Thời gian tựa như nước chảy, lướt qua trong giây lát.
Bảy ngày trôi qua rất nhanh.
Giờ nghỉ trưa của thứ ba chấm dứt, nhiệm vụ của Tiêu Mặc và Tần Hoan đã hoàn thành.
Các học sinh nghe giảng bài nói cảm ơn xong thì ôm sách vở về chỗ ngồi của họ, tiếp tục dành thời gian ôn tập giống mấy ngày trước.
Ngày mai mới thi, vẫn còn có thể gắng thêm một chút.
Dù sao Tiêu Mặc cũng có năng lực hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, bảy ngày ngắn ngủn có thể làm cũng không nhiều, những việc y nên làm thì đều đã làm, có thể dạy đều dạy, còn lại hấp thu được nhiều ít, học được nhiều ít, có thể thi được nhiêu điểm thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hơn nữa cũng không thể để Tiêu Mặc và Tần Hoan bận rộn bảy ngày vì họ không công.
Chiều nay, ban ba vẫn vượt qua trong không khí ôn tập gấp như cũ.
Ngày hôm sau, lúc Tiêu Mặc và Tần Hoan đến lớp học, rất nhiều bạn học đã đến rồi, đàm cầm sách văn học thuộc thơ.
Phần lớn người mang vành mắt đen to đùng, đều là do mấy ngày nay thức đêm, cũng không biết thành tích có thể không làm mấy ngày thức đêm của họ uổng phí hay không.
Phòng học rất im ắng.
Tiêu Mặc đi đến vị trí của mình, ngồi xuống.
Bàn của Tần Hoan bị kéo tới cửa, ghế cũng bị người khác chiếm, vì thế hắn trực tiếp chen trên cùng một cái ghế với Tiêu Mặc, đặt tay lên lưng Tiêu Mặc, hai người ngồi sát nhau.
Hắn nhẹ giọng nói chuyện với Tiêu Mặc, “Lần thi này, có cá cược nữa không?”
“Ừ, cá chứ.” Nói xong Tiêu Mặc lại đẩy cái tay đặt trên eo mình của Tần Hoan ra, giọng dịu quặc, “……Nhột.”
Nghe nói xong, Tần Hoan đổi tư thế, choàng tay lên vai Tiêu Mặc, lần này không bị vỗ nữa.
Hắn cười hỏi: “Vậy vẫn là quy tắc đánh cược cũ? Người thắng có quyền bắt người thua đáp ứng một chuyện?”
Tiêu Mặc gật đầu, “Được.”
“Ngồi cùng bàn,” Tần Hoan cười vô cùng tự tin, “Trạng thái của tớ hôm nay rất tốt, hơn nữa tớ có cảm giác, lần này nhất đinh có thể thắng.”
Vì trong lòng hắn rất muốn làm cái đó, lần này phải thắng!
Tiêu Mặc nói: “Tớ sẽ không thua.”
Diệp Hiểu Hiểu mang đôi mắt đen xì đi tới như một cô hồn, cậu ta dọng tay lên mặt bàn, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh Tần, hỏi cậu một vấn đề hết sức nghiêm túc này.”
Tần Hoan ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Cậu nói đi.”
“Làm sao mới có thể giống cậu chỉ cần nhìn bài hai ba lần liền thuộc đây?” Diệp Hiểu Hiểu phát điên nắm tóc, “Không hề thuộc được mà.”
Cậu ta ứa lệ, vừa khóc thương vừa nghiêm mặt nói: “Lần này ngay cả đề cho điểm tớ cũng không lấy được nữa…”
Tần Hoan: “……”
Thiên phú.
Nhưng mà nói ra đáp án này thật sự là rất thiếu đánh, còn gây đả kích cho người ta.
Cho nên tất nhiên là Diệp Hiểu Hiểu cũng không nhận được đáp án.
Tám giờ, tiếng chuông thay ca reo lên.
Hành lang vốn an tĩnh, trong chốc lát lại náo nhiệt hẳn lên, tất cả học sinh của các ban ra khỏi phòng học, cầm tài liệu đi tới phòng thi của riêng mình.
Tần Hoan vỗ vỗ Tiêu Mặc đang tập trung làm bài, “Nên đi rồi.”
Tiêu Mặc nghe tiếng ngẩng đầu, dọn dẹp nhanh chóng, đứng dậy đi theo Tần Hoan ra khỏi phòng học.
