tôi không muốn dây vào chuyện này.
“Ưm, Cậu là…? Bình tĩnh nào. Phải rồi, mặc dù cậu không muốn cậu ấy nói chuyện với mình nhưng…”.
“Cô nói cái gì? Câm họng lại, người ngoài thì tránh ra một bên. Tôi đang hỏi Shoryou.”
Ngược lại, cô mới là kẻ ngoài cuộc ấy.
Đúng như dự đoán, tôi rất bực với thái độ không coi tôi ra gì của Sarasa. Cô ấy còn không chịu dừng lại ngay cả khi nhận được sự dỗ dành của Kurusu nữa chứ.
Tôi thở dài, và nhổm đứng lên.
Tuy không muốn nhìn mặt của Sarasa, nhưng để giải quyết vấn đề này một cách rõ ràng thì tôi cần phải mặt đối mặt với cô.
“Cuối cùng anh cũng chịu nghe em nói rồi à. Anh đúng là một thằng đần mà! Xin lỗi em nhanh, vì những thứ đã nói với em, vì đã không nghe lời và nói chuyện với ả đàn bà này, và vì đã chặn số của em nữa. Xin lỗi về tất cả mau. Tất nhiên em sẽ bỏ qua những chuyện này nếu anh quỳ xuống van xin.”
Vâng, tôi biết cô gái này không ổn một chút nào.
Một con người rất khó hiểu.
Người bạn gái hiền lành, tốt bụng , vui vẻ ở trước kia bây giờ đã trở thành một kẻ kiêu căng, ngạo man, và tàn độc.
Tôi phải xử lý chuyện này một cách rành mạch thôi.
“…Đủ rồi.”
“Anh vừa nói cái gì? Giọng anh bé quá. Em nghe không rõ. Đàn ông con trai thì nói to lên, thằng kia.”
“Đủ rồi!”
Tôi nói.
Tôi nói một cách dõng dạc đến nỗi ngay cả bản thân cũng phải giật mình, và tất cả mọi người trong giảng đường trong đó có Kurusu một lần nữa lại hướng ánh mắt về phía tôi.
“Ể?...Shoryu??”
Tự nhiên sắc mặt của Sarasa trở nên tái mét, mặc dù chính cô ấy yêu cầu tôi làm vậy.
Có thể là do tôi đã la lên, diều mà bản thân mình hiếm khi làm.
Nhưng điều đó không ngăn được tôi tiếp lời.
“Sarasa-san! Tôi và cô đã chia tay rồi! Để tôi một mình đi! Trời ơi, tránh xa khỏi cuộc đời tôi cho tôi nhờ.”
“Wow…Nhưng em chưa cho anh chia tay đâu.”
“Câm miệng lại! Tôi chán ngấy sự kiêu căng và lạnh lùng của cô rồi! Nghĩa là, tôi ghét mọi thứ ở cô!”
“Anh ghét em…? Đây là bịa đặt, phải không?”
“Chẳng có lời nói dối gì ở đây hết!... Nếu cô hiểu, thì đừng bao giờ xía vào chuyện của tôi một lần nào nữa!”
Tôi trút bỏ hết tất cả những cảm xúc mà mình đã giữ trong lòng bấy lâu nay và ngoảnh mặt đi đồng thời ngồi xuống chỗ của mình.
“Mình xin lỗi, Kurusu. Quên chuyện này đi.”
“Eh!...? À, mình không biết cậu đã chia tay rồi. Phải, phải, nhưng…”
Mặc dù Kurusu có nét bối rối khi cùng tôi tám chuyện, nhưng cô ấy vẫn là một người bạn tốt luôn sẵn lòng tâm sự với tôi.
Tôi tiếp tục phớt lờ bạn gái cũ và quay sang bàn chuyện với Kurusu.
“Sao anh lại…ghét em…nói dối…Đây hoàn toàn không phải là sự thật…À, biết rồi…Lỗi tất cả là tại con đàn bà này…Tôi sẽ không tha thứ…Không bao giờ tha thứ cho cô…”
Sarasa đang lẩm bẩn điều gì đó ở sau lưng, nhưng tôi lúc này chẳng cần bận tâm gì đến cô ấy cả.
Cho nên tôi xem cô ấy như là không khí vậy.
Với đôi chân run rẩy, Sarasa bước ra phỏi giảng đường trong khi cúi gằm mặt.
Tôi không biết liệu cô ấy có bỏ tiết hay về sớm, nhưng sao tôi lại phải suy nghĩ đến điều này nhỉ, cô ấy có liên quan gì với tôi nữa đâu.
“Cậu vẫn ổn chứ? Mình vẫn cảm thấy tiếc cho cô ấy…”
“Ổn mà, mình hết chịu nổi rồi. Mà trên hết,
rời xa cô ấy quả thật là một quyết định chính xác mà.”
“À… Cậu đã chia tay với cô ấy rồi…”
“Đúng vậy…”
Không hiểu sao Kurusu lại mỉm cười hạnh phúc, nhưng điều này khiến tôi phân nào đó cảm thấy lo sợ.
Tuy không biết phải nói gì, nhưng kỳ lạ là tôi lại cảm thấy rùng mình trong tình huống này.
Mình đã nói gì lạ à? Nhưng mình chỉ nói ra sự thật thôi mà…
====================
Mừng hako 5 tuổi...