Tôi Biến Thành Nam Thần

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Con đường thành sao của Dư Nhạc Dương cũng coi như thuận buồm xuôi gió, xuất đạo đã đóng vai chính, tuy rằng bộ phim thần tượng vườn trường kia bị người ta chê bai đủ thứ, nhưng phim hot thì người hot, rõ như ban ngày. Khi đó hắn mới học năm hai đại học. Tháng chín cùng năm, hắn nhận được bộ điện ảnh đầu tiên, đạo diễn biên kịch nổi danh liên thủ, diễn viên chính là minh tinh đang hồng, hậu kỳ chế tác kỳ ảo. Hắn diễn nam ba, thiếu chủ thế gia tính cách bá đạo thiên phú hơn người, tạo hình của hắn trong bộ phim này nhận được rất nhiều lời khen, tiên khí được.

Sau khi bộ phim công chiếu doanh thu phòng bán vé cũng không tệ lắm, xem như tiểu bạo. Dư Nhạc Dương dựa vào nhân vật này hút một lượng lớn fan nhan khống. Nếu dựa theo tiết tấu này phát triển, tiền đồ của hắn có thể nói là một mảnh quang minh. Đáng tiếc ý người không bằng ý trời, năm thứ hai vào nghề hắn nhận hai bộ phim truyền hình nhưng đều xảy ra ngoài ý muốn, rating bết bát không nỡ nhìn, tài nguyên điện ảnh cũng bị người ta cướp mất, yên lặng non nửa năm thời gian. Cuối năm diễn nam hai trong một bộ cổ trang mưu quyền, sau khi phim truyền hình phát sóng nhận về vô số lời khen ngợi, hắn thuận thế lôi kéo nam chính xào cp đam mỹ, xoay người tiểu hồng một phen, thì trở mặt điên cuồng marketing dẫm lên nam chính.

Có thể thấy nhân phẩm hắn kém đến nhường nào.

Tin tức《 Cô Đảo 》 sắp khởi quay hắn biết được từ một bạn, lúc ấy chưa lập hồ sơ, ngoại giới còn chưa thu được tiếng gió. Hắn từ lúc đầu đã nghĩ mọi biện pháp tiếp xúc Cố đạo, tranh thủ một nhân vật trong đó, đáng tiếc Cố đạo chướng mắt kỹ thuật diễn của hắn. Cách một đoạn thời gian sau, đoàn phim bắt đầu lập hồ sơ, mấy nhà đều biết tin, cạnh tranh nháy mắt tăng lên vô số lần, hắn càng không có cơ hội.

Hắn cầu người bạn lần trước giúp hắn nghĩ cách, người đó tỏ vẻ có nhân vật mua nước tương có thể tranh thủ cho hắn. Hắn lúc ấy tâm cao khí ngạo, căn bản chướng mắt nhân vật mua nước tương này, chờ tới lúc hắn nghĩ thông suốt, thì nhân vật này cũng bị người khác đoạt đi rồi.

Không cần phải nói, người cướp đi nhân vật này là Cảnh Linh.

Từ đó, Dư Nhạc Dương ghi hận Cảnh Linh. Giữa tháng , bạn hắn nói nhân vật kia lại trống, hỏi hắn muốn hay không. Lúc này hắn còn kén cá chọn canh gì nữa, nhanh chóng đồng ý. Mấy ngày sau đó trong lòng hắn không ngừng chế giễu Cảnh Linh có cái nhân vật mua nước tương cũng giữ không được, ai ngờ đầu tháng tiến tổ lại phát hiện người bị hắn chế giễu trào phúng, nay lại có suất diễn quan trọng hơn hắn rất nhiều, là diễn viên trọng yếu chân chính. Nói cách khác, hắn nhận nhân vật mua nước tương này, là do người ta không thèm, mà có lựa chọn tốt hơn mà thôi.

Mặt bị đánh thật đau.

Dư Nhạc Dương trước nay lòng dạ hẹp hòi, thù mới hận cũ chồng chất, nếu ánh mắt có thể giết người, thì Cảnh Linh sớm đã bị hắn lăng trì xử tử từ lâu rồi.

Cảnh diễn hôm nay nói dễ nghe một chút là hắn cùng Cảnh Linh phối hợp diễn, trên thực tế chính là người ta đơn phương biểu diễn, điều hắn cần làm là giống tên ngốc ở bờ biển gào một hồi sau đó bị người cắt vỡ yết hầu từ phía sau.

