Tiêu Mặc giật mình, thật lâu sau mới trả lời: “Cô rất tốt với con.”
“Vậy là tốt rồi.” Ba Tần thấy Tiêu Mặc không muốn nhiều lời, nhưng lại rất hiểu, “Vậy các con chơi vui nhé, ta đi đây.”
Ba Tần vừa đi, Tần Hoan liền hỏi: “Cậu biết ba tớ?”
Ngẫm lại lại cảm thấy hỏi như vậy không đúng, Tiêu Mặc biết ba hắn thật, vì thế đổi một cách hỏi, “Trước khi chuyển trường cậu biết ba tớ?”
Tiêu Mặc rũ mắt, một lát mới nói: “Ừm.”
Ngồi xuống bên người Tiêu Mặc, Tần Hoan châm chước mới hỏi, “Cô của cậu là người giám hộ của cậu? Ba mẹ cậu đâu?”
Tay cầm bút của Tiêu Mặc dừng lại, thật lâu không trả lời.
Thấy Tiêu Mặc lại khôi phục lại vẻ lạnh như băng lúc mới gặp, tính bài ngoại, Tần Hoan nghĩ là Tiêu Mặc sẽ không nói, liền dời đi đề tài lập tức, “Quần áo chắc cũng giặt xong, tớ đi xem.”
Nhưng hắn mới vừa đứng lên, liền nghe thấy Tiêu Mặc dùng giọng nói độc hữu trong trẻo lại lạnh lùng của y nói: “Chết rồi.”
Tần Hoan dừng lại, hắn cúi đầu nhìn Tiêu Mặc, trong lòng lại dâng lên sự thương tiếc.
Tiêu Mặc tiếp tục bắt đầu học tập, giống như không bị ảnh hưởng nửa điểm. Nhưng mà Tần Hoan biết, Tiêu Mặc đang làm bộ không thèm để ý.
Tần Hoan an tĩnh vài phút, bỗng nhiên nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Tiêu Mặc, sau đó cúi người xuống nói: “Bạn cùng bàn, tớ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy về sau cậu nên onl chim cánh cụt nhiều hơn.”
Một lần nữa hắn ngồi xuống bên người Tiêu Mặc, đưa mặt đến trước mặt Tiêu Mặc, “Cậu nghĩ coi, tin nhắn ngắn thì cũng mất một đồng rồi, lại không thể chuyển ảnh, chim cánh cụt thì dễ hơn, nghĩ muốn chuyển cái gì thì chuyển cái đó, còn có thể chuyển tin nhắn thoại, thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể đại chiến gói meme, thế nào?”
Tiêu Mặc ngẩng đầu, chống lại Tần Hoan cười ôn hòa, chậm rãi nói: “Tớ không có gói meme.”
Tần Hoan mỉm cười, “Tớ có rất nhiều, chia cho cậu này.”
Nói xong hắn lấy điện thoại di động ra, mở ra chim cánh cụt béo ú, bắt đầu gửi ảnh cho Tiêu Mặc, một bên gửi một bên lại thúc giục, “Cậu mau onl đi.”
Tiêu Mặc nhìn nhìn Tần Hoan thấy hắn có vẻ “Đã chia sẻ thứ tốt cho cậu”, cuối cùng cũng thả bút trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra, onl QQ, lưu lại gói meme Tần Hoan gửi tới.
Tần Hoan gửi liên tiếp năm mươi, sáu mươi gói meme, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mặc, thấy y cúi đầu, nghiêm túc lưu ảnh, hơi thở quanh thân cũng khôi phục lại dần không hề áp lực như vừa rồi, không khỏi nở nụ cười, “Tớ đi hong khô đồ cho cậu.”
Hắn còn nói: “Đúng rồi, nhóm lớp là chỗ tốt, bên trong có cực kỳ nhiều gói meme.”
Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng rất nhẹ.
Tần Hoan lại nhìn Tiêu Mặc một cái, mới xoay người đi ra ban công.
—
Tiệc sinh nhật tối đãi ở một nhà hàng lẩu – thịt nướng đối diện quán cà phê.
Bất luận là lẩu hay là thịt nướng đều là tự mình làm, đối với các cô cậu mười bảy mười tám tuổi, sức hấp dẫn rất lớn.
Hai mươi mấy người, chia ra ngồi sáu, bảy bàn, Tần Hoan cười nói: “Mọi người ăn đã nhé, tối nay tớ mời khách.”
Mọi người hi hi ha ha, đều ăn nhịp mà mở miệng, “Cảm ơn anh Tần, anh Tần sinh nhật vui vẻ!”
