Hôm nay là cuối tuần, trong tiệm có không ít người.
Hai người đi thẳng đến kệ sách tham khảo, chọn cuốn phụ đạo mà mình muốn.
Tiêu Mặc cầm một quyển 《Tổng hợp đề thi vật lí》, một quyển 《Vật lí thi đại học chọn lọc》, lại lấy mấy bài thi, tìm sách báo về vật lí, sau đó y đi đến một giá sách khác, lấy thêm quyển《Luyện tập vật lí nâng cao》.
Tần Hoan bê mấy cuốn sách, đi đến cạnh Tiêu Mặc, hỏi y, “Cậu mua cái nào?”
Tiêu Mặc cho hắn xem.
“Trùng hợp ghê, chúng ta chọn giống nhau này.” Tần Hoan cũng lấy sách hắn chọn cho Tiêu Mặc xem, sau đó khoát tay lên vai Tiêu Mặc, quay đầu cười với Tiêu Mặc, “Bạn cùng bàn, chúng ta rất có thần giao cách cảm ha.”
Tiêu Mặc lại lấy thêm một quyển《Năm ba》, không trả lời hắn.
Tần Hoan thấy Tiêu Mặc trầm mặc ít nói đã thành thói quen, hắn không rút tay về, cứ như vậy nắm Tiêu Mặc, “Cậu còn muốn mua?”
“Ừ.”
Hai người vòng vo vài vòng ở nhà sách, cuối cùng một người lấy bảy cuốn tham khảo, hai cuốn luyện tập, ba cuốn thu hoạch ngoại khóa vật lí rồi ra khỏi nhà sách.
Thấy người đi đường thu dù, áo mưa, Tần Hoan nói: “Mưa ngừng rồi.”
Tiêu Mặc quay đầu lại, hỏi: “Muốn đi đâu?”
“Cái đó hưm.” Tần Hoan kéo Tiêu Mặc, nhường đường cho người phía sau, cười nói, “Không vội, bây giờ cũng bảy giờ rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước đi, cậu không đói sao?”
Không đợi Tiêu Mặc trả lời, hắn liền nói: “Tớ đói.”
Tiêu Mặc nhìn chằm chằm Tần Hoan một lúc, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Vậy được, chúng ta đi thôi.” Tần Hoan quay đầu lại nói, “Tớ biết một quán, vị cũng ngon lắm, cách đây cũng không xa, đi qua đó nhé?”
Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng.
Tần Hoan nói là một quán ăn nhỏ, nằm mút trong một con hẻm nhỏ. Tuy quán ăn nằm khuất, nhưng không hề ít khách, lúc họ tới, đã gần như là hết chỗ, đợi khoảng mấy chục phút, mới vào ngồi được.
Phục vụ đến chọn món, Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, “Muốn ăn cái gì?”
Tiêu Mặc cúi đầu xem thực đơn, nhìn một hồi, chỉ một món ăn.
Tần Hoan báo món cho phục vụ, lại hỏi: “Còn cái nào nữa không?”
Tiêu Mặc lắc lắc đầu: “Cậu chọn đi.”
“Được rồi.” Tần Hoan nhận lấy thực đơn, chọn lấy hai món, sau đó ngẩng đầu, “Muốn uống nước gì?”
Tiêu Mặc vươn tay, chọt vào một vị trí trong chỗ nước uống, “Này.”
Tần Hoan nhìn lướt qua, “Cola?”
Tiêu Mặc gật đầu, “Ừ.”
“Rồi, vậy tớ cũng uống cola luôn.” Tần Hoan trả thực đơn lại cho phục vụ, nhớ ra cái gì đó, nói thêm, “Đúng rồi, đừng bỏ ngò rí với ớt.”
Nói xong hắn nhìn về phía Tiêu Mặc, khóe miệng cong lên, “Tớ nhớ là cậu không ăn cay, cũng không ăn ngò rí mà đúng không.”
Tiêu Mặc giật mình.
Bọn họ cũng chỉ ăn cơm chung lần, mà Tần Hoan lại nhớ kỹ.
