“Cháu đã chia tay với Sarasa rồi ạ.”
Có cảm giác như toàn bộ không khí trong phòng bị đóng băng ngay lập tức với chỉ những chữ mà tôi vừa nói ra vậy. Tôi lo lắng lén nhìn hai người họ.
Nụ cười của dì mờ dần đi và khuôn mặt của dì ấy dần trở nên nghiêm trọng hơn, trong khi chị Yuzuki đảo mắt đầy ngạc nhiên. Họ nhìn như thể họ không tin được những gì mà tôi vừa nói vậy. Chà, cũng chẳng bất ngờ lắm. Họ có ấn tượng tốt về tôi và đã cực kỳ ủng hộ mối quan hệ của chúng tôi kia mà.
“... Cháu có thể giải thích rõ hơn được không?”
“D-Dạ…”
Mặc dù tôi có hơi sợ khi nhìn thấy người dì luôn nở nụ cười trên môi nay lại đeo một biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, tôi vẫn trung thực kể lại tất cả mọi thứ mà không thèm giấu những gì mà cô ta đã làm với tôi.
Tôi kể về những lời mắng nhiếc mà Sarasa đã ném vào tôi.
Và cách mà cô ta bắt đầu đối xử lạnh nhạt với tôi.
Kể cả vụ chia tay vào ngày kỷ niệm đầu tiên của chúng tôi nữa.
Tôi cũng kể cho họ về chuyện mình đã chuyển ra khỏi căn hộ chung và đang sống một mình.
Họ lắng nghe tôi kể cho đến hết mà không chen ngang dù chỉ một lần, mà dù thế thì tôi cũng không thể kể cho họ nghe về tình hình hiện tại của tôi với Sarasa được.
Khi tôi kể cho họ nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra, dì đặt tay lên trán rồi thở ra một hơi thật dài.
“Hừm… Cô không biết con bé định làm gì, nhưng nó đã làm những điều tồi tệ ngu ngốc cho Shoryu, người mà đã giúp nó thay đổi cái tính cách buồn tẻ và nhàm chán của nó… Ôi, con gái của mình đúng là tệ hại nhất mà.”
Song dì liền cúi người trước tôi.
“Dì xin lỗi vì đứa con gái ngu ngốc của dì đã đối xử tệ hại với cháu như thế, Shoryu.”
“Ồ không đâu dì. Dì không phải là người cần xin lỗi đâu ạ! Xin hãy ngẩng đầu lên đi!”
“Dì đã không nhận ra nó là người như vậy. Đó là lỗi của dì với tư cách là một người phụ huynh đã thất bại trong việc nuôi dạy nó tử tế. Dì thật lòng xin lỗi con.”
Đây quả thật là một đống rắc rối lộn xộn mà. Tôi mới là người cần phải xin lỗi. Nhưng giờ đây tôi lại là người được xin lỗi như thế này. Điều này làm tôi cảm thấy xấu hổ quá đi.
“Dì à, xin hãy ngẩng đầu lên đi ạ. Cháu không phiền đâu, và chau không cho rằng gia đình dì là người có lỗi trong truyện này. Đây là lỗi do cháu đã để tất cả chuyện này xảy ra mà. Thật ra thì cháu cũng rất là ngạc nhiên khi cô ấy thay đổi thành như thế.”
“... Cô cũng đồng ý với cháu về điều đó.”
Tôi đã xoay sở để khiến cho dì ngẩng đầu lên, nhưng mặt của dì vẫn còn chứa đầy cơn giận dữ và sự hối tiếc. Với tư cách là người làm cha làm mẹ thì có những thứ mà dì ấy không thể tha thứ cho bản thân được. Nhưng tôi lại không ghét dì ấy chỉ vì những chuyện như thế này, gia đình dì chẳng làm gì sai cả.
“Dì thực sự xin lỗi vì những rắc rối mà nó đã gây ra cho cháu, Shoryu. Ừ, dì cần phải làm gì đó để tạ lỗi cho cháu… Cháu muốn gì nào? Cứ nói cho dì biết bất kỳ thứ gì mà cháu muốn.”