Căn bản không có chỗ cho hắn biểu hiện.

Trong lòng hắn thập phần khó chịu, bất quá rất nhanh lại biến thành đắc ý, bởi vì hắn có thể mượn cơ hội này hố Cảnh Linh một phen. Đánh lén nhưng không phải một kích là giết được, tự nhiên còn có giãy giụa, đến lúc đó động tác của hắn kịch liệt một chút, bảo đảm làm tên tiểu tử kia đau mấy ngày, đương nhiên, nếu có thể lưu chút vết thương trên mặt thì càng tốt!

Cố Đạo tuy rằng được ngoại giới gọi là Cố Manh Manh, nhưng trên thực tế không manh chút nào, sở dĩ những đạo diễn, không chỉ bởi vì trình độ của bọn họ cao hơn người khác, mà yêu cầu của họ với người khác nghiêm khắc hơn rất nhiều, dù chỉ là nhân vật mua nước tương ảnh hưởng không lớn đối với cốt truyện, cũng phải biểu hiện tốt.

Dư Nhạc Dương xuất đạo bằng phim thần tượng, những phim sau đó nhận cũng đều là phim thần tượng, hơn nữa nhân phẩm kém, cả ngày chỉ nghĩ lăng xê diễm áp thế nào, hoàn toàn không để tâm vào nghiệp diễn, kỹ thuật diễn vẫn luôn dừng lại ở trình độ khi mới vào nghề, trừ bỏ bản sắc diễn xuất nhân vật ra, những nhân vật khác hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ làm người ta cảm thấy xấu hổ. Một người như vậy, dù cho nghiêm túc diễn phim thì cũng thường xuyên bị NG, chứ đừng nói thất thần như hiện tại.

"CUT!" Cố đạo cầm loa nổi giận đùng đùng hét lên, "Dư Nhạc Dương, ánh mắt kia của cậu là cái gì?! Cậu đang phát tiết bất mãn phẫn nộ, không phải đang đâm người rơm nguyền rủa người ta, đừng lộ ra cái loại âm hiểm chán ghét này! Điều chỉnh lại đi, chuẩn bị quay. Cảnh Linh trở về, cậu vừa rồi trạng thái rất tốt, tiếp tục bảo trì!"

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà còn bị mắng, nếu Dư Nhạc Dương da mặt dày thêm chút nữa thì khuôn mặt cũng không biến thành bảng màu như bây giờ, hồng, đỏ, đen. Mà càng làm cho hắn không chịu được, là hắn bị mắng, mà Cảnh Linh lại được khích lệ. Đạo diễn tuy rằng không nói rõ, nhưng mọi người đều hiểu ý tứ của ông, Cảnh Linh biểu hiện rất khá, nhưng bị hắn liên lụy phải quay lại, nếu phát huy tốt thì không sao, nhưng nếu phát huy không tốt thì do hắn.

MN từ lúc gặp tên nhóc này, hắn làm việc gì cũng không thuận lợi!

Ở trong lòng chửi rủa Cảnh Linh một hồi, Dư Nhạc Dương mới thu hồi tâm tư dư thừa lại, bắt đầu nhập diễn.

Nhân vật mua nước tương này, chỉ cần không phải người không có kỹ thuật diễn, chịu dụng tâm đầu nhập một chút, một lần qua khả năng có điểm khó khăn, nhưng mấy lần cơ bản không thành vấn đề.

Theo tiếng "Action" của đạo diễn, bắt đầu quay.

Diêu Thừa Vận hướng về phía biển rộng la hét, âm thanh bị gió biển đưa tới nơi trú ẩn.

Tựa hồ hai ngày trước trên đảo mới vừa mưa, Đường Phi Dương chờ bốn người ở biên cánh rừng nhặt cành khô có hơi ẩm. Còn may là Lương Phong dùng bật lửa chống nước, lúc gặp nạn không rớt trong biển, bằng không bọn họ phải học người nguyên thủy tạo lửa rồi. Bóng đêm buông xuống, củi gỗ thiêu đốt phát ra tiếng tí tách tí tách, ánh lửa bập bùng.

Người trên thuyền gặp tai nạn, trước mắt cũng chỉ có bốn bọn họ may mắn trôi dạt tới hoang đảo, không có công cụ liên lạc nên không có cách nào cầu cứu bên ngoài, chỉ có thể bị động chờ cứu viện, quỷ mới biết nhân viên cứu hộ khi nào có thể tìm được bọn họ, cho nên việc cấp bách bây giờ là sinh tồn ở trên hoang đảo.

