Edit - beta: Axianbuxian
Hai người đều là tính cách trầm tĩnh, cho dù tối nay có chút đặc biệt, cũng rất yên tĩnh.
Chú Phó buông đũa xuống, mở miệng: "Quan hệ giữa cháu và Lộ Nhậm rất tốt."
"Vâng," Kỷ Kiêu gật đầu, "Cháu rất tán thưởng cậu ấy, cậu ấy là người bạn rất tốt của cháu."
Chú Phó cảm thán: "Hiếm khi thấy cháu toàn tâm chấp nhận một người, tốc độ còn nhanh như vậy."
Kỷ Kiêu là một người có lòng phòng bị rất nặng, chuyện này có liên quan tới những chuyện hắn trải qua thời thơ ấu. Lúc trước sau khi chú Phó đưa hắn về nhà, cũng mất gần một năm mới lấy được sự tin cậy của thiếu niên giống như sói con này.
Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu thân thiết với nhau, chẳng qua mới hơn một tháng. Khi Kỷ Kiêu nói đến cậu, mặt mày sẽ dịu lại, lộ ra chút tính tình ngây ngô chỉ thuộc về thiếu niên.
Kỷ Kiêu có hơi không tự nhiên, sờ sờ mũi: "Cậu ấy, con và cậu ấy rất hợp nhau."
"Không có gì, các con ở tuổi này, chính là phải cởi mở chút mới đúng." Ông thở dài, "Ta biết, mấy năm nay bởi vì vết thương của ta, con đã rất vất vả."
Kỷ Kiêu khẽ lắc đầu: "Nên làm ạ, người nuôi con lớn, con tự nhiên nên gánh vác trách nhiệm, vả lại......"
"Nếu không có những chuyện này, con sẽ không phải con của bây giờ, cũng sẽ không vì vậy mà quen biết Lộ Nhậm."
Chú Phó nhận ra gì đó, hỏi một câu: "Con đặt Lộ Nhậm ở vị trí nào?"
"Bạn bè ạ."
"Chỉ là bạn thôi?"
Kỷ Kiêu có hơi không hiểu, hỏi: "Ngoài bạn bè ra, còn có thể là cái gì ạ?"
Chú Phó cười lắc lắc đầu: "Con còn trẻ, có điều, có một ít tình cảm vẫn cần phân biệt rõ, nếu không dễ hại người hại mình."
"Con, không hiểu lắm."
Phó thúc thấy Kỷ Kiêu chưa thông suốt, cũng không nhiều lời, mà chuyển đề tài sang chuyện ngày trước: "Lúc trước, ta và mẹ của Lộ Nhậm, cũng từng có thời gian thân thiết như vậy."
"Từ cái ngày bà ấy đến, bà ấy chính là em gái ta, cũng là người bạn thơ ấu duy nhất chơi cùng ta. Chỉ là, con người lớn lên, mọi thứ đều sẽ hoàn toàn thay đổi."
Chú Phó dường như cũng đã say, ông cầm chén uống hết chén này đến chén khác, đến khi bình rượu thấy đáy.
Kỷ Kiêu muốn ngăn, lại thấy chú Phó phất phất tay, nói: "Ta rất lâu rồi không có vui như hôm nay, ngoài Lộ Nhậm ra, còn có một chuyện khác......"
Lời còn chưa nói hết, chú Phó đã gục đầu xuống mặt bàn.
Bữa cơm dùng để chúc mừng này, còn thừa cả bàn đồ ăn. Kỷ Kiêu đích thực ngàn chén không say, đứng dậy, đưa chú Phó về phòng dưới lầu.
Ngày hôm sau, Lộ Nhậm ngủ quên, cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện đã sắp vào học rồi.
Cậu híp mắt, nhớ lại cảnh tượng buổi sáng Kỷ Kiêu gọi mình dậy rồi lại tức giận đạp cửa rời đi.
Lộ Nhậm vứt điện thoại sang một bên, vui vẻ quyết định không đi học. Dù sao giờ mà chạy tới nơi cũng đã là tiết ba rồi, không chừng còn phải nhìn Kỷ Kiêu vèo vèo phóng ra khí lạnh.
