Trans: meo + j xavierĐã đến kì nghỉ dài mà mọi người luôn chờ đợi, hay còn được biết đến với tên gọi là Tuần Lễ Vàng.
Dù cho kì nghỉ ấy chỉ vừa mới bắt đầu, Yamato vẫn trưng ra cái vẻ mặt vô hồn.
Lý do âu cũng rất đơn giản thôi: cậu chẳng có kế hoạch nào để dành thời gian cùng Seira cả.
Cô ấy nói rằng mình sẽ trở về nhà cha mẹ khi kì nghỉ bắt đầu, và cô cũng không biết bao giờ sẽ trở lại.
Bên cạnh đó, ngay từ đầu Yamato đã chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về kì nghỉ này. Một năm trước, khi còn đang nghỉ học, cậu đã có tiền sử lo âu về khoảng thời gian này trong năm.
(Mình tự hỏi bao giờ Shirase quay lại nhỉ…)
Trong khi mãi suy nghĩ như vậy, thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt.
Cuối cùng, chỉ còn một ngày nữa là kì nghỉ sẽ kết thúc.
Chuyện duy nhất xảy ra trong mấy ngày gần đây là Eita thỉnh thoảng rủ cậu ra ngoài. Tuy nhiên, vì chẳng thể lê nổi người dậy cho nên cậu đã từ chối cậu ta.
Dẫu thế, hôm nay lại là ngày diễn ra bữa tiệc BBQ.
Có lẽ Seira sẽ quay lại vào ngày cuối của kì nghỉ dài này, vậy nên cậu bắt đầu sửa soạn nhanh nhất có thể.
“Sooo, haaa…”
Cậu hít thở thật sâu để giải tỏa sự căng thẳng. Nhìn vào gương, cậu bắt gặp gương mặt tệ hại của mình phản chiếu trong đó.
Cũng khá lâu rồi từ lần cuối cậu nhìn thấy gương mặt Seira, vậy nên hẳn cậu sẽ rất vui khi được gặp lại cô ấy.
Nhưng hơn cả thế, cậu tự hỏi mình nên đối xử với cô ấy như thế nào đây, việc đó còn khiến cho cậu cảm thấy rất lo lắng.
Buổi tiệc sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ tối. Yamato rời nhà trước ba mươi phút so với giờ đã hẹn và hướng đến sân thượng của tòa nhà thương mại nơi sẽ tổ chức bữa tiệc BBQ, cùng với sự căng thẳng âm ỉ kéo dài đeo bám cậu.
Chẳng có quy định cụ thể nào về trang phục, vậy nên cậu quyết định ăn mặc đơn giản với một chiếc áo hoodie xanh nước biển cùng với quần chinos, nhưng khi đến nơi cậu mới nhận ra rằng tất cả bạn học của mình đều ăn vận chỉnh tề từ đầu đến chân.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không thể tìm thấy Seira.
Ngay khi cậu đang định chuẩn bị một chút trước khi Seira đến, Eita, người đang mặc một chiếc áo hàng nhái của đội tuyển bóng đá quốc gia Nhật Bản từ vài năm trước, tiếp cận cậu.
“Này, Kuraki. Đến rồi à.”
“Sao cậu lại ăn mặc như vậy chứ…?”
“À, cái này à. Trông ngầu mà, đúng chứ? Tớ cần mặc như này để dễ hòa nhập với mọi người hơn.”
Yamato nhẹ nhõm khi biết rằng mình không phải là người duy nhất ăn mặc lạc quẻ ở đây.
“Chào buổi tối, Kuraki-kun. Cậu không đi cùng với thánh nữ-san à?”
May tiến đến chỗ cậu.
Cô diện một chiếc áo len màu be cùng với chiếc váy xòe màu hoa anh đào, một bộ cánh không chỉ thời thượng mà trông còn đáng yêu nữa.
Yamato và Eita dường như trở nên lạc lõng khi đứng cạnh một May trông thật lộng lẫy đến vậy.
“Chào buổi tối. Tớ cũng không nghe tin gì từ cô ấy từ những ngày đầu kì nghỉ rồi. Chẳng biết cô ấy có đến không nữa.”
