Edit - beta: Axianbuxian
Sau khi Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu rời khỏi khu điều dưỡng, trực tiếp đến Tiềm Long Các.
Lúc này Lộ Nhậm không còn có đãi ngộ VIP, hai người chỉ có thể ngồi xuống ở đại sảnh.
Nhân viên của hàng Tiềm Long Các tu dưỡng chuyên nghiệp cực cao, cho dù hai người ăn mặc rất đơn giản, cũng không đỗi đãi khác nhau.
Kỷ Kiêu đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Có sâm Hàn Ngọc trăm năm không?"
Nhân viên cửa hàng gật đầu, nói: "Vận may của ngài rất tốt, sâm Hàn Ngọc vốn là hiếm có, trăm năm càng hiếm hơn, lần nhập hàng gần đây của chúng tôi vừa lúc có một gốc cây hai trăm năm."
Lộ Nhậm nhíu mày, nói: "Chúng tôi chỉ cần trăm năm là đủ rồi."
Nhân sâm là loại dược liệu kém mười năm hai mươi năm thôi giá cả đã khác nhau như trời với đất, càng không cần phải nói trăm năm. Lộ Nhậm biết, sâm Hàn Ngọc hai trăm, không phải thứ bây giờ bọn họ có thể mua nổi.
Nhân viên cửa hàng: "Xin lỗi, sâm Hàn Ngọc quá ít ỏi, cửa hàng chúng tôi cũng là tới một gốc liền bán một gốc, cũng không phải lần nhập hàng nào cũng có."
"Hai trăm năm thì bao nhiêu tiền?"
"Năm trăm vạn."
"......"
Lộ Nhậm biết, lời nhân viên cửa hàng nói chính là nói thật, cái này trên cơ bản là giá thị trường. Năm trăm vạn với Lộ Nhậm ngày trước có lẽ chẳng là cái gì, bây giờ thì không như vậy.
Cậu còn nghèo hơn cả Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu gật đầu, hỏi: "Ừ."
Khi hai người đang chuẩn bị rời đi, nhân viên cửa hàng lại nói: "Nếu ngài cần dùng gấp, tốt nhất giao chút tiền đặt cọc trước, sâm Hàn Ngọc khá hút hàng, nếu không đặt trước có thể sẽ bị người mua khác mua mất."
"Tiền đặt cọc là bao nhiêu?"
" vạn."
"......"
Sắc mặt Kỷ Kiêu không tốt lắm, bây giờ hắn không lấy ra được số tiền này, nếu bị mua mất......
"Cầm cái này đi đi."
Kỷ Kiêu sửng sốt, thấy Lộ Nhậm lôi một miếng ngọc bội từ trong cổ đưa qua.
"Ngọc bội này có chút giá trị, tôi đặt ở đây làm tiền đặt cọc, có thể chứ?"
Nhân viên cửa hàng lấy ngọc bội qua, vừa cầm vào tay liền biết là vật phẩm đắt giá, hắn gật đầu: "Tôi vào giám định một chút, sau đó chuẩn bị hợp đồng."
"Đợi......"
Kỷ Kiêu theo bản năng muốn từ chối lại bị Lộ Nhậm che miệng lại.
Lộ Nhậm thấp giọng vừa nói: "Cậu không nhận chính là khinh thường tôi, tôi lập tức tuyệt giao với cậu, lấy ngọc bội này đổi tiền ra ngoài ở."
"......"
Lúc rời khỏi Tiềm Long Các, Kỷ Kiêu dừng lại, nhìn thoáng qua đằng sau, nói: "Tôi sẽ nhanh chóng gom tiền, chuộc lại ngọc bội cho cậu. "
Lộ Nhậm xua tay: "Vật kia là người đáng ghét đưa tôi không thèm để ý."
Cậu lại lấy tấm mộc bài Kỷ Kiêu tặng ra, lắc lắc: "Hơn nữa, cái cậu đưa tốt hơn miếng ngọc bội nát kia nhiều."
Lộ Nhậm đeo mộc bài lên, ghét bỏ mà kéo kéo trên người quần áo: "Nói ra thì, muốn báo đáp thì mua cho tôi vài bộ quần áo đi, tôi không thèm mặc quần áo cũ của cậu đâu."
