Chủ nhiệm nói khiến giáo viên chính trị ngẩn cả người.
Tiêu Mặc không quậy không phá, rất im lặng, thành tích còn rất tốt, giáo viên chính trị cũng thích học trò như vậy, cô hồi thần lại nói: “Chủ nhiệm, thầy nói là đi lên phòng hiệu trưởng có quá bé xé to không, bút của Lâm Giai Giai đã tìm ra rồi, thật thì cũng không liên quan gì tới Tiêu Mặc…”
Tần Hoan và đám Trương Tuân đều nhìn chằm chằm chủ nhiệm, đang chuẩn bị nói chuyện, chợt nghe chủ nhiệm nói: “Gì vậy.”
Chủ nhiệm không hề giận, ông cười nói: “Cô Trần hiểu lầm rồi, lần này là hiệu trưởng tìm Tiêu Mặc, là chuyện tốt.”
Giáo viên chính trị nhẹ thở ra, “Không phải chuyện này đúng không?”
Chủ nhiệm nói: “Chuyện này? Ý cô là chỉ em ấy với Lâm Giai Giai làm trái nội quy trường mang đồ đắt tiền tới lớp á? Đây chỉ là chuyện nhỏ, không đến mức hưng sư động chúng.”
Ông lại nhìn Tiêu Mặc, nghiêm túc nói: “Nhưng nhất mã quy nhất mã, em và Lâm Giai Giai như nhau, phải viết kiểm điểm như nhau.”
Tiêu Mặc gật đầu, “Vâng.”
Chủ nhiệm cười cười, ông thúc giục nói: “Được rồi, em tới phòng hiệu trưởng với thầy đi, tất cả mọi người đang chờ em đấy.”
Nói xong, ông nói với giáo viên chính trị, “Cô Trần dạy tiếp đi nhé.”
Nhìn Tiêu Mặc và chủ nhiệm đi mất, Tần Hoan cũng muốn đi theo.
Dù là chủ nhiệm nói là chuyện tốt, nhưng là chuyện tốt gì?
Tới phòng hiệu trưởng còn có thể có chuyện tốt?
Nhưng trước khi đi, hắn phải giải quyết một chuyện trước.
Giáo viên chính trị ho khan một tiếng, rồi vỗ vỗ tay, “Được rồi các em, dọn đồ trên đất đi, tiết này mình ôn tập, về phần bài thi vừa phát ban nãy, các em mang về nhà làm, tiết sau cô giải.”
Cô quay đầu nói với Lâm Giai Giai và Tần Hoan: “Các em cũng về chỗ ngồi đi.”
“Chờ một chút.” Tần Hoan không hề động, hắn nhìn Lâm Giai Giai, “Cô vẫn chưa xin lỗi.”
Lần này Lâm Giai Giai đã thật sự chạm tới ranh giới của Tần Hoan.
Diệp Hiểu Hiểu nghe vậy cao giọng hùa theo, “Đúng vậy, xin lỗi đi.”
Những bạn học khác trong lớp cũng đồng loạt nhìn Lâm Giai Giai, dù không có vẻ mặt gì quá, nhưng có thể cảm giác được đều đang rất khó chịu.
Không ai bằng lòng chịu oan.
Hơn nữa đối phương vẫn không xin lỗi.
Lâm Giai Giai cầm, bắt đầu cảm thấy luống cuống, đây là lần đầu cô đối mặt với tình huống như vậy, từ nhỏ đã được nuông chiều tới lớn, cảm thấy thế giới này vận động vì cco, sao lại đối phó được?
Phải nói xin lỗi, cô hạ sĩ diện không được, không xin lỗi, lại phải giằng co.
“Tớ…” Cô do dự hồi lâu, mặt đỏ hết lên nhưng vẫn không nói ra được một chữ nào cả.