“Cô ấy có nói với tớ rằng sẽ tham gia bữa tiệc, vậy nên chắc chắn cô sẽ tới sớm thôi.”
Ngay khi Yamato bắt đầu cảm thấy lo lắng về việc có thể cô đã bị lạc đường, cánh cửa dẫn lên sân thượng dần mở ra.
Xuất hiện đằng sau cánh cửa là một quý cô xinh đẹp đến choáng ngợp với lớp trang điểm tươi sáng, đó chính là Shirase Seira.
Khoác lên mình một chiếc váy đen dài điểm xuyết những bông hoa và một đôi giày cao gót đế xuồng, trông cô nàng không khác gì một quý cô có thể nâng tầm cho bữa tiệc này.
Vẻ ngoài chững chạc đó của Seira cũng khiến cho mọi người phải xôn xao.
Vẻ mặt lạnh lùng, khó gần đó của cô nàng thậm chí trông còn nghiêm trang hơn cả dáng vẻ thánh nữ cô độc của cô khi ở trường, góp phần khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Khi Yamato đang bị choáng ngợp bởi ngoại hình của cô như những người khác, Seira lườm cậu.
Cô tiến thẳng tới chỗ Yamato và những người khác, quay mặt qua May và mở miệng nói.
“Xin lỗi, mình tới muộn.”
Khi những ngôn từ ấy được thốt lên, bầu không khí xung quanh cô ngay lập tức dịu đi phần nào.
May, người dường như đã lấy lại được bình tĩnh, đáp lời, “Hoàn toàn ổn mà. Cảm ơn cậu vì đã đến đây hôm nay.”
Và rồi, như thể đến lượt của Eita, cậu ta hắng giọng và dõng dạc, “Vậy thì, mọi người, hôm nay là ngày cuối của kì nghỉ rồi, nhưng hãy cùng hòa thuận với lớp và vượt qua ”Hội chứng tháng năm” nào! Zô!” Thế rồi bữa tiệc BBQ bắt đầu với những lời ấy. [note44302]
Ngay sau đó, các cô gái liền vây quanh Seira.
Cô ấy bị kéo đến khu lấy đồ uống, nơi mà các cô gái đang tán dương và khen ngợi ngoại hình của cô với đôi mắt lấp la lấp lánh.
Trong khi đó thì bọn đực rựa, những người bị bỏ lại một mình, bắt đầu nướng thịt và rau củ. Sau khi nấu xong, các chàng trai sẽ sử dụng chúng như một đòn bẩy và tham gia vào trò chuyện cùng với những cô gái. Đó là ý tưởng của Eita.
“...mồ, tớ cũng muốn nói chuyện với thánh nữ nữa mà...”
May, có vẻ như đã chậm chân, nắm lấy tay áo Yamato và nhìn những cô gái ở phía xa bằng ánh mắt ghét bỏ.
“Sao cậu không cứ tham gia với họ đi? Tớ không nghĩ Tamaki-san sẽ gặp vấn đề với chuyện đó đâu.”
Yamato khuyên cô nàng, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù cậu cũng đang bối rối khi tay áo bị nắm chặt.
Tuy nhiên, May chẳng có ý định rời khỏi chỗ của mình.
“Không, chưa được. Tớ có linh cảm rằng chút nữa cô ấy sẽ đến đây.”
“Cậu đang dùng tớ như mồi nhử đấy à?”
“Tất nhiên là không rồi. Cậu đã bảo rằng sẽ giúp tớ kia mà.”
Khoảnh khắc ấy, Yamato đã hiểu ra rằng, sự kiên trì của một cô gái cũng có thể là một thứ tồi tệ.
Tuy nhiên, dự đoán của May dường như trật lất rồi, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy Seira sẽ đến chỗ hai người cả.
Seira vốn không phải một cô gái bình thường, cô sẽ chẳng thèm bận tâm đến việc có bao nhiêu cô gái đang vây quanh mình mà sẽ tiến thẳng tới chỗ của Yamato.
