Trans: Majic
Edit: JXavier
==============================
Yamato đang trên đường về nhà sau khi nhận những lời tư vấn từ May.
VÌ là kiểu người thích tự nấu ăn cho mình, cậu phân vân không biết nên làm gì cho bữa tối.
Khi vừa ra đến đường lớn, một mùi hương thơm ngon bỗng từ đâu ập vào mũi cậu.
Mùi hương nồng nàn vừa rồi chắc hẳn đến từ tiệm ramen cạnh bên.
Cậu hướng mắt sang và thấy tấm biển ghi rằng “Mì Tonkotsu hải sản đặc biệt” cùng một hàng người dài đang đứng đợi ở trước tiệm.
Có vẻ như tiệm vẫn chưa mở cửa nhưng lại rất nổi tiếng. Mình chưa thử ramen ở đây bao giờ, nhưng không biết nó có thật sự ngon không nhỉ?
Mà chắc mình cũng không có đủ tiền
Vẫn còn khá nhiều nguyên liệu trong tủ lạnh. Tự nấu ăn có lẽ sẽ đỡ đau ví hơn là ăn ngoài.
Quan trọng nhất, vẫn còn một hàng dài người. Kể cả nếu bây giờ có đứng vào thì chưa chắc cửa hàng sẽ sớm mở cửa. Có lẽ đến lúc mình ngồi ăn thì cũng tối luôn rồi.
Được rồi, kiên nhẫn, kiên nhẫn nào.
Sau khi đã tự cho mình một lý do hợp lý, cậu cố bước ngang qua cửa hàng.
“Ah.”
Cậu nhận thấy một khuôn mặt quen thuộc ở giữa hàng người, và khi mắt họ chạm nhau, cô liền buông câu chào.
“Chào buổi chiều. Yamato đang về nhà à?”
Cô nàng đang đứng bên kia, Seira Shirase nghiêng đầu tò mò hỏi cậu.
“À ừ, tớ đang trên đường về nhà. Cậu đi ăn ramen một mình à?”
“Ừ, quán này ngon lắm đấy.”
Một cô nữ sinh tự mình đến một tiệm ramen nghe có vẻ là một rào cản khá lớn, nhưng có lẽ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Seira. Cô ấy thoải mái đứng giữa hàng trong bộ đồng phục nữ sinh.
Yamato chớp mắt nhìn kĩ lại vì trông cô chẳng hợp với nơi này một chút nào.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp Seira ở bên ngoài kể từ ngày hai người cùng nhau đến tiệm đĩa CD.
Dù cũng không lâu lắm nhưng nó khiến cậu có cảm giác rằng hai người bị bó buộc lại trong trường suốt một khoảng thời gian dài, và điều này khiến cậu cảm thấy khó khăn không biết nên tiếp diễn cuộc trò chuyện như thế nào.
Thấy Yamato vẫn đang giữ im lặng, Seira lại nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.
“Cậu có muốn ăn ramen luôn không Yamato? Chỗ này có tonkotsu hải sản đặc biệt đấy.”
“Không, tớ…”
–Grr…
Và rồi bụng Yamato sôi lên.
Căn thời gian chuẩn thật đấy, nghe như kiểu cái dạ dày vừa trả lời hộ mình ấy nhỉ.
“Tớ sẽ ăn…”
Mặc Yamato đỏ bừng lên khi đưa ra trả lời, và khiến Seira phải bật cười.
“Thôi nào, đừng, có cười tớ vậy chứ.”
“Tớ xin lỗi, cùng xếp hàng nào.”
Và thế là, Seira bước ra khỏi hàng.
“Eh, Shirase không cần phải ra khỏi hàng đâu.”
“Nhưng tớ lỡ ra luôn rồi. Vả lại, tớ cũng muốn ăn cùng Yamato hơn.”
Seira trả lời đơn giản và đi thẳng về phía cuối hàng.
Cái con người này cứ thoải mái nói những điều như vậy mà không chút do dự.
Yamato cũng đi về phía cuối hàng, cậu cảm thấy rằng mặt mình còn nóng hơn khi nãy nữa.
Chắc chỉ là tưởng tượng thôi nhưng hình như mọi người trong hàng cũng đang cảm thấy bồn chồn thì phải.