“Tớ cái gì, cậu giải thích đi chứ.” Diệp Hiểu Hiểu vừa rồi bị đổ oan là ăn cắp, lần này lại bị đổ oan một cách ngớ ngẩn, hoàn toàn ngồi không yên, cậu ta nhịn không được mà phun trào, “Không phải ban nãy cậu làm dữ lắm hả, sao tới chừng nói xin lỗi lại sợ?!”
Lần này Lâm Giai Giai đuối lý, chống lại vẻ mặt tức giận của Diệp Hiểu Hiểu, không kiêu căng được nữa. Cô lui về sau một bước, dáng vẻ cao cao tại thượng, hùng hổ dọa người hồi nãy đã biến mất từ đời nào, đổi thành vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, hốc mắt đỏ cả lên, “Tớ…”
Tần Hoan “Ah” một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: “Xin lỗi thôi mà, có khó khăn vậy sao?”
Lâm Giai Giai ngẩng đầu phắt lên.
Ánh mắt của Tần Hoan rất lạnh, “Xin lỗi bạn cùng bàn của tôi, tôi sẽ nhận thay cậu ấy.”
Khí thế của Lâm Giai Giai lại yếu đi ba phần, cô cắn môi, ánh mắt lại đảo qua những bạn học khác trong lớp, thấy họ cũng đang trầm mặt chờ lời xin lỗi của mình.
Ngay cả nam sinh bình thường ân cần a dua với cô, cũng không còn gương mặt tươi cười nữa.
Nắm chặc bút trong tay, Lâm Giai Giai không thể kiên trì được nữa, bỗng cô la lớn lên: “Thành thật xin lỗi!”
Dứt lời, cô liền xoay người chạy ra khỏi phòng học.
“Lâm Giai Giai, em đi đâu vậy?”
Giáo viên chính trị ở phía sau gọi cô, nhưng Lâm Giai Giai lại như là không nghe thấy, chạy rất nhanh, biến mất ở chỗ khúc quanh.
—— Giống như cô mới là người bị oan.
Giáo viên đang đau đầu, Tần Hoan lại đi tới.
Hắn nói: “Cô ơi, em muốn xin nghỉ.”
Giáo viên chính trị đỡ trán hỏi: “Em bị sao?”
Tần Hoan không hề giấu diếm, ăn ngay nói thật: “Em muốn tới phòng hiệu trưởng.”
Giáo viên chính trị sắp bị đám học sinh nháo tới bất lực, vẻ mặt cô bất đắc dĩ, “Tốt xấu gì thì em cũng phải mượn cớ chứ?”
“Không phải là phải yêu nước, kính nghiệp, thành tín, hữu hảo sao ạ? Em vậy là thành thật đấy.”
“…”
Giáo viên chính trị không nhìn Tần Hoan nữa, cô khoát khoát tay nói: “Đi đi đi.”
Nhắm mắt làm ngơ.
Thiệt tình!
Được cho phép, Tần Hoan chạy thẳng đi, như một cơn gió, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng người nữa.
——
Tiêu Mặc đi theo chủ nhiệm tới phòng hiệu trưởng.
Chủ nhiệm gõ cửa một cái, sau khi được cho phép, nói với Tiêu Mặc: “Vào đi.”
Tiêu Mặc hơi nghi hoặc theo sát phía sau ông.
Trong phòng hiệu trưởng có không ít người ngồi, một đôi nam nữ trẻ tuổi, một cụ già ôm một cô bé. Cô bé vùi đầu vào lòng cụ già, chỉ chừa có cái đầu ra.
Rồi lại còn một người nữa, ba Tần mặc cảnh phục.
Sau một hồi, y gọi: “Chú Tần?”
Ba Tần cười cười với Tiêu Mặc, “Lần này tới, chủ yếu là dẫn họ tới tìm con.”
