Ngọc như ý của Dung Cùng chân quân điểm tới, nhìn như không có chút khí thế nào, Từ Vọng Phong ở bên cạnh thậm chí còn chưa có cảm giác gì, đã thấy trong phút chốc, Lạc Dã đẩy mạnh Cốc Xuân Lai về phía hắn, mà Lạc Dã niệm quyết. Thân hình hắn phân hoá thành vô số tàn ảnh, nhảy lên giữa không trung.
Nhìn như hắn đang đánh nhau cùng không khí, nhưng gian nan trong đó, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.
Dung Cùng chân quân khẽ cười một tiếng: “Tiểu bối như ngươi, có chút ý tứ. Bần đạo tha cho ngươi một lần, không rút ra ý thức của ngươi, để ngươi tới làm quyến giả của lão sư, thế nào?”
(quyến giả: hay gia quyến nhưng ở đây có thể hiểu như vật phụ thuộc đi theo lão sư của Dung Cùng chân quân này)
Quanh thân Lạc Dã bị những cơn gió vô hình bao vây, mỗi trận gió đều như lưỡi dao. Gió chạm đến người, mỗi một đạo, đều chảy ra vết máu. Trong cơ thể ngự kiếm chấn động, hắn dùng kiếm ý đối kháng những trận gió đang vây quanh, khó khăn hơn nhiều khi điều động linh lực lúc bình thường. Hắn biết khoảng cách giữa mình và bán tiên, lại vẫn muốn đánh lại đối phương.
Nghe vậy, trong miệng hắn cắn máu, lại cười lạnh giơ kiếm, kiếm như máu bổ đến — “Lão tử không thèm!”
Trong phút chốc, lôi trận vô biên, vạn đạo sấm sét, đều bổ về phía Dung Cùng chân quân đang ngồi trên đài sen vàng giữa không trung!
Thanh thế như vậy, đám người Từ Vọng Phong cuộc đời này ít thấy! Nghĩ mặc dù là sư phụ hắn, đấu cùng vị chân quân này cũng chỉ đến thế là cùng.
Đám người Từ Vọng Phong chấn động tinh thần, cơ bắp toàn thân căng chặt, muốn phối hợp Lạc Dã đánh lại bán tiên kia!
Nhưng mà trận thế lớn như vậy, sắc mặt Dung Cùng chân quân kia cũng chỉ nghiêm túc một vài phân, khánh vân hiện ra trên đỉnh đầu hắn, trong tay hắn không ngừng bấm tay niệm thần chú, phối hợp pháp bảo ngọc như ý mà lão sư ban cho, cuối cùng hóa giải thế công của Lạc Dã.
(khánh vân: mây mang điềm lành, thường là mây xuất hiện quanh thân tiên nhân thể hiện điềm lành)
Dung Cùng chân quân hơi hơi mỉm cười, hắn giơ tay lên, nói: “Tiểu tử thử bần đạo mấy lần, nên đến bần đạo ra tay.”
đạo phù ấn đều xuất hiện trên bầu trời, đến từ hư không, vô biên vô ngần, rót về phía Lạc Dã. Tiếng sét đánh kéo dài không dứt, bọn họ đều nghe được như có thanh âm cái gì bị vỡ tung.
Lạc Dã ở giữa không trung không chịu nổi thống khổ, phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A —”
Dung Cùng chân quân rõ ràng là muốn giết Lạc Dã!
Từ Vọng Phong xem đến đổ mồ hôi lạnh, hãy còn lẩm bẩm: “Này nhưng phải làm thế nào? Phải làm thế nào?”
Sắc mặt Cốc Xuân Lai trắng bệch, trong đầu nàng liều mạng động não, tuyệt vọng vô cùng mà suy nghĩ biện pháp.
Bán tiên cũng là tiên nhân. Bọn họ phải làm thế nào mới có thể đánh lại một người đã thành tiên?
Cầu nguyện Kiếm Thần? Kiếm Thần mặc dù nguyện ý giáng ý chí xuống, cũng không có khả năng quan tâm đến sống chết của một nhân vật nhỏ như Lạc Dã. Vậy có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể là nàng, là nàng… Cùng lắm thì nàng vạch trần thân thế, cùng chôn vùi với thế giới này!
Cốc Xuân Lai nghĩ đến đây, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bất giác khổ sở, lại thấy giải thoát.