“Ưm, có chuyện gì không ổn sao?”
May lo lắng hỏi.
Yamato kìm nén sự yếu đuối của mình và cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Chẳng có gì đặc biệt đâu. Có lẽ chỉ là cô ấy bị bao vây tứ phía và không thể thoát ra được thôi.”
“Ừm, chắc vậy.”
Mặc dù đã cố gắng giữ vững lập trường trước May nhưng Yamato vẫn cảm thấy như muốn thở dài tới nơi.
“Này, Kuraki. Đến đây giúp một tay nào!”
Ngay sau đó, Eita, người đang nấu ăn ở xa, gọi thật to về phía cậu.
Thầm nghĩ rằng, “Thật đúng lúc,” Yamato chào tạm biệt May và đi thẳng tới chỗ Eita.
“...hừ!”
Ngay khi đến nơi, Yamato thở dài thườn thượt khi Eita đưa cho cậu một cái kẹp với nụ cười tươi rói. Có lẽ là do khói, nhưng cậu lại cảm thấy như muốn khóc nấc lên vậy.
“Kuraki cứng đầu quá đấy. Tớ không nghĩ cô ấy sẽ trêu chọc cậu nếu cậu tỏ ra yếu đuối một chút đâu.”
“Cứng đầu cũng ổn thôi mà. Mà, cô ấy cũng đang tuyệt vọng tìm cách làm thân với Shirase. Tớ không thể là người duy nhất cần được giúp đỡ.”
“Ồ, vậy là cậu chỉ thể hiện sự yếu đuối với mấy tên đực rựa khác thôi.”
“Cậu chẳng thèm nghe tớ nói à…”
“Tớ đang nghe mà. Tớ sẽ rất vui lòng cho cậu thêm một số lời khuyên mà, cậu biết đấy? Tất nhiên là trong khi cậu nướng thịt rồi.”
Trong khi Eita đang vui vẻ ngân nga lật mấy miếng thịt và rau củ trên vỉ nướng, Yamato nhìn cậu ta với vẻ bực bội.
“...Shinjo chỉ là thèm ăn thịt thôi đúng chứ?”
“Không, nào có chuyện đó. Tớ muốn rau củ nữa.”
“Tớ sẽ nướng thịt ở chỗ khác vậy.”
“Khoan, chờ chút đã.”
Eita thậm chí nắm lấy cả cánh tay Yamato để giữ cậu lại, vậy nên Yamato lấy lại bình tĩnh và tiếp tục nướng thịt.
“Thế, tại sao hai người lại cãi nhau?”
Eita hỏi mà chẳng thèm quay đầu lại nhìn.
Vì chẳng có học sinh nào xung quanh nên Yamato mở miệng như thể đang cố hít một hơi thật sâu.
“Không hẳn là bọn tớ cãi nhau. Chỉ là mọi chuyện có chút khó xử.”
“Ho~?”
“...và, ừ thì, tớ có câu hỏi cho Shinjo đây.”
“Ồ, là gì vậy?”
“Shinjo có bạn gái rồi đúng chứ? Cậu thường skinship với cô ấy tới mức nào vậy?”
“Pfft.”
Khi Eita cố nhịn cười, Yamato nhìn cậu ta với vẻ khinh bỉ.
“Shinjo, cậu nên ăn hết tất cả chỗ thịt và rau củ đấy đi. Dính đầy nước bọt của cậu rồi.”
“Xin lỗi. Đừng giận mà. Thế, cậu đang nói đến việc da-kề-da với con gái ấy hả?”
“Với bạn gái.”
Eita nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười nói.
”Chà, tùy người thôi. Đối với tớ, thường thì sẽ là đập tay, nhưng một số người sẽ ôm tớ. Tớ đoán nó phụ thuộc vào khoảng cách thôi.”
“Khoảng cách à…”
Đó là lý do Yamato hỏi Eita, cậu không tài nào hiểu nổi.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Yamato, Eita nói chêm vào.