Người nữ trẻ tuổi ngồi cạnh đó bỗng khóc lên, vẻ mặt cô kích động, nói năng có hơi lộn xộn, “Thật là em! Em còn nhớ hồi tháng tám em cứu một cô bé ở công viên nước không? Chị là mẹ của cô bé đó, thật lòng đội ơn em, bọn chị vẫn luôn muốn nói một câu cảm ơn với em! Bọn chị muốn nói cảm ơn với em! Nếu không có em, Nhạc Nhạc của chị bây giờ không biết đang ở đâu, chị có thể…Bọn chị có thể sẽ không gặp được nó nữa. Bọn chị đã tìm em rất lâu rồi, nhưng em không để lại thông tin gì cả, hỏi những người khác, họ cũng không biết em là ai, nếu không phải là hai ngày trước chị họ của Nhạc Nhạc trong lúc vô tình nhìn thấy hình của em, biết em là học sinh trường Nhất Trung, bọn chị sẽ không bao giờ tìm được em…Cảm ơn, thật sự cảm ơn, cảm ơn em đã cứu Nhạc Nhạc! Em cứu Nhạc Nhạc cũng tương đương như cứu chị, cứu cả nhà bọn chị!”
Cô nói xong thì liền quỳ xuống, cụ già bên cạnh cũng lệ rơi đầy mặt, luôn miệng nói cảm ơn, còn muốn cúi đầu với Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc vội đỡ họ, “Đừng như vậy.”
Hiếm khi y lại cảm thấy bất lực. “Các ngài đừng như vậy, đổi lại là bất cứ một ai, thấy tình huống như ngày hôm ấy, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Đó là chuyện trước khi vào học hai ngày.
Ngày đó Tiêu Mặc tan tầm, và từ nhà hàng đi về, nhân lúc còn sớm, không muốn để Quý Nghiêu nhìn thấy y lại khó chịu, định về trễ, liền đi vòng qua công viên nước cách đó không xa.
Ngày hôm đó không phải cuối tuần, phần lớn mọi người vẫn đang làm việc, công viên nước cũng không có nhiều người.
Tiêu Mặc tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống giải đề.
Giải được một nửa, bỗng y nghe thấy tiếng kêu cứu.
Y quay đầu về nơi phát ra tiếng, thì nhìn thấy có hai người đàn ông cách đó không xa đang khiêng một cô bé chạy như bay tới lối ra vào.
Tiếng kêu cứu là của đứa bé đó.
Cô bé la vài tiếng, miệng liền bị bịt lại.
Là bọn – buôn – người.
Vẻ mặt của Tiêu Mặc khác hẳn, y vội bỏ bài thi trong lòng xuống, nhặt đại một cục đá rồi chạy nhanh tới đó, giơ tay lên đập xuống đầu người đàn ông đang khiêng đứa bé.
Đầu đau điếng, người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, theo bản năng buông tay ra.
Một người đàn ông khác chắc cũng không ngờ tới là đột nhiên có người xông ra, sửng sờ một bên.
Tiêu Mặc vẫn không ngừng tay, động tác của y rất nhanh, thừa dịp bọn hắn đang sững sờ, trực tiếp động thủ giành lấy cô bé.
Giành được rồi, y liền ôm cô bé chạy đi, nhưng lúc này hai người đàn ông cũng phản ứng lại, bắt đầu đuổi theo không bỏ.
Ôm thêm một đứa bé, Tiêu Mặc không chạy nhanh được, nghe tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, y dứt khoát đứng lại, thả cô bé xuống, giục cô bé chạy trước.
Nhưng mà cô bé sợ quá nên đứng yên không nhúc nhích.
Đối phương đã đuổi tới, Tiêu Mặc đành phải bảo vệ cô bé sau người, sau đó trực diện chống lại hai thằng đàn ông.
Hai thằng đó mặt hung hãn, dần bao vây Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc không sợ hãi chút nào, nhấc chân đá.
Một người trong đó mang theo dao, gã ta cười gằn, đâm mạnh tới Tiêu Mặc.
Phải che chở cho bé gái, Tiêu Mặc không kịp tránh, đành phải giơ tay lên chắn, cánh tay bị đâm cho một nhát, sâu tới thấy xương.