Lạc Dã ở giữa không trung thừa nhận nỗi đau giống như lột gân bẻ xương, linh lực tiên nhân kia mạnh mẽ rót xuống, đánh sâu vào bản thân hắn, lại tiếp tục như vậy, chỉ có thể nổ tan xác mà chết. Hắn lúc này đến một chút ít linh lực cũng không sử dụng được, từ tu tiên đến nay, chưa bao giờ có người làm hắn cảm thụ được loại cảm giác tuyệt vọng này.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, trước mắt là từng trận ánh sáng chớp động…
Đột nhiên, một đạo linh lực như gió xuân sinh ra trong cơ thể, giải thoát hắn khỏi loại đau đớn tuyệt vọng này. Linh lực kia một lần lại một lần rửa sạch thần hồn hắn, thần hồn bị tàn phá không chịu nổi của hắn được chữa khỏi từ giữa. Lạc Dã mở bừng mắt, thấy Cốc Xuân Lai xuất hiện ở phía sau hắn.
Nàng ôm lấy hắn, làm hắn dựa vào trong lòng ngực nàng, dùng linh lực thuần túy nhất so với bất luận kẻ nào trên thế gian này của nàng để trị liệu hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lạc Dã muốn cho nàng trốn đi, nói chính mình sẽ chịu đựng hết thảy, muốn nàng trốn đi thật xa.
Nhưng mà một lần bốn mắt nhìn nhau này, môi hắn run rẩy, nhìn vào mắt nàng, lại chỉ duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nàng đang cúi xuống, nói không nên lời một câu.
Trong mắt Cốc Xuân Lai ngậm nước mắt, mỉm cười với hắn. Nàng ôm hắn, gần như dùng hết toàn thân linh lực của chính mình để trị liệu cho hắn.
Nếu thật sự không chống cự được, vậy hãy chết cùng một chỗ đi.
Dung Cùng chân quân cười nói: “Lão đạo biết mà, thân thể tiểu nha đầu ngươi không giống người khác, hình như có nhân quả thế gian này. Đợi lão đạo nghiệm đã.”
Hắn muốn bắt Cốc Xuân Lai, lúc này đây Cốc Xuân Lai đã làm tốt chuẩn bị phải chết, lại bỗng nhiên, một thanh kiếm bích sắc bay đến chặn trước người nàng. Ánh sáng từ kiếm bích sắc chặt đứt hành động của hai bên, cùng với âm thanh như sấm giữa không trung: “Ai dám động vào nữ nhi, con rể của lão phu!”
Cốc Xuân Lai kinh ngạc nhìn về phía trước: “Cha!”
Nàng không cảm thấy kinh hỉ, mà vẫn thấy hoảng sợ như cũ!
Chẳng sợ nàng nhìn đến Cốc Nhạc Minh không tới một mình, tất cả các Chưởng giáo khác đều tới. Nàng lại vẫn không cảm thụ đến hy vọng… Tiên nhân, nếu có thể dễ dàng đánh bại như thế, lại như thế nào thể hiện uy lực của tiên nhân?
Dung Cùng chân quân than: “Đánh kẻ nhỏ, tới kẻ lớn.”
Cốc Nhạc Minh nói giữa không trung: “Chờ lão phu tới tiếp uy phong của các hạ!”
Các Chưởng giáo khác cũng trợ trận: “Vị tiên nhân này, đã đường xa mà đến, hà tất một hai phải luận bàn sinh tử, luyện hóa thế giới của chúng ta? Tiên nhân có chỗ nào khó xử, nếu có thể chúng ta đều sẽ hỗ trợ.”
Dung Cùng chân quân nói: “Đám con kiến các ngươi, cũng xứng nói ‘hỗ trợ’ với bần đạo?”
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người đột biến.
Các vị này ngày thường đều là Tông chủ một Tông, là người khống chế một phương. Đã bao nhiêu năm không bị người chỉ vào mũi xem thường như vậy. Như thế này thì còn có thể nói gì nữa?
Một vị Chưởng giáo tính cách cương trực đã nhịn không được: “Vậy thì làm một trận đi!”
—
Bọn họ không phải đối thủ của Dung Cùng chân quân, một đám ngã xuống.
Dung Cùng chân quân một lòng muốn bắt được Cốc Xuân Lai, mà Cốc Nhạc Minh thấy thế, lập tức chặn lại. Cốc Nhạc Minh tu thân dưỡng tính nhiều năm, cất chứa đông đảo pháp bảo, linh bảo, người bị thương ở phía dưới đều nhìn vị Chưởng giáo này, hy vọng hắn có thể khiến Dung Cùng chân quân bị thương nặng!
Cốc Nhạc Minh đủ khí thế, không nói một lời, nhìn như lỗ mãng mà trực tiếp giết về hướng Dung Cùng chân quân.