“Tớ nghĩ nó cũng phụ thuộc vào hoàn cảnh nữa. Nếu như đó là một sự kiện hay đại loại vậy, một số người sẽ bỗng dưng trở nên rất gần gũi, và bầu không khí cũng quan trọng không kém.”
“Bầu không khí…”
Càng lúc cậu cảm thấy càng hoang mang hơn nữa.
Cậu hiểu được những gì cậu bạn của mình đang cố nói, nhưng đồng thời, Yamato cũng không thể rũ bỏ sự bất an trong lòng vì chẳng có gì chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy cả.
Để xua đi sự lo lắng của mình, Yamato tiếp tục hỏi.
“Nếu là vậy, cậu có cảm thấy những cảm xúc kì lạ khi skinship không?”
“Hmph!?”
Yamato nhìn Eita với vẻ tức giận và chán ghét, nhưng dường như Eita có điều gì đó muốn nói.
“Đó cũng là lỗi của Kuraki mà! Sao cậu lại dùng cái vẻ mặt nghiêm túc để hỏi tớ câu đó chứ?”
“Tớ rất nghiêm túc đấy.”
Nếu không phải là thế, Yamato sẽ chẳng đời nào hỏi như vậy.
Ta có thể thấy trạng thái tinh thần của Yamato đang tồi tệ đến mức nào.
Eita đáp lại một cách miễn cưỡng, trông có vẻ không chắc mình phải nói gì.
“Ừ thì, không quan trọng bọn mình là bạn thân thiết tới mức nào, chúng ta vẫn là đàn ông và phụ nữ mà. Nếu cô ấy hà hơi vào cậu, cậu vẫn sẽ cảm thấy lo lắng và n*ng đúng chứ? Đặc biệt là khi đối phương lại đáng yêu nữa.” (Editor: lạy hai ông…)
“Ra vậy!”
Yamato mừng rỡ đáp lại trong khi Eita cười khúc khích.
“Nhưng tớ đoán rằng cảm giác ấy chỉ là nhất thời thôi. Nếu cậu nghĩ về những cảm xúc ấy suốt sau đó, vậy thì đấy là dấu hiệu rằng “nó” sắp xảy ra.”
Yamato hiểu cậu ta đang ám chỉ điều gì, đúng như mong đợi.
Nhưng cậu lại phủ nhận nó.
–Cảm xúc này chắc chắn không phải là “yêu”.
“...”
Một đĩa thịt bò chín thơm ngon được đặt trước mặt Yamato, người đang rơi vào im lặng với vẻ mặt nghiêm túc.
“Nhưng sau cùng thì, tớ đoán rằng nó phụ thuộc vào chúng ta thôi. Vậy nên nếu cậu không muốn phải hối tiếc, tốt nhất là nên nói cho cô ấy nghe tất cả những cảm xúc của cậu trước khi bắt đầu hối hận đi.”
“Shinjo…”
Cậu chẳng mong đợi việc Eita lại tỏ ra dễ chịu và sẵn lòng giúp đỡ cậu như này.
Cậu thật đúng là một chàng trai tốt đấy nhỉ, Shinjo?
Sau khi xem xét tình hình, cậu định lấy đĩa thịt ấy vì đĩa của cậu đã bị cuỗm đi mất.
“Cậu không được lấy cái này đâu, tớ là người đã nướng nó mà.”
“Nhưng cậu vừa đưa cho tớ mà.”
“Không, tớ chỉ đang khoe khoang thành quả tuyệt vời của mình thôi. Cậu tính đem nó cho thánh nữ đúng chứ? Vậy thì cậu nên nướng thịt như tất cả mọi người đi.”
“Cái…!”
“Thôi nào, đừng đứng đực ra đó. Cậu làm cháy nó bây giờ.”
”Bố khỉ!”
Đã quá muộn rồi. Một mặt của miếng thịt mà Yamato đang nướng đã cháy, tạo thành một lớp giòn rụm.
Dường như phần thịt tiếp theo vẫn chưa đến, vậy nên cậu chẳng thể nướng thêm miếng khác.
