Nhan Tử La ngoan ngoãn nằm nghiêng ngủ, mặt thoảng đỏ vì có hơi rượu. Bọn Bách Hợp đã thay y phục, dỡ tóc cho nàng, mớ tóc dài lúc này đang được thả trên gối. Bọn Bách Hợp thấy Dận Chân vào, liền biết ý lui ra.
Dận Chân ngồi xuống chiếc ghế cạnh sập, cũng không rót trà mà chỉ nhìn Nhan Tử La, nàng ta lại lẩm bẩm cái gì thế? Chàng cúi sát lại nghe, là “Bố, mẹ”, thì ra là nhớ nhà, nhưng tại sao lại nói không thể quay về được, nhà bố mẹ nàng ta ở Trực Cô sao lại không thể quay về chứ? Có lẽ mấy hôm nữa cho người đón bố mẹ nàng ta đến cũng được.
Ngồi ngắm khoảng nửa canh giờ, Dận Chân cho bọn nô tài vào hầu rửa mặt xong, liền lên sập, nằm xuống cạnh Nhan Tử La. Thỉnh thoảng lại nghe nàng lẩm bẩm nói mơ, cái gì mà độc dược, lợn trèo cây…
Không biết ngủ tới khi nào, Nhan Tử La vừa mở mắt liền há hốc miệng, người này không phải Dận Chân thì còn là ai? Nhưng sao chàng lại ở đây? Nhan Tử La hành động giống những cô gái quan hệ bừa bãi sau khi say rượu mà ti vi hay chiếu, lập tức cúi đầu nhìn nhìn y phục của mình, may quá vẫn còn nguyên, như thế có phải là hai người bọn họ trong sạch? Nhưng, tháng Tám âm lịch mà sao chàng ta lại không đắp chăn? Nhan Tử La kéo chiếc chăn bên cạnh mình rồi khẽ khàng đắp cho Dận Chân. Không phải nàng thương xót, mà là nàng sợ chàng ốm rồi, thì đám vợ lớn vợ bé kia của chàng sẽ tới đây tìm nàng hỏi tội.
“Nàng cũng biết sợ ta bị lạnh sao?”, Dận Chân vẫn nhắm mắt nói. Nằm lên cả chăn của mình, đến chăn của chàng nàng cũng cướp mất. Cũng may, coi như nàng vẫn còn lương tâm, còn biết đắp chăn cho chàng.
“Vâng”, Nhan Tử La khẽ nói. Vốn là khát quá nên tỉnh dậy, định uống nước xong sẽ ngủ tiếp, xem ra thì không cần ngủ nữa rồi, những lời lạnh nhưa băng của vị đại gia này khiến nàng tỉnh hoàn toàn.
“Vâng gì mà vâng. Trời còn chưa sáng, ngủ đi!” Dận Chân vẫn nhắm mắt.
“Vâng.” Nhan Tử La kéo chăn tới cằm, lại tư thế nằm thẳng cứng như xác chết. Hình như vị đại gia bên cạnh cũng đang nằm thẳng tưng người, hai người họ nhìn rất giống… hai xác chết. Bất giác nàng cười khẽ.
“Còn không ngủ?”, Dận Chân nghe thấy tiếng nàng cười liền hỏi. Nhan Tử La lập tức im bặt, vốn cứ tưởng là không ngủ được nữa, ai ngờ còn chưa đếm đến một trăm con cừu thì đã ngủ tít. Kết quả là nàng liền mơ thấy cừu, nhưng con cừu này không ngoan gì cả, hại nàng phải túm chặt đuôi của nó.