Tiệm ramen mở cửa sau 10 phút sau khi Yamato và Seira bắt đầu xếp hàng.
Và sau khoảng 20 phút, hai người cũng được bước chân vào tiệm.
Đó là một nhà hàng nhỏ thiết kế chủ đạo bằng gỗ và chỉ đủ chỗ ngồi cho vài người, mang lại cho nó bầu không khí của một quán ăn lâu đời.
Yamato và Seira ngồi bên cạnh nhau và gọi hai phần ramen cơ bản.
Trong khi chờ đợi ramen, Yamato uống sạch một cốc nước để làm vơi đi cơn đói.
“Haa~, mỗi nước là không đủ với tớ rồi.”
“Chỗ nào làm nhanh lắm, cậu chỉ cần kiên nhẫn một chút thôi.”
“Hôm nay tụi mình có tiết thể dục ấy, và nói thật thì tớ sắp chết đói rồi đây.”
Và rồi, Seira ghé sát môi mình đến tai cậu và thì thầm.
“Nhân tiện thì, ví cậu có ổn không vậy? Tớ biết là vì hồi nãy tớ rủ cậu…nếu cậu cần thì tớ có thể trả thay.”
Ban đầu, Yamato cảm thấy lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi cậu lại bị sốc vì lời đề nghị không thể ngờ tới của cô.
Sau vài giây, Yamato lấy lại lý trí và ho nhỏ một cái trước khi trả lời cô.
“Không sao đâu, ổn mà. Tớ có ý định ăn ở nhà, nhưng lâu lâu ăn ngoài cũng không sao đâu.”
“Hiểu rồi.”
Seira có vẻ an tâm. Thật sự thì, Yamato không chắc liệu Seira có đang lo lắng vì khiến cậu vướng phải rắc rối hay không.
Để chắc chắn, Yamato quyết định hỏi cô.
“Nhưng tớ chưa từng thấy Shirase bận tâm gì về chuyện tiền nong của tớ… Không biết có phải vì vậy nên cậu mới không mời tớ đi cùng từ trước hay không?”
“...Ừ thì, đại loại vậy đấy.”
Seira vuốt ngón tay trên viền chiếc cốc và ngập ngừng tiếp tục.
“Cậu nói cậu đang thiếu tiền vào hôm trước. Cậu cũng nói tương tự vài lần trước nữa.”
“Ah…”
Cũng đúng, tôi nhớ mình đã nói về chuyện này nhiều lần. Thực tế thì hiện tại cũng như vậy.
Dù vậy, Yamato vẫn cảm thấy vui vẻ lạ thường vì Seira đã lo lắng cho cậu, và cậu vô thức mỉm cười.
“Hmm? Sao cậu lại cười?”
“Không, ừ thì tớ đang vui thôi…’
“Kì lạ thật đấy. Sau tất cả, Yamato vẫn thật sự rất kì lạ.”
Yamato còn cười nhiều hơn khi nhìn thấy biểu cảm bất ngờ trên khuôn mặt Seira.
Khó mà phủ định việc cậu đang tỏ ra quá kì lạ, thế nên cậu quyết định sẽ quay lại chủ đề chính.
“---Xin lỗi. Mà dù sao thì, tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phiền phức như vậy. Dù đúng là tớ hơi thiếu tiền, nhưng cũng không đến mức Shirase nghĩ đâu, nên đừng lo lắng.”
“Thật vậy sao?”
“Ừ. Nếu cậu mời tớ đi ăn hai lần thì tớ vẫn có thể đi cùng cậu ít nhất một lần mà.”
“Hmm, đối với Yamato, tớ cứ có cảm giác rằng cậu sẽ bất chấp đi với tớ nếu tớ rủ. Vậy nên tớ không chắc rằng liệu mình có nên mời cậu hay không.”
Liệu cô nghĩ cậu là một người thân thiện hay trong mắt cô cậu chỉ đơn giản là một chàng trai tốt bụng? Dù là thế nào, Yamato cũng cảm thấy an tâm khi biết lý do cô không rủ cậu đi cùng dạo gần đây.
“Kể cả Shirase cũng có những lúc không biết nên làm gì nhỉ?--Ah, và thường xuyên bị lạc đường nữa chứ.”