Đúng vậy, Lộ tiểu thiếu gia hai bàn tay trắng bị đuổi ra ngoài, hôm nay mặc trên người chính là quần áo của Kỷ Kiêu.
Cũng may Kỷ Kiêu thích sạch sẽ, quần áo giặt rất sạch, Lộ Nhậm mới có thể miễn cưỡng mượn mặc.
Lời Kỷ Kiêu đã nói, rất ít nói lần thứ hai, nhưng hắn sẽ luôn ghi tạc trong lòng.
Lộ Nhậm hiểu tính cách Kỷ Kiêu, chỉ là sau đó, Kỷ Kiêu lại không có hành động gì khác. Vận chân khí, so chiêu với Lộ Nhậm trên mái nhà, nấu cơm, ăn cơm, dường như chỉ là bình thường một ngày.
Đến tận buổi tối, Lộ Nhậm mới phát hiện khác thường.
Bây giờ có chỗ phải dùng đến tiền, hơn nữa đường dây điện trên sân thượng đã cũ không lắp nổi nổi điều hòa, thế là kế hoạch mua điều hoà cứ thế mắc cạn.
Hai người tiếp tục chung chăn gối, dù sao Kỷ Kiêu là cái điều hoà hình người, Lộ Nhậm cảm thấy cũng không tệ lắm.
Lúc nửa đêm, Lộ Nhậm cảm thấy bên người có động tĩnh, cậu vốn tưởng rằng Kỷ Kiêu rời giường đi vệ sinh, mơ mơ màng màng mở mắt ra mới thấy không đúng.
Làm gì có người nào đi tiểu đêm mà mặc gọn gàng như vậy.
Lộ Nhậm giật mình một cái, tỉnh dậy.
Lúc cậu đuổi theo, Kỷ Kiêu đã chuẩn bị xuống lầu.
"Này! Cậu đi đâu đấy?"
Kỷ Kiêu sững lại, xoay người nói: "Tôi có chút việc, cậu cứ ngủ đi, trong phòng tôi đã để cho cậu mấy chậu đá rồi, chắc là không nóng như vậy đâu."
Lộ Nhậm sao có thể dễ dàng bị dỗ dành như vậy được: "Cậu muốn đi đấu võ ngầm phải không?"
Kỷ Kiêu: "Ừ, cậu không cần lo lắng, trước kia tôi vẫn luôn như vậy."
"Ai lo lắng cho cậu, tự mình đa tình." Lộ Nhậm đi tới trước mặt Kỷ Kiêu, "Tôi cũng muốn đi."
"Không được." Kỷ Kiêu trực tiếp từ chối.
Lúc sau, mặc kệ Lộ Nhậm càn quấy như thế nào, Kỷ Kiêu đều không đồng ý dẫn cậu đi sàn đấu ngầm.
Lộ Nhậm hết cách, chỉ đành để Kỷ Kiêu rời đi.
Cậu ngồi ở mép sân thượng, trong tay bưng một chén chè đậu xanh không biết Kỷ Kiêu đã chuẩn bị từ lúc nào.
"Đúng là Kỷ Kiêu, ý chí đủ kiên định, vậy mà có thể đỡ được đòn tấn công của mình."
Lộ Nhậm bưng chén chè đậu xanh lên, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này bóng dáng của Kỷ Kiêu đã biến mất, Lộ Nhậm vẫn chưa di chuyển.
Tiểu Quân ngoi đầu lên, hỏi: 【Làm thế nào giờ? 】
Lộ Nhậm nói: "Đi theo, ta lại không phải trẻ con ba tuổi, hắn không cho ta đi ta còn không đi thật chắc?"
Nói xong, Lộ Nhậm trực tiếp đề khí, dùng thân pháp hôm qua mới học được, nhảy từ sân thượng xuống.
Lúc này là giờ đêm, cuộc sống về đêm ở hắc phố mới bắt đầu. Hỗn loạn, náo nhiệt, lại tràn ngập hơi thở khói lửa nhân gian.
Lộ Nhậm một đường đi tới, dạo khắp một vòng những nơi náo nhiệt của hắc phố, lúc này mới chuyển chân đi tới sàn đấu ngầm lần trước.
Vừa đến cửa, đã bị bảo vệ vô tình ngăn cản.
"Mời xuất trình thẻ hội viên của ngài."