Người ngoài không biết, trong nghề lại hiểu rõ, đây là không hề có phần thắng chỉ đánh một cách bất đắc dĩ.
Cốc Nhạc Minh dùng hết thủ đoạn của chính mình, sắc mặt Dung Cùng chân quân kia nghiêm trọng hơn rất nhiều, cuối cùng cũng nghiêm túc lên. Nhưng mà Cốc Nhạc Minh vẫn không phải đối thủ của đối phương, một chưởng kim quang ấn lao tới, pháp khí quanh thân hắn đồng thời nổ tung, hắn hóa thành một đạo linh quang bị bắn tung ra.
Dung Cùng chân quân: “Không thú vị.”
Lập tức lại muốn tới bắt Cốc Xuân Lai.
Cốc Nhạc Minh rống to: “Tiểu Lộc, chạy!”
“Các ngươi đều chạy!”
Giữa trời đất bỗng dựng lên một tấm chắn, Dung Cùng chân quân đánh ra chưởng, dừng ở tấm chắn kia. Mọi người nhìn lại, thấy lại là Cốc tông chủ chính mình niệm quyết, lấy huyết nhục làm chú. Thân hình hắn như bị thiên địa hủy diệt, từng chút một biến mất, mà tấm chắn kia, thật sự chặn được một chường của Dung Cùng chân quân.
Dung Cùng chân quân sinh bực: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Từng chiêu còn lợi hại hơn đánh vào tấm chắn, trên tấm chắn xuất hiện vết rạn, Cốc tông chủ cười ha ha, miệng mũi tai đều thấm máu, giống như điên cuồng.
Cốc tông chủ rống to: “Đi!”
Mọi người tỉnh táo lại, vội vàng nhảy dựng lên chạy trốn.
Cốc Xuân Lai lẩm bẩm lên tiếng: “Không, cha, cha… Hẳn là ta tới, ta tới!”
Nếu nàng hiện chân thân, nói không chừng có thể ngăn trở vị bán tiên này.
Cha nàng không thể ngăn được.
Nàng không thể nhìn cha nàng chết.
Nàng lảo đảo mà đứng lên, người khác đều lui về phía sau, nàng lại phải đi về phía trước. Thân Linh lộc như ẩn như hiện, trừ cái này ra, dường như còn có thứ gì khác đang lưu động trên người nàng, người ngoài xem không rõ.
Thân hình nàng lay động đi về phía trước, muốn đi cứu cha nàng, Lạc Dã lập tức nắm lấy cổ tay nàng.
Thanh âm Lạc Dã nghẹn ngào: “Tiểu Lộc!”
Cốc Xuân Lai quay đầu lại.
Khuôn mặt nàng tuyết trắng, tóc dài tán loạn, một đôi mắt ngập nước, tích táp rơi xuống.
Nàng nói: “Lạc đại ca, đó là cha ta.”
Màu mắt Lạc Dã buồn bã, cơ bắp trên mặt căng chặt.
Hắn nói: “Ta hiểu.”
Tóm lại, Tiểu Lộc không đi, hắn cũng không đi.
Cốc Tông chủ lạnh giọng: “Tiểu Lộc ngươi không đi, là muốn uổng phí tâm huyết của cha sao!”
Thân hình Cốc tông chủ càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hắn vận công, cả người biến mất trong thiên địa, hoàn toàn dấn thân vào tấm chắn kia. Hắn cuối cùng nhìn Cốc Xuân Lai một cái, nhẹ giọng: “Lộc bảo, đi thôi.”
— đi thôi.
Đừng uổng phí tâm huyết này của hắn.
Đừng làm cho hắn không thể giữ được nữ nhi duy nhất.
Kỳ thật làm người Cốc gia, hắn so với ai khác đều rõ ràng lai lịch của nữ nhi. Nhưng mà hắn thà rằng chính mình chết, cũng không thể làm nữ nhi chết ở trước mặt hắn.
Trước mắt hắn mơ mơ hồ hồ mà nhìn đến cái gì.
Nhìn đến nữ nhi hóa thân thành linh lộc, trộm trốn hắn ra ngoài chơi;
Nhìn nữ nhi vênh váo tự đắc, mắng đám đồ đệ của hắn đến không dám ngẩng đầu;
Nhìn đến nàng vừa mới hóa thành hình người, ngây thơ mà nhìn hắn, chờ hắn đặt tên: “Ngươi vốn không có cảm tình của nhân loại, cũng làm người khuyết thiếu. Ta không đành lòng ngươi vạn năm cơ khổ, không đành lòng ngươi biến mất giữa thời gian, liền dùng máu linh lộc trợ giúp ngươi trọng sinh. Từ đây về sau ngươi là nữ nhi của ta, tên là, Cốc Xuân Lai đi.”