“Tớ chỉ gặp khó trong việc đưa ra quyết định thôi chứ không hề gặp vấn đề trong việc tìm đường nhé.
Cái cách mà cô trở nên khó chịu với chuyện này đã khá là quen thuộc với cậu. Hơn nữa, cô ấy vẫn không chịu thừa nhận rằng mình không có khả năng định hướng.
“Này Shirase, cậu lấy cho tớ cốc nước được không?”
“...”
“Shirase?”
“Tự đi mà lấy đi. Giờ tớ không rảnh.”
Không, Seira có vẻ cảm thấy khó chịu. Dù trả lời một cách rõ ràng như vậy, cô lại trưng ra một khuôn mặt vô cảm và lạnh băng.
“Ahahaha… Cậu nói đúng, ít nhất tớ cũng nên tự lấy nước cho mình mới đúng.”
Yamato cảm thấy thật sự hoảng sợ vì câu trả lời không ngờ tới từ Seira. Cậu cầm lấy cái bình và tự đổ nước vào cốc.
Sau đó, Seira đưa cốc ra và nói.
“Lấy cho cả tớ nữa, thì tớ sẽ tha thứ cho cậu.”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Seira, Yamato cảm thấy an tâm và đổ đầy nước vào cốc.
Và kể từ đó, Yamato tự hứa với lòng mình rằng sẽ không trêu ghẹo cô ấy mà không suy nghĩ nữa.
Không lâu sau đó, ramen cũng đã sẵn sàng.
Món mì ramen tonkotsu hải sản bày ra trước mắt cậu cùng với hay lát chashu, hành lá và một quả trứng luộc. [note40939]
Cái mùi nồng nàn của hải sản và xương heo hòa hợp liên tục kích thích dạ dày của cậu, và cậu như có thể tưởng tượng được hương vị tuyệt hảo của nó trước cả khi ăn,
“Itadakimasu.”
Cậu quyết định học cách thức ăn uống của nhà hàng trước và liếc nhìn qua Seira. [note40945]
Cô vén một bên tóc ra sau tai và lấy một chiếc thìa tre rồi húp một ngụm nước dùng.
Rồi cô cầm đũa của mình lên, gặp một miếng mì, rồi ăn hết sạch trong một lần.
Rồi cô liếm phần mỡ dính lại trên môi mình và lại tiếp tục ăn.
Nuốt.
Yamato chảy nước miếng thèm thuồng.
Cái cách mà Seira thật sự quá gợi cảm. [note40948]
Thực tế thì, Yamato cuối cùng cũng nhận ra rằng cậu không quan tâm lắm về cách thức ăn uống, mà thực ra cậu chỉ muốn xem Seira ăn ramen.
Cậu cũng thử húp một miếng nước dùng trước khi nó nguội. Sau đó, hương vị đậm đà của hải sản ngập tràn khắp miệng cậu. Vị có hơi nặng, nhưng không bị quá mức.
Kế tiếp, cậu ăn đầy một miệng mì, và cùng với những sợi mì tròn trịa, lưỡi của cậu như chìm đắm trong hương vị tonkotsu hải sản.
Nó thật sự rất ngon. Bảo sao có cả hàng người dài ngoài kia chỉ mong được nếm thử nó. Lý do cho tự nổi tiếng của nó có lẽ là vì nó rất dễ ăn nếu không nói đến hương vị quá đỗi đậm đà này.
Sau đó, cậu không thể dừng ăn nổi nữa. Cậu liên tục cắn miếng chashu rồi lại tiếp tục ăn mì. Kế đó là quả trứng luộc. Thỉnh thoảng cậu sẽ dừng lại và uống một ngụm nước để tráng miệng rồi ăn tiếp.
Vì phải chịu cơn đói từ chiều nên tốc độ ăn của cậu rất nhanh. Nhưng rồi cậu lại đột ngột dừng lại.
Đó là vì Seira đang ngồi kế bên đang cầm thứ gì đó không hợp lý cho lắm.
“Shirase, đó là…”
“Mmm? Là tỏi. Cậu có thể chọn bất cứ loại gia vị nào cậu thích ở đây.”
Nói vậy, Seira mở cái hũ đựng gừng mà không do dự.