Lộ Nhậm không có, cậu cũng không hoảng hốt, trực tiếp nói: "Tôi được người quen giới thiệu tới đây, chính là Kỷ..Kỷ Thập Cửu."
Sàn đấu ngầm vì đề phòng trả thù, không có ai dùng tên thật, đều là dùng họ cùng với số thứ tự. Kỷ Kiêu chưa thành niên, trước đây cũng kết đan điền, lại có thể đánh tới vị trí thứ , thực sự là thiên phú trác tuyệt.
Sau khi Lộ Nhậm báo ra danh hiệu của Kỷ Kiêu, bảo vệ hơi do dự một chút, nói: "Chờ một chút, tôi liên hệ với bên trong một chút."
Điện thoại của bảo vệ không ai bắt máy, đây là đương nhiên, nếu không tại sao Lộ Nhậm phải đi dạo kéo dài thời gian chứ.
Cậu chính là căn chuẩn thời gian, tính toán Kỷ Kiêu lúc này chắc chắn đã lên sàn đấu mới tới đây.
"Có phải không liên lạc được không, ầy, cậu ấy bảo tôi mang đồ cho cậu ấy." Lộ Nhậm lấy một thanh đoản kiếm từ trong túi ra.
Bảo vệ vừa nhìn thấy, quả nhiên là đoản kiếm Thập Cửu thường dùng, liền không nghi ngờ cậu, để Lộ Nhậm đi vào.
Đoản kiếm đương nhiên là Lộ Nhậm lấy trong phòng Kỷ Kiêu, từ dấu vết mài mòn trên chuôi kiếm là thấy thường dùng, vì thế cậu liền lấy ra để lừa người.
Tất cả rất thuận lợi.
Lộ Nhậm ở cửa nhận một cái mặt nạ thường dùng, bình tĩnh đi vào, không nhìn ra dáng vẻ lần đầu tới đây một chút nào.
Những kinh nghiệm còn phải cảm ơn cái tên nhị thế tổ Thịnh Cảnh kia.
Ở tuyến cốt truyện kia, Lộ Nhậm là thanh mai trúc mã của Thịnh Cảnh, Thịnh Cảnh là tên phản nghịch không chịu quản thúc, không ít lần mang Lộ Nhậm tới loại chỗ này.
Lộ Nhậm không định chui đầu vào lưới đi tìm Kỷ Kiêu, cậu chuẩn bị trực tiếp hướng tới sàn đấu tân thủ đánh một trận hỗn chiến.
Loại sàn võ đấu ngầm này ngoài người quen giới thiệu ta, chính là đánh hỗn chiến không bàn sống chết. Đánh hỗn chiến không có quy tắc, người có thể đánh đến cuối chính là người chiến thắng.
Nguy hiểm, lại có thể trực tiếp nhảy qua khâu giới thiệu tiến thẳng vào trận khiêu chiến.
Lộ Nhậm lơ đãng nhìn động tác của người bên cạnh, nghe bọn họ nói chuyện, nhanh chóng thăm dò được vị trí rõ ràng sàn hỗn chiến.
Báo danh cho sàn hỗn chiến cũng rất đơn giản, ở cửa kí một cái hiệp nghị sinh tử, nhận cái thẻ số thứ tự là có thể đi.
Lộ Nhậm đang xếp hàng ở kia, đột nhiên bị ai vỗ một cái.
Cậu có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại muốn bảo người này đi xa chút, sau lại liếc mắt một cái nhìn thấy cái cằm quen quen.
Kỷ Kiêu cũng đeo mặt nạ, chỉ là hai người ở cùng nhau, Lộ Nhậm vẫn là có thể từ hình dáng cằm mà nhận ra thân phận của người này.
"Kỷ...... Thập Cửu."
Mười phút sau, Lộ Nhậm không hề có sức phản kháng bị Kỷ Kiêu khiêng ra ngoài sàn đấu.
Quá trình mất mặt, Lộ Nhậm không muốn nhớ lại, chuyện duy nhất cảm thấy may mắn chính là cậu đeo mặt nạ.
Kỷ Kiêu đưa Lộ Nhậm ra tới bên ngoài, tìm chỗ an toàn thả xuống.
"Nếu cậu không muốn trở về thì ở chỗ này chờ tôi."
Lộ Nhậm tức giận đá hắn một cái, Kỷ Kiêu cũng không tức giận, không biết lấy từ đâu ra một túi hạt dưa đưa cho Lộ Nhậm.