Tình cảm thâm trầm giống như một con sông dài, dòng nước xiết vĩnh viễn chảy xuôi, không bao giờ ngừng nghỉ.
Cốc tông chủ nhìn đôi mắt nữ nhi lần cuối cùng, hắn không tiếng động mà nhìn nữ nhi dần dần lớn lên, cùng người nam nhân bên cạnh nữ nhi. Hắn lộ ra nụ cười thoải mái, hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa —
Đã gọi hắn một tiếng “Cha”, hắn tự nhiên coi nàng là nữ nhi ruột của chính mình.
Cốc Xuân Lai thê lương kêu: “Cha —”
Trong chớp mắt Cốc tông chủ biến mất kia, vết rách trên tấm chắn trong thiên địa càng nhiều, chỉ cần thêm một lần công kích, tấm chắn này sẽ hóa thành hư ảo.
Lạc Dã ôm Cốc Xuân Lai, biết nàng thống khổ vạn phần, lại biết dù lúc này có chạy tới cũng không thay đổi được gì. Hắn ôm nàng, mặc cho nàng vừa đá vừa cắn trong ngực hắn, đầy mặt nước mắt.
Phía sau, đột nhiên mở ra một cánh cửa, Vân Diễn Nhi từ đó đi ra, thấy được hết thảy.
Lúc này Dung Cùng chân quân đã nổi giận.
Hắn cười lạnh: “Được lắm, lại thêm một ma đầu. Bần đạo hôm nay sẽ đại khai sát giới —”
Sau khi Vân Diễn Nhi xuất hiện, không rên một tiếng, một tay nàng túm chặt Lạc Dã, một tay giữ chặt Cốc Xuân Lai, hóa thành một đạo ánh sáng. Ngay khi tấm chắn trong thiên địa kia rách nát, độn quang bay ra phía ngoài.
(độn quang: như kiểu độn thổ nhưng đây là hoá thành đạo ánh sáng bay đi)
Dung Cùng chân quân: “Hử?”
Hắn vậy mà vô pháp khoá lại độn quang đang chạy trốn kia trong thiên địa.
Cái này làm cho hắn càng giận!
Vân Diễn Nhi mặt vô biểu tình.
Ngày đó nàng đã từng dạy Cốc Xuân Lai một đạo pháp quyết, nói sau khi học được, dù là Kim Tiên cũng có thể ngăn lại ba giây. Đó là chuyện mười mấy năm trước, tới hiện tại, pháp quyết này đã không chỉ có thể giành được thời gian ba giây!
Đây là thủ đoạn bảo mệnh lợi hại nhất trên người Vân Diễn Nhi, hôm nay cũng phải dùng đến!
—
Vân Diễn Nhi vốn định nếu dẫn theo hai người bọn họ, thoát được càng xa càng tốt. Nhưng mà giữa lúc bay đi, Cốc Xuân Lai tỉnh táo lại, nói với nàng không cần trốn xa như vậy. Dù sao qua mấy giây thời gian, lão già kia còn có thể đuổi theo.
Cốc Xuân Lai biết một chỗ, có thể che chắn tiên nhân nhìn đến.
Bọn họ tiến vào trong Kiếm Cốc của Đại Đức Tông.
Cốc Xuân Lai tới nơi này, quen cửa quen nẻo dẫn bọn họ gõ cửa đi vào. Trong Kiếm Cốc này phong ấn cổ kiếm “Thái Cổ”, nhiều năm qua vẫn luôn có người muốn xâm nhập, lại liền của cũng không vào được. Mà nay Cốc Xuân Lai lại dễ như trở bàn tay mở ra cánh cửa này, dẫn bọn hắn vào được.
Lạc Dã cùng Vân Diễn Nhi không đổi sắc mặt mà nhìn đối phương liếc mắt một cái, đều ý thức được Cốc Xuân Lai quá mức quen thuộc nơi này, nhưng bí mật trên người Cốc Xuân Lai tựa hồ rất nhiều, bọn họ cũng không hỏi nhiều.
Vừa tiến vào sơn cốc này, Vân Diễn Nhi cùng Lạc Dã đều cảm giác được ánh mắt liều mạng truy tìm bọn họ kia, đã biến mất.
Vậy mà thật sự bị che chắn.
Trong lúc nhất thời, tinh thần căng chặt của hai người đều lơi lỏng lại.
Cốc Xuân Lai lặng im ngồi ở một bên, trong mắt còn hàm chứa nước mắt, thần sắc có chút hoảng hốt cùng khổ sở.