Và cái khoảnh khắc mà cô mở hũ ra, cái mùi hương đặc trưng của tỏi phảng phất ra khắp nơi. Cậu từng nghĩ phụ nữ sợ tỏi, nhưng có vẻ nó chẳng là gì với Seira.
Seira nghiền liên tiếp hai miếng tỏi và bỏ vào bát ramen.
Và rồi cô ăn một miệng mì mà không chút do dự.
“Mmm~”
Hình ảnh một cô JK mặc đồng phục ăn tonkotsu ramen kèm với tỏi, nheo mắt vui sướng đã đem lại một cái cảm giác êm dịu cho cả nhà hàng. [note40951]
Và rồi cô húp sạch bát nước dùng không để thừa một giọt rồi nói nhỏ, “gochisosama”. [note40952]
Yamato bị rung động bởi hình ảnh trước mắt mình, nhưng cậu nhanh chóng trở về thực tại, nghiền vài miếng tỏi bỏ vào bát, rồi ăn nốt bát ramen của mình.
“Tớ nữa, gochisosama.”
“Không cần vội vậy đâu.”
“Không, đây là sức mạnh của ý chí đấy.”
Như dự đoán, Yamato không có sự lựa chọn nào ngoài việc đối đầu với cô gái đi cùng cậu, vì trông cô còn manly hơn cậu khi ăn ramen ấy chứ.
Khi Yamato thể hiện ý chí của một thằng đàn ông, Seira ở bên cạnh lại cảm thấy khó hiểu.
“Ý chí?”
“Không, không có gì… Chúng ta đều xong rồi, đi thôi.”
“Ừ.”
Khi hai người cùng rời khỏi quán sau khi trả tiền, trời cũng đã tối.
“Cảm giác thoải mái đến kỳ lạ.”
Có thể là vì ramen, mà cũng có thể là vì trời đã tối, nhưng có vẻ Seira đang tràn đầy sức sống. Có vẻ như cô sắp rủ cậu đi chơi.
May mắn thay, vẫn chưa quá muộn, vậy nên khoảng một hoặc hai giờ vui chơi chắc cũng không phải vấn đề gì.
Yamato không còn quá nhiều tiền, nhưng cậu vẫn còn khoản tiền để dành. Cậu đang có tâm trạng và cũng muốn chịu trách nhiệm vì để cô lo lắng cho mình.
“Được rồi, cùng đến arcade nhé.”
Với cơn đói đã được thỏa mãn và tâm trạng tốt, Yamato đưa ra một đề xuất.
Nhưng Seira đứng bên cạnh lại mang lên mình khuôn mặt có phần lo lắng.
“Này, có chuyện gì vậy? Trông cậu như thể đang gặp phải rắc rối gì ấy.”
Và rồi, Seira quay lưng và trả lời.
“Tớ xin lỗi. Hôm nay tớ phải về nhà.”
“Sao thế? Cậu phải làm gì à?
“Không hẳn, nhưng…”
Seira rất hiếm khi bướng bỉnh như thế này. Yamato cảm thấy tò mò không biết có gì mà cô không thể nói ra.
“Chuyện gì vậy? Có phải cậu vẫn lo lắng do lần trước tớ nói hay sao?”Cô nàng lắc đầu lia lịa.
Cộng với việc cô nhất quyết không chịu nói lý do ra, Yamato dần cảm thấy bực bội khi Seira không chịu quay lại và đối mặt với cậu.
“Này, nãy giờ cậu cứ làm sao—”
Nhưng rồi cậu nhận ra lý do Seira nói cô muốn về nhà.
Cô ấy đang lấy tay che miệng lại. Nói cách khác, cô ấy đang lo lắng về mùi tỏi mà cô vừa ăn.
“...Nó hơi mùi.”
Yamato cũng quay lưng lại và xin lỗi cô, và Seira cũng thì thầm, “Ổn mà, có qua có lại thôi mà”.
“Tớ nghĩ tớ sẽ về nhà vậy.”
“Ừ.”
Họ tiếp tục bước đi bên cạnh nhau, nhưng khoảng cách giữa hai người thì xa hơn bình thường khoảng nửa bước chân.
Nhưng đó không đơn giản là vì họ muốn có không gian riêng tư, mà khoảng cách ấy như thể hiện sự thấu hiểu lẫn nhau của hai người.
