Một giấc này của Tiêu Mặc, ngủ gần một tiếng, cho tới khi tiếng radio vang lên, mới tĩnh.
“Dậy rồi?” Tần Hoan đưa một chai nước khoáng chưa mở nắp tới.
Tiêu Mặc mới vừa tỉnh, trán có một vết hồng, còn hơi mông lung, cả người đột nhiên đều nhũn ra, y nhìn chai nước khoáng nửa ngày, mới đưa tay nhận lấy, nhưng vỉ ngủ quá lâu, tay vừa tê vừa không có sức, thử rồi mà vẫn không thể thuận lợi mở nắp chai ra.
Hiếm khi thấy dáng vẻ này của Tiêu Mặc, Tần Hoan thấy dễ thương quá, nhịn không được sờ đầu y một cái, nở nụ cười, “Để tớ.”
Hắn lại cầm chai nước khoáng lại, mở nắp rồi đưa cho Tiêu Mặc.
Bị sờ đầu một cái, Tiêu Mặc giật mình.
Lần này không giống với lần trước ở nhà Tần Hoan, tóc y không ướt, Tần Hoan lại không sấy tóc giúp y, nói cách khác, động tác sờ đầu này, không hề có nguyên nhân, chỉ là đặc biệt.
Ngoại trừ cha đã mất, đây là lần đầu y được sờ đầu.
Nhưng Tiêu Mặc biết mình cũng không ghét.
Thấy Tiêu Mặc lại ngẩn người, Tần Hoan cong môi, ngay cả khóe mắt cũng có ý cười, hắn lại đưa chai nước lên phía trước, “Cùng bàn?”
“Cảm ơn.” Tiêu Mặc rũ mắt xuống, lấy chai nước uống mấy ngụm, cuối cùng tỉnh lại từ trạng thái ngái ngủ, y cầm lấy áo khoác trên người mình, hỏi, “Của cậu?”
“Không phải của tớ, nhưng là tớ đắp cho cậu.” Tần Hoan nháy mắt mấy cái, lấy áo khoác, thuận tay ném cho Giang Hoài cách đó không xa, “Lớp phó, áo khoác này, cảm ơn.”
Giang Hoài ôm áo khoác, quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, “Anh Tần, các cậu có muốn đi tới phòng thi không?”
Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, “Cùng bàn, đi không?”
Liếc nhìn các bạn học của lớp khác cũng lục tục đi hết, Tiêu Mặc gật gật đầu, “Ừ.”
Lúc này Tần Hoan mới trả lời Giang Hoài, “Đi.”
Buổi chiều thi liên tiếp hai môn, theo thứ tự là hóa và sử.
Lần thi tháng này, đại khái là vì để cho học sinh làm quen một chút, cho nên tổng thể mà nói cũng không khó.
Dù sao cũng là thi tháng đầu tiên.
Tiêu Mặc và Tần Hoan vẫn dùng nửa tiếng để hoàn thành cả bài thi như cũ, bất đồng chính là Tiêu Mặc có thói quen kiểm tra mấy lần, mà Tần Hoan lại chỉ thô sơ giản lược lật lại một cái, rồi nằm xuống nhìn Tiêu Mặc đắm đuối.
Gần đây hắn phát hiện, bạn cùng bàn quả là càng ngắm càng thấy đẹp, khiến người ta không dời mắt nổi.
Da của bạn cùng bàn đẹp lắm, rất trắng, lông mi rất dài, miệng chúm chím, lúc chuyên chú làm bài, sẽ khẽ mím môi nhỏ lại, nếu như gặp phải đề khó sẽ cắn lại, sẽ theo bản năng cắn nắp bút.
Còn có tay cũng rất đẹp, ngón tay thon dài, đầu ngón tay hơi múp, tay khống mà nhìn chắc chắn sẽ thét chói tai.
Thậm chí Tần Hoan còn cảm thấy mình có thể không làm bất kể việc gì trong một ngày, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Mặc thôi.