Lạc Dã ngồi xổm ở trước mặt nàng, sau một lúc lâu, hắn không nói một lời, ôm nàng vào trong lòng ngực. Hắn nhẹ giọng: “Tiểu Lộc, đừng sợ, ngươi còn có ta.”
Cốc Xuân Lai vốn đã nhịn xuống nước mắt, lúc này lại không khỏi chảy xuống.
Nàng quên không được một màn cha biến mất ở trong thiên địa kia!
Quên không được cái liếc mắt cuối cùng của cha!
Nàng vô năng như thế, không cách nào cứu cha.
Vân Diễn Nhi tới đã muộn, nhưng nên thấy lại cũng đều thấy được. Nàng đồng dạng ngồi xổm xuống trước mặt Cốc Xuân Lai, nắm lấy tay Cốc Xuân Lai, thương tiếc nói: “Ma Vực của ta hiện nay cũng nước sôi lửa bỏng, chịu này ảnh hưởng. Tiên nhân kia không riêng muốn luyện hóa Nhân giới, hắn muốn luyện hóa toàn bộ thế giới. Thế nên, chúng ta đều ở cùng một chiến tuyến.”
“Chúng ta cần nghĩ biện pháp đánh bại hắn. Nhưng mà ta thật sự nghĩ không ra làm thế nào có thể đánh bại một tiên nhân.”
Cốc Xuân Lai gạt lệ, ngẩng mặt nhẹ giọng: “Ta có biện pháp.”
—
Cốc Xuân Lai nhìn hai người, nói: “Các ngươi lúc đầu cảm thấy ta là linh thú, sau lại thấy ta sẽ hóa hình người, liền cảm thấy ta là Yêu tu cũng là Nhân tu, cho rằng trên người ta có một nửa máu của Yêu. Mọi người đều nghĩ ta là thế hệ truyền nhân cuối cùng của một mạch linh lộc này, cho nên mới có linh khí thuần túy, đến Dung Cùng chân quân kia đều nhìn ra ta không giống người thường, muốn bắt được ta.”
“Kỳ thật không chỉ là như thế.”
Nàng nhắm mắt.
Giữa mày nàng xuất hiện một đạo tế văn, kiếm quang lẫm lẫm.
Nàng ngồi ở trước mặt hai người, bình thanh tĩnh khí: “Lạc đại ca, Diễn Nhi, ta không phải người, ta là kiếm linh. Bởi vì ta quá mức suy yếu, khi sắp biến mất trong thiên địa, được cha ta tìm thấy. Cha ta dùng máu của hắn, cùng máu của linh lộc, giúp ta trọng sinh, để ta làm nữ nhi của hắn. Nhưng cha ta luôn muốn trấn áp bản năng của ta, không cho ta hiện ra thân kiếm linh, sợ ta bị thế nhân cướp đoạt, dẫn tới sự kiện hỗn loạn.”
Giọng nói của nàng thường thường.
Nhưng đây mới là nguyên nhân chân chính trong nguyên tác, Cốc Xuân Lai bị đại Thiên Ma cướp đi.
Bí mật mà nàng vẫn luôn che giấu.
Đáng tiếc kiếm linh nàng này, ở thời gian năm tháng tiêu ma, đã bị người đời quên đi quá lâu rồi. Nàng chỉ có thể ra tay một lần, đó là kết cục thân chết hồn tiêu. Nàng trước kia không muốn chết, cho nên không chịu nói cho bất luận kẻ nào thân phận chân thật của chính mình.
Vân Diễn Nhi còn đang trầm tư.
Giữa mày Lạc Dã giật giật, đã ý thức được cái gì. Hắn hỏi: “Ngươi là kiếm linh của ai?”
Cốc Xuân Lai nói: “Bội kiếm vạn năm trước của Kiếm Thần, kiếm linh của ‘Thái Cổ’.”
Cho nên trong nguyên tác, khi Lạc Dã đối mặt với trận chiến Thiên Ma, giết Cốc Xuân Lai, đoạt được kiếm linh “Thái Cổ”, mới trở thành Kiếm Thần chân chính. Nhưng mà quá muộn, khi đó, hắn đã cửu tử vô sinh, mặc dù thành Kiếm Thần, cũng không sống được.
Vân Diễn Nhi như hiểu ra: “Cho nên ngươi dẫn chúng ta vào nơi này…”
Cốc Xuân Lai gật đầu, nhìn Lạc Dã: “Ta muốn giúp Lạc đại ca đạt được truyền thừa ‘Thái Cổ’, lại có ta thêm một phần trợ lực, nhất định có thể giết bán tiên kia.”