Vị trí của bọn họ vẫn giống kì thi tháng đợt trước.
Đi vào phòng thi, Tần Hoan và Tiêu Mặc đều thấy Trần Dũng. Mà Trần Dũng vừa nhìn thấy bọn họ lập tức cúi đầu ngay.
“Cùng bàn?” Tần Hoan quay đầu nhìn Tiêu Mặc.
“Không sao.” Tiêu Mặc lắc đầu.
Tần Hoan vừa liếc nhìn Trần Dũng, thấy hắn có vẻ hoàn toàn không dám ngẩng đầu, liền dời mắt, tiếp tục nói chuyện với Tiêu Mặc.
Đề tài câu chuyện của hai người đã trôi tới trưa nay ăn gì.
Ai cũng không thèm để ý Trần Dũng, chỉ coi hắn là người xa lạ không quen biết.
Nhưng Giang Hoài đi cạnh Tiêu Mặc lại tặng cho Trần Dũng một cái lườm, lúc đi ngang qua người hắn, lại hừ một tiếng.
Trần Dũng nắm chặt nắm tay, nhưng vẫn cố chấp không ngẩng đầu, cũng không phát ra tiếng gì.
Lần trước thi tháng, tất cả mọi người không biết Tiêu Mặc, mặc dù cùng thi chung một phòng nhưng không ai để ý tới y, nhưng lần này không giống nữa, Tiêu Mặc đã nổi danh liên tiếp hai ba lần rồi.
Bởi vậy lúc y ngồi xuống, liền cảm thấy tầm mắt từ bốn phương tám hướng nhìn về phía y.
Không có ác ý gì, chỉ là tò mò và đánh giá thuần túy.
Mấy nữ sinh bên cạnh còn xúm lại nói nhỏ, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc tràn đầy thưởng thức và thích thú.
Chú ý tới tâm tư của các cô, Tần Hoan dời vị trí, vừa lúc chắn được tầm mắt của mấy cô.
Tình địch thật sự là càng ngày càng nhiều!
Thanh âm xì xào bàn tán hco tới khi giám thị bước vào, cuối cùng cũng ngừng, mọi người cũng đều thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh chờ thi.
Lần thi giữa kì này không chỉ là lần cuối chuyển bàn của tựu trường cấp ba, hơn nữa sau khi có điểm còn có thể họp phụ huynh, dối với đa số bạn học mà nói, đây có thể coi như là cuộc thi “Chu du cửa tử”.
Nếu thi không tốt,thì chính lầ “Nam nữa đánh hội đồng”, hơn nữa sau đó còn có đủ thể loại trừng phạt, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên phải thi cho nghiêm túc.
Không được qua loa một xíu nào hết.
:, tiếng chuông thi reo lần thứ nhất.
Bắt đầuphát bài thi.
Giám thị phát bài thi vừa nhắc: “Xin giữ im lặng, đừng vô cớ lên tiếng, có việc gì thì giơ tay phát biểu.”
Một giám thị khác cũng nhắc: “Xin giữ mặt bài thi sạch sẽ, chữ viết sạch đẹp, nhớ ghi tên lớp, lúc làm văn nhớ phải cẩn thận, nhớ kĩ là đừng lạc đề.”
Tám giờ rưỡi, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Phòng thi im lặng vô cùng.
Chỉ có tiếng vang nhỏ do lẩm nhẩm đọc bài và tiếng ngòi bút ma sát với trang giấy.
Tiêu Mặc nhận bài thi, lật mặt trước và mặt sau xem đề.
Ra đề rất xéo xắt, hơn nữa còn khó nữa, cũng không dễ làm.
Lần thi giữa kì này ra đề khó hơn nhiều so với thi tháng đợt trước, ra đề cũng không bảo thủ như thế nữa, có nhiều tính toán mới mẻ độc đáo, Tiêu Mặc xem hết bài thi một lần rồi mới nhắc bút lên làm.
Bị bài thi gợi hứng thú giống Tiêu Mặc còn có Tần Hoan.
Dù sao đề càng khó, mới có giá trị khiêu chiến.
Hai người cực kỳ ăn ý, lật bài thi xong, lại ngẩng đầu liếc nhau, sau đó mới cúi đầu làm bài.
Cuộc thi lần này không dễ như thế, không coi kĩ đề cũng rất dễ bị gài, tốc độ của Tiêu Mặc và Tần Hoan cũng không nhanh thế nữa.
