"Chị ấy... chết rồi?"
Lời nói của người quản gia khiến khuôn mặt của Lumina tái xanh. Cô vội lấy tay che miệng.
Nhìn vẻ ngoài thì cô trông như một cô em gái đang thương tiếc cho cái chết của chị gái mình—hoặc, ít nhất, là với những người xung quanh.
Thật sự, trong thâm tâm, cô rất muốn cười thật lớn. Khóe miệng bị che đi bởi lòng bàn tay đang vẽ lên một vòng cung lớn tựa lưỡi liềm.
Cuối cùng cái thứ cản trở kia cũng biến mất!!! Bây giờ mọi thứ sẽ là của ta!!!
Cô kìm nén cái thôi thúc muốn hét lên của mình. Toàn thân cô run lên vì sung sướng.
"Thưa cô Lumina... xin chia buồn..."
Có lẽ họ nghĩ rằng Lumina đang khóc nên họ đã choàng một chiếc khăn lên đôi vai run rẩy của cô và đỡ cô lên ghế.
"Lorona đã chết như thế nào?"
Lumina hỏi, cánh tay vẫn che đi khuôn mặt. Sau khi trưng ra một biểu cảm hơi lạc lõng, người quản gia chậm rãi mở miệng.
"... Một tai nạn xe ngựa đã xảy ra. Hiện trường rất khủng khiếp, cơ thể của cô Lorona..."
"Sao? Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?"
"...K-khuôn mặt của cô ấy đã... xin thứ lỗi, tôi không thể nói thêm nữa."
"Ta hiểu rồi... làm ơn, để ta ở một mình chút đã..."
Quản gia và các hầu gái lặng lẽ gật đầu khi họ từ từ rời khỏi phòng.
Lumina chỉ ngẩng đầu lên khi xác nhận rằng không còn ai.
“Fufufu! Yay! Cuối cùng!"
Cô rũ bỏ thái độ quý phái của mình mà ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, sau đó cô hét lên như một đứa trẻ.
Vẻ mặt của cô ấy rõ ràng không có chút thương tiếc nào về cái chết của chị mình.
“Giờ, không chỉ Velbutte mà cả gia tộc Ruth sẽ thuộc về mình! Thật tuyệt vời làm sao!"
Cô dường như có thể chết vì sung sướng trong khoảng khắc này. Lumina ôm chiếc đệm với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Lorona, người hơn Lumina hai tuổi, chẳng khác gì một cái gai trong mắt cô.
Lorona luôn cư xử như một vị thánh sống và hoàn hảo trong cả học tập lẫn hành vi. Cô ấy cũng rất xinh đẹp - nhưng chỉ có vậy thôi. Lumina luôn ghê tởm Lorona, người rất ít hay cười nhiều và luôn đặt cảm xúc trong tầm kiểm soát.
"... Tất cả là do ả đàn bà kia đã biến mất."
Mẹ của Lumina chắc chắn là một quý tộc, ít nhất là cho đến thế hệ của ông nội cô. Vì gia tộc đã sa sút tới mức phải bản đi cả danh hiệu của mình nên mẹ cô không được coi là quý tộc nữa.
Vì muốn cải thiện hoàn cảnh đó nên mẹ của Lumina đã đến gia tộc Ruth là gia sư.
May mắn thay, đó cũng là lúc mẹ của Lorona, lúc bấy giờ là vợ của bá tước, qua đời vì tai nạn.
Mẹ của Lumina đã tận tình hỗ trợ bá tước. Và với nó, cô đã trở thành người vợ thứ hai của ông ấy và sinh ra Lumina.
Như một lẽ tất yếu, Lumina và mẹ cô luôn bị coi thường bởi những người xung quanh.
Vì là một quý tộc sa sút nên không ít tin đồn đã lan truyền khi mẹ cô thành công trở thành vợ kế.
Mặc dù mẹ cô không hề bị ảnh hưởng gì, nhưng điều tương tự không xảy ra với Lumina.
Mẹ cô chắc chắn không có tước vị, nhưng dòng máu quý tộc vẫn chảy trong huyết quản của bà. Và Lumina cũng là con gái của gia tộc Ruth.
Không hiểu sao, dù đã chứng minh được điều đó, cô vẫn luôn bị so sánh với Lorona.
Cô ấy đã nỗ lực trong tuyệt vọng để có thể đánh bại, hay ít nhất, là đuổi kịp Lorona. Nhưng không những không thể đánh bại cô, Lumina còn bị Lorona vạch trần khiếm khuyết của bản thân một cách dễ dàng.
Vì sự tồn tại của Lorona, Lumina gần như bị coi là đã chết.
“Fufufu… tất cả tài sản của gia tộc Ruth sẽ trở thành của ta…”
Ở vương quốc này, con trưởng luôn là người thừa kế bất kể giới tính là gì.
Ban đầu, Lorona được gả đi để tạo quan hệ với các gia tộc khác, nên cô đã trở thành hôn thê của hoàng tử.
Cô tin rằng mình sẽ là người thừa kế gia tộc vì Lorona đã được gả đi—nhưng thực tế thì luôn tàn nhẫn.
Có một điều luật cho phép con cả được giữ tước hiệu dù đã được gả đi gia tộc khác.
Điều luật này được soạn ra để phòng trừ trường hợp có người cố ý ám hại đứa con đầu lòng để nắm quyền kiểm soát gia tộc.
Và khi được giữ tước hiệu theo điều luật này, người đó phải để con của mình thừa kế hoặc làm thủ tục chuyển tước vị cho người có liên quan mật thiết.
Trong khi vẫn giữ được tước vị của mình, Lorona sẽ tiếp tục trở thành công chúa và để đứa con của mình kế vị gia tộc Ruth.
"Dù cho Lumina đang ở đây!"
Lumina nhớ lại thời điểm đó và giải tỏa cơn tức của mình bằng cách đập vào đệm.
Theo lời của Lorona, Lumina chỉ có thể sở hữu một khối tài sản nhỏ.
Cô không thể tin được điều đó.
Dù Lumina đã từng yêu cầu Lorona trao tước hiệu cho mình, nhưng Lorona luôn lờ nó đi.
"Em xin lỗi, thưa người chị gái đáng ghét của em. Em Thực Sự Rất Vui Vì Chị Đã Chết."
Giờ đây, Lorona đã qua đời, Lumina là người duy nhất có thể kế vị gia tộc Ruth.
Bất kể ai nói gì, nó vẫn sẽ thuộc về cô.
"Ta phải đi gặp Velbutte!"
Lumina đứng dậy với một tiếng hét.
Cô ấy phải tỏ ra tiếc thương một cách cùng cực, ngay cả khi cô đang rất hạnh phúc vì chị mình đã chết.
Trong khi ngân nga, cô mở cửa tủ để chọn một chiếc váy càng ảm đạm càng tốt để tượng trưng cho tình trạng tang tóc của mình.