Bá tước Ruth, người đang than khóc về cái chết của con gái mình, được người hầu của ông cẩn thận kéo về biệt thự.
“Lorona, ...aah, Lorona!”
Khi bá tước than khóc, những người xung quanh ông cũng bắt đầu khóc theo.
Họ bắt đầu an ủi bá tước và nói những lời cảm thông trước cái chết của Lorona.
Mỗi lần những lời nói đó cất lên, lỗ hổng lớn bên trong trái tim bá tước lại được lắp đầy.
Cảm giác mất mát của ông sau cái chết của con gái đương nhiên là rất lớn. Con bé là một cô con gái xinh đẹp, dễ thương và không thể chê vào đâu được.
Từ khi còn bé, con bé chưa bao giờ khiến ông phiền lòng. Bất cứ khi nào ông đưa nó đi cùng, Lorona sẽ nhận được hàng ngàn lời khen từ những người xung quanh.
Bá tước cũng sẽ được ca ngợi theo vì ông là một 'người cha tuyệt vời'.
Và khi Lorona lớn lên, ông cũng luôn cảm thấy tự hào về cô.
Cô rất giỏi trong việc học tập cũng như quản lý lãnh thổ khi ông vắng mặt, và cũng không hề tham tiền như Belverassa, người vợ thứ hai của ông.
"Bá tước, xin chia buồn với ngài... tôi không thể tưởng tượng nổi sự đau buồn mà ngài đang phải gánh chịu..."
Một thanh niên tiến đến gần bá tước với vẻ mặt trang nghiêm.
"Ngươi là..."
Biệt thự của bá tước hoạt động như một nơi tụ tập những người có tài năng trong chiến tranh và có khao khát trở thành hiệp sĩ. Bởi vì việc huấn luyện quân sự hiện tại được coi là không cần thiết, cho nên biệt thự đã tiếp nhận những người có ý chí chiến đấu mạnh mẽ mà không thể chiến đấu hết mình.
Nhưng vì không có mục đích nào, tất cả những gì họ làm chỉ là tập luyện và thực hiện các cuộc họp chiến lược trong tưởng tượng.
Bá tước tự hào vì đã chấp nhận những bóng ma chiến tranh đã mất đi mục đích sống—tựa như chính ông vậy.
Gần đây, những người trẻ tuổi không biết gì về chiến tranh cũng đã tham gia vào biệt thự.
Họ bị mê hoặc bởi quá khứ của bá tước, và tập hợp lại với khát khao chiến đấu mãnh liệt tương tự như cách bá tước đã từng.
Bá tước sẵn sàng chấp nhận họ. Ông tin rằng mình có thể biến nơi đây thành một nơi mà họ có thể bùng cháy hết mình.
Bá tước mơ hồ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thanh niên. Anh ta hẳn là một trong những người đó.
Dù còn trẻ, nhưng anh ta lại có kiểu cách của một người giàu kinh nghiệm. Có lẽ...
"...Ngươi là Kaiser, đúng chứ?"
Chàng trai trẻ tên Kaiser đã đến đây từ vài tháng trước. Anh ta đã nghiêm túc tham gia khóa đào tạo để trở thành một hiệp sĩ.
"Quý cô Lorona là một người tuyệt vời, ai mà ngờ được rằng cô ấy sẽ chết cơ chứ."
"Ngươi quen biết Lorona sao?"
"Vâng, thần từng gặp cô ấy một lần tại một buổi dạ hội. Cô ấy đối xử với thần rất tử tế."
"Là vậy sao…"
Sau đó, bá tước nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kaiser, tự hỏi liệu thanh niên đó có phải là một quý tộc hay không.
Và ông nhận ra rằng mình gần như không biết gì về anh.
Khuôn mặt của anh trông khá hài hòa, nhưng lại không có điểm gì nổi bật, Hơn nữa, anh ta cũng có một bầu không khí đặc biệt khó nắm bắt.
Ông nghĩ rằng Kaiser là một thường dân, hoặc là thành viên của một gia tộc không có địa vị cụ thể.
Bá tước gần như không đả động gì tới công việc quý tộc của mình, nên ông cũng không biết gì về những quý tộc không nổi tiếng.
Chàng thanh niên cũng có thể là một thiếu gia của một gia tộc nổi tiếng, nhưng bá tước ngay lập tức bác bỏ điều đó.
"Ngài định làm gì với đám tang của cô Lorona?"
"Đám tang...ư.."
"Tôi hiểu cảm giác của ngài, nhưng nếu không để tang, thì Lorona sẽ không được tưởng nhớ. Ngài có thể cảm thấy khó chịu, nhưng tôi thật sự khuyên ngài nên trở về dinh thự của gia tộc Ruth sớm."
Lời nói đó khiến cho Bá tước chán nản.
Ông trừng mắt nhìn Kaiser, trong đầu nghĩ rằng việc tổ chức một đám tang thật rắc rối.