Chờ bọn họ làm bài thi xong, thời gian còn lại khoảng hai mươi phút.
Tiêu Mặc lật lại kiểm tra hết một lần, mới bỏ bút xuống.
Tần Hoan thì lại nhanh hơn y một chút.
Hôm nay dự báo thời tiết báo có mưa, trời vẫn còn đang âm u, lúc này đã bắt đầu có những hạt mưa li ti rơi xuống, độ mưa càng ngày càng tăng.
Hạt mưa tạt lên cửa sổ, hiện lên nét gợn sóng, mưa càng lớn, thì tạo thành màn mưa, tạt nghiêng xuống.
Trần Dũng rất nản. Hắn mới viết được một nửa bài văn, nhưng không kịp thời gian nữa, bây giờ nghe tiếng mưa rơi, càng nản hơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc một cái, thấy y đã ngừng bút, nằm xuống bàn, cũng đã định trước, biết mình đã thua rồi.
Vì sao chứ!
Dựa vào cái gì!
Tâm trạng của Trần Dũng vốn đã không tốt cuối cùng cũng hoàn toàn đóng băng, hắn dùng sức đá bàn một cái, không thèm thi nữa, vứt bút đứng lên.
Giám thị gọi hắn lại, nhưng hắn không hề dừng, đi thẳng ra khỏi phòng thi.
Hành vi lần này của Trần Dũng ảnh hưởng đến những bạn học khác, tất cả mọi người dần xao động, dần lớn giọng lên.
Một giám thị khác vỗ bàn giáo viên, “Im lặng!”
Còn giám thị kia thì đi thu bài thi của Trần Dũng, cô phát hiện bài văn còn một nữa vẫn chưa viết xong, không khỏi nhíu mày, rồi lại thở dài.
giờ, kết thúc cuộc thi.
Sau khi nộp bài thi xong, Tần Hoan cùng Tiêu Mặc liền sóng vai ra khỏi phòng thi.
Trời mưa lớn quá, cho nên cũng không có mấy người đi ra, tất cả mọi người đợi trong phòng học, định chờ bớt mưa rồi lại đi ra.
Thừa dịp lúc này, Diệp Hiểu Hiểu lại chạy tới nhiều chuyện.
“Anh Tần, nghe nói Trần Dũng nộp bài đầu tiên luôn hả?”
Tần Hoan gác chân, đang xem bản ghi chép Tiêu Mặc cầm.
Nội dung trong bản ghi chép vô cùng đầy đủ, không chỉ có các mẫu ví dụ điển hình, chỗ dễ sai, dễ nhầm mà còn dùng bút đỏ đánh dấu, cũng có bút đi line để làm dấu kiến thức…Là tinh hoa trong tinh hoa.
Bản ghi chép của học bá.
Nhìn xong là có thể trực tiếp đi thi.
Nghe xong, Tần Hoan gật gật đầu, “Ừ.”
Diệp Hiểu Hiểu sờ cằm, “Quái lạ, trước giờ cậu ta đều không tới giây cuối cùng thì sẽ không nộp bài thi, hôm nay sao lại khác thường như vậy?”
La Âm vừa nghe xong câu chuyện từ bên đầu tai này, liền thuận miệng hỏi: “Cậu quan tâm tới Trần Dũng như vậy làm gì?”
Diệp Hiểu Hiểu vung vung đầu ngón tay, “Đây không phải là quan tâm hắn, mà là cảm giác với bát quái, tớ dám cược, về mặt này chắc chắn có vấn đề.”
La Âm liếc mắt, nói: “Cậu có rảnh hỏi thăm vụ này, còn không bằng ôn nhiều bài tập, cảm giác bứt rứt ban sáng của cậu biến đâu mất rồi?”
Diệp Hiểu Hiểu nghe xong, nặng nề thở dài, cậu ta úp sấp xuống mặt bàn, hoàn toàn ra vẻ sống không luyến tiếc, “Thi văn xong tớ mới biết là hồi hộp đồ thì cũng vô ích, cho nên tớ mặc kệ. Tớ đã chuẩn bị tốt việc chịu ‘đòn roi iu’ của mẹ tớ, da tớ vẫn rất dày, hẳn là chịu được.”
