Lộc U và Lộc Trạch ngồi cùng một phía.
Nguyên Hoài An ngồi ở đối diện.
Nguyên Hoài An tự nhận là chính mình và đôi hoa tỷ muội này hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà Lộc Trạch đang nhàn nhã rót rượu, còn đẩy một ly tới trước mặt hắn.
Lộc U hơi chột dạ một xíu so với Lộc Trạch, nhưng cũng miễn cưỡng tính là bình tĩnh.
Nguyên Hoài An giật giật thái dương, nhìn chằm chằm Lộc Trạch, người trong lòng của chính mình giống như tửu quỷ. Trong lòng hắn là một đợt lại một đợt tiếng sấm ầm vang, đã nói không ra lời.
Mơ hồ, khiếp sợ, thất vọng, phẫn nộ… Các loại cảm xúc giống như pháo hoa nổ tung ở trong đầu.
Sau đó lại nhìn đến Lộc Trạch khoan thai uống rượu.
Những cảm xúc đó cuối cùng đều biến thành một loại — chết lặng.
Nguyên Hoài An lẩm bẩm tự nói: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hai người các ngươi là nữ! Có phải ta đang nằm mơ hay không? Đây đều là giả phải không?”
Hắn bị tổn thương, không còn dùng nổi từ ngữ khiêm tốn và kính ngữ.
Lộc U che miệng ho khan, căng da đầu muốn tìm ra một lý do để giải thích: “Kỳ thật A Trạch …”
Nàng đang muốn nói Lộc Trạch là nam hài tử.
Lộc Trạch lại ngắt lời nàng, nói: “Không có gì cần phải giải thích, sự thật chính là những gì đôi mắt Nguyên công tử nhìn đến. U U, ngươi không cần phải che giấu.”
Lộc U:… Ta che giấu cái gì? Ta muốn nói thật mà!
Hiện tại là đồ cẩu bức nhà người đang thương tổn tâm linh yếu ớt của Nguyên công tử đấy!
Nguyên Hoài An thì cứng đờ.
Chính tai hắn nghe thấy người trong lòng mình thừa nhận mối quan hệ không bình thường giữa hai tỷ muội.
Nguyên Hoài An: “……”
Sao có thể?
Sao có thể!
Các nàng không phải chỉ là hai tiểu cô nương có quan hệ tương đối tốt thôi ư?
Nhưng mà nhà ai có hai tiểu cô nương quan hệ tốt đến mức hôn môi?
Nguyên Hoài An im lặng: Hắn là một người nam nhân, còn chưa từng hôn môi ai đấy!
Hai tiểu cô nương này… Có độc.
Nguyên Hoài An hốt hoảng: “Đúng rồi, ta từng đọc qua trong sách cổ có ghi lại, có nữ tử sống trong thâm trạch, không yêu nam nhi chỉ yêu nữ nhi, thế nhân cho rằng đó là sỉ (sỉ nhục). Gọi là ‘Ma Kính chi hảo’. Khi đọc sách ta chỉ tưởng là chuyện lạ nơi hương dã, cười cho qua, ai ngờ, ai ngờ… Thế gian lại thực sự có người như vậy, chuyện như vậy.”
(Ma kính chi hảo, đoạn tụ chi phích: tình yêu giữa nữ với nữ, tình yêu giữa nam với nam)
Khó trách Lộc Trạch vẫn luôn lúc xa lúc gần với hắn.
Hoá ra Lộc Trạch thích là cô nương, không phải công tử.
Nguyên Hoài An tươi cười chua xót, ánh mắt như hỏng mất, thân mình lắc lư nhoáng lên, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lộc U đồng tình mà nhìn hắn.
Người trong lòng không yêu nam nhân lại yêu nữ nhân.
Chịu đựng đả kích trầm trọng như vậy, Nguyên Hoài An còn sống, không thể nói không kiên cường.