Đường Phi Dương đưa ra đề nghị hợp tác phân công, người phụ trách tìm kiếm đồ ăn nước uống, đồng thời còn phải có người canh đêm, để ngừa vạn nhất có thuyền đi qua.

Bốn người đều là đại nam nhân, bất quá Trần Hoài Dân vóc dáng hơi thấp, hơn nữa hàng năm luôn ở trong nhà không chịu rèn luyện, cả người trông rất gầy yếu. Đường Phi Dương liền đề nghị anh ta ở lại trông nơi trú ẩn, kiêm phụ trách hậu cần. Còn hắn phụ trách tìm kiếm nguồn nước, mà Diêu Thừa Vận và người còn lại phụ trách tìm kiếm đồ ăn, tách ra hai hướng tìm kiếm.

Những người khác đều không có ý kiến, chỉ có Diêu Thừa Vận sống chết không đồng ý. Vì thế Đường Phi Dương phân công lại một lần nữa, để hắn ta ở lại trông nơi trú ẩn. Kết quả hắn vẫn không đồng ý, hơn nữa ngữ khí không tốt nói với Đường Phi Dương "Anh là ai chứ, ở chỗ này khoa tay múa chân", đương nhiên tan rã trong không vui.

Loại người không coi ai ra gì như hắn những người khác thích ở chung mới có quỷ, vì thế ba người nói chuyện nhau cô lập hắn, hắn nghẹn một hồi, không nhịn được hùng hùng hổ hổ chạy ra chỗ khác.

Thanh âm của hắn truyền tới, ba người quay đầu nhìn thoáng qua, thấy là hắn đang nổi điên, cũng mặc kệ hắn tiếp tục hò hét.

Chưa ai phát hiện có một người xuất hiện ở gần đó, hơn nữa từ từ đến gần Diêu Thừa Vận.

Hắn liên tục hét lên mấy tiếng, đến khi cổ họng có chút đau mới dừng lại, hít sâu mấy hơi chuẩn bị quay về.

"CUT! Chuyển cảnh tiếp theo!"

Lần này Dư Nhạc Dương biểu hiện rất khá, tuy rằng vẫn có một ít lỗi nhỏ, nhưng đều ở trong phạm vi Cố đạo có thể chấp nhận. Kế tiếp chính là Cảnh Linh lên sân khấu, cầm vũ khí từ sau lưng Dư Nhạc Dương cắt đứt yết hầu hắn, hắn không thể kêu cứu, chỉ liều mạng giãy giụa mấy cái, rồi từ từ chết đi.

"Action!"

Bóng đen kia không biết khi nào đi tới phía sau Diêu Thừa Vận, do ngược sáng nên không thấy rõ diện mạo, hung khí trong tay dưới ánh trăng chiếu xuống toát ra quang mang lạnh lẽo, tay cầm dao chậm rãi tới gần cổ hắn.

Lưỡi đao lạnh băng dán lên da thịt ấm áp, dùng sức cắt một đường, máu tươi phun ra tung toé.

Nhưng mà người bị giết lại không có phản ứng gì.

"CUT! Dư Nhạc Dương cậu cmn lại đang làm cái gì?! Cậu là bị cắt cổ, phải giãy giụa! Phải giãy giụa cậu có hiểu không, cậu phải giãy giụa hấp hối như sắp chết! Chứ không phải diễn pho tượng không nhúc nhích gì như cậu!" Cố Đạo cầm loa điên cuồng la hét.

Dư Nhạc Dương một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, sắc mặt tái nhợt. Vốn dĩ ở trong kế hoạch của hắn, hắn sẽ không ngừng giãy giụa, lại còn giãy giụa đến phi thường kịch liệt, tốt nhất là có thể đánh vào mặt Cảnh Linh, đánh đến nội thương cũng được. Nhưng thời điểm tới gần, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, con dao nhỏ từ trên cổ xẹt qua, càng khiến hắn có một loại cảm giác thật sự sắp chết, đầu óc trống rỗng, đừng nói là có ý định trả thù, diễn như bình thường còn không làm được nữa là.

Giờ khắc này, hắn tựa hồ đã hiểu, đạo diễn vì cái gì muốn cho