Gà bay chó sủa.
Là thật gà bay chó sủa, không phải từ hình dung.
Chỉ thấy Tần Hoan dưới sự hoảng hốt chạy bừa, cắm đầu chạy tọt vào khu chợ gần đó.
Chợ có một góc là bán gia cầm, dù cho gà vịt đều bị nhốt ở trong lồng, nhưng Tần Hoan tựa như một trận gió thổi qua, gà vịt đều kêu lên, sau đó hai con chó đuổi sau lưng hắn lại “Gâu gâu gâu” phụ họa, trực tiếp loạn thành một nùi.
Dẫn tới vô số sự quay đầu lại.
Tần Hoan căn bản không quay đầu lại nhìn chó có đuổi theo hay không, chỉ có thể vùi đầu mà chạy.
Hắn nhớ tới hồi lúc hắn lên bảy, bị con ngao Tây Tạng công kích, suýt chút nữa thì điên luôn, nước mắt cũng tuôn như mưa.
“Tiêu Mặc, Tiêu Mặc, mau cản hai con chó đó aaaaaaaaaa –“
Hắn hét rất lớn.
Tiếng của Tiêu Mặc truyền đến từ phía sau, y nói hơi hổn hển, nhưng giọng điệu có vẻ rất bình tĩnh, “Bên trái cậu đằng trước có bậc thang thấy không, lên lầu hai, lầu hai là chỗ bán quần áo, chúng nó sẽ không đuổi theo lên đâu.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Đại khái là tiếng của Tiêu Mặc quá mức bình tĩnh, khiến đáy lòng Tần Hoan dâng lên cảm giác tin tưởng, vì thế hắn không hề chạy loạn nữa, mà chạy tới cái bậc thang đó.
Hắn cất bước chạy tới lầu hai, sau đó quay đầu lại.
Hai con chó hoang thật sự dừng ở dưới bậc thang, không lên lầu.
Chúng nó ngửa đầu sủa lớn về phía Tần Hoan, lè lưỡi, vểnh tai, đuôi ngoắc lia lịa, thoạt nhìn chơi rất vui vẻ.
Tần Hoan: “…”
Chơi rất vui hả? Hắn sợ tới thiếu chút nửa mà cái mạng cũng đi tong.
Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn Tần Hoan, thấy hắn vẫn ổn, liền ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu hai con chó hoang, đùa với chúng.
Sau năm phút, hai con chó hoang kêu một tiếng với Tiêu Mặc, lại cà cà bắp chân của Tiêu Mặc, một trước một sau đi khỏi đó.
Lúc này Tần Hoan mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tiêu Mặc ngước mắt nhìn hắn, “Cậu có thể xuống rồi.”
Tần Hoan đã bình tĩnh lại, đối mặt với Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy xấu hổ gần chết, hắn ho khan một tiếng, nói: “Tôi từng bị chó cắn.”
Năm ấy hắn bảy tuổi, chơi ở công viên, đột nhiên có một con ngao Tây Tạng không buộc chạy tới đuổi theo hắn, vì lúc ấy hắn còn nhỏ, rất nhanh thì bị đuổi kịp, nếu như không phải là chủ của con chó đó chạy tới nhanh, có thể hắn đã bị cắn chết, bây giờ trên đùi còn có dấu răng chưa biết mất.
Từ đó về sau hắn liền có bóng ma tâm lí với chó.
Cực kỳ sợ hãi.
Cố gắng đem hình tượng mất mặt vừa rồi quăng tận chân trời, Tần Hoan sửa lại tóc rối một chút, lại đẹp trai từ thang lầu đi xuống, đi đến trước mặt Tiêu Mặc, còn nói: “Chuyện này, cậu đừng nói ra.”
Dù gì hắn cũng đường đường là một hot boy, phải có thể diện chứ.
Tiêu Mặc gật gật đầu.