Nguyên Hoài An giãy giụa hỏi Lộc Trạch: “Cho nên ngươi thật sự thích Đại tiểu thư?”
Lộc U: “Kỳ thật chúng ta…”
Lộc Trạch nói: “Đúng vậy.”
Lộc U: “…”
Nguyên Hoài An: “Nhưng các ngươi là nữ tử!”
Lộc Trạch đau kịch liệt nói: “Yêu không phân biệt giới tính.”
Lộc U: “…”
Nguyên Hoài An: “Nhưng các ngươi là thân tỷ muội!”
Lộc Trạch càng thêm đau kịch liệt: “Yêu chẳng phân biệt huyết thống thân sơ.”
(thân sơ: quen thân và không quen thân)
Lộc U: “…”
Lộc U bị Lộc Trạch “thể hiện” run rẩy cả mặt.
Lộc U lại nhìn Nguyên Hoài An, thấy đáy mắt Nguyên Hoài An tràn đầy hoảng hốt điên cuồng… Nguyên công tử sắp bị Lộc Trạch chơi hỏng rồi.
Lộc U vội vàng cứu vớt Nguyên công tử một chút: “Công tử, ta cùng Thất muội muội cũng là khó kìm lòng nổi, không phải muốn lừa gạt ngươi. Ngươi xem không phải Thất muội muội vẫn luôn không đáp ứng ngươi bày tỏ tình yêu sao?”
Nguyên Hoài An: “Vậy thì nên cự tuyệt ngay từ đầu.”
Lộc U im lặng.
Lộc U gian nan nói: “Bởi vì nương ta buộc ta và ngươi… Cho nên Thất muội muội mới bất đắc dĩ… Ừm, ngươi hiểu đấy.”
Nguyên Hoài An không muốn hiểu!
Bất đắc dĩ Nguyên Hoài An có tài năng của Trạng Nguyên, tuy rằng Lộc U nói hàm hàm hồ hồ, nhưng hắn thật sự vừa nghe đã hiểu.
Nguyên Hoài An hận thuộc tính vừa nói đã hiểu của chính mình!
Nguyên Hoài An đỡ bàn, gian nan đứng lên, lộ ra một nự cười so khóc còn giãy giụa khó coi hơn: “… Vậy, cứ như vậy đi. Ta đi tìm lão sư nói rõ ràng, nhanh chóng dọn khỏi Lộc gia. Chỉ là hai vị cô nương như thế,… Các ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”
Đáng thương Nguyên công tử.
Lộc U ý đồ bồi thường: “Kỳ thật các tỷ muội khác nhà ta vẫn là bình thường…”
Nguyên Hoài An bị nàng dọa, lui về phía sau hai bước: “Không không không!”
Lộc gia cô nương, hắn không dám nhúng chàm, cũng không dám đụng vào!
Lộc U: “Kỳ thật ta cũng quen biết một số nữ nhi ưu tú khác trong kinh …”
Nguyên Hoài An: “Không không không! Tâm ý của Lộc tiểu thư tại hạ xin lĩnh, nhưng hiện tại tại hạ một lòng chuẩn bị khảo thí, không muốn lây dính tư tình nhi nữ. Tại hạ tâm như nước lặng, trong ngắn hạn không nghĩ đến lại đụng vào việc này. Mong rằng hai vị cô nương… Bao dung.”
Hắn thật gian nan.
Mỗi khi nhìn đến đôi hoa tỷ muội Lộc U và Lộc Trạch này, hắn lại nhịn không được run rẩy khóe mắt.
Cứ thế, Nguyên Hoài An bị dọa đi rồi.
—
Lộc U quay đầu lại, cùng Lộc Trạch nhìn nhau.
Lộc U tức: “Đều tại ngươi!”
Lộc Trạch nhướng mày, lông mi vừa dài vừa dày như mành lụa, khí chất nhàn nhã an tĩnh, đúng là một cô nương văn tĩnh mỹ lệ.