Nàng rưng rưng nhìn về phía Lạc Dã: “Lạc đại ca, ta biết trận chiến này rất khó, ngươi khả năng sẽ chết, nhưng là…”
Lạc Dã nói: “Ta sẽ giúp ngươi.”
Vân Diễn Nhi nói: “Ta đây có thể hỗ trợ cái gì không?”
Cốc Xuân Lai nghĩ thầm, nếu hai kiếm “Thiên Thu” “Thái Cổ” đều dùng, sẽ là gấp bội uy năng.
Chỉ là lúc này đây, nàng sẽ không làm Lạc Dã chết, cũng sẽ không làm Vân Diễn Nhi chết.
Cốc Xuân Lai mỉm cười: “Thiên Thu vốn là thuộc về Thái Cổ, ta sẽ tự dạy các ngươi làm thế nào phát huy uy lực của hai thanh kiếm này. Các ngươi chỉ cần nghe ta là được.”
—
Hơn một tháng thời gian, ba người bọn họ tranh thủ thời gian tu luyện trong sơn cốc.
Mà ngoài sơn cốc, đã trở thành một loại nhân gian khác.
Dung Cùng chân quân dứt khoát không đi đâu cả, trực tiếp bắt đầu luyện hóa thế giới này.Tất cả vật còn sống dưới sự luyện hóa của hắn, toàn bộ khó thoát khỏi cái chết. Lực lượng bài xích của toàn bộ thế giới càng ngày càng nặng, Dung Cùng chân quân thất thần mà áp xuống.
Đối thế giới này tới nói, hắn đương nhiên là kẻ địch.
Nhưng mà đối lão sư tới nói, này chẳng qua là một phần lễ vật.
Dung Cùng chân quân muốn hủy diệt linh thức của mọi người trên thế giới này, lại một lần nữa rót vào bọn hắn ý thức cúng bái chân tiên, biến bọn họ thành những người khác.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày, Dung Cùng chân quân ngồi ở trên đài sen vàng, vẫn luôn chưa từng mở mắt.
Mà bỗng nhiên, hắn cảm giác được dị động ở phía trước, mở bừng mắt, cười: “Lão đạo đã không lục soát được tung tích của ba vị tiểu bằng hữu ở trong thiên địa, sớm đoán được các ngươi sẽ còn trở về, quả thực chờ được các ngươi rồi.”
Lạc Dã cầm “Thái Cổ” trong tay, Vân Diễn Nhi cầm “Thiên Thu” trong tay, Cốc Xuân Lai đứng ở phía sau bọn họ.
Ba người bọn họ đi ra giữa mây mù, trên mặt không có một tia tươi cười nhẹ nhàng, nhìn kẻ thù của thế giới này.
Dung Cùng chân quân nói: “Vậy thì —”
Lời nói chưa dứt, Lạc Dã cùng Vân Diễn Nhi đã một người một bên, hướng hắn giết tới. Thân hình Cốc Xuân Lai biến hóa, chảy vào “Thái Cổ” trong tay Lạc Dã, lập tức, kiếm quang bừng sáng, toàn bộ thế giới dường như đều ẩn ẩn sinh ra cộng hưởng!
Lạc Dã kinh ngạc: “Tiểu Lộc…”
Cốc Xuân Lai ở trong kiếm đáp lại hắn: “Lạc đại ca, ta có một chuyện chưa từng nói cho ngươi, bởi kiếm Thái Cổ bị giấu trong thế giới này quá lâu, lại là kiếm Khai Thiên Kính. Kiếm này ở thời gian vạn năm, đã liên kết với toàn bộ thế giới. Hiện giờ, ‘Thái Cổ’ là căn nguyên của thế giới này.”
“Ngươi dùng kiếm, toàn bộ thiên địa đều sẽ đáp lại ngươi.”
Vân Diễn Nhi kinh hỉ: “Kia chẳng phải là toàn bộ thế giới đều đang giúp chúng ta?!”
Cốc Xuân Lai cười: “Đúng vậy.”
Bọn họ không chỉ có ba người chiến đấu, bọn họ là mang theo toàn bộ sinh linh thế giới cùng chiến đấu.
—
Mây sẽ trợ bọn họ.
Gió sẽ trợ bọn họ.
Núi sẽ đáp lại.
Sông sẽ tự chảy.
Hồn phách chết đi còn chưa biến mất sẽ trở về, linh vật vô ưu vô lự ở trong rừng rậm sẽ đến cậy nhờ…
Toàn bộ thế giới đều sẽ đáp lại.