Sau khi sắp xếp xong, hắn lại nhảy khỏi nóc nhà, quay về hướng sàn đấu.
Lộ Nhậm nhíu mày, trừng mắt nhìn bóng dáng Kỷ Kiêu một lát, bắt đầu cắn hạt dưa.
Tiểu Quân thấy Lộ Nhậm dường như rất tức giận, cẩn thận hỏi: 【 Thật ra cậu không cần lo lắng, Kỷ Kiêu hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. 】
Lộ Nhậm sửng sốt, hỏi: "Ta nói có phải mi bị Mục Thanh Đồng lây bệnh rồi không?"
Tiểu Quân không hiểu.
Lộ Nhậm nói: "Virus cuồng yêu đó. Mi rốt cuộc là làm sao mà suy đoán ra ta lo lắng Kỷ Kiêu."
Tiểu Quân không phục: 【 Cậu không lo lắng cho cậu ta vậy tại sao nhất quyết muốn đi sàn đấu võ ngầm. 】
"Vì tập luyện, con đường đóng lại thì có xe cũng không thể đi, ta có kinh nghiệm thực chiến, nhưng rất nhiều thời điểm võ đấu dựa vào sự ghi nhớ của cơ bắp, thân thể này chưa trải qua tôi luyện trong sinh tử, gặp phải tình huống nguy hiểm sẽ không phản ứng kịp."
Lộ Nhậm cầm lấy hạt dưa, cắn vỡ, sau đó ngón tay bắn ra, vỏ hạt dưa nhẹ bẫng giống như vũ khí sắc bén phá không mà đi.
Keng một tiếng, vỏ hạt dưa chính xác rơi vào thùng rác đối diện.
"Đây là lí do thứ nhất, thứ hai chính là để có thể sớm gom đủ tiền cứu chú Phó, bây giờ xem ra chú Phó không chỉ có liên quan đến tâm ma của Kỷ Kiêu mà còn có quan hệ với ta."
Lộ Nhậm tiếp tục cắn hạt dưa, thở dài: "Đáng tiếc là không ngờ tới Kỷ Kiêu ngày thường vô thanh vô tức, việc này lại cố chấp như vậy, có phải ngày thường ta thể hiện mềm yếu dễ bắt nạt quá hay không?"
Tiểu Quân phun tào: 【 Cậu mà mềm yếu dễ bắt nạt? Dỗi trời dỗi đất một lời không hợp liền động thủ. 】
"Cảm ơn đã khen."
Luận mặt dày, Tiểu Quân từ trước đến nay không thắng được Lộ Nhậm, nó chỉ đành nói sang chuyện khác: 【 Vậy cậu định làm gì? 】
Lộ Nhậm nhún vai: "Có thể làm gì chứ, chờ Kỷ Kiêu ra đánh với cậu ta một trận."
Lộ Nhậm tự nhận lúc này không đánh lại Kỷ Kiêu, nhưng nếu dùng nhiều năm kinh nghiệm chém giết tới đấu một phen, vẫn là có thể dạy dỗ đối phương một chút.
Tiểu Quân trợn mắt há mồm: 【 Đây là cách gì hả? 】
"Đàn ông mà, dùng nắm tay nói chuyện. Tự cho mình là đúng thì đánh một trận đầu óc tỉnh ra ngay."
Cắn hết túi hạt dưa, Kỷ Kiêu vẫn chưa xuất hiện. Trong lúc chán chường, Lộ Nhậm nhớ ra ban nãy đi dạo nhìn thấy một quán ăn khuya.
"Ok, đi dạo một vòng đã."
Lộ Nhậm nhảy khỏi nóc nhà, chuẩn bị xuyên qua ngõ nhỏ đi ra bên ngoài.
Mới đi được một khoảng cách, cậu liền cảm thấy chút không đúng.
Phía sau có người đang theo dõi cậu, trên đường có người đi đường khác, nhưng Lộ Nhậm biết người phía sau kia đang đi theo mình.
Bây giờ cậu ngũ cảm rõ ràng, khi tĩnh tâm, có thể từ tần suất hô hấp bước chân nặng nhẹ phân biệt ra được người tới khác nhau.