Lộc U: “Ngươi nói cho hắn ngươi là nam, hắn sẽ không cho rằng chúng ta là ‘Ma Kính chi hảo’, sẽ không phải chịu kích thích lớn như vậy.”
Lộc Trạch nói: “Vậy thì hắn sẽ vẫn luôn động tâm với một người nam nhân, theo đuổi một người nam nhân, tưởng cưới một người nam nhân… Ngươi xác định như vậy thì kích thích hắn phải chịu sẽ nhỏ hơn?”
Lộc U không lời gì để nói.
Chỉ đổ thừa Lộc Trạch quá bỉ ổi.
Đáng thương Nguyên công tử không thể lý giải được.
Lộc U lẩm bẩm: “Chúng ta như vậy sẽ không huỷ hoại Nguyên công tử chứ?”
Lộc Trạch nói: “Biết đâu là chúng ta làm chuyện tốt thì sao? Hắn nhìn đến giữa hai nữ tử ái muội, về sau thành thân cũng sẽ không dám nạp tiểu thiếp. Hắn sẽ sợ tiểu thiếp cùng chính thê đội nón xanh cho hắn. Vậy không phải là chúng ta giúp đỡ thi hành chế độ một vợ một chồng, cứu vớt tiểu cô nương nào đó có khả năng phải làm thiếp sao? Đây là công đức lớn đấy.”
Lộc U ha hả: “… Ngươi cũng thật khôn ngoan.”
Lộc Trạch cười: “Không dám, không dám.”
Lộc U lại hỏi: “Vậy ngươi không nghĩ tới vạn nhất hắn bị ngươi dọa về sau khám phá hồng trần, không muốn cưới lão bà thì sao?”
(khám phá hồng trần: nguyên ý là hiểu rõ mọi góc cạnh của cuộc đời, nhưng ở đây có ý hơi mỉa mai ý là biết đến điều không nên biết, từ đây thay đổi hẳn cuộc đời theo hướng không tốt)
Lộc Trạch trầm mặc.
Sau đó chậm rãi nói: “Vậy thì cũng là kiếp trong mệnh số của hắn, ta thật sự thấy đáng tiếc, nhưng cũng không có biện pháp nào.”
Lộc U: “… Ngươi thật sự là không biết mỏi mệt hủy hoại người khác!”
Nguyên Hoài An thật là mắt mù, mới coi trọng Lộc Trạch.
—
Nguyên Hoài An tới gặp Lộc lão gia chào từ biệt, nói sẽ không ở Lộc gia nữa.
Lương phu nhân nghe vậy kinh hãi.
Nguyên Hoài An đi rồi, chẳng lẽ hôn sự của nữ nhi nàng lại vỗ cánh bay mất?
Lương phu nhân vội vàng gọi Nguyên Hoài An tới, thân thiết hỏi Nguyên Hoài An có phải Lộc gia nơi nào không chiêu đãi tốt, khiến hắn không chịu được.
Nguyên Hoài An một lời khó nói hết.
Hắn nhìn thấy thái độ này của Lương phu nhân, liền biết Lương phu nhân thực sự ủng hộ chuyện của mình và Lộc U.
Nhưng mà đáng tiếc… Nguyên Hoài An uyển chuyển nói: “Một chữ tình, là không thể miễn cưỡng.”
Tỷ như Lộc U căn bản không thích nam, Lộc U thích nữ.
Tuy rằng Nguyên Hoài An vốn dĩ không thích Lộc U, nhưng cho dù Nguyên Hoài An thích Lộc U, cũng không thể miễn cưỡng được.
Lương phu nhân vội la lên: “Hay là U U tùy hứng, làm tổn thương Nguyên công tử? Ta làm nàng tới xin lỗi Nguyên công tử được không?”
Nguyên Hoài An vội vàng: “Không cần không cần! Tiểu thư rất tốt, là ta… Vô phúc hưởng.”