Tiếng vừa dứt, mọi người liền xông ra ngoài, tự chọn lựa nguyên liệu nấu ăn mà mình thích, mới bắt đầu một ít nữ sinh còn có thể rụt rè một chút, nhưng trong tại bầu không khí và mùi thơm lôi kéo, cũng dũng cảm đứng lên.
Tần Hoan, Tiêu Mặc, Diệp Hiểu Hiểu, Khương Hàng, La Âm, Giang Hoài ngồi ở cùng bàn, thiếu chút nữa La Âm bị tầm mắt của Lâm Giai Giai đâm thành cái sàng.
Lúc bắt đầu chia chỗ, Lâm Giai Giai cũng có ý đồ muốn đổi, đáng tiếc cái bàn của Tần Hoan bất luận là ai cũng không thèm care cô ả, cũng không cảm thấy cô ả đủ đặc biệt, thế là kế hoạch đổi bàn của cô ả thất bại, đành phải trở lại vị trí cũ ngồi xuống, nhưng vẫn phụng phịu, rất không vui.
Hướng của Diệp Hiểu Hiểu vừa vặn có thể thấy Lâm Giai Giai, cậu ta hỏi nhỏ La Âm, “Cậu không cảm thấy như có gai ở sau lưng sao?”
La Âm đang ăn một miếng thịt ba chỉ nướng, nghe xong, lắc lắc đầu, “Không có.”
“Được rồi.” Diệp Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua phía Lâm Giai Giai, cảm khái nói, “Cán sự văn à, bỗng nhiên tớ phát hiện lòng cậu thật bao la.”
“…Cái quần què.” La Âm nhịn không được liếc cậu ta.
Điểm chú ý của Tần Hoan tất cả đều trên người Tiêu Mặc, “Cậu muốn ăn gì? Tớ thuận tiện giúp cậu lấy luôn.”
Tiêu Mặc nói: “Tớ đi chung với cậu.”
Tần Hoan cong môi, “Được.”
Giang Hoài đẩy kính một cái, cũng đứng lên, bước chậm theo sát phía sau Tần Hoan và Tiêu Mặc, như một người hầu nhỏ.
Tần Hoan quay đầu lại nhìn hắn, “Lớp phó, làm gì thế?”
Giang Hoài nói: “Lấy đồ ăn.”
“Vậy sao cậu lại mờ mờ ám ám gì thế.” Tần Hoan xụ mặt xuống, “Đi lên đây đi chung này.”
Giang Hoài nhìn thoáng qua Tiêu Mặc, đột nhiên chống lại ánh mắt của Tiêu Mặc, vội vàng dời tầm mắt, cúi đầu đi nhanh đến bên người Tần Hoan.
Ba người cầm đồ ăn về, Diệp Hiểu Hiểu không biết đang nói cái gì, chọc cho La Âm cười không ngừng.
Tần Hoan thả mâm xuống, hỏi: “Các cậu nói chuyện gì thế?”
“Tớ đang kể chuyện cười.” Diệp Hiểu Hiểu nhìn La Âm, vẻ mặt là cảm giác thỏa mãn khi tìm được tri âm, “Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có có một người có thể get được tớ, cán sự văn này, cậu quả thật là tri kỉ của tớ, trước kia sao tớ lại không phát hiện chứ!”
Tần Hoan nói: “Chúc mừng cậu ha.”
Diệp Hiểu Hiểu đưa đũa ra ngừng trên không trung, “…Sao tớ thấy mùi cà khịa đâu đây?”
Nhưng mà không ai để ý cậu ta.
Khương Hàng lòng có chút không yên, cũng chưa ăn bao nhiêu, cậu lại cúi đầu xem điện thoại, không biết là đang đợi tin nhắn của ai.
Tần Hoan chú ý tới, hỏi cậu: “Sao thế?”
“Không có gì.” Khương Hàng còn muốn nói điều gì, di động lại đột nhiên rung một cái, là tin nhắn ngắn, cậu nhanh chóng mở ra xem, sau đó nói với Tần Hoan, “Anh Tần, tớ có chút chuyện, phải đi trước.”
Tần Hoan nhìn cậu, “Cần giúp một tay không?”
Khương Hàng ngẩn người, lập tức nở nụ cười, “Một mình tớ là được rồi, cũng không phải là chuyện gì lớn cả.”
Tần Hoan lại nhìn chòng chọc Khương Hàng, mới nói: “Vậy nếu có chuyện thì liên hệ tớ.”
Khương Hàng vừa đi, Lâm Giai Giai liền nhân cơ hội chạy tới, chiếm chỗ ngồi.