Người phí sau kia tiếng hít thở rất nhẹ, khi đặt chân quen nắm vững điểm rơi, đặt chân xuống gần như không có tiếng động, thân pháp uyển chuyển nhẹ nhàng, trên người chắc là mang theo vũ khí tiện việc ám sát.
Ở hắc phố, chết một người chẳng gợi lên tí bọt nước gì.
Lộ Nhậm về phía trước đi, bước châm nhẹ nhàng, vẻ mặt thoải mái dường như chẳng phát hiện ra cái gì.
Cậu đi về hướng sàn đấu ngầm, trên đường dường như là muốn đi tắt, chuyển hướng vào ngõ nhỏ dân cư thưa thớt hơn.
Người đi theo sau cậu kia, âm thầm cười nhạo trong lòng, quả thật là tiểu thiếu gia được gia tộc lớn chiều chuộng nuôi dưỡng ra, ở nơi hỗn loạn như vậy cũng không hề phòng bị.
Giết cậu ta còn dễ hơn giết một con gà con.
"?"
Người áo đen cả kinh, chẳng qua là nhoáng một cái, mục tiêu sao đã không thấy tăm hơi rồi.
Hắn ta tăng tốc đuổi về phía trước, vẫn không có ai, phía trước là một ngõ cụt.
"Đang tìm tôi à?"
Người áo đen kinh hãi, quay đầu lại liền nhìn thấy một thanh đoản kiếm chính diện đâm tới.
Hắn ta hàng năm liếm máu trên đầu lưỡi dao, làm làm sát thủ, phản ứng tất nhiên là cực nhanh.
Người áo đen ngả người về phía sau, tránh thoát một đao này. Không nghĩ tới, thiếu niên thoạt nhìn ngây thơ dễ bắt nạt, kiếm pháp lại cực kỳ lão luyện, như con sâu trong xương cốt, đao kiếm đuổi theo ráo riết.
Sơ ý rồi
Trong võ đạo kỵ nhất là khinh địch.
Lộ Nhậm một kiếm đâm xuyên vai phải người áo đen, cũng không ham chiến, rút kiếm ra, nhảy về phía sau.
Quả nhiên, cậu vừa rời khỏi một bước, tay trái người áo đen liền lấy một góc độ xảo quyệt đâm tới.
Giữa các ngón tay đều là lưỡi dao sắc bén.
Nếu Lộ Nhậm tham một đao, liền sẽ bị cắt vào cổ.
Những thủ đoạn, Lộ Nhậm từng gặp không ít, cũng từng chịu thiệt, tất nhiên sẽ không mắc mưu. Kiếm đầu tiên của cậu đã phế đi tay phải mà người áo đen quen dùng.
Giữa đao quang kiếm ảnh, hai người đã đánh hơn mười chiêu.
Người áo đan phát hiện, thiếu niên này thâm sâu vô cùng, vai hắn bị thương không chiếm chỗ tốt, một chiêu đánh không trúng liền muốn rút lui.
Không ngờ, thiếu niên tiếp chiêu của hắn mà lên, ngực bị ngón tay hổ đâm tới cũng không lùi.
Người bình thường sẽ theo bản năng tránh bị thương, sợ hãi đau đớn. Lộ Nhậm lại không giống vậy, đau đớn sẽ không làm Lộ Nhậm sợ hãi cũng không thể làm cậu lui bước, tất cả vết thương đều là sau khi cậu lạnh lùng cân nhắc trả giá cho chiến thắng.
Người áo đen tính sai điểm này, trả giá cực kì thảm thiết. Hắn ta chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh lẽo, khi rơi vào bóng tối mãi mãi, chỉ thấy thiếu niên cười lương bạc.
Lộ Nhậm nhìn người áo đen ngã xuống, run rẩy, mất đi sức sống cuối cùng. Từ đầu tới cuối, tay cậu không run một chút nào.
Cậu cũng không mềm lòng, ở thời điểm này, lòng nhân từ vô dụng chính là tự tìm đường chết.
Lộ Nhậm rút kiếm, máu phun ra.
Cậu nhanh chóng lui hai bước, ghét bỏ nói một câu: "Chậc, bẩn chết được......"
Lời còn chưa dứt, Lộ Nhậm cảm thấy trên đầu phủ một cái bóng. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Kỷ Kiêu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong tay Lộ Nhậm còn cầm đoản kiếm dính đầy máu.
vạn NDT = ,,, VND :>