La Âm: “…”
Cô có cảm giác cô có thể cứu vớt được chút, vì thế liền ôm bài làm sai chạy tới chỗ Tiêu Mặc.
Cô còn mấy đề muốn hỏi một chút.
—
Thi tổng cộng là ba ngày, mỗi ngày thi một môn, nụ cười trên mặt các bạn học tắt dần theo từng ngày.
Tất cả các môn thi giữa kì lần này đều có một điểm giống nhau, đó chính là _ khó.
Khó nhất không ai bằng tất nhiên là toán với lí.
Thi xong hai môn này, không ít bạn học đi so đáp án với Tiêu Mặc và Tần Hoan, để rồi thiếu chút nữa thì lấy đầu đập đất.
Họ nhịn không được mà nghĩ: Tôi viết cái gì vậy trời? Vì sao lại viết như thế? Làm sai còn nhiều hơn so với lụi bậy thì nên làm gì bây giờ?
Đợi tới khi thi xong môn cuối cùng, mọi người ngoài chết lặng ra thì cũng chỉ có một suy nghĩ — toang thật rồi.
Lúc Thái Chân đi vào lớp, liền thấy học sinh không ai có tinh thần cả, cô cười nói: “Thi một lần đã đánh bại được các em rồi hả?”
“Cô ơi, cô sai rồi.” Diệp Hiểu Hiểu mặt không chút thay đổi nói, “Đánh bại chúng em không phải là thi mà là chuyện họp phụ huynh sắp tới…”
“Cho nên…” Thái Chân đặt xấp giấy thông báo xuống nói, “Cho các em bình thường không lo học hành, giờ mới biết lo?”
Ôm một chút xíu chờ mong, Đồ Tuyết lặng lẽ hỏi một câu, “Cô ơi, đã xác định thời gian họp phụ huynh chưa?”
“Đã định rồi, cuối tuần này, bây giờ phát giấy mời, biên lai thứ hai nộp.” Lời của Thái Chân vừa dứt, lập tức có nhiều tiếng than vãn vang lên.
Kiên nhẫn đợi vài phút, Thái Chân mới tiếp tục nói: “Còn một tin tốt.”
Tất cả bạn học trong lớp đang đắm chìm trong “bão táp”, thở dài thở ngắn, không ai ôm chờ mong gì với tin này, chỉ có Tần Hoan tâm trạng tốt, hắn nể mặt mở miệng hỏi: “Tin tốt gì?”
Tay hắn dưới bàn nắm thật chặc tay của Tiêu Mặc, hai người đã nắm lâu lắm rồi, lòng bàn tay cũng hơi toát mồ hôi, nhưng lại tiếc không buông.
Thái Chân nói: “Ngày , du lịch mùa thu, chỗ lần này đi khá xa, cần phải ở lại bên ngoài một đêm.”
Hửm?
Du lịch mùa thu?
Du lịch mùa thu!
Các học sinh vốn đang ủ rũ gục đầu lập tức lấy lại tinh thần.
Mọi người bắt đầu chen lấn hỏi tới tắp.
“Qua đêm ở bên ngoài thật sao ạ?”
“Sao để đi nhỉ?”
……
Thái Chân chọn mấy vấn đề trả lời, sau đó nói: “Được rồi được rồi, các em muốn biết gì thì viết lên giấy thông báo, chờ phát rồi thì tự mà xem.”
Cô gọi Hà Húc đi lên, “Em phát ra đi.”
Giấy thông báo phát xong, Thái Chân nói: “Có thể tan học, nhưng bên ngoài trời mưa rất lớn, mọi người trên đường chú ý an toàn.”
Trận mưa này đã kéo dài ba ngày, nhưng hôm qua mưa đã nhỏ đi.
Mọi người cùng nhau trả lời: “Vâng ạ.”
Dọn balo xong, mọi người cùng nhau đi xuống lầu.
Khương Hàng cầm dù đứng chỗ cầu thang, hỏi Tần Hoan, “Anh Tần, cậu đi về kí túc hay về thẳng nhà?”
Tần Hoan nói với cậu: “Về kí túc với bạn cùng bàn của tớ.”
“Vậy tớ về trước.” Nói xong, Khương Hàng phất phất tay với Tiêu Mặc, sau đó xoay người đi theo đám Trương Tuân phía trước.
Nhìn họ rời đi, Tần Hoan nói: “Mặc Mặc, chúng ta cũng đi thôi.”