Y nhìn Tần Hoan, thấy hắn đổ mồ hôi, mồ hôi theo thái dương chảy vào áo, đồng phục học sinh đã ướt đẫm hết, cả người như là trong nước mới vớt ra, vô cùng nhếch nhác, liền lấy bịch khăn giấy trong túi ra, “Lau đi.”
Dừng một chút, y nói: “Xin lỗi.”
Tần Hoan nhận khăn giấy của Tiêu Mặc, lau một giọt mồ hôi lớn, nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người mình đang không ngừng tỏa nhiệt ra bên ngoài, vô cùng muốn đi tắm một cái cho thật đã, hắn đang nghĩ tới đây, đột nhiên nghe thấy lời xin lội của Tiêu Mặc, sửng sốt một chút, “Hửm?”
Tiêu Mặc nhìn hắn, “Tôi không cản chúng nó lại.”
Tần Hoan xua tay, “Việc này thì không liên quan tới cậu.”
Thấy có không ít người đang nhìn họ chăm chú, Tần Hoan nói: “Đi chỗ khác nói chuyện đi.”
Hai người ra khỏi chợ.
Trời bên ngoài đã tối, còn sót lại một chút ánh sáng, đèn đường chung quanh đều mở lên hết, thành thị một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Tần Hoan và Tiêu Mặc sóng vai đi cùng một chỗ, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi qua, có mát được đôi chút.
Tần Hoan lấy điện thoại ra nhìn thời gian một chút, hỏi:”Sắp bảy giờ rồi, cậu không về nhà hả?”
Tiêu Mặc lắc đầu.
Đêm nay Tiêu Nguyệt Mai phải làm thêm giờ, mười một – mười hai giờ mới có thể về đến nhà, Quý Nghiêu không muốn thấy y, y cũng không muốn trở về làm người ta ghét.
Hơn nữa đầu tháng ba năm nay là lúc quan trọng, y không muốn bởi vì chính mình mà ảnh hưởng đến Quý Nghiêu, làm cậu không thi được trường tốt.
“Vậy vào quán cà phê của mẹ tôi ngồi một chút?” Tần Hoan hỏi.
Tiêu Mặc chần chờ một chút, mới lên tiếng, “Được.”
__
Quán cà phê của mẹ Tần mở dưới lầu nhà luôn, quán cà phê đắt khách lắm nhỉ, đối diện chính là trung tâm thương mại của thành phố Y, không chỉ có thị trường lớn, mà còn quy tụ rất nhiều công ty, dòng người dày đặc, giao thông tiện lợi, bởi vậy khách cũng không ít.
Tần Hoan dắt Tiêu Mặc đẩy cửa ra đi vào.
Trong quán cà phê mở điều hòa, vừa đẩy cửa ra, thì có một cơn lạnh ập tới, thổi tan khí nóng cả người, nháy mắt đã lạnh buốt.
Mẹ Tân đang ở quầy, thấy Tần Hoan, liền cười cười với hắn, vẫy tay, ý bảo hắn qua.
Tần Hoan nghiêng đầu nói với Tiêu Mặc: “Chúng ta qua.”
Tiêu Mặc không nhìn xung quanh, y đi theo sau Tần Hoan, đi tới quầy.
“Hoan Hoan, sao con tới đây?” Mẹ Tần mặc chiếc đầm màu trắng, tóc tết lại để rũ trước ngực, dung nhan thuần khiết, nhìn qua mới hơn ba mươi tuổi, tuổi trẻ lại đẹp, hoàn toàn không giống như là có con trai lớn như Tần Hoan.
Tần Hoan nói: “Con dẫn bạn học lại đây ngồi một chút.”
Hắn kéo Tiêu Mặc kéo đến bên cạnh mình, giới thiệu: “Học kỳ này con có bạn cùng bàn, chính là cậu ấy, cậu ấy tên Tiêu Mặc.”
Tiêu Mặc lên tiếng: “Dì.”