Đồng thời mặt cũng trúng phải cú đấm của một người khác.
Sau đó là quần ẩu.
Đối phương mang theo dao, vừa phải trông bé gái, Tiêu Mặc không thể trở mình, vì thế y lại bị đấm cho vài cúm cổ cũng bị dao quẹt nhẹ một cái.
Mắt thấy gã đàn ông cầm dao sắp đâm vào Tiêu Mặc, cô bé bỗng òa khóc lớn lên, khiến gã đàn ông nhảy dựng, Tiêu Mặc nhân cơ hội này, nhấc chân đạp một cái, vừa lúc đạp ngay chỗ ấy ấy của đối phương.
Người nọ ôm – của – quý, khom người xuống, nhân lúc này, Tiêu Mặc giành lại con dao trong tay gã.
Cùng lúc đó, có mấy người cách đó không xa chạy tới.
Họ nghe thấy tiếng khóc rồi chạy tới.
Hai thằng – buôn – người thấy tình thế không ổn, định chạy, lại bị Tiêu Mặc gạt ngã.
Cuối cùng thì bọn buôn người cũng bị còng tay đưa về đồn, mấy người tới sau vốn định cùng đi làm biên bản với Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Mặc từ chối, y sờ sờ đầu bé gái, sau đó không để lại thông tin gì liền đi mất.
Chuyện này Tiêu Mặc đã quên mất rồi, vì từ đầu tới cuối y không hề ra mặt, cho nên cho là đã qua rồi, không ngờ cha mẹ của đứa bé lại vẫn luôn tìm y.
Lúc này, người nam trẻ tuổi vẫn chưa nói gì cũng đã lên tiếng, “Anh là cha của Nhạc Nhạc, em thật sự rất dũng cảm, hôm đó chúng anh xem camera thấy một mình em đối phó với hai kẻ buôn người, cứu Nhạc Nhạc, nếu như không có em xông đến, Nhạc Nhạc chắc chắn đã bị bắt đi…”
Anh ta nói rồi nghẹn ngào, “Nhạc Nhạc là cục cưng của cả nhà anh, nếu con bé xảy ra chuyện gì thì bọn anh chắc chắn sẽ không sống nổi mất…”
Đối mặt với lời cảm kích này, Tiêu Mặc vẫn không biết nên nói cái gì.
Nhưng đáy lòng bỗng trào ra cảm giác may mắn.
Nếu không…
Hậu quả là gì, y cũng không dám nghĩ.
Tiêu Mặc mím chặt môi, đứng yên đó.
“Anh ơi.” Một giọng nói non nớt vang lên.
Không biết cô bé đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, cô bé từ trong lòng cụ già nhảy ra, chạy đến trước mặt Tiêu Mặc ôm lấy Tiêu Mặc.
Cô bé ngẩng đầu lên, lại gọi lần nữa: “Anh ơi.”
Tiêu Mặc ngồi xổm xuống, đối diện với cô bé.
Cô bé nhìn Tiêu Mặc, lại kêu lần nữa: “Anh ơi.”
Bỗng Tiêu Mặc thả lỏng mình, y sờ sờ đầu bé gái, từ từ cong môi mỉm cười.
Nhìn thấy Tiêu Mặc cười, cô bé cũng từ từ nở nụ cười.
Thấy thế, người nữ trẻ tuổi lại gào khóc điêu đứng, cô nắm lấy tay chồng, vô cùng mừng rỡ, “Nhạc Nhạc cười rồi, cuối cùng cũng cười.”
Đại khái là trải qua một tình huống đáng sợ như vậy, bây giờ cô bé không có cảm giác an toàn, lại không dám nói chuyện với người lạ, bình thường chỉ theo sát ông nội và cha mẹ, cũng không hoạt bát, không cười. Đây là lần đầu tiên bé cười sau vụ việc đó.