“Nàng còn định ngủ tới khi nào?”, giọng nói lạnh lùng vang bên tai,
“Ồ”, Nhan Tử La mơ màng đáp. Giọng này sao nghe quen thế không biết? Nàng cố gắng hé mắt ra nhìn, sau đó đột ngột mở trừng trừng! Oa, một bức tranh mỹ nam sống động đầy hương sắc! Nhìn nhìn cái cổ áo xộc xệch kia, thấp thoáng bên trong là làn da nhẵn mịn, đáng tiếc không thấy được nhiều lắm, nếu như cổ áo trễ rộng hơn tí nữa… Nàng liền giơ tay ra kéo cổ áo chàng, ầy, thế này trông càng gợi cảm hơn. Phải nhìn xem mặt mĩ nam này có đẹp không mới được, dịch dần mắt lên trên, cái cằm nhìn vừa lạnh vừa cứng. Tuyệt, rất cá tính! Đôi môi mỏng, mặc dù có chút vô tình, nhưng mím chặt thế này cũng rất hấp dẫn. Mũi rất thẳng, giống như bức tượng điêu khắc của Hi Lạp, quả nhiên là mĩ nam. Đôi mắt này… sao lạnh thế nhỉ, có điều bây giờ đang thịnh hành kiểu đàn ông ngầu ngầu. Thế là nàng liền nhìn lại khắp người mĩ nam một lượt… quen quá! Ha ha ha, đi ngang qua ngang qua ấy mà, “bye bye”. Nhan Tử La thu tay về, lật người nằm xoay lưng lại với mĩ nam, nhất định nàng đang nằm mơ.
“Nhìn đã chưa?”, Dận Chân cố nín cười hỏi.
“Xin lỗi!” Nhan Tử La vùi đầu vào chăn. Xong rồi, nàng làm thế chẳng phải đòi vặt râu hổ rồi sao? Mà lại còn vào lúc con hổ đang thức.
“Xin lỗi là xong chuyện à?” Dận Chân kéo chăn ra, sợ nàng tự làm mình chết ngạt.
“Lần sau không dám nữa.” Nhan Tử La mắt hết đảo trái lại đảo phải miễn không phải nhìn Dận Chân. Dận Chân liền cầm một nắm tóc của nàng lên. Nhan Tử La cảm thấy tim mình đang đập mạnh, cho dù nàng chưa từng nhìn thấy một con lợn sống chạy, nhưng lại ăn mấy bữa thịt lợn rồi[]. Tình thế này cho dù thần kinh nàng có to và thô như cột điện, thì cũng biết sắp xảy ra chuyện gì, cô bé quàng khăn đỏ sắp bị bà ngoại sói ăn thịt.
[] Bắt nguồn từ câu tục ngữ “Chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng đã từng trông thấy lợn chạy”, với ý nghĩa là mặc dù bản thân chưa từng trải qua chuyện đó bao giờ nhưng cũng đã từng được chứng kiến, chưa thể lường đến được bản than đã gặp chuyện này rồi.
Quả nhiên, Dận Chân chỉ thuận tay một cái, Nhan Tử La đã nhẹ nhàng bị chàng kéo vào lòng. Nhan Tử La mặc dù biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân, bắt đầu run lẩy bầy.
“Nàng sợ sao?” Dận Chân nâng cằm nàng lên. Con cũng đã sinh rồi, còn sợ?
“Không ạ”, Nhan Tử La phủ nhận. Không phải nàng sợ, mà là nàng hơi căng thẳng.
“Không phải thì tốt.” Giọng Dận Chân đã bắt đầu khàn đi, ánh mắt cũng càng lúc càng sâu. Nhan Tử La an ủi mình rằng không sợ không sợ, rất nhanh thôi rồi mọi chuyện sẽ qua. Nhưng sao nàng vẫn không thể hết lẩy bẩy cơ chứ? Dận Chân đột nhiên cười.
“Dậy uống chút canh giải rượu đi, nếu không sẽ đau đầu đấy.” Dận Chân tùy tiện khoác đại một chiếc áo ngoài, cũng chẳng cài cúc, Nhan Tử La như con rùa rụt đầu trong chăn. Cuối cùng cũng xong rồi, toàn thân rã rời, lòng thầm rủa trời mắng đất, sao nàng có thể bị ông Trời ngược đãi tới thế chứ? Làm mẹ miễn phí cho người ta, còn làm vợ miễn phí, giờ thì hay rồi, là… bạn cùng giường miễn phí luôn?