Trong khi đó, có vẻ như một số tên con trai đã nấu xong phần thịt của mình rồi. Một số tên đang cố thu hút sự chú ý của Seira và liếc nhìn các cô gái.
Rõ ràng cậu ấy sẽ chậm chân cho bữa tiệc rồi. Sẽ chẳng có gì thay đổi cả, nhưng niềm kiêu hãnh của Yamato không cho phép cậu tụt lại phía sau những tên con trai khác ở đây.
Nếu chuyện đó xảy ra, mình sẽ sụp đổ mất!
Yamato đặt miếng thịt bị cháy lên một cái đĩa, rưới nước sốt thịt lên trên rồi bỏ đi.
Hương vị sẽ rất khó để có thể che đậy được, nhưng cậu có thể xin lỗi sau và cô ấy sẽ tha thứ cho cậu thôi.
Quan trọng hơn là, cậu không tài nào chịu được cái ý nghĩ Seira sẽ ăn phần thịt của người khác. Đây là vấn đề về danh dự, không phải là về lý trí.
Khi đang dần thu hẹp khoảng cách, cậu cảm nhận được một cái đập lên vai mình và quay đầu lại, May đang đứng đó với một nụ cười đáng sợ trên khuôn mặt. Trông như cô ấy sắp sửa làm gì đó vậy.
Cô chìa ra một đĩa thịt thơm ngon và nói.
“Sao chúng ta không thỏa thuận nhỉ? Đây là phần thịt tớ nấu cho cô ấy. Tớ sẽ đưa nó cho cậu và cậu có thể đưa cho thánh nữ thay cho tớ.”
“Ể, như vậy ổn không?”
“Được chứ. Nhưng nhớ hỏi cảm nhận của cô ấy về đồ ăn nhé. Rồi cậu có thể nói lại với tớ cảm nhận của cô ấy sau.”
Quả đúng là một thỏa thuận có lợi cho cả đôi bên mà. Đây là một lời đề nghị tuyệt vời dành cho Yamato.
“Ổn thôi, nhưng cậu không muốn tớ nói với cô ấy rằng cậu là người đã nướng nó à, Tamaki-san?”
“Cô ấy sẽ không nhận nó nếu cậu nói vậy đâu… Cứ đi đi, lẹ lên, trước khi nó nguội mất!”
“Aaa!”
Mạnh dạn hơn trước, Yamato cầm lấy cả hai cái đĩa và tự tin tiến về phía Seira.
Các cô gái xung quanh Seira đều đã ăn xong chỗ thịt mà họ được đem cho, nhưng đó vẫn là một đám đông dày đặc người.
Yamato bước tới trước Seira và chìa ra đĩa thịt trong tay phải cậu.
“Thịt đã được nấu xong rồi này, cậu muốn thử một chút không?”
Cậu nói với cô, giọng run rẩy bởi sự lo lắng, và Seira đảo mắt.
“Cảm ơn, Yamato… nhưng không phải nấu hơi kĩ rồi à?”
Nghe những lời đó, cậu nhìn xuống chiếc đĩa chẳng có gì ngoài miếng thịt bị cháy. Có vẻ cậu đã đưa nhầm món thất bại mà cậu mang theo cho chính mình.
“Không, không phải cái này! Thật ra tớ muốn đưa cậu cái này cơ.”
Seira mỉm cười khi cậu vội chìa ra chiếc đĩa mà May đưa cho.
“Tớ không quan tâm nếu nó bị cháy đâu. Ở đây có nhiều người quá, đổi địa điểm thôi nào.”
“Ừm.”
Tất cả mọi người xung quanh đều bị nụ cười của thánh nữ làm cho kinh ngạc, và chẳng có ai cố gắng làm phiền khi họ ngồi ở một chiếc bàn trong góc.
Những ý niệm xấu xa của mọi người đều bị quét sạch bởi nụ cười quá đỗi cao quý ấy của cô nàng.
“Cậu tính làm gì với phần bị cháy vậy?”
Khi đã đến giờ ăn, Seira tò mò hỏi.
“Tớ đã làm cháy phần này, vậy nên tớ sẽ tự mình ăn nó.”