Người nam trẻ tuổi cũng không nhịn được, khóc không thành tiếng.
Ông lão đang lau nước mắt.
Kèm theo tiếng khóc, bên ngoài phòng hiệu trưởng cũng truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.
Hiệu trưởng bảo chủ nhiệm đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Tần Hoan đứng đầu xém xíu chúi mỏ, hắn lúng túng đứng thẳng người lại, nhìn thấy ba Tần, mở miệng gọi: “Ba.”
Trước đó hắn vội chạy tới, vốn muốn vọt thẳng vào phòng hiệu trưởng luôn, nhưng đứng nghe ở cửa, mới biết là bạn trai nhà mình làm việc tốt, lúc này người ta tìm tới cửa cảm ơn.
Vì thế hắn yên tâm nên không đi vào, vẫn dán lên cửa nghe lén.
Ba Tần bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Chủ nhiệm trừng Tần Hoan và bốn người Diệp Hiểu Hiểu, Trương Tuân, La Âm, Đồ Tuyết sau khi tan lớp chạy như bay tới, “Các em làm gì thế?”
Tần Hoan nói: “Em lo cho bạn cùng abnf nên tới xem một chút.”
Đám Diệp Hiểu Hiểu hùa: “Đúng đúng, bọn em lo cho Tiêu Mặc.”
Hiệu trưởng nghe nói xong, vô cùng hài lòng vì học sinh đoàn kết hữu ái, thầy nói: “Đừng đứng ngoài cửa, các em cũng vào đây đi.”
Cô bé thấy người lạ đột nhiên bước vào cảm thấy sợ hãi, ôm lấy cổ của Tiêu Mặc, vùi vào ngực y.
Tần Hoan: “…”
Tiêu Mặc vỗ vỗ lưng bé gái, trấn an bé một hồi, quay đầu nhìn Tần Hoan và đám Diệp Hiểu Hiểu, chống lại đáy mắt lo lắng vẫn chưa kịp rút đi, cảm thấy ấm lòng.
Y cười nhẹ một cái, khẽ nói: “Tớ không sao.”
Cảm xúc của người nữ trẻ tuổi cũng dịu được một chút, cô đi tới bên người cô bé, ngồi xổm xuống, “Nhạc Nhạc, nói cảm ơn với anh đi.”
Cô bé vẫn còn ôm Tiêu Mặc, nhưng bé vẫn nghe lời mà mở miệng, “Cảm ơn anh nạ.”
Giọng của Tiêu Mặc dịu đi, “Đừng khách khí.”
Cha bẹ cô bé và ông nội lại kéo Tiêu Mặc nói cảm ơn nhiều lần, cứ luôn xin Tiêu Mặc cho họ phương thức liên lạc, Tiêu Mặc từ chối không được, cuối cùng cũng đành cho. Họ trao đổi số với nhau.
Cuối cùng, ông nội cô bé nói: “Tiêu Mặc, thật sự cảm ơn con, cảm ơn! Bọn ông không biết lấy gì để có thể báo đáp cho con, nếu có cần thì bất cứ lúc nào con cũng có thể gọi cho bọn ông, có thể giúp thì bọn ông nhất định sẽ giúp.”
“Bọn ông còn làm tặng con một lá cờ thi đua. Đứa trẻ tốt, bọn ông cũng biết được quá khứ của con qua mạng, cũng nghe chị họ của Nhạc Nhạc nói ra tình trạng bây giờ, bọn ông hi vọng lá cờ thưởng này sẽ có thể giúp cho con, để cho những lưu ngôn phỉ ngữ không động chạm được tới con nữa, con có thể có được hoàn cảnh yên ổn để học tập.
Tiêu Mặc nhận ý tốt của họ.
Ba Tần phía sau mới mở miệng lần nữa, ông nói với Tiêu Mặc: “Hai tên – buôn – người mà con bắt được chính là tội phạm mà cảnh sát thành phố W đang truy nã nửa năm trước, vì lúc trước không tra được thông tin của con nên phần tiền thưởng vẫn còn lưu giữ.”