“Để bọn a hoàn vào hầu nàng rửa mặt”, Dận Chân nói. Nhan Tử La chỉ nhìn chàng, cũng không nói gì. Chàng liền bước ra phòng ngoài. Bách Hợp cầm một bộ y phục sạch đi vào, cười tươi như những đóa cúc ngoài vườn. Nhan Tử La đỏ mặt từ lúc được rửa mặt, chải đầu, cho tới lúc mặc y phục. Khó khăn lắm mới xong thì đã thấy Dận Chân ngồi nghiêng người trên sập đợi dùng bữa sáng. Nhan Tử La hơi đau đầu chẳng muốn ăn gì, nên chỉ ăn chút ít đã đặt bát xuống. Dận Chân ngược lại ăn rất ngon miệng, suốt bữa cơm khóe miệng chàng cứ như nhếch lên cười, Nhan Tử La lại không dám nhìn kĩ.
Ăn cơm xong, vốn tưởng Dận Chân sẽ hồi thành hoặc là vào Tĩnh Tâm đường đọc sách, không ngờ chàng lại ra lệnh cho người hầu thu dọn đồ đạc. Thấy Nhan Tử La ngạc nhiên, Dận Chân nói: “Hôm nay chuyển về phủ”.
“Cái đó… thiếp…” Nàng không muốn về, nhưng không dám nói.
“Đây là ý chỉ của Hoàng a ma.” Chỉ là chuyển trước vài ngày mà thôi. Dận Chân nhắc đến Khang Hy, quả nhiên Nhan Tử La ngoan ngoãn ngậm miệng nhìn đám a hoàn thu dọn đồ đạc.
“Không cần mang hết tất cả”, Dận Chân lại dặn. Làm gì có ai thu dọn như thế, đến mấy cái kim cũng định mang theo. Ai không biết lại tưởng chàng đang đuổi vợ về nhà mẹ.
“Đúng thế đúng thế, mang hết đi thì sau này lấy gì mà dùng?” Nhan Tử La vội đỡ lời, theo nàng thì chỉ nên mang mấy bộ y phục là được rồi.
Dận Chân bất mãn liếc nhìn nàng một cái, còn muốn quay lại đây? “Mang những thứ tùy thân là được, những thứ khác trong phủ đã chuẩn bị đủ cả rồi”, Dận Chân dặn dò.
Nhan Tử La yên lặng ngồi bên cạnh nhìn đám a hoàn thu dọn, xem ra tâm trạng của bọn họ đều rất vui vẻ, đáng tiếc người nên vui là chủ nhân nàng thì lại chẳng vui chút nào, cuối cùng vẫn không thoat được.
Thu dọn đồ xong, bên ngoài đã có mấy chiếc xe ngựa đợi sẵn, chiếc xe đầu tiên là của Dận Chân, chiếc thứ hai nhỏ hơn một chút, hai chiếc phía sau cũng không lớn lắm, nhìn rèm cũng biết chỉ là xe ngựa bình thường. Bách Hợ đỡ Nhan Tử La lên chiếc xe thứ hai, đám a hoàn ngồi chiếc thứ ba, phía sau còn có hai ma ma ngồi trông coi hành lý.
Trước kia còn có thể cùng ngồi một xe với chàng, bắt đầu từ bây giờ phải chủ ra chủ, tớ ra tớ rồi. Chàng giờ đã là “ông Trời” của nàng, cuộc sống của nàng sẽ thế nào đây? Suốt dọc đường vào thành trái tim nàng thấp thỏm, thấp thỏm đến tận cửa phủ Bối lặc.
Đây là lần đầu tiên Nhan Tử La đến phủ Bối lặc từ sau khi xuyên không nên vô cùng lạ lẫm. Vừa xuống xe đã được đám a hoàn dẫn đi gặp Phúc tấn, sau đó trở về tiểu viện được phân. Tiểu viện đó cách chỗ của Dận Chân khá xa, nhà cũng không lớn lắm, độ đơn giản và kiểu dáng cũng gần giống với Thu Dật trai. Trong phòng rõ ràng đã được thu dọn sạch sẽ, rèm cửa sổ cũng đều được thay mới, nhưng Nhan Tử La vẫn không thấy hứng thú. Những ngày tháng sau này của nàng sẽ phải trải qua trong cái lồng này, đợi chàng làm hoàng đế lại chuyển sang cái lồng khác lớn hơn. Nếu khi ấy chàng vẫn còn tốt với nàng, cũng có thể sẽ được là chủ nhân của một cung nào đo, tránh bị người khác lườm nguýt. Nếu không chỉ còn biết cúi đầu để cho người ta lườm thôi, rồi dần dần đợi chết. Nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng lại run lên vì rét.