“Không, không, không, dì không cần phải đi xa đến mức đó đâu!”
“Lỗi lầm của đứa con cũng chính là lỗi lầm của người làm cha làm mẹ. Nếu dì mà không làm gì đó cho cháu thì dì sẽ cảm thấy tệ lắm.”
Ể? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi đâu có đến đây để bắt họ phải chịu trách nhiệm đâu. Tôi mới là kẻ có lỗi kia mà. Đó là lí do tại sao tôi mới chính là đứa phải xin lỗi. Tôi cảm thấy tội lỗi quá khi mà dì ấy đi xa đến mức này.
Tuy nhiên, dì ấy là một người phụ nữ cực kỳ cứng đầu.
“Xin dì đừng lo về việc đó mà.”
“Ừ thì… Để đổi lại thì, không biết cháu có muốn lấy đứa con gái lớn Yuzuki của cô không?”
“Ể?”
Tôi chỉ có thể trở nên giận dữ trước lời đề nghị của dì. Dì ấy đang nói cái quái gì vậy chứ?
“Dì đang nói cái gì thế ạ? Cháu đến đây là để xin lỗi, không phải là để…”
“Dì biết, dì biết. Nhưng vì con gái của dì đã làm cháu tổn thương nên đứa con gái khác của dì phải chữa lành trái tim của cháu. Đó là cách duy nhất để giải quyết chuyện này.”
“Không, không, không. Dì hãy dừng nói mấy chuyện ngu ngốc này lại đi ạ… Hãy bình tĩnh lại và nói về mấy chuyện này sau đi nhé, được không ạ?”
“Dì đang rất là bình tĩnh đây.”
Không thể nào! Tôi hét lên trong đầu mình. Cho dù bạn có nhìn vào nó ở khía cạnh nào đi chăng nữa thì chuyện này vẫn không ổn chút nào. Sarasa mới là người đã làm tôi tổn thương, chị Yuzuki không có lỗi gì hết. Chẳng có lý do gì để chị ấy phải làm thế cả.
“Yuzuki cũng chẳng mấy hài lòng với những gì em gái nó đã làm cả, con nghĩ sao Yuzuki?”
“Ehehe…” *mắc cỡ*
Ê, cái phản ứng của chị ta là như thế nào vậy?
“Con ổn với việc đó. Chị đã luôn nghĩ về Shoryu đó, và chị cũng rất là ghen tị với Sarasa khi nó hẹn hò với em…”
“Ừ, dì đảm bảo là Yuzuki sẽ chăm sóc tốt cho cháu. Nó chưa bao giờ có người yêu trước kia cả vì nó lúc nào cũng rúc ở trong phòng. Vậy nên đây là một cơ hội tốt cho mày đấy, mày có nghĩ thế không?”
“Kìa mẹ! Đừng có nói mấy thứ không cần thiết kia chứ!”
“Ồ, mày vẫn còn trinh ở cái tuổi này cơ đấy.”
“Whoa, whoa, whoa, whoa!”
Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn mà không có tôi. Không, không, không, khoan đã. Dì ấy đang nói cái gì vậy chứ? Và tại sao cái cô chị gái này lại có thể chấp nhận nó một cách dễ dàng như vậy?
Bằng một cách nào đó mà một cái lưới bẫy đang từ từ được giăng ra trước mặt tôi, tôi cần phải tìm cách lịch sự từ chối thôi.
“Chà, cháu rất biết ơn lời đề nghị của dì. Nhưng tiếc là cháu phải từ chối thôi.”
“Ồ, cháu không hài lòng với Yuzuki nhà cô sao? Mà cũng đúng. Nó chỉ là một đứa suốt ngày ru rú trong nhà mà. Ai mà thích nổi một đứa như nó chứ.”