Ông lấy ra một phong bì thật dày và bằng khen đưa cho Tiêu Mặc, “Đây là ba chục ngàn tiền treo giải và bằng khen con làm việc nghĩa.”
Tiêu Mặc cầm bằng khen, lại lâu lắc không đưa tay nhận tiền thưởng.
Ba Tần lại đưa ra trước, “Đây là thứ mà con nên nhận được, cảnh sát treo giải thưởng truy nã, con bắt được người, tiền là của con.”
Lúc này Tiêu Mặc mới nhận lấy.
Sau khi ba Tần và một nhà và Nhạc Nhạc đi rồi, hiệu trưởng vỗ vỗ vai của Tiêu Mặc, “Việc làm của em trường học nhất định sẽ gắng tuyên truyền, em làm chuyện tốt, nhưng thầy cũng muốn nói thêm với em một câu, bất luận là đang trong hoàn cảnh như thế nào, an toàn của bản thân là trên hết, phải bảo đảm trước.”
—
Rời khỏi phòng hiệu trưởng, lúc đi xuống lầu, Diệp Hiểu Hiểu choáng váng mặt mày cuối cùng cũng não cũng hoạt động lại, cậu ta nhìn cờ thưởng và bằng khen trong tay của Tiêu Mặc, sau đó lấy điện thoại ra, chụp tạch tạch liên tiếp mấy tấm.
Trương Tuân hỏi cậu ta: “Cậu làm gì đấy?”
“Chụp hình chứ gì nữa.” Diệp Hiểu Hiểu nói, “Đây chính là tư liệu sống tuyệt thế tốt nhất, vừa lúc giúp Tiêu Mặc tuyên truyền, tăng độ hảo cảm của mọi người, miễn cho đám não tàn lại lấy chuyện quá khứ ra bàn tán, phiền chết người.”
Đồ Tuyết khen cậu ta, “Được lắm, hay.”
Đuôi của Diệp Hiểu Hiểu muốn vểnh lên trời rồi, cậu ta sờ mũi, “Đương nhiên rồi, tớ là ai chứ!”
Đồ Tuyết: “…”
Khen một câu liền lên giọng.
Diệp Hiểu Hiểu đắc ý xong rồi, nói: “Tiêu Mặc, không anh Mặc, sau này tớ cũng gọi cậu một tiếng anh!”
La Âm chen lời, “Không cho cậu gọi, cậu lớn hơn Tiêu Mặc.”
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Anh Mặc vừa ra tay đã bắt được hai tên buôn người, dù là nhỏ hơn tớ cũng phải gọi là anh, tôn xưng, tôn xưng hiểu không?”
La Âm: “…”
Không thèm để ý Diệp Hiểu Hiểu hãy còn hưng phấn, La Âm cười cười với Tiêu Mặc và Tần Hoan, kéo Đồ Tuyết đi, “Bọn mình đi ăn cơm trước đi.”
Tiêu Mặc gật gật đầu.
Tần Hoan quơ quơ tay.
La Âm nhắc tới cơm, Diệp Hiểu Hiểu cũng cảm thấy đói, cậu ta sờ sờ cái bụng xẹp lép của cậu ta, nói: “Chúng ta cũng đi ăn cơm đi? Lớp trưởng và lớp phó chắc chắn đã chiếm chỗ tốt.”
Tiêu Mặc nói: “Các cậu đi thôi, tớ muốn về kí túc xá một chuyến.”
Diệp Hiểu Hiểu vỗ đầu một cái, “Ồ đúng, cậu còn ôm cờ thưởng và bằng khen, vậy bọn tớ đi trước, cậu xong rồi thì tự tới.”
Cậu ta lại hỏi Tần Hoan, “Vậy anh Tần, còn cậu?”
Tần Hoan nói: “Tớ theo bạn cùng bàn.”