Cậu mới không thèm đi.
Sau khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã tới đỉnh đầu, lúc này Lộ Nhậm mới lười biếng rời giường.
Rửa mặt xong, Lộ Nhậm đang định đi ra ngoài ăn cơm trưa, đột nhiên nhớ ra dưới lầu còn có một người cậu mới vừa về nhà. Mặc kệ xuất phát từ lễ phép, Lộ Nhậm vẫn nên qua đi chào hỏi một câu, gọi chú Phó cùng nhau đi ăn cơm.
Cậu xuống lầu, gõ cửa hồi lâu mà không ai ra mở cửa.
Sau khi Lộ Nhậm quay về, từ trên sân thượng nhìn thấy chú Phó ngồi trên một chiếc xe rời đi. Xe kia có chút quen mắt, hình như là xe của Lộ gia.
Đây là?
Lộ Nhậm không rảnh lo nghĩ nhiều, đề khí nhảy lên, đuổi theo chiếc xe kia.
Chiếc xe màu đen một đường ra khỏi thành phố, đi tới khu rừng yên tĩnh ở vùng ngoại ô.
Đoạn đường kế tiếp, cho dù không cần đi theo xe, Lộ Nhậm cũng biết nên là đi như thế nào. Phía trước là phần mộ tổ tiên của Lộ gia, bố mẹ Lộ Nhậm đều an táng ở bên trong.
Mục đích chú Phó tới đây rất rõ ràng, tới viếng mộ em gái ông, Phó Dao.
Đây chẳng phải chuyện không thể tưởng tượng gì, thậm chí còn nằm trong kế hoạch của Lộ Nhậm. Cậu vốn tính toán chọn một ngày cuối tuần, đưa chú Phó tới thăm mộ của mẹ.
Dù sao từ biểu hiện của chú Phó, ông vô cùng coi trọng người em gái Phó Dao này. Cố nhân nên cúng tế một chút, tâm hồn đau khổ mới có thể có được chút an ủi.
Lộ Nhậm để ý chính là chiếc xe tới đón chú Phó kia, vừa rồi cậu thấy rõ biển số xe, rõ ràng là chiếc xe Lộ Vinh thường dùng.
Lộ Vinh muốn làm gì?
Thân pháp cậu như gió nhẹ phất qua rừng cây, trong tình huống không khiến bất cứ ai chú ý đến, đi vào bên trong khu mộ.
Khu mộ nằm bên trong rừng cây xanh um tươi tốt, Lộ Nhậm chọn trốn sau một cái cây to. Cạch chỗ này khoảng mấy chục mét có hai người đang đứng.
Một người là chú Phó, một người khác là Lộ Vinh.
Chú Phó đặt bó hoa trong tay xuống trước mộ, cúi đầu đứng lẳng lặng vài phút rồi ngẩng đầu bắt đầu nói chuyện với Lộ Vinh.
Chỗ Lộ Nhậm nấp cách quá xa, không có thể nào nghe được nội dung hai người nói chuyện với nhau. Cậu cũng không dám tới gần thêm, hai người kia đều là cao thủ, không cẩn thận một cái sẽ bị phát hiện ngay.
Vẫn là dùng ngũ cảm plus thử xem sao.
Lộ Nhậm nhắm mắt lại, khoá bốn cảm quan khác lại, chỉ để lại thính giác.
Giữa âm thanh lá cây cọ vào nhau, tiếng chim chóc vỗ cánh trên trời, còn có âm thanh nói chuyện đứt quãng phía xa, truyền hết vào tai Lộ Nhậm.
Âm thanh nói chuyện với nhau rất nhẹ, chỉ có thể có thể nghe được đôi ba câu.
"Đều là sự thật?"
Đây là giọng của Lộ Vinh.
"Ngày đó, ta nhìn thấy......" Đây là chú Phó.
"Mẹ của tôi......"
"Ừm, chúng ta không có......"