Tất nhiên, nếu có thể, hắn còn muốn dùng tay cảm thụ lông mi thật dài của bạn cùng bàn phớt qua, mặt muốn sờ sờ, tay cũng muốn sờ sờ.
“!”
Đột nhiên ý thức được mình đang nghĩ gì, não Tần Hoan ngừng hoạt động một lát.
Hửm?
Nhìn chằm chằm? Cả ngày? Lại còn không chán?
Sau đó còn muốn sờ sờ?
Không đúng, mình TM biến thái hả?
Tần Hoan đứng bật lên, một câu cũng không thèm nói rồi ném bài thi cho giám thị, sau đó cũng không nhìn Tiêu Mặc một cái liền vội đi khỏi phòng thi.
Hắn nghĩ mình cần phải yên tĩnh một hồi.
Tiêu Mặc thấy bóng Tần Hoan đi khỏi phòng rất nhanh, nhíu mày lại.
Vốn y cũng muốn theo sau, nhưng nghiêm túc ngẫm lại, lại không biết sao mình lại muốn đuổi theo, vì thế từ bỏ.
—
Tần Hoan nộp bài thi rồi đi khỏi phòng thi, đi thẳng xuốn vườn hoa nhỏ dưới lầu.
Cả trường đều đang thi, lúc này không có ai hết, chỉ có một mình Tần Hoan ngồi ở trên ghế đá, cầm cây kẹo mút trong tay, nhưng không ăn.
Hắn tự mình một người ngồi một hồi, cả đầu toàn là Tiêu Mặc.
Nhớ lại rất nhiều.
Từ lúc mới gặp cho tới bây giờ.
Hai mươi mấy ngày trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã qua, lúc mới gặp giống như ngày hôm qua. Ban đầu hắn không muốn phản ứng tới Tiêu Mặc, sao lại ngờ được tới giờ, đi học tan học, luôn muốn gọi “Cùng bàn”, nói đôi ba câu với Tiêu Mặc.
Sao lại thế?
Không nghĩ ra, đau đầu.
Tần Hoan xé mở vỏ kẹo rồi nhét vào miệng cắn, rốp rốp rốp, kẹo bị cắn vỡ ra, khoang miệng đều là mùi táo.
Là vị táo?
Tần Hoan cúi đầu liếc nhìn vỏ kẹo trong tay, còn bớt thời giờ nghĩ lần sau mua vị đào đi, bạn cùng bàn ưa ăn.
Lúc này, “Anh Tần.”
Tiếng của Khương Hàng vang lên từ phía sau.
Tần Hoan quay đầu lại, “Sao cậu lại xuống? Làm bài thi xong chưa?”
“Biết làm thì làm hết rồi.” Khương Hàng đi đến bên cạnh Tần Hoan ngồi xuống, “Tớ ở phòng thi kế cậu, thấy cậu nộp bài trước rồi rời đi.”
Cậu lại hỏi: “Anh Tần, cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Tần Hoan nói, “Chỉ là đột nhiên không hiểu nổi một việc, đầu hơi loạn, đi ra để tỉnh táo lại.”
Khương Hàng hỏi: “Có thể nói cho tớ một chút không?”
“Tớ…” Tần Hoan dừng lại, hắn vốn muốn nói, nhưng nghĩ lại, lại như là nói không nên lời, chẳng những phải nói là mình như một thằng biến thái, cứ một mực nhớ tới Tiêu Mặc, còn muốn nhìn chằm chằm Tiêu Mặc mỗi ngày, muốn sờ mặt của Tiêu Mặc sao? Vì thế lắc lắc đầu, “Không có gì.”
Hắn lấy trong tứi ra một cây kẹo, “Ăn không?”
Gần đây hắn đều sẽ lấy hai cây, một cây cho mình, một cây cho Tiêu Mặc.