“Ừ đúng rồi… Chị sẽ chỉ là một đứa con gái phiền toái đối với Shoryu mà thôi…”
Đừng có nói là dì và con gái dì thật ra chỉ là hai người phụ nữ vô dụng thôi đấy nhé. Họ nhìn như sắp bật khóc vậy, trong khi cứ lén liếc mắt sang chỗ tôi để xem tôi sắp làm gì. Nhưng tiếc là tôi đã có một người bạn gái mất rồi, dù cho cô ấy chỉ là tạm thời mà thôi. Dù tôi không có bất kỳ cảm giác lãng mạng nào với cô ấy thì tôi cũng chẳng có ý định bắt cá hai tay đâu.
“Cháu biết điều này rất là khó nghe và cực kỳ thiếu tôn trọng để nói, nhưng mà…”
“Chà, hay là làm thế này đi. Cả hai sẽ bắt đầu với tư cách là bạn bè với ý định hẹn hò. Thế có được không?”
“Ể? … Cô có đang nghe cháu nói gì không ạ?”
“Cô không biết nếu Yuzuki có quyến rũ hay không, nhưng ít nhất thì nó đẹp hơn Sarasa đó.”
“Ồ, con chưa từng nghe thấy mẹ nói điều đó với mình bao giờ cả đấy.”
“Yuzuki không được thu hút cho lắm, nhưng ít ra thì nó đỡ hơn Sarasa ở thời điểm hiện tại.”
“Với tư cách là mẹ của nó, cô có thể đảm bảo với cháu là Yuzuki có một khuôn mặt xinh, ngực bự và ăn mặc rất thời trang như một người mẫu vậy, dù nó chỉ là một đứa hướng nội.”
“Nè mẹ à. Mẹ đang nói hơi nhiều rồi đó…!”
“Với cả, nếu như con chịu làm bạn với con bé thì sẽ giúp nó bớt cô đơn đi một chút đó.”
Dì à, đó mới là ý định thật sự của dì phải không vậy? Thậm chí từ góc nhìn của tôi thì đúng là chị Yuzuki rất xinh đẹp và chỉ cũng có một tính cách rất tốt.
Nhưng vì chị ấy và Sarasa là hai chị em nên họ có khuôn mặt khá là giống nhau. Với cả một Sarasa từng rất tử tế với tôi đã đột nhiên thay đổi tính cách 180 độ. Chẳng có gì đảm bảo là chị của cô ta, Yuzuki, sẽ không như thế cả…
Và rồi, hai người họ bỗng đồng loạt nhìn lên tôi và cầu xin.
“Chị không biết nếu chị có đủ tốt cho em không…?”
“Shoryu à…”
Hai cái người này, đừng có nhìn em như thế chứ! Khi tôi nhìn vào hai khuôn mặt xinh đẹp kia, nó làm tôi cảm thấy cực kỳ tội lỗi khi dám từ chối họ.
“Ư… ư… Đúng là chị không đủ tốt cho em rồi…”
Và rồi chị ấy bắt đầu khóc.
Aaaaaaaaaaaaaa, thôi nào! Tha cho tôi đi mà! Tôi chẳng thể chịu đựng nổi nước mắt của con gái một chút nào cả! Chết tiệt!
“Được rồi, được rồi! Em biết rồi! Nếu chị muốn làm bạn của em thì hãy hòa đồng với nhau nhé!”
Tôi thua đứt đuôi trước hai người họ mất rồi. Khi tôi bỏ cuộc và nói như thế, chị Yuzuki liền mỉm cười và ôm chầm lấy tôi.
“Yay, mình làm được rồi! Hãy đối xử tốt với chị nhé, Shoryu!”
“Xin hãy chăm sóc con gái của cô.”
Ê khoan đã, mấy giọt nước mắt khi nãy biến đi đâu mất rồi? Với cả, chẳng phải chị đã nói là tụi mình sẽ chỉ đối xử với nhau như những người bạn thôi à? Cái này nghe cứ như người yêu ấy… à mà thôi, coi như tôi chưa từng nghe thấy gì cả.