Câu từ quá vụn vặt, Lộ Nhậm không thể xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Thêm một lúc, không còn bất kì âm thanh nào truyền đến nữa.
Lộ Nhậm mở mắt ra, thấy trước phần mộ, chỉ còn lại một mình chú Phó.
Ông cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt qua bia mộ, giống như đang nhớ lại cái gì đó, vẻ mặt rất phức tạp.
Chú Phó đứng hồi lâu, lại ngồi xổm xuống, tỉ mỉ dọn sạch đám cỏ dại mới mọc. Sau khi làm xong mọi thứ, ông mới xoay người rời đi.
Lộ Nhậm đợi hồi lâu, mới nhảy từ trên cây xuống, tiếp đó đi tới trước mộ mẹ mình.
Người phụ nữ tươi cười trên tấm ảnh, nhìn qua tươi đẹp như ánh mặt trời. Mặt Lộ Nhậm có bảy tám phần giống bà.
Nhưng Phó Dao lại rất ghét Lộ Nhậm, ghét đến mức chưa từng ôm cậu.
Lộ Nhậm nhìn tấm bia, trong lòng cũng không có quá nhiều dao động.
Cậu gần như chưa từng ở chung với mẹ, hơn nữa trong dòng thời gian chảy dài, trải qua nhiều lần, rất nhiều cảm tình đều trở nên mờ nhạt.
Hình ảnh Phó Dao lưu lại trong lòng Lộ Nhậm, có lẽ chính lạ bóng dáng lạnh nhạt kia, và từng tiếng từ chối xua đuổi.
"Tránh ra."
Khi Lộ Nhậm còn nhỏ còn sẽ vì vậy mà đau lòng, bây giờ nhớ lại giống như xem một bộ phim dài vậy.
Cậu nhớ rõ có rất nhiều hồi ức tốt đẹp, ví dụ bố cậu.
Bố của Lộ Nhậm là một người bố hoàn mỹ, chăm sóc lo lắng cuộc sống của cậu. Mặc dù khi Lộ Nhậm được kiểm tra ra kinh mạch có vấn đề, không thích hợp tập võ, ông cũng chưa từng từ bỏ Lộ Nhậm.
Nhận biết của Lộ Nhậm với võ đạo, đều đến từ bố của mình.
Bố dẫn cậu đi nhìn núi sông hùng vĩ nhất, cổ võ giả săn thú nhiệt huyết nhất, vì vậy gieo trong lòng cậu một hạt giống võ đạo.
Cậu khom lưng, nhìn kỹ tấm ảnh trên bia mộ, duỗi tay ra rồi lại thu về: "Có lẽ người không muốn con chạm vào mộ của người đâu nhỉ, con đi đây."
Lộ Nhậm xoay người, dọc theo con đường nhỏ rời đi theo một hướng khác.
Đúng vậy, bố mẹ cậu không an táng ở cùng một chỗ.
Mộ của bố Lộ Nhậm, ở nơi cách xa chỗ này nhất. Yêu cầu duy nhất trước khi qua đời của bố Lộ Nhậm chính là không muốn an táng cùng một chỗ với Phó Dao.
Lộ Nhậm chưa bao giờ hiểu được, đến bây giờ cũng vẫn không hiểu.
Ở gần khu mộ nở đầy hoa cúc dại, màu trắng nho nhỏ, nở khắp núi đồi. Đây là hoa sau khi mẹ cậu mất bố cậu đã trồng.
Ông mang theo Lộ Nhậm, đích thân gieo hạt, lúc sau nói: "Đây là loài hoa mẹ con yêu nhất."
Trong lời nói tràn đầy tình yêu, cho dù là Lộ Nhậm tuổi nhỏ không hiểu tình yêu, cũng có thể nhìn ra một chút. Nhưng di ngôn trước khi chết của ông, lại là không muốn an táng cũng chỗ với Phó Dao.
Lộ Nhậm hái một đóa một đóa cúc non, cẩn thận bẻ bỏ lá cây xấu, tiếp đó đi tới trước mộ bố mình.