Điều này hắn có để trong lòng.
Tiêu Mặc mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng cũng hơi giương lên một chút.
Cảm giác có bạn này, thật sự thật ấm áp.
—
Ăn cơm xong, hai người đi tới lối đi cho người đi bộ.
Dù lúc trước mới mưa xong, nhưng đường cho người đi bộ cuối tuần, vẫn nhộn nhịp như cũ, người đầy đường, không hề giảm bớt.
Tần Hoan dẫn Tiêu Mặc đi thẳng vào trung tâm thương mại, “Vẫn là nơi này thoải mái, chúng ta đi dạo trong đây đi.”
Tiêu Mặc không có ý kiến.
Trung tâm thương mại có tổng cộng sáu tầng, quần áo nam ở tầng năm, thang cuốn đi lên đi xuống, không bằng tốc độ của thang máy, Tiêu Mặc không hề nghĩ ngợi, lập tức đi tới phía thang máy ngắm cảnh bên tay trái.
Tần Hoan đi theo một lát mới phát hiện Tiêu Mặc đi đến thang máy ngắm cảnh, vì thế ngừng lại.
Tiêu Mặc quay đầu lại, thấy hắn không đi, liền hỏi: “Sao thế?”
Tần Hoan đút tay vào túi, chỉ chỉ thang cuốn cách đó không xa, “Đi cái đó đi, cũng có thể thuận tiện ghé mua ở những tầng khác.”
Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan một hồi, đến khi Tần Hoan cảm giác mình nhìn thấu từ trong ra ngoài, thì y mới chậm rãi đi tới, “Đi thôi.”
Bảo là cũng muốn đi mua đồ ở những tầng khác, nhưng tầng hai tới tầng bốn là khu nữ trang và trẻ sơ sinh, còn có vải dệt nghệ thuật, hai nam sinh bọn họ cũng không có gì có thể dạo, cho nên căn bản không dừng lại thêm, cứ trực tiếp lên tầng năm.
Tần Hoan mua quần áo chọn rất kỹ, nhưng không phải chọn quần áo, mà là chọn tiệm, hắn nhất định phải là tiệm nào thấy thoải mái mới vào.
Coi như là quái dị đi.
Liên tục đi qua bảy tám cửa hàng, hắn mới vào tiệm đầu tiên với Tiêu Mặc.
“Cậu muốn mua không?” Tần Hoan vừa nhìn quần áo vừa hỏi Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc lắc đầu, “Không mua.”
Y lại nhìn túi sách Tần Hoan cầm trong tai, vươn tay nói, “Tớ cầm giúp cậu.”
Tần Hoan không khách khí,”Cảm ơn.”
Tiêu Mặc nhận túi, đi tới sofa ngồi xuống chờ, trong lúc chờ, lại lấy cuốn từ đơn tiếng Anh trong balo ra.
Tần Hoan dạo một vòng, đi đến cạnh Tiêu Mặc, nhìn y đang xem từ đơn tiếng Anh, bất đắc dĩ cũng không khỏi cảm khái: Bạn cùng bàn quả là học bá,
Nghĩ đến gì đó, ánh mắt Tần Hoan sáng lên, hắn cúi người xuống, tiến đến bên tai Tiêu Mặc nói: “Cậu buồn chán đến thế, thì giúp tớ chọn đồ đi, sẵn dịp chọn cho tớ một bộ.”
Cũng không ý thức được tư thế □□, Tiêu Mặc nghe xong lại phản bác, “Tớ không buồn chán.”
“Ừ ừ ừ, cậu không buồn chán, cậu chỉ hiếu học,”Tần Hoan ngồi xuống bên người Tiêu Mặc, cầm cuốn từ đơn tiếng Anh của y, đóng lại rồi đặt lại vào tay y, trừng mắt nhìn, “Nhưng mà cậu theo giúp tớ mua quần áo mà, ngưng lòng hiếu học của cậu một chút, giúp tớ chút đi.”
Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Tớ sẽ không chọn.”