“...Tớ đã luôn ở một mình cho đến tận bây giờ, vậy nên tớ không biết rằng nó lại mùi như vậy.”
Seira lẩm bẩm như thể cảm thấy hối hận.
Dù gì thì Seira cũng chỉ là một thiếu nữ trẻ thông minh hơn tuổi thôi mà.
Yamato giả vờ không nghe thấy cô, nhưng lại thầm nhận ra sự khác biệt giữa cô bây giờ và cô của thường ngày, và cậu nghĩ rằng cô vẫn thật sự rất dễ thương và đáng yêu.
*
Sau khi nhìn thấy Seira nhanh chóng rời đi ngay sau khi kết thúc tiết học, Yamato cũng vội vàng đi về phía tủ đựng giày, nơi cậu gặp May.
“Hẹn gặp sau nhé, Kuraki-kun.”
“Ừ, gặp cậu ngày mai.”
Nhưng May cũng chỉ nói vài lời với cậu trước khi ra về.
Dù vậy, cuộc gặp gỡ vẫn là một sự kiện đặc biệt đối với Yamato. Kể từ khi May coi cậu như một người đồng chí vài ngày trước, họ vẫn thường thoải mái trao đổi qua lại như vừa rồi.
Sau khi chào hỏi với cậu, May cũng nhanh chóng về nhà với bạn, và Yamato nhìn hướng lưng cô với một cảm giác yên bình.
“Ô kìa ~ liệu đây có phải một điềm báo tình yêu không nhỉ?”
Khi Yamato quay lại phía của giọng nói gây ớn lạnh ấy, cậu thấy Eita đang nhoẻn miệng cười. Thật sự khá chán nản khi phải nhìn thấy cảnh này.
“Cậu đã nghe chuyện của Tamaki-san rồi phải không?”
Sau cái ngày mà May và Yamato trở thành đồng chí, Eita đã ở trong lớp vào giờ giải lao và hỏi May về hứng thú của cô với Yamato.
“Kee~, chọc cậu chẳng vui chút nào ~”
“Tớ biết đó chỉ là một vấn đề nhẹ nhàng thôi mà..Cậu không hoạt động câu lạc bộ hôm nay à?”
Vừa nói vậy, Yamato vừa thay giày của mình ra.
Yamato toan bước đi khi Eita thở dài lười biếng và nói, “Ừ thì, hôm nay tớ cũng phải hoạt động câu lạc bộ ~”
“Oh, cậu đây rồi.”
Khi cậu một lần nữa định bước đi thì Seira xuất hiện và tiếp cận cậu.
Cậu tưởng rằng cô đã về từ trước, nhưng có vẻ cô vẫn đang nán lại trường.
Từ những gì cô nói, có vẻ như cô đang tìm cậu, nhưng cậu lại không biết lý do cho chuyện này.
“Có vẻ cũng chưa về nhỉ. Có chuyện gì thế?”
“Tớ có nhắn tin cho cậu đấy, cậu đã xem chưa?”
“Eh.”
Khi cậu lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi, quả thật có một tin nhắn được gửi đến từ Seira trong đó.
Nội dung tin nhắn là. “Cậu có thể lên sân thượng gặp tớ một lúc nữa không?” Tin nhắn chỉ vừa đến nơi chừng vài phút trước – ngay giữa tiết chủ nhiệm trước khi tan trường. Có lẽ vì điện thoại đã được để ở chế độ im lặng nên cậu đã không để ý đến nó.
“Xin lỗi, giờ tớ mới nhận ra. Hôm nay tớ cũng không có việc gì.”
Yamato nhanh chóng chuyển qua đôi dép lê và nói với Eita, “Gặp lại sau nhé”, và bước đi cùng Seira.
Dù có cảm thấy chút tội lỗi khi nghe giọng Eita ở phía sau nói rằng, “Thái độ cậu đối xử với tớ và cô ấy khác hẳn luôn đấy, mà sao cũng được.”
“Vậy thì, có chuyện gì mà chúng ta lại lên đây?”
Yamato ngồi xuống phía trước sân thượng và hỏi Seira.
Ở đó đã có sẵn hai tờ giấy báo được chuẩn bị, vậy nên cậu chỉ có thể nghĩ rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra.
“Yamato nói rằng cậu đang cạn ví, nên tớ nghĩ là mình nên cắt tóc cho cậu.”