Tầm mắt của mẹ Tần dừng ở trên người Tiêu Mặc, cũng không vì tay trái treo và vết thương trên mặt của y mà lộ ra vẻ mặt không tốt, bà mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiêu Mặc đúng không? Dì là mẹ của Tần Hoan, con coi coi có muốn ăn hay uống gì, đừng khách khí.”
Tần Hoan đề cử, “Tay nghề pha cà phê của mẹ tôi đỉnh nhất, cậu có muốn thử chút không?”
Nói xong hắn không đợi Tiêu Mặc đáp lại, trực tiếp bỏ những lời này, “Không đúng, cậu không thích uống thứ có đường, cà phê không thêm sữa rất đắng, bằng không vẫn là nước trái cây đi, cậu muốn uống nước trái nào?”
Tiêu Mặc nghe vậy nhìn hắn một cái, lại rũ mắt, nói: “Nước xoài.”
“Đi.” Tần Hoan xoay đầu qua chỗ khác, cầm menu thức ăn nhẹ, một hơi chọn mấy món, “Mấy món này đi, con đưa Tiêu Mặc đi ngồi trước.”
Mẹ Tần cười nói: “Đi lên tầng hai đi, vừa lúc có một phòng nhỏ, các con có thể đọc sách hoặc học bài.”
Tần Hoan không còn gì để nói, “Mẹ, sao mà lại làm bài tập.”
Mẹ Tần trừng hắn, “Cô dạy anh văn của con gọi điện thoại cho mẹ rồi này, nói con không làm bài tập cũng không nộp bài tập.”
Tần Hoan: “…”
má nó.
Tần Hoan dẫn Tiêu Mặc lên lầu hai, ngồi xuống trong căn phòng trống duy nhất. Nói là phòng, nhưng thật ra lại không có cửa, chính là dùng rèm che đỡ, tách ra một thế giới nhỏ với bên ngoài, hơn nữa bên cạnh chính là cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, ngựa xe như nước, cảnh đêm rất đẹp.
Lại nói tiếp, Tần Hoan và Tiêu Mặc cũng không thân lắm.
Ngồi mặt đối mặt như thế, ai cũng không mở miệng trước, không khí có hơi lúng túng.
Tần Hoan chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay đỡ cằm, nhìn chằm chằm Tiêu Mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng, “Chơi game không?”
Tiêu Mặc nhìn về phía hắn.
Tần Hoan lấy điện thoại di động ra, Dù sao ngồi không cũng không tán gẫu, không phải là muốn làm bài tập chứ? Đến chơi game thôi.
Giọng của Tiêu Mặc rất nhẹ, “Tôi sẽ không chơi.”
Tần Hoan: “Tôi cũng chưa nói là chơi trò gì, cậu cũng không chơi?”
Tiêu Mặc không cảm xúc, chỉ im lặng nhìn hắn.
Tần Hoan bắt đầu nói tên trò chơi, nhưng hắn mỗi lần hắn nói ra một cái tên, Tiêu Mặc đều lắc đầu, thật sự một trò cũng không chịu chơi.
“…”
Tần Hoan khó có thể tin, “Không phải chứ, một trò cậu cũng chưa từng chơi hả?”
Giọng của Tiêu Mặc rất bình tĩnh, “Tôi không chơi game.”
“Vậy bình thường cậu làm gì?” Tần Hoan không nhịn được nghĩ hai ngày này sau khi tan học bạn cùng bàn làm gì, hình như chỉ có đọc sách và làm bài tập.
Trầm mặc mấy giây, hắn hỏi: “Không phải là cậu chỉ đọc sách thôi hả?”
Mặc dù Tiêu Mặc không nói chuyện, vẻ mặt vẫn là biểu tình đó, nhưng thái độ của y, đã nói lên đáp án.