“Hể. Vậy tớ cũng ăn phần đó được chứ?”
“Ể? Tại sao chứ?”
“Bởi vì tớ tò mò về mùi vị của nó. Tớ chưa từng được nếm thử thịt cháy trước đây mà.”
“Tớ không phiền đâu…”
“Được rồi, tớ sẽ nhận nó từ cậu nhé. Itadakimatsu.”
Seira nói và gắp một miếng thịt cháy của Yamato.
“...hơi khô và đắng.”
“Xin lỗi…”
“Nhưng mà nó ổn hơn tớ nghĩ đấy.”
“Ừ thì, món này sẽ hợp khẩu vị của cậu.”
Khi Yamato đưa cho cô một miếng thịt nướng của May, Seira gật đầu vui vẻ ngay khi cho vào miệng.
“Ngon thật đấy. Vị hoàn toàn giống thịt.”
“Xin lỗi vì món tớ nấu không có vị giống thịt nhé.”
“Ể?”
Yamato đã lỡ tiết lộ bí mật, vậy nên cậu từ bỏ và bắt đầu giải thích.
“Thật ra Tamaki-san mới là người nấu miếng thịt đó. Cô ấy đưa nó cho tớ vì lo lắng về miếng thịt mà tớ đã làm cháy.”
“Hể? Nhân tiện, ban nãy cậu đã nhìn tớ.”
Cậu tự hỏi cái “ban nãy” mà cô đang nói đến có phải là khi cậu đang nói chuyện với May trước khi nướng thịt hay không. Khi ấy Seira đang bị bao quanh bởi những cô gái khác, và bất ngờ thay là cô ấy lại chú ý đến bọn họ.
“Ư, chuyện đó, ư… một cuộc họp chiến lược nho nhỏ thôi.”
“Cậu không muốn ở bên tớ.”
“Hả?”
Yamato thốt lên. Ánh mắt của cô dành cho cậu thật đau đớn.
Nhưng Yamato cũng có lý do của mình.
“Không, đó cũng là lỗi của Shirase mà! Cậu đang nói gì với vẻ mặt thẳng thắn đó vậy hử?”
Nói ra tất cả những lời ấy, Yamato cảm thấy có chút déjà vu. Cậu có cảm giác rằng chỉ vừa mới đây thôi, ai đó cũng đã phản đối trong khi trưng ra cái vẻ mặt ngu đần giống vậy.
Nhờ thế, vì một lý do mà có trời mới biết, Yamato đã có thể giữ được bình tĩnh. Thêm vào đó, lời khuyên của Eita chợt lóe qua tâm trí cậu.
Nếu cậu không muốn phải hối tiếc, tốt nhất là nên nói cho cô ấy nghe tất cả những cảm xúc của cậu trước khi bắt đầu hối hận đi.
Khi Seira đang bĩu môi ăn miếng thịt, Yamato quyết định xong và bắt đầu nói.
“...có chuyện này tớ muốn hỏi cậu.”
“Vâng?”
“Chẳng lẽ Shirase vẫn cho rằng tớ bắt đầu né tránh cậu là bởi tớ không muốn skinship với cậu ư?”
“Đúng vậy. Bởi vì khi chúng ta nói chuyện trên sân thượng, Yamato dường như đã cố giấu giếm điều gì đó.”
Có vẻ như cậu đã không thể che lấp được cảm xúc của mình khi đó.
“Không phải vậy, thật ra là ngược lại cơ.”
“Sao cơ?”
Đầu Yamato đơ ra bởi vì phản ứng bất ngờ của Seira, người đang chết lặng.
Khi cậu đang cố sắp xếp lại những tình huống trong đầu, cậu chợt nhận ra rằng mình đã không nói đầy đủ vì sự lo lắng của bản thân.
“K-Không, không phải vậy! Tớ chỉ muốn nói rằng tớ không phiền thôi!”
“Ừm, tớ ổn mà. Bình tĩnh đi. Tớ chỉ có hơi bất ngờ thôi.”