Yamato giật mình bất ngờ khi Seira nói ra ý định của mình cùng với chiếc kéo ở trên tay. Rõ ràng là cô đã lấy nó từ nhà và mang đến đây chỉ vì ý định này.
“Um… xin lỗi nhé, nhưng chắc tớ không cần đâu.”
Cậu cầm cặp lên và toan bước đi như để từ chối cô, nhưng Seira cùng với chiếc lược ở tay còn kia lại đang tràn trề động lực.
“Tại sao vậy? Tớ thấy kể từ lần cuối chúng ta có tiết thể dục đến giờ nó đã khá dài rồi.”
“Ừ thì, nó vẫn ngắn hơn tóc Shirase mà…”
“Vậy nếu tớ cắt cả tóc của tớ thì cậu sẽ chịu cắt chứ?”
“Không, tớ xin lỗi, nhưng đừng làm vậy.”
Ở mức độ này, có lẽ Seira thật sự nghiêm túc về việc tự cắt tóc mình, vậy nên Yamato không thể làm gì khác ngoài đầu hàng sớm.
Cậu không còn sự lựa chọn nào khác ngoài ngồi lên tờ báo và cởi áo khoác cùng áo sơ mi ra theo lời Seira.
“Cậu không cởi áo thun ra luôn à?”
“Tha cho tớ đi…”
Khi cậu từ chối yêu cầu cuối cùng của cô, có vẻ Seira cũng phải miễn cưỡng đồng ý.
Cậu bỏ miếng giấy báo vào cổ áo của mình như thể một miếng vải.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
“Ahh…”
Seira bước ra sau lưng Yamato và ngay lập tức chạm vào tóc cậu.
Cảm giác tuy không thoải mái nhưng cũng không hẳn là tệ.
“... Tớ sẽ rất biết ơn nếu cậu đừng cắt nó quá sát đấy.”
“Tớ biết rồi.”
Yamato thật sự không thích khuôn mặt mình bị mọi người nhìn thấy, vậy nên cậu luôn cố để mái tóc mình dài nhất có thể.
Nhưng dù vậy, nếu để tóc quá dài thì cậu cũng sẽ trở nên rất nổi bật trong mắt người khác, vậy nên Yamato luôn cố gắng giữ nó ở một độ vừa phải. …Cậu không có đủ tiền để đến tiệm cắt tóc dạo gần đây, vậy nên có lẽ hiện tại nó đã khá dài rồi.
Và rồi, một chiếc bình phun sương được lôi ra từ hộp đồ và tiếp xúc với tóc cậu làm cho nó trở nên mát lạnh. Việc cô có chuẩn bị một dụng cụ chuẩn xác đến vậy thật sự khiến cậu ngạc nhiên.
“Lạnh quá… Mà sao cậu lại đột nhiên nói rằng muốn cắt tóc cho tớ vậy?”
“Tớ nói rồi, tớ nghĩ nó hơi quá dài ở trong tiết thể dục.”
“Nếu cậu có thể cắt tóc thì cậu nên báo trước với tớ chứ…”
“Như vậy mới bất ngờ chứ, cậu biết mà.”
Và trong khi cuộc trò chuyện này đang diễn ra, tiếng lạo xạo và tiếng kéo cắt chạm đến tai cậu.
Có vẻ cô ấy sử dụng kéo rất tốt, nhưng cậu vẫn thắc mắc không biết liệu cô đã có kinh nghiệm cắt tóc cho ai trước đó chưa.
“Cậu có hay cắt tóc cho mọi người trong gia đình không?”
“Không. Tớ sống một mình.”
“Vậy thì cậu thường cắt tóc của ai?”
“Của tớ.”
“Tóc cậu ư?”
“Liệu còn có thể là ai khác sao?”
“Bạn bè… không, như kiểu bạn trai cậu chẳng hạn.”
Nhớ lại rằng cô không hề có bạn khiến cậu thật sự hối hận khi vô tình nói ra điều đó trong khoảnh khắc.
Kể cả khi cô không cảm thấy phiền gì về nó, Yamato vẫn cảm thấy rối bời vì chính câu nói của mình.
“Không, tớ không. Tớ chưa từng có bạn trai hay gì đó đại loại vậy.”