Khi mẹ của Lorona qua đời, vương quốc vẫn còn bị chia cắt và bá tước đang bận chiến đấu.
Do đó, tang lễ đã được thực hiện bởi gia sư, Belverassa, và sứ giả của ông ta.
Hồi đó, tất cả những gì ông cần làm là để tang.
Nhưng rồi, ông dần nhận ra—
—chiến tranh đã kết thúc.
Ông là người đứng đầu của gia tộc, và ông phải gánh vác mọi việc.
Mồ hôi túa ra. Ông đang cảm thấy rất khó chịu vì phải giải quyết việc tổ chức tang lễ và các công việc linh tinh với hôn ước của hoàng tộc sau đó.
Ông vừa mới tận hưởng được những lời nói an ủi chưa được bao lâu mà...
"Phải rồi..."
Bá tước từ từ đứng dậy, nói rằng giờ không phải là lúc để buồn.
Ông phải trở về dinh thự và nói chuyện với Belverassa.
Cô ta đẹp thì đẹp đấy, nhưng việc nói chuyện với một người phụ nữ không biết cách làm hài lòng đàn ông thật khó chịu.
“…Tại sao Lorona lại chết vào lúc này cơ chứ?”
Lorona nên chết sau khi được sắc phong trở thành công chúa với phải.
Lúc đó, tất cả thủ tục rườm ra kia sẽ là trách nhiệm của hoàng gia... và vì là công chúa, nên không chỉ mỗi thuộc hạ, mà cả đất nước sẽ khóc thương cho ông.
“Tôi cũng cảm thấy tiếc cho tiểu thư Lorona. Thái tử đã hủy bỏ hôn ước và cô ấy liền qua đời ngay ngày hôm sau.”
"…Cái gì?"
Bá tước ngừng di chuyển trước lời nói của Kaiser.
Ông nhướng mày. Trước những lời không thể bỏ qua đó, sự tức giận đã nhuộm đỏ khuôn mặt ông ta.
“—Hủy bỏ!? Ta chưa bao giờ được nghe nói về chuyện này—!!”
"Ngài không biết sao? Hôm qua là lễ tốt nghiệp của học viện hoàng gia. Tiểu thư Lorona đã tham gia với tư cách là đại diện của hội học sinh và tiễn các học sinh tốt nghiệp đi... ngài không đi cùng cô ấy à?"
“Ồ, ồ, phải rồi…”
...Ông nhớ là mình đã nhận được lời mời từ Lorona.
Nhưng ông không hề trả lời vì nó quá phiền phức, Lorona mà, con bé vẫn sẽ ổn dù chỉ có một mình.
Bá tước cau mày với vẻ lúng túng và đợi Kaiser tiếp tục.
“Tại buổi lễ, Điện hạ Velbutte nói với Lorona rằng hôn ước của họ sẽ bị hủy bỏ.”
"Không thể nào?! Vì lý do gì cơ chứ!?"
“Lý do là vì cô ấy đã bắt nạt em gái của mình, Lumina. Cô ấy cũng bị tố cáo về việc có qua lại một cách mờ ám với một thương gia.”
"Cái gì..."
Bá tước loạng choạng.
Nếu đó là sự thật, thì gia tộc bá tước đã gặp rắc rối lớn rồi!
Ông không ngờ rằng Lorona lại trở thành một người phụ nữ sa đọa như vậy khi ông vắng nhà!
Khi ông tới gặp con bé, thái độ của nó vẫn ngoan ngoãn và ngây thơ mà? Ông đã bị lừa sao? Với lại, nếu con bé là một kẻ đồi bại như vậy, ai mà thèm khóc thương cho nó chứ!?
"Ta phải về ngay!!"
Với những bước chân sải dài, bá tước cố gắng quay trở lại biệt thự.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, khu vực xung quanh lại trở nên ồn ào.
“Bá tước, có một người đưa tin đã đến.”
"Cái gì? Tên đó là ai?"
“Anh ta tự gọi mình là Shesam, một người hầu…”
“…Shesam, ai vậy?”
Bá tước nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Và rồi, ông gật đầu thật sâu.
À, thì ra hắn là người của một gia tộc đã phục vụ Bá tước Ruth trong thời gian dài.
Anh ta đã thay thế viên kế toán cũ cách đây vài năm và từng phụ trách quản lý tài sản của bá tước.
"Hắn muốn gì? Ta phải trở về dinh thự ngay..."
"Có vẻ anh ta cũng tới đây để nói về Lorona. Hình như đang rất vội."
“Gunu…”
Bá tước bắt đầu đi đến căn phòng nơi người hầu đang đợi. Vẻ mặt của ông trông như vừa cắn phải một con bọ đắng nghét vậy.
Và Kaiser chỉ ở đó, lặng lẽ quan sát ông ta.