Dận Chân về phủ rồi lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa, cả buổi chiều cũng chẳng thấy người. Đám vợ bé của chàng cũng không thấy xuất hiện. Nhan Tử La pha một ấm trà đắng, cầm một chén ngồi trên ghế bồ thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, nhìn theo bóng dáng bận rộn của đám a hoàn. Tới giờ cơm tối, Bảo Nguyệt bên Đại phúc tấn đến mời Nhan Tử La, nói là Dận Chân muốn cả nhà cùng ăn một bữa cơm. Nhan Tử La nhận lời, thì ra những gì phải tới sẽ tránh không được. Cảnh “cả nhà vui vẻ” mà nàng luôn bài xích trong tiềm thức của mình cuối cùng cũng không thoát được. Chỉnh sửa lại đầu tóc, Nhan Tử La đem theo Bách Hợp qua đó.
Khi đến, trong phòng Phúc tấn đã ngồi chật người, còn có mấy kẻ đứng, nhìn thì không giống kẻ hầu, Nhan Tử La đoán đó là những người không có danh phận. Thỉnh an Phúc tấn xong, nàng lại tiếp tục bái kiến các trắc phúc tấn, Cách cách và thiếp dưới sự giới thiệu của Phúc tấn. Ngoài những khuôn mặt của mấy năm về trước, giờ đã thêm không ít những khuôn mặt mới. Chỉ là chưa thấy Niên thị, Phúc tấn giải thích rằng vì sức khỏe nàng ta yếu, nên Dận Chân cho phép nàng ta không phải đến. Quả nhiên mà, sự yêu thương sủng ái sau này đã được bày rõ trước mắt, lòng Nhan Tử La thầm nghĩ. Mọi người ngồi xuống rồi nói vài câu chuyện phiếm, sau đó mới thấy Dận Chân đến. Chàng chẳng tỏ thái độ gì, vào phòng cũng không đặc biệt liếc Nhan Tử La cái nào. Nhan Tử La cùng các bà vợ khác đứng lên thỉnh an, rồi lại ngồi xuống.
Ăn cơm xong, lại nói vài chuyện vớ vẩn xong mới ai về nhà nấy. Phúc tấn gọi nàng lại, đầu tiên là hoan nghênh nàng quay về phủ, sau đó nói dẽ bổ sung cho nàng thêm bao nhiêu người, sau này tiền tiêu hàng tháng là bao nhiêu, sử dụng thế nào, vân vân và vân vân đại loại những lời như thế. Nhan Tử La chỉ liên tục gật đầu và cảm ơn. Khó khăn lắm mới thoát ra được, bộ dạng khiên cưỡng của nàng đã sắp cứng lại rồi, về tới nhà, mặt nàng chẳng còn chút sức lực nào nữa. Rửa ráy qua loa, thay y phục rồi nằm xuống, nàng nhìn mặt trăng vẫn tròn vành vạnh, tự trào cười cười, cuối cùng nàng cũng bị “tóm” vào phủ.
Lật qua lật lại không ngủ được, Nhan Tử La dậy khoác thêm chiếc áo mỏng rồi ra ngoài vườn đứng, trong vườn trồng mấy khóm đinh hương, đáng tiếc giờ không phải là mùa ra hoa, nếu không nhất định cả vườn sẽ thơm ngát. Trước kia các bạn nàng nói mùi hoa đinh hương nhức mũi, nhưng nàng lại rất thích.
Dưới hành lang bày vài chậu cúc, rất nhiều loại nàng chưa từng thấy bao giờ, mà lại rất đẹp, hoàn toàn thay đổi cách nhìn và suy nghĩ của nàng về hoa cúc. Đứng một lúc, cảm thấy hơi lạnh, nàng liền đi vào phòng, cài cửa lại, khoác cả áo ngồi trên sập ngắm trăng, cho tới tận canh tư mới hiu hiu chợp mắt. Ngủ được hai canh giờ thì nàng trở dậy, ngủ không ngon nên xương cốt toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, lại không dám ngủ thêm. Hôm nay không còn giống những ngày trước kia nữa, chỗ nào cũng thấy luật lệ quy tắc, mà luật lệ quy tắc nào cũng phải tuân theo, huống hồ còn có bao nhiêu con mắt đang nhìn vào.