Sắc mặt Lương phu nhân lạnh lẽo, nhìn chằm chằm thư sinh tuổi trẻ này.
Lương phu nhân nói: “Ta cũng không gạt công tử, ngươi có thể ở lại Lộc gia, thậm chí lão gia nhà ta thu ngươi làm đệ tử, đều là vì giật dây cho ngươi và nữ nhi của ta. Hiện giờ ngươi không cho một lý do, liền tưởng đổi ý, chỉ sợ không ổn.”
Nguyên Hoài An nói: “Vô luận như thế nào, ta kính trọng lão sư, ngày sau sẽ báo đáp lão sư. Chỉ là hôn sự, vẫn là thôi đi.”
Lương phu nhân vỗ bàn: “Có phải tiểu tiện nhân Lộc Trạch kia cắm ở giữa các ngươi không?”
Nguyên Hoài An sửng sốt.
Không dự đoán được Lương phu nhân tức giận đến mức trực tiếp gọi thất tiểu thư là “Tiểu tiện nhân” ở trước mặt người ngoài như hắn.
Nguyên Hoài An nói: “Thất tiểu thư, rất tốt.”
Lương phu nhân cười lạnh.
Trước khi Nguyên Hoài An rời đi, vẫn cảm thấy Lộc gia quá đáng thương, Lương phu nhân quá đáng thương. Hắn không nhịn xuống, uyển chuyển kiến nghị với Lương phu nhân: “Quan hệ giữa Đại tiểu thư và Thất tiểu thư, quá mức chặt chẽ, chỉ sợ cũng không tốt lắm.”
Đại não Lương phu nhân oanh một cái nổ tung, mặc kệ Nguyên Hoài An cáo từ đi thu thập hành lý.
Nguyên Hoài An tự nhận là chính mình nhắc nhở thực uyển chuyển.
Nhưng không chịu nổi Lộc U và Lộc Trạch có tiền án.
Lương phu nhân vốn đã không quá an tâm, nàng sốt ruột gả nữ nhi ra ngoài, cũng bởi cảm thấy hai cô nương thân mật đến mức không thỏa đáng.
Hiện tại đến Nguyên Hoài An cũng nói như vậy…
Lương phu nhân ngồi yên thật lâu.
Lần này là thật sự sầu đến muốn bạc cả tóc.
Lương phu nhân thậm chí không dám đi chứng thực.
Chỉ sợ vạn nhất là thật sự.
Nàng làm thế nào trả lời liệt tổ liệt tông Lộc gia?
Khuôn mặt Lương phu nhân trầm lãnh, đáy mắt hiện lên vẻ sát khí: Vô luận như thế nào, nàng tuyệt đối không thể huỷ hoại Lộc gia, làm Lộc gia hổ thẹn.
—
Kinh thành có một nhà mừng thọ lão nhân, Lương phu nhân phái Lộc U đi, nói là hôm nay thân thể mình không khoẻ, nhờ Lộc U thay nàng tới mừng thọ lão nhân.
Lộc U rất vui vẻ.
Dù sao ở thế giới này có thể ra khỏi nhà một chuyến, rất là gian nan.
Lộc Trạch không thể đi cùng nàng.
Bởi vì trên danh nghĩa Lộc Trạch là thứ nữ trong nhà, trường hợp này, chỉ có đích nữ mới có thể đi.
Lộc U vui mừng ra ngoài.
Lộc U chân trước vừa ra khỏi cửa, Lương phu nhân liền từ trên giường ngồi dậy, cũng không giả vờ bị bệnh.
Lương phu nhân sai người trói Lộc Trạch lại đây, làm Lộc Trạch quỳ gối trước mặt nàng, Lương phu nhân quát hỏi: “Ta đã nói với người như thế nào? Ngươi lại huỷ hoại hôn sự của nữ nhi ta?”
Lộc Trạch sớm đoán được Lương phu nhân sẽ tìm hắn tính sổ.
