Lúc đầu, Zerio định giấu đi số tiền mình phải trả cho Lorona. Vì số tiền cô làm ra trước khi chết tất nhiên thuộc về cô ấy (và Zerio méo muốn trả.)
Nếu gia đình của Lorona biết được về chuyện này và yêu cầu giao nộp thì Zerio sẽ không thể từ chối được, nhưng Lorona đã giữ bí mật về công cuộc kinh doanh của mình với tập đoàn Miez vì lo rằng danh tiếng của một nữ bá tước sẽ bị hoen ố, nên cô đã luôn cải trang mỗi khi tới công ty, tiền được trả cho cô cũng là tiền mặt để đề phòng việc có người cố ý điều tra dòng tiền.
Cầm trên tay chiếc túi vải nặng trĩu, Zerio nhếch mép cười.
Vài ngày trước, Tập đoàn Miez đã ký một hợp đồng quan trọng và thu được số lợi nhuận khổng lồ. Cái túi đó đáng lẽ ra sẽ được đưa cho Lorona. Nhưng cô đã... không đến nhận tiền vào ngày hôm đó.
Dù sao thì, bên ký hợp đồng với Tập đoàn Miez là một công ty lớn ở vương quốc láng giềng, họ thấy rằng Miez là công ty tốt nhất vương quốc nên đã đề nghị hợp tác.
Và họ đã mang đến một loài cây đặc biệt có tên là 'Senz'.
Senz có thể được sử dụng để tạo ra một loại vật liệu bền rất khó cháy và rách. Đó là một sản phẩm tuyệt vời không chỉ có thể được sử dụng cho quần áo mà còn cho các sản phẩm khác.
Bên kia tuyên bố muốn ủy thác toàn bộ doanh số bán vải Senz cho Tập đoàn Miez.
Zerio đương nhiên đồng ý ký hợp đồng đó. Nếu họ ký một hợp đồng lớn như vậy, vị thế của Tập đoàn Miez sẽ không thể bị lay chuyển. Nó cũng sẽ mang lại một nguồn lợi nhuận khổng lồ.
Lorona ban đầu phản đối thỏa thuận đó. Cô cho rằng điều kiện hợp đồng quá hời một cách đáng ngờ, vì vậy cô muốn có thêm thời gian để nghiên cứu về Senz.
Zerio bật cười trước phán đoán của Lorona. Bất chấp tài năng của mình, cô ấy vẫn là một tiểu thư đài các không có thường thức. Những giao dịch lớn hẳn đã làm cô ấy sợ hãi.
Zerio tự tin rằng đôi mắt của mình có thể phân biệt được những sản phẩm tốt. Vải Senz chắc chắn là một sản phẩm tuyệt vời. Nếu ta không mắc sai lầm trong khi bán nó, nó sẽ trở thành một nguồn lực hỗ trợ Tập đoàn Miez trong 100 năm tới.
"Tiểu thư à, tin tôi đi, đây chắc chắn sẽ là một thỏa thuận tuyệt vời.”
Trước sự thuyết phục của Zerio, Lorona cuối cùng cũng đồng ý.
Tuy nhiên, điều kiện là số lượng Senz nhập cho lần giao dịch đầu tiên sẽ được giảm một nửa.
Sau đó, vải Senz đã sớm có được một lượng người mua lớn. Nó đã sinh rất nhiều lợi cho Tập đoàn Miez trong ngay ngày đầu tiên.
"...Nếu không phải vì cô ta, mình đã được lợi gấp đôi rồi... thôi kệ, mình vẫn có được cái túi tiền đầy ấp này."
Vừa lẩm bẩm để thuyết phục bản thân, Zerio vừa ôm túi tiền.
Cảm giác nặng nề và lạnh lẽo liền lấp đầy trái tim Zerio vì anh đã lỡ mất một số tiền lớn.
Và rồi, một tiếng gõ cửa vang lên.
Zerio ngay lập tức giấu chiếc túi đi và hắng giọng trong khi trả lời.
"Thưa ngài chủ tịch, chúng ta có khách ạ."
"Hôm này làm gì có lịch hẹn nào đâu, ai tới đấy?"
“Là Aslan.”
"Sao cậu không nói sớm!! Cho anh ta vào ngay!!"
Zerio vội vàng chỉnh sửa quần áo và dọn dẹp xung quanh. Anh cố tỏ ra hào nhoáng nhất có thể khi chuẩn bị đón vị khách.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
"Chào Zerio, đã lâu không gặp.”
"Ngài Aslan, dạo này ngài không tới đây thường xuyên lắm nhỉ..."
Một quý ông cao lớn với mái tóc vàng óng bước vào. Do mặt anh ta bị che khuất sau chiếc mặt nạ nên khuôn mặt của anh ta vẫn là một bí ẩn. Đôi môi, thứ duy nhất lộ ra dưới chiếc mặt nạ, có hình dạng tinh xảo. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để khiến cho Zerio nhận thức được rằng anh ta là một người có quyền thế.
Anh ta đã làm khách hàng thân thiết với Miez trong khoảng hai năm, suốt lúc đó, anh lúc nào cũng luôn đặt những đơn hàng lớn và giới thiệu nhiều đối tác chất lượng cho tập đoàn. Và Lorona cũng thường họp với Aslan dù cô không hay hiện diện ở công ty.
Suy ra từ thái độ của anh ta thì khả năng cao anh cũng là một quý tộc, nhưng khi điều tra thì Zerio không thấy một quý tộc nào hợp với danh tính của Aslan.
Để có thể tin tưởng anh ta nhiều hơn, Zerio muốn phanh phui thân phận của Aslan nhưng Lorona lại ngăn cấm. Vi phạm quyền riêng tư của khách hàng là điều Lorona chưa bao giờ làm.
Tuy nhiên, Lorona giờ đã không còn nữa nên Zerio muốn thắt chặt quan hệ với Aslan hơn. Anh liếm môi.
Zerio ngồi trên chiếc ghế đối diện với Aslan, anh cố nhìn qua chiếc mặt nạ mà anh ta luôn đeo.
Đó là một chiếc mặt nạ màu trắng che khuất hoàn toàn mũi và trán. Ở vùng mắt cũng được gắn một cập kính màu chất lượng cao nên cũng không thể xác định được màu sắc của mống mắt, giá như anh có thể tháo cái mặt nạ đó ra.
Với ý nghĩ đó, anh nhìn chằm chằm vào Aslan. Và Aslan cũng đã nhận ra điều đó, anh nghiêng đầu như để chất vấn Zerio.
Zerio vội vàng hắng giọng và mỉm cười để bắt đầu cuộc bàn luận.