Mặt Yamato đỏ bừng như trái cà chua. Dù vậy, cậu đã có thể xoay sở để hít thở sâu lần nữa, cố gắng giữ bình tĩnh.
“--về chuyện skinship. Tớ có một cảm giác kì lạ khi Shirase bám lấy mình.”
“Cảm giác kì lạ kiểu gì vậy?”
“Ừ thì, không phải tớ có động cơ thầm kín đâu, nhưng tớ vẫn để ý đến cậu mà. Ý tớ là, Shirase và tớ là bạn, nhưng chúng ta cũng là người khác giới nữa.”
Lời giải thích này một phần dựa trên ý kiến của Eita.
Yamato tiếp tục giải thích trong khi Shirse im lặng lắng nghe cậu.
“Bên cạnh đó, loại cảm xúc ấy có thể hủy hoại tình bạn. Vậy nên tớ mới tránh né việc skinship với Shirase – hay nói đúng hơn, tớ đã giữ khoảng cách với cậu.”
“Hiểu rồi, mọi chuyện là vậy à. Giờ tớ đã hiểu vì sao Yamato không nói chuyện với tớ thường xuyên nữa.”
Có vẻ mọi hiểu nhầm đã được giải quyết và Yamato cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Tớ thật sự xin lỗi vì đã quá ích kỉ và chỉ nghĩ cho bản thân mình. Kể từ giờ tớ sẽ trò chuyện với Shirase nhiều hơn nữa.”
“Vâng, tớ cũng vui lắm.”
Seira mỉm cười trông thật đáng yêu.
Yamato siết nhẹ bàn tay Seira, cảm thấy có hơi xấu hổ.
“Fufu, cậu đang đổ mồ hôi kìa.”
“Xin lỗi, tớ chẳng biết gì về việc tế nhị cả. Tớ sẽ cẩn thận hơn.”
“Nếu vậy thì sẽ tuyệt lắm đấy. Nó tốt hơn là việc cậu giả vờ hiểu những gì cậu đang nói.”
“Cảm ơn cậu.”
Khi Kouta truyền thêm một chút lực vào bàn tay cô, Seira cũng siết chặt nó lại. (Editor: Kouta là họ của Yamato.)
Nhưng trông nó giống một cái bắt tay hơn là skinship.
Bữa tiệc BBQ tiếp tục diễn ra một lúc sau đó nữa.
Yamato bị buộc phải nướng lại miếng thịt lần nữa, và Seira trực tiếp nói với May cảm nghĩ của cô về miếng thịt mà May đã nấu, khiến cho May gần như ngất xỉu tại chỗ. Nhưng sau cùng thì, đây vẫn là một buổi tiệc vui vẻ của lớp.
Bữa tiệc BBQ của lớp kết thúc khi trời đã khá khuya.
Phí tham gia khá đắt và dù cho tiền tiêu vặt vừa được tăng lên, việc này vẫn khiến Yamato đau ví.
Tuy nhiên, nó đáng để cậu bỏ ra để có thể hàn gắn lại mối quan hệ bị rạn nứt với Seira. Nếu so với điều đó thì, phí tham gia chẳng khác gì một món quà rơi từ trên trời xuống.
Khi bọn họ đang dọn dẹp, Seira tiến đến chỗ cậu.
“Cậu có thể đi chơi với tớ sau khi xong việc chứ?”
Seira dùng vẻ mặt của một đứa trẻ đang chơi trò lừa phỉnh để hỏi cậu.
Dù đã trang điểm đậm, gương mặt cô vẫn toát lên vẻ ngây thơ.
Làm sao mình có thể từ chối nếu cô ấy hỏi mình theo cách đáng yêu đến nhường này chứ…?
Yamato ngay lập tức che mặt bằng một tay và cố gắng không để lộ ra những suy nghĩ thật của mình.
“Ư-Ừ thì, nếu không quá muộn.”
“Cậu có kế hoạch khác à?”
“Tớ phải đến trường ngày mai…”
“Vậy à.”
Seira mỉm cười và rảo bước.
Dù cho cậu có cảm giác xấu về chuyện này, Yamato vẫn quyết định theo sau cô.