Đều sẽ giúp bọn hắn đánh lại vị bán tiên này.
—
Cầu người không bằng cầu mình.
Vị Kiếm Thần tiền bối kia trước sau không đáp lại, bọn họ muốn thắng trận chiến này, khả năng phải đi theo cốt truyện gốc, để Lạc Dã kế thừa truyền thừa “Thái Cổ”.
Chỉ là kế thừa truyền thừa Thái Cổ còn chưa đủ, còn cần Cốc Xuân Lai nguyên bản thuộc về kiếm linh “Thái Cổ” ra tay.
Như thế, Cốc Xuân Lai mới hiểu được vì cái gì toàn bộ thế giới vẫn luôn “chăm sóc” Lạc Dã, không ngừng đưa trang bị, đưa tu vi cho Lạc Dã.
Bởi vì đây là nguy cơ đến nàng là biên kịch cũng không nhìn thấy, nhưng thế giới này đã thấy trước được —
Bán tiên kia tới luyện hóa thế giới này, nếu là không chiến, há có thể được?!
—
Chiến!
Kim quang chớp động! Mỗi một kiếm bổ ra, uy áp của thiên địa đều theo đó lao về hướng bán tiên kia.
Chiến!
Phong vân hỗn độn! Mỗi một lần thân ảnh chợt hiện, đều có tử linh đang nhiễu loạn cảm giác của bán tiên kia.
(Tử linh: linh hồn người chết)
Chiến!
Toàn bộ thế giới đặt đặt cược trên người bọn họ, sao có thể làm thất vọng!
—
“A!”
Bán tiên hoảng sợ, cũng cảm ứng được bài xích trong thiên địa. Cảm giác bài xích ấy, theo thanh niên cùng thiếu nữ đối diện kia đánh úp lại, càng ngày càng mạnh. Kiếm quang ảnh ngược len lỏi, uy áp của thế giới đánh úp lại. Mặc dù toàn bộ thế giới còn nhỏ bé, không đủ để ra đời tiên nhân, nhưng mà lực lượng của toàn bộ thế giới tề tụ, muốn khiến một tiên nhân nhập diệt, chưa chắc không thể!
Bán tiên lần đầu tiên bị kiếm cắt qua cánh tay, hắn tức giận: “Bần đạo muốn giết các ngươi!”
Tay áo hắn vung lên, một cái lỗ đen nhanh chóng mở ra, lao về phía hai kẻ không biết nặng nhẹ kia.
Lạc Dã cùng Vân Diễn Nhi cười lạnh, chịu đựng áp lực như vậy, lại lần nữa lao lên!
Toàn bộ trong thiên địa, chỉ có thân ảnh ba người đánh nhau.
Tu vi của Lạc Dã cùng Vân Diễn Nhi rõ ràng là không bằng bán tiên, chẳng sợ có thế giới tương trợ, trên người chịu thương cũng càng ngày càng nhiều. Cũng may tiên nhân kia cũng bị bọn họ kéo vào phàm trần, không hề cao cao tại thượng mà chỉ cần phất ngọc như ý là có thể khiến bọn họ thất bại.
Đó là chết! Cũng muốn lôi kéo tiên nhân kia cùng chết!
—
Bán tiên biết lúc này không cẩn thận, có thể sẽ phải chết ở chỗ này. Hắn sinh ra sợ hãi xưa nay chưa từng có, tự sau khi thành tiên, chưa bao giờ có tình huống nguy cấp như vậy. Hắn không hề giữ lại, bắt đầu thu hồi tất cả phân thân, không tiếp tục luyện hóa thế giới này.
Chẳng sợ gián đoạn trên đường luyện hóa, cũng không thể ngã xuống trong trận chiến này!
Bán tiên thu hồi một đám phân thân, tu vi của bản thể không ngừng tăng lên, Lạc Dã cùng Vân Diễn Nhi càng ngày càng khó ứng phó được. Khi thực lực của bán tiên hoàn toàn khôi phục, hai người đều cảm nhận được cảm giác nghiền áp đến mức hít thở không thông.
Trong miệng bán tiên nói: “Kiến càng cũng dám rung cây?!”
(kiến càng rung cây: hay “tì phù hám đại thụ” ý chỉ người không biết lượng sức mình)
Lạc Dã cùng Vân Diễn Nhi bị một trận gió cuốn bay, toàn dựa vào thần kiếm định hồn, dù vậy, trên người hai người cũng là từng đạo vết máu. Kiếm “Thái Cổ” bừng sáng, là Cốc Xuân Lai đang giúp hai người.
Khóe mắt Lạc Dã muốn nứt ra, trong miệng ngậm máu, giận mà cười: “Kiến càng cũng dám rung cây!”