Hắn cũng bình tĩnh.
Lộc Trạch: “Ta sai rồi.”
Nhưng mà nhận sai thì có ích lợi gì?
Lương phu nhân quyết định đánh chết tiểu tiện nhân này.
Dù sao chỉ là một thứ nữ bình thường trong nhà, chỉ có lão phu nhân che chở. Đợi đánh chết người rồi, bọc chiếu vào, tùy tiện tìm cái lý do là được. Lão phu nhân xong việc mới biết, còn có thể làm gì?
Làm chủ mẫu trong nhà, Lương phu nhân ở trước mặt Lộc U luôn từ thiện hòa khí, nhưng ở trước mặt những người khác, nàng lại lạnh lùng vô tình.
Lương phu nhân giấu tin tức, hạ lệnh: “Đánh!”
Lộc Trạch nhíu mày.
Tuy rằng hắn không muốn kết thù với nhạc mẫu.
Nhưng hắn cũng không thể quỳ yên bị đánh.
—
Nửa khắc sau, trong sân của Lương phu nhân hỗn độn một mảnh.
Trong mắt Lương phu nhân hoảng sợ, trừng mắt nhìn Thất tiểu thư khoanh tay đứng trong viện.
Thất tiểu thư ngay từ đầu đã tránh thoát dây thừng, đám hạ nhân muốn đánh nàng, cũng bị nàng trở tay ngăn cản.
Hiện tại trong viện loạn thành một đoàn.
Lộc Trạch còn thong thả ung dung mà đứng.
Vô cùng thoải mái.
Lộc Trạch nhìn về phía Lương phu nhân.
Lương phu nhân giận: “Thế nào, ngươi còn muốn giết mẫu nữa à?!”
Lộc Trạch thở dài.
Lộc Trạch nói: “Kỳ thật không phải phu nhân cảm thấy quan hệ giữa ta và Đại tiểu thư quá thân cận, mới muốn ta biến mất sao? Ta tự nhiên cũng muốn biến mất, phu nhân phối hợp một chút là được.”
Sắc mặt Lương phu nhân hoãn hoãn.
Lương phu nhân nói: “Ngươi muốn như thế nào?”
Lộc Trạch nói: “Rời khỏi Lộc gia, thanh đăng cổ phật làm bạn.”
Chỉ có rời khỏi Lộc gia, hắn mới có thể thuận thế khôi phục thân phận nam nhi.
Bằng không nếu hắn khôi phục thân phận nam nhi ở Lộc gia, mấy năm nay nhiều tiểu cô nương cùng hắn ở chung một nhà như vậy. Những tiểu cô nương đó mỗi ngày đều cãi nhau với hắn, cứ thích là tới trong sân của hắn diễu võ dương oai, một khi hắn khôi phục thân phận nam nhi, thanh danh của những tiểu cô nương đó đều sẽ không còn.
Tuy rằng Lộc Trạch không phải rất thích các tiểu cô nương của Lộc gia, cũng biết đây chỉ là một giấc mộng, nhưng hắn cũng không muốn huỷ hoại các tiểu cô nương của Lộc gia.
Lương phu nhân thấy Lộc Trạch đáp ứng rời đi, màu mắt hơi lóe.
Lương phu nhân quyết định khi Lộc Trạch rời đi, sẽ âm thầm phái người đuổi theo giết chết Lộc Trạch. Lúc này đã biết Lộc Trạch biết võ công, Lương phu nhân liền tính toán sẽ âm thầm phái sát thủ giang hồ.
Lương phu nhân là kẻ tàn nhẫn, nàng tuyệt sẽ không chôn tai hoạ ngầm cho chính mình.
—
Sau khi Lộc U trở về Lộc gia, phát hiện Lộc Trạch đi rồi.
Nương nàng nói là chính Lộc Trạch nguyện ý đi, không ai bức hắn.
Lộc U buồn bực, liền vọt vào sân tìm Lương phu nhân cãi nhau.