Khương Hàng nhận lấy, còn nói: “Anh Tần này, lời cậu muốn nói, bất cứ lúc nào cũng sẽ tìm được, lúc trước nếu không phải cậu giúp tớ, giúp mẹ tớ, có thể là tớ đã nghỉ học từ lâu…”
“Dừng.” Tần Hoan ngắt ngang lời Khương Hàng, “Gì mà có giúp hay không, cậu là bạn tớ, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”
Tần Hoan ngẩng đầu lên nhìn trời, vừa lúc một đám mây trắng bay tới, như là một đóa kẹo bông gòn, “Đúng rồi, Dư Hải Dược có tìm cậu nữa không?”
Khương Hàng nhớ tới người hằng ngày đều gửi tin nhắn quấy nhiễu mình,cau mày lại,”Không hiểu nổi là anh ta muốn làm gì.”
“Có cần giúp một tay hay không?” Tần Hoan hỏi.
Hắn đi tìm Dư Hải Dược nói một phát, có lẽ hữu dụng.
Cùng lắm thì đánh một trận.
Khương Hàng lắc đầu, “Anh ta không có động tác ngoài thực tế, chỉ là mỗi ngày đều nhắn tin cho tớ tối ăn gì, rồi đi uống rượu ở đâu, chơi như thế nào.”
Tần Hoan gật đầu, “Không có chuyện gì là tốt rồi.”
Hai người lại ngồi một hồi, đợi cho tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, mới đứng dậy trở về phòng thi.
Một lần nữa trở lại chỗ ngồi trong phòng thi, Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn Tần Hoan trong chốc lát, hỏi: “Vừa rồi cậu làm sao thế?”
“Cậu đang quan tâm tớ đó sao?” Tần Hoan cười tươi rói.
Tiêu Mặc mím môi nhìn hắn.
“Được rồi.” Tần Hoan ngưng cười, lấy tay ôm bụng, “Thật ra là tự dưng tớ đau bụng, tưởng tiêu chảy không nhịn được.”
Tiêu Mặc trừng mắt nhìn hắn, quay đầu lại, hoàn toàn không để ý tới Tần Hoan.
Tần Hoan cười cười, đáy mắt có sự cưng chìu mà hắn cũng không biết.
—
Rất nhanh đã tới ngày cuối của kì thi.
Ngày này có một vài thành tích của các môn, Diệp Hiểu Hiểu lại mở ra-đa lần nữa, lúc nghỉ trưa lấy cớ đủ thứ để chạy lên văn phòng, hỏi thăm điểm.
Ngữ văn hơi chậm, bởi vì còn có viết văn.
Nhưng lí và toán hôm qua thi, đã có điểm.
Diệp Hiểu Hiểu đã biết điểm, từ từ về lớp, vào phòng học, cậu ta chạy ngay tới cạnh Tiêu Mặc,, vẻ mặt kích động, “Đại lão, rất cảm ơn cậu.”
Bởi vì có Tiêu Mặc dạy kèm, vật lí của cậu ta đột nhiên tăng mạnh, từ bốn mươi điểm lập tức phóng lên tới điểm chuẩn, quả thực cảm thiên động địa.
Tần Hoan để tay lên vai Tiêu Mặc, kéo Tiêu Mặc, cười hỏi: “Có thấy của tớ và bạn cùng bàn không?”
Tiêu Mặc giật giật, đẩy Tần Hoan ra, sau đó nhìn Diệp Hiểu Hiểu.
Diệp Hiểu Hiểu vẻ mặt kính trọng, “Thấy, đều trọn điểm.”
Tần Hoan có chút thất vọng, “Được rồi, vậy hai môn ngang nhau.”
“Vẫn còn bảy môn.”
“Cũng vậy thôi.”
Tần Hoan muốn vươn tay đặt lên vai Tiêu Mặc, nhưng bị Tiêu Mặc tránh được, Tiêu Mặc nói: “Tớ không có thói quen dựa sát vào người khác.”
Tần Hoan: “…”
Lần trước rõ ràng rất tốt mà, tùy tiện kề vai sát cánh, áp tai nói chuyện, dù là mặt đối mặt cũng không có gì, nay lại không được?
Thì ra bạn cùng bàn còn là một người giỏi lật mặt.