Tần Hoan: “…”
Tần Hoan không nói gì hơn nữa ngày, thiếu chút nữa quỳ xuống với Tiêu Mặc, “Chàng trai, tuy rằng học tập cho giỏi mỗi ngày hướng về phía trước là không sai, nhưng như cậu lấy tất cả thời gian ở không chỉ dùng để đọc sách, sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị đấy.”
Hắn chỉ chỉ Tiêu Mặc, lại vừa chỉ chỉ mình, “Cậu, tôi, đều mười bảy mười tám tuổi đúng không, high lên đi chứ, như vậy phù hợp tuổi của chúng ta, thanh xuân nóng bỏng, tinh thần phấn chấn bồng bột, cái gì cũng đều phải thử một chút, mới có thể cùng đề tài với bạn cùng lứa tuổi chứ.”
Mí mắt của Tiêu Mặc giật giật, tầm mắt dừng ở một góc bàn, không trả lời.
Tần Hoan nhìn một hồi, thầm khinh trong lòng.
Hắn cầm điện thoại di động, lại hỏi lần nữa: “Cậu không chơi thật sao?”
Tiêu Mặc không nói gì, nhưng y đã lấy vở bài tập và sách giáo khoa từ trong balo ra, đặt lên bàn, thật sự chuẩn bị làm bài tập.
Tần Hoan thở dài, “Được rồi, cậu viết đi.”
Hắn lại lật tai nghe, cắm vào di động, ngăn cách tiếng của trò chơi, không quấy rầy đến Tiêu Mặc.
Lớp mười Tiêu Mặc nghỉ học gần một năm, lên lớp tri thức đều tự học xong, lúc này thầy cô cho bài tập, với y mà nói là gần như không có khó khăn gì, y làm xong rất nhanh.
Nhưng mà làm bài tập xong, y cũng không ngừng việc học lại, mà tìm sách tham khảo, tiếp tục tự học nội dung lớp .
Đồ ăn vặt và nước trái cây đã đưa lên từ lâu, là mẹ Tần tự mang lên.
Khi lên đến, bà nhìn Tiêu Mặc đang học mà con trai mình lại đang chơi game, tức giận xáng cho Tần Hoan một cái vào đầu.
Tần Hoan xanh mặt, dưới cái nhìn soi mói của mẹ Tần, cũng ngoan ngoãn lấy sách giáo khoa ra.
Buồn bực nhét một miếng thịt gà vào mồm, Tần Hoan một bên nhanh chóng làm bài tập, một bên nhịn không được thổ tào, “Đều tại cậu á.”
Tiêu Mặc nhìn hắn một cái.
Tần Hoan bất đắc dĩ vô cùng, nói tiếp: “Tôi không thèm làm bài tập từ lâu rồi.”
Hắn lại nhấn mạnh: “Sớm vậy sao, vẫn chưa tám giờ.”
Tiêu Mặc không để ý tới hắn, lúc cúi đầu viết nháp, sắc mặt lại dịu hết sức, khóe môi cũng có chút cong lên.
Y đã lâu, không có ngồi chung một chỗ với bất cứ ai.
Mặc dù chỉ là làm bài tập, hơn nữa đối phương còn hơi ầm ĩ, chỉ là, thật hoài niệm.
Chín giờ rưỡi, Tiêu Mặc để bút xuống, ngừng lại.
Bài tập của Tần Hoan cũng sớm đã làm xong, hắn thấy Tiêu Mặc dừng lại, liền hỏi: “Không làm?”
Tiêu Mặc dọn balo, “Tôi phải về.”
Tần Hoan duỗi người, “Biết đường chứ? Muốn tôi đưa cậu một đoạn không?”
Tiêu Mặc từ chối hắn, “Không cần.”
Tần Hoan tựa lên bàn, lấy điện thoại di động ra tiếp tục lên mạng chơi game, hắn dành ra một bàn tay giơ giơ, “Vậy bái bai nha, bạn cùng bàn.”