Lộc U tức giận đến dậm chân, vành mắt đỏ bừng: “Nương, sao ngươi có thể như vậy? Ta không thể không có hắn!”
Lương phu nhân giận: “Ngươi nhìn xem ngươi đang nói cái gì! Nàng chỉ là một muội muội của ngươi, muội muội của ngươi nhiều như thế, sao ngươi không thể không có nàng?”
Lộc U: “Ta đúng là không thể không có nàng, nếu ngươi động tới nàng, chính là khi dễ ta. Nếu mà nàng chết, ta cũng không muốn sống!”
Lương phu nhân ha hả.
Lại thấy Lộc U nháy mắt rút ra một thanh chủy thủ, đè lên giữa cổ.
Lương phu nhân: “…???”
Lương phu nhân: “Nàng chỉ là một cô nương gia! Ngươi điên rồi sao U U!”
Lương phu nhân lập tức nhốt Lộc U lại.
—
Nguyên Hoài An rời khỏi Lộc gia.
Ra khỏi Lộc gia không bao lâu, trong một cái rương Nguyên Hoài An đặt ở trên xe ngựa, chui ra một tiểu tướng công.
Nguyên Hoài An: “…?”
Hơn nữa tiểu tướng công mi thanh mục tú, màu da tuyết trắng, môi nhỏ đỏ bừng, đôi mắt đẹp linh động… Còn không phải là Đại tiểu thư Lộc U của Lộc gia sao?
Lộc U giả thành nam nhi?
Lộc U hành lễ với Nguyên Hoài An.
Lộc U nói: “Ta trói nha hoàn của ta lại, giấu nương ta, đóng giả nam nhi, trốn khỏi Lộc gia. Ta tính toán đi tìm Lộc Trạch, hắn bị nương ta bức đi rồi. Nguyên công tử, ngươi có thể giúp ta cùng đi tìm Lộc Trạch không?”
Nguyên Hoài An: “…?”
Nguyên Hoài An im lặng hồi lâu.
Hắn có chút gian nan: “Vì sao tìm ta hỗ trợ?”
Lộc U mở to hai mắt, nói: “Bởi vì ta chỉ quen biết một người nam nhân là ngươi!”
Nguyên Hoài An: “…”
Lộc U an ủi hắn: “Hơn nữa ngươi là người tốt, ta đặc biệt tín nhiệm nhân phẩm của ngươi! Thất muội muội của ta cũng tín nhiệm nhân phẩm của ngươi!”
Nàng không đề cập tới Lộc Trạch còn đỡ, nhắc tới Lộc Trạch, sắc mặt Nguyên Hoài An liền cứng đờ.
Nguyên Hoài An sầu khổ nói: “Lộc tiểu thư… Vậy cũng không thể cứ tóm được con dê là kéo lông dê chứ? Đổi một con dê không được sao?”
(cứ tóm được con dê là kéo lông dê: ý là cứ thấy là tận dụng, không quan tâm đến cái gì khác)
Hắn thật sự quá vô tội mà.
Thật sự không muốn bị lôi vào chuyện phiền toái này của Lộc gia.
Hơn nữa vì cái gì hắn muốn giúp Lộc U đi tìm Lộc Trạch, người từng là người trong lòng của chính mình? Lộc Trạch cũng không thích nam, mà là thích nữ!
—
Nhưng mà Nguyên Hoài An vẫn giúp Lộc U né tránh Lương phu nhân tìm kiếm, mang nàng rời đi.
Bởi vì Lộc U là Tán Tài Đồng Tử, nàng cho hắn rất nhiều tiền tài.
(Tán tài đồng tử: lái từ Thiện tài đồng tử là tên một vị tiểu đồng hầu cận Quan Thế Âm Bồ Tát, là người mang đến may mắn tiền tài cho gia đình; theo mình thấy thì Tán tài đồng tử ở đây là phát tán tiền tài cho người khác)