Tần Hoan mười phần tự tin cười, “Không sao đâu, cậu cứ tùy ý chọn, cậu coi vẻ đẹp với dáng người của tớ này, còn không thể chọn đồ sao?”
Tiêu Mặc: “…”
Hiếm khi cạn lời một lần.
Mà chị gái nhân viên bên cạnh lại che miệng cười.
Tần Hoan kéo Tiêu Mặc lên, giọng dịu dàng, “Được rồi, đi chọn quần áo giúp tớ đi.”
Thật ra Tần Hoan cũng không nói khoác gì cả, cũng không phải tự tin mù quáng, quả thật hắn rất đẹp trai, hơn nữa bởi vì thường xuyên chơi bóng rổ và rèn luyện, dáng người cũng vô cùng tốt, thân cao m, vai rộng thắt lưng nhỏ, chân dài cân đối, chả khác nào cái móc áo, mặc cái gì cũng đẹp.
Tiêu Mặc đi một vòng quanh tiệm, sau cùng lấy một cái T-shirt màu trắng đơn giản, rồi lấy một cái quần thường chín phân đưa cho Tần Hoan.
“Cậu chờ tớ một chút.” Tần Hoan ôm đồ Tiêu Mặc chọn cho hắn vào phòng thay quần áo.
Tiêu Mặc đứng một lát, liền xoay người đi đến tiệm trang sức kế bên.
—
Tần Hoan thử trước bộ Tiêu Mặc chọn cho hắn, thay xong, nhìn mình trong gương, cảm thấy rất không tồi.
Hắn quay đầu nói với Tiêu Mặc: “Bạn cùng bàn này, ánh mắt cậu không tồi nha.”
Tầm mắt của Tiêu Mặc dừng trên người hắn, nói trắng ra, “Tại cậu đẹp.”
Tần Hoan phù một tiếng nở nụ cười, “Câu khích lệ này tớ nhận nhé.” Hắn lại nhìn gương, quay về phòng thay quần áo, đổi bộ khác. Cuối cùng, Tần Hoan mua cả đồ mình chọn và Tiêu Mặc chọn, một tay hắn xách ba cái túi, tay kia thì quàng vai Tiêu Mặc, cùng đi ra cửa hàng.
Hắn đã sắp quen động tác “ôm vai” này.
Lúc xuống lầu, Tiêu Mặc không chọn thang máy ngắm cảnh nữa, mà đi thang cuốn.
Tần Hoan nhẹ nhàng thở ra.
Đi đến thang cuốn, Tiêu Mặc bỗng nhiên nói: “Cậu sợ độ cao.”
“!”
“Ha ha ha, sao thế được.” Tần Hoan cố ý cúi đầu nhìn xuống, gương mặt thoải mái, “Sao tớ lại sợ cao được, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi rất là tốt, không hề sợ tí nào.” Nếu không nhìn sắc mặt hắn tái nhợt xuống trong nháy mắt và ánh mắt chột dạ
Tiêu Mặc giữ chặt hắn, “Đừng nhìn.”
Tần Hoan thu hồi ánh mắt, trán đã vã mồ hôi lạnh, gân xanh trên tay nắm chặt trên lan can đều nổi lên.
Hắn ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói, “Đừng nói ra.”
Tiêu Mặc đối diện với hắn, “Sẽ không nói.”
Tần Hoan nở nụ cười, một giây kế tiếp, hắn liền bán tựa vào trên người Tiêu Mặc —— vừa rồi lúc hắn nhìn xuống, chân có hơi nhũn ra.
“Hơi một tí, cho tớ mượn tựa một tí.”
Tiêu Mặc mấp máy môi, đưa tay tới.
Tần Hoan không do dự, duỗi tay nắm lấy, sau đó nói: “Bạn cùng bàn này, tớ thấy là bí mật nhỏ của tớ đều đã bị cậu phát hiện được, vì tăng tiến tình hữu nghị của chúng ta, cậu có nên nói cho tớ biết một nhược điểm của cậu không? Có qua có lại mới công bằng, cậu nói coi có đúng không.”