Nhan Tử La ăn qua loa chút cháo rồi sang thỉnh an Phúc tấn, Bách Hợp nói với nàng rằng việc này ngày nào cũng phải làm, mưa gió cũng không được nghỉ. Phúc tấn cũng vừa dùng xong bữa sáng, thấy nàng đến liền tỏ ý vui mừng. Nhan Từ La nhất thời không hiểu đầu đuôi ra sao. Sau đó lần lượt, các trắc phúc tấn và đám thê thiếp cũng đến. Phúc tấn nói ngày đại hôn của Mẫn công chúa sắp đến rồi, quà cáp chuẩn bị thế nào mọi người tự suy nghĩ sắp xếp, đừng để lại xảy ra sơ suất. Người khác thì không thấy gì, nhưng trong lòng Nhan Tử La lại chẳng dễ chịu, lấy chồng rồi là sẽ đi xa, người bạn duy nhất của nàng trong cung thế là cũng chẳng còn nữa. My Liễm Diễm ở ngoài cung lại không thể thường xuyên gặp, sau này có muốn gặp sợ cũng khó. Trong lòng bất giác thấy buồn bã, những ngày tốt đẹp cuối cùng cũng phải kết thúc.
Về nhà, Nhan Tử La đang ngồi ngẩn ra ngắm hoa cúc thì Trắc phúc tân Lý thị và Cách cách Trương Giai thì, Lâm thì mà nàng đã từng gặp mấy năm trước đến thăm. Thời gian trôi đi mà họ dường như không thay đổi nhiều, không ngừng khen Nhan Tử La có phúc, sinh được một Tiểu cách cách mà Hoàng thượng và Đức phi nương nương vô cùng yêu thương, bóng gió xa xội thì là Nhan Tử La nàng dựa vào phúc của con gái mà một bước lên trời. Nhan Tử La cũng không giận, chỉ cười nhạt trong lòng, xem ra cách “thăng chức” này của nàng đã khiến rất nhiều người bất mãn. Mấy người bọn họ nói một hồi có lẽ thấy đối thủ không phản kháng nên mất hứng liền cáo từ ra về, trước khi đi mặt mày rất vui vẻ, chắc nghĩ trắc phúc tấn nàng là kẻ dễ bắt nạt.
Bách Hợp ngược lại rất tức giận, “Chủ nhân, sao người phải nhường nhịn họ? Tứ gia đối với người còn tốt hơn với họ nhiều, dựa vào cái gì mà dám huênh hoang trước mặt người?”.
“Có thể chặn họng họ nhưng có thể ngăn chặn được những suy nghĩ trong lòng họ không? Có điều ta để họ nói cho sướng miệng thôi, nếu thật sự muốn chà đạp ta thì ta không để họ được thỏa mãn đâu”, Nhan Tử La cười đáp. Xem ra cuộc sống sau này của nàng sẽ rất náo nhiệt đây, hôm nay mới đến có ba người, hôm qua số người có danh có phận mà nàng gặp cũng khoảng tám, chín người gì đó, thêm cả Niên thị chưa đến và tổng cộng mười lăm, mười sáu bà vợ không danh phận. Chỉ có điều không biết những kẻ còn lại sẽ đến đây với tâm địa thế nào.
Quả nhiên tới buổi chiều, Hòa trắc phúc tấn và Qua Nhĩ Gia trắc phúc tấn vừa vào phủ hai năm trước cũng cùng nhau đến thăm nàng. Vì trước đó chưa từng gặp nên mọi người có chút gượng gạo, nói chuyện cũng tương đối khách sáo, nhưng cũng vẫn có ý bất mãn đối với vị trắc phúc tấn mới được sắc phong này. Cứ như nàng đã dùng thủ đoạn đê tiện nào đó để mê hoặc Dận Chân không bằng.
Bọn họ đi rồi Nhan Tử La mới được yên tĩnh một lúc, đây là cuộc chiến tranh của những người phụ nữ sao? Cho dù là người không cố ý tham gia vào cuộc chiến cũng sẽ vị cuốn vào nếu như ở đây lâu, thậm chí còn có khả năng thịt nát xương tan. Cũng may, tạm thời không kẻ nào dám làm gì nàng.