Cậu khom lưng, đặt bông hoa cúc xuống.
Bố cậu cũng thích hoa cúc, mẹ cậu thích cái gì, bố cậu liền thích cái đó.
Trừ cậu ra.
Lộ Nhậm thở dài, hít vào một hơi, cuối cùng vẫn không nói gì cả, xoay người rời đi.
Khi cậu về nhà, đã là lúc mặt trời lặn.
Đẩy cửa sân thượng ra, Kỷ Kiêu xoay người nhìn qua đây.
Lộ Nhậm vừa thấy Kỷ Kiêu nhíu mày, liền biết chuyện mình sắp gặp phải.
"Là cậu cho tôi uống!" Lộ Nhậm lý lẽ chính đáng.
"......" Kỷ Kiêu nghẹn lại, một lần nữa cảm thấy mình tối qua thật sự quá ngu ngốc
Hắn bất đắc dĩ, nói: "Hôm nay tôi xin nghỉ giúp cậu, vở ghi chép trong cặp sách của tôi, cậu xem một chút, tránh cho ngày mai thầy hỏi cậu không trả lời được lại bị đuổi ra ngoài phạt đứng."
Từ sau khi thân phận Lộ Nhậm thay đổi, số lần cậu bị phạt đứng ở ngoài phòng học cứ thẳng tắp bay lên. Không phải cậu học dốt, chủ yếu là thái độ không được đứng đắn lắm.
Thật ra cũng không trách Lộ Nhậm được, nghe cùng một thứ mấy chục lần, cũng chỉ còn lại hiệu quả thôi miên thôi.
Lộ Nhậm ngoan ngoãn gật đầu, vào phòng khách.
Sau khi cậu ngồi xuống, liền có chút chán nản. Cuộc nói chuyện của chú Phó và Lộ Vinh, cậu không biết nên nói với Kỷ Kiêu như thế nào.
Chú Phó ở trong lòng Kỷ Kiêu, là trưởng bối rất quan trọng, mà Lộ Vinh......
"Phiền chết được."
Mặc kệ oán giận thế nào, chuyện nên làm vẫn phải làm, trốn tránh không có tác dụng. Cùng với chờ sau khi chuyện xảy ra lại đi cứu vãn, không bằng khó chịu một chút khi vấn đề xảy ra.
Rất nhanh, Kỷ Kiêu gọi Lộ Nhậm ta ăn cơm. Hôm nay trên sân thượng, chỉ có cậu và Kỷ Kiêu.
Lộ Nhậm hỏi: "Chú Phó đâu?"
Kỷ Kiêu: "Ông không hay về nhà, quen là được."
Chú Phó là cổ võ giả, ngoài lúc Kỷ Kiêu còn rất nhỏ cần có người bên cạnh, phần lớn đều là áp dụng chính sách nuôi thả. Ông dạy Kỷ Kiêu tập võ, trong sinh hoạt lại rất rối loạn.
Lúc này mới tạo thành Kỷ Kiêu có năng lực sinh hoạt độc lập cực mạnh, từ lúc bảy tám tuổi đã có thể chăm lo cuộc sống của mình gọn gàng ngăn nắp.
Lộ Nhậm tùy ý ăn một ít cơm, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cách nào uyển chuyển cả.
Dứt khoát không nghĩ nữa, nói thẳng đi.
"Cậu có chuyện muốn nói phải không?"
Lộ Nhậm đang định mở miệng thì nghe thấy Kỷ Kiêu hỏi. Cậu gật đầu: "Sao cậu biết?"
Kỷ Kiêu chỉ chỉ thức ăn trên bàn: "Món cậu thích cũng chưa ăn được mấy miếng."
Kỷ Kiêu tuy lạnh lùng, nhưng lại cẩn thận, Lộ Nhậm hơi không thích hợp liền nhận ra ngay.
Lộ Nhậm thấy thế, cỗ vũ tinh thần một cái rồi nói thẳng ra: "Hôm nay tôi thấy chú Phó gặp mặt Lộ Vinh.
Mọi người đoán bí mật của chú Phó là gì?