Tần Hoan chỉ nhìn cô ả một cái, liền quay đầu tiếp tục nói chuyện với Tiêu Mặc, “Tớ nướng thịt xông khói với khoai tây miếng, muốn ăn không?”
Tiêu Mặc đưa đũa gắp một miếng khoai tây.
Lâm Giai Giai bỗng nhiên nói: “Tần Hoan, mình cũng muốn ăn.”
Nghe vậy, Tần Hoan lấy khoai tây miếng và thịt xông khói chưa nướng trước mặt mình với dĩa đưa tới cho cô, “Cho cậu, tự nướng đi.”
Lâm Giai Giai nhìn chằm chằm khay nướng xong, “Không phải có sẵn sao?”
“Cái này hả, là nướng cho bạn cùng bàn của tớ.” Tần Hoan nói xong, liền trực tiếp lấy dĩa thịt xông khói và khoai tây miếng gắp hết vào trong bát của Tiêu Mặc, “Ăn nhiều một chút, cậu nên lên thêm một chút thịt, cậu còn muốn ăn gì không, tớ nướng giúp cậu, muốn chân gà không?”
Lâm Giai Giai bị xem nhẹ hoàn toàn.
Nhìn màn trước mắt, Lâm Giai Giai vừa tức vừa giận, sắc mặt biến thành màu đen, sắp tức giận đến vặn vẹo.
—
Khương Hàng chạy đến nơi mà Dư Hải Dược nhắc tới trong đoạn tin nhắn ấy, nhìn quán bar trước mặt, nhăn mày.
Cậu gửi cho Dư Hải Dược một tin —— (Tôi tới rồi.)
Dư Hải Dược rep —— (Nói tên tôi, đi vào.)
Khương Hàng mím chặt môi, đi vào.
Phục vụ dẫn Khương Hàng thẳng tới phòng lầu hai, đẩy cửa đi vào, bên trong rất loạn, một đám người hút thuốc uống rượu, nữ có nam có.
Khương Hàng đứng ở cửa, không vào.
Dư Hải Dược huýt sáo một cái, “Tới đây.”
Khương Hàng sắc mặt không tốt, “Tôi đã làm theo lời anh, ví tiền đâu, trả lại cho tôi.”
“Hôm qua, hơn nữa lúc trước, tổng cộng tôi giúp cậu hai lần, hai lần đó hình như cậu chưa từng nói tiếng cảm ơn với tôi?” Dư Hải Dược buông tay vòng quanh người bên người ra, ý bảo bọn họ tránh ra, hai chân tréo nguẫy nói, “Vào đây, ngồi xuống, chờ tâm tình tôi tốt, liền suy xét trả lại cậu.”
Khương Hàng không hề động, cậu chỉ đứng ở nơi đó, “Dư Hải Dược, chúng ta đều nhìn đối phương không vừa mắt, làm gì chướng mắt lẫn nhau.”
“Cậu lầm rồi.” Dư Hải Dược nở nụ cười, “Tôi không ghét cậu, tôi chỉ ghét vẻ mặt và khí chất của cậu, rất giống hồ ly tinh, nhưng hôm qua đánh nhau một trận với cậu, tôi phát hiện vẻ cứng đầu của cậu rất hợp mùi vị của tôi, cũng thế mà bỗng nhiên tôi tháy cậu thuận mắt, hơn nữa nhìn kĩ, cậu cùng với dáng vẻ của con hồ ly tinh kia cách xa vạn dặm, cậu đẹp hơn cô ấy, tôi quyết định kết bạn với cậu.”
Khương Hàng nhìn anh như nhìn người điên: “Anh có bệnh?”
Dư Hải Dược không giận, “Tôi có bệnh thật, hôm qua vì giúp cậu nên bị cảm, muốn coi thuốc không?”
Khương Hàng thấy phiền phức, không khí nơi này, không khí, ánh mắt cũng làm cho cậu không thoải mái, “Được rồi, tặng ví tiền cho anh đấy, tôi không cần.”
Cậu xoay người muốn đi, nhưng đi chưa được mấy bước, đã bị Dư Hải Dược nắm tay lại.
“Chọc cậu một chút thôi, giận thật nữa chứ.” Nói xong Dư Hải Dược liền ném ví tiền cho Khương Hàng, “Trả cho cậu, tôi muốn cũng vô dụng.”
Khương Hàng tiếp được ví tiền, nghi ngờ ngẩng đầu, Dư Hải Dược cười với cậu, “Nếu muốn cảm ơn tôi, thì đêm nay cho tôi ở nhà cậu.”