Tiếp tục!
—
Uy lực của tiên nhân, khó có thể lay động.
Miệng mũi Lạc Dã thấm máu, trước mắt trống rỗng, cánh tay hắn cầm kiếm phát run, cơ bắp tê dại. Hắn hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ trận chiến này, trong lòng nôn nóng, không biết còn có thể làm thế nào.
Làm thế nào có thể thắng một tiên nhân!
Trống rỗng trước mắt, đột nhiên xuất hiện một bóng hình. Vạt áo tung bay, mặt mày thanh lệ.
Là Cốc Xuân Lai lúc này đã hóa thành kiếm linh.
Nàng dịu dàng gọi hắn: “Lạc đại ca.”
Lạc Dã nhìn thấy nàng trong thần thức.
Cốc Xuân Lai nói: “Truyền thừa kiếm ‘Thái Cổ’, còn có một chiêu lợi hại nhất, điều động uy năng của toàn bộ thế giới, tấn công bán tiên kia. Trước đây chưa từng dạy Lạc đại ca, là sợ Lạc đại ca không nhận nổi. Hiện giờ gấp gáp, Lạc đại ca có nguyện ý học không?”
Lạc Dã: “Tới tình trạng này rồi, tự nhiên muốn học!”
Cốc Xuân Lai nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nói: “Ta sẽ đi vào thần thức Lạc đại ca, trực tiếp dạy Lạc đại ca.”
Lạc Dã: “Vậy nhanh lên.”
Thời gian cấp bách, đã không có nhiều thời giờ như vậy!
Cốc Xuân Lai cười một cái, nàng nhìn hắn, rất lâu sau đó.
Lạc Dã cảm thấy không thích hợp: “Tiểu Lộc…”
Cốc Xuân Lai nói: “Lạc đại ca, ta là Lộc U.”
Lạc Dã: “Không phải ta đã sớm biết sao…”
Cốc Xuân Lai nói: “Kỳ thật ngươi chính là Bồ Sĩ Trạch, là người ta yêu nhất. Thời điểm ta tên là Lộc U, ngươi là bạn trai của ta. Toàn bộ thế giới này đều là một giấc mộng của chúng ta mà thôi, tỉnh mộng, hết thảy đều sẽ biến mất. Cho nên Lạc đại ca ngươi không cần khổ sở.”
Lạc Dã: “Ngươi đang nói cái gì…”
Cốc Xuân Lai: “Lạc đại ca, chúng ta gặp lại ở ngoài mộng.”
Lạc Dã: “Tiểu Lộc —”
—
Thiên địa chợt sáng ngời.
Chiêu thức mạnh nhất của kiếm “Thái cổ”, Kiếm Minh Thiên Sơn —
Kiếm Minh Thiên Sơn!
Một kiếm chém ra, uy áp của cả thế giới nháy mắt tức đến!
Thiên địa ầm ầm, lôi điện cuồn cuộn, thiên sơn hưởng ứng. Một đám núi lớn bay tới, từng tòa biến lớn, khi kiếm trong tay Lạc Dã chém ra, thiên sơn đè xuống bán tiên!
Bán tiên cảm giác được nguy cơ, lần đầu tiên dùng độn quang trốn chạy. Nhưng mà núi lớn vờn quanh, bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là áp lực của thế giới!
Hắn bị đè ở dưới chân núi kêu thảm: “Không —”
Cánh tay tê dại, trong miệng hộc máu, trước mắt Lạc Dã biến thành màu đen, bị Vân Diễn Nhi cứu ra khỏi đống thiên sơn kia. Mà trước mắt hắn là từng trận ánh sáng chớp động, giữa lúc hốt hoảng, “Thái cổ” trong tay thoát ly sự khống chế của hắn, tự mình mang theo uy áp của thế giới này, lao về phía bán tiên.
Giữa lúc hốt hoảng, thiên địa tối đen, Lạc Dã dường như nhìn đến giữa kiếm quang, Cốc Xuân Lai hiện thân, quay đầu lại nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười.
Nàng nói: “Lạc đại ca, chúng ta gặp lại ở ngoài mộng.”
—
Phong vân biến đổi, thiên địa mơ màng.
Hết thảy đều kết thúc.
Lạc Dã quỳ trên mặt đất, nhìn đã về phương hướng “Thái cổ” biến mất.
Hắn không tiếng động mà nhìn thế giới này biến mất, bất động hồi lâu.
Thật lâu sau, một giọt nước mắt, dừng ở trong bùn đất.
Lại hóa thành hư ảo.