Yamato cảm thấy khá an tâm sau khi cô trả lời vô tư như vậy.
Seira có vẻ rất nổi tiếng, nhưng lại khá ngạc nhiên khi biết rằng cô chưa từng có bạn trai. Cậu từng nghe tin đồn rằng cô đã từ chối mọi lời tỏ tình, và có vẻ như tin đồn này khá chính xác.
“O-oh, vậy à?”
“Tớ không quá hiểu mấy thứ chuyện tình yêu, hẹn hò cho lắm.”
“O-ok.”
“Mmm.”
Đúng là cậu khó mà tưởng tưởng được hình ảnh Seira có một mối quan hệ tình cảm với ai. Mà với cậu thì cũng y như vậy.
Và với việc của trò chuyện vẫn đang tiếp diễn, Yamato cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nhận câu hỏi nếu mình đã từng có người yêu hay chưa, nhưng không gian lại trở nên yên lặng và chỉ còn tiếng kéo vang lên ở phía sau. Có lẽ vì Seira không quá hứng thú với chủ đề này.
Với việc cuộc hội thoại dần đi vào bế tắc, Yamato bỗng nhận ra.
Rằng Seira chưa từng cắt tóc cho ai trước đây ngoại trừ chính mình nghĩa là cậu là người đầu tiên được cô cắt tóc cho.
“... Đây là lần đầu cậu cắt tóc cho người khác nhỉ? Cậu có chắc là ổn không vậy?”
“Tớ ổn mà. Tớ cũng đã học qua một chút rồi.”
“Cậu chỉ học qua sao…?”
“Ngoài ra, tớ cũng đã hình dung sẵn mình muốn cắt như thế nào rồi.”
Và sau khi nói vậy, Seira di chuyển ra trước mặt Yamato.
Một mùi hương thật tuyệt vời tỏa ra khi cô đứng gần như thế này, và cậu cũng không thể không bồn chồn khi ngực cô đang ở ngay trước mặt cậu. Và kể cả khi nằm dưới lớp đồng phục, cậu vẫn có thể thấy nó đang phồng lên, và nó khiến đầu óc cậu rối tung lên.
Cậu nhắm mắt lại trong khoảnh khắc như để rũ bỏ đống suy nghĩ dơ bẩn trong đầu mình đi. Và rồi Seira chạm vào phần tóc mái của cậu.
“Tóc Yamato mượt thật đấy.”
“Khá khó để tạo nếp với nó, và nó cũng không thoải mái gì cho cam.”
“Thì sao chứ? Tớ thích vậy.”
Mặt Yamato như đỏ bừng lên khi nhận được lời khen đột ngột ấy
“Cậu nói tớ mới để ý, Shirase—”
“Ah, đừng di chuyển.”
“Vâng…”
Và vài phút trôi qua.
“Được rồi, xong rồi đấy.”
Và ngay khi mở mắt ra, cậu nhận được một chiếc gương tay.
Khi nhận ra lấy chiếc gương, cậu nhìn qua ngoại hình của mình và thốt lên một tiếng “Ooh” tỏ vẻ khâm phục.
“Tớ cũng không rõ nhưng nó không thay đổi nhiều lắm. Dù tớ rất cảm kích vì được cậu cắt cho.”
Cô mỉm cười trong khi thu dọn đống dụng cụ vừa sử dụng.
“Nhưng cảm giác nhẹ hơn, đúng chứ?”
“Có vẻ đúng. Nhất là khi tớ lắc đầu qua lại.”
Phần tóc nặng nề đằng sau đã nhẹ đi rõ ràng, và phần tóc mái cũng như phần tóc xung quanh tai cũng được cắt gọn nhưng không quá ngắn.
“Cậu hài lòng chứ?”
Yamato quay mặt đi trong vô thức khi Seira nhìn về phía cậu và hỏi.
“Ừ, tớ nghĩ nó trông rất đẹp. Có vẻ cậu đã tự rèn luyện kỹ năng khi cắt tóc của mình.”
“Fufu, tớ giống một nhà tạo mẫu tóc tại gia đấy.”
Cho dù vậy thì cô ấy thật sự rất kỳ công, nói không phải tâng bốc nhưng cậu thật sự rất hài lòng với kiểu tóc cô làm.
“Vậy tớ sẽ nhờ Seira cắt cho tớ từ giờ về sau nhé.”
“Bất cứ khi nào tớ thấy thoải mái. Cắt tóc cho Yamato thật sự rất vui và tớ rất thích được cắt lại nhiều lần nữa.”
Và trong khi nói chuyện, Seira vuốt mái tóc ở phần cổ của Yamato.
“Ok, tớ hoàn thành rồi đấy. Cậu có thể mặc áo vào.”
“... Cảm ơn nhiều nhé. Ban đầu tớ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng một lần nữa tớ nhận ra rằng Shirase là toàn năng.”
“Cậu đang đề cao tớ quá rồi.”
Seira cười bẽn lẽn và cuộn tờ báo với tóc của Yamato ở trên lại.
“Cậu mang cả đống báo đó từ nhà đến đây luôn à?”
“Không, tớ lấy ở phòng mỹ thuật đấy.”
“Có phải cậu đã rời lớp ngay sau tiết chủ nhiệm phải không?”
“Ừ, đúng rồi.”
Vừa trả lời, cô vừa cho tờ báo vào trong cặp mình.
“Eh… cậu mang nó về nhà à?”
“Tớ cảm thấy không thoải mái khi xả rác ở trường.”
“Vậy thì để tớ mang về cho. Tóc của tớ mà.”
“Ổn mà, dù sao tớ cũng là người cắt.”
Yamato cảm thấy vui vẻ kỳ lạ khi thấy Seira coi tóc của cậu như thể tài sản riêng của cô ấy, và khuôn miệng của cậu cũng thoải mái hơn.
“Cậu lại cười một cách kỳ lạ kìa, tớ chẳng thể hiểu lý do tại sao cậu lại luôn cười như vậy nữa. Tớ đã cắt gọn phần tóc mái của cậu rồi nên giờ tớ có thể nhìn rõ ràng biểu cảm của cậu đấy nhé.”
Cậu không quá vui vẻ với việc này, nhưng có vẻ Seira thì ngược lại.
“... Tớ nói rồi, sẽ không có cách nào để Shirase có thể giúp tớ cải thiện hình ảnh trong mắt người khác đâu.”
Yamato tự tin cam đoan như vậy với cô. Seira nhún vai phản bác lại.
“Đó không phải thứ mà cậu có thể tự đánh giá được đâu.”
Nghe cô nói thật sự rất thuyết phục.
“Dù sao thì, nếu chúng ta đã xong việc thì ra về thôi.”
“Ừm, về nhà thôi.”
Với mái tóc đã gọn gàng, tâm trạng của Yamato đang khá tốt và cậu cũng cảm thấy muốn đi chơi một lúc, nhưng có vẻ Seira lại muốn về nhà.
Hai người cùng đi ngang qua trường, giờ đây đã chẳng còn bao nhiêu học sinh. Họ thay giày rồi cùng nhau đi ngang qua thang máy.
Khi Yamato dần nhận ra rằng cả hai đang thoải mái về nhà cùng nhau, cậu ngay lập tức kiểm tra xung quanh, nhưng có vẻ không có học sinh nào gần đó.
Và khi cả hai đến mà họ thường chia tay, Seira nói.
“Cậu trông ổn với mái tóc đó đấy, bye-bye.”
Và như vậy, cô vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi.
Yamato bị bỏ lại, đưa tay ra gãi đầu và thì thầm một mình.
“Có lẽ từ này mình sẽ quan trọng chuyện đầu tóc hơn một chút vậy.”
Yamato luôn rất vô tư trong chuyện bề ngoài cho đến hiện tại. Cậu quyết định sẽ lấy cơ hội lần này làm tiền đề để suy nghĩ lại vấn đề thời trang của bản thân.
Đây là bước đầu tiên để trở thành người đàn ông có thể đứng bên cạnh Seira mà không cảm thấy hổ thẹn. Dù vậy nhưng có vẻ con đường vẫn còn khá dài đối với cậu của hiện tại, vậy nên cậu quyết định sẽ tiến từng bước chậm mà chắc để cải thiện bản thân mình.
==================
1000 tym rồi, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ pj đầu tiên của mình cũng như của nhóm trên Hako trong suốt hơn 1 tháng qua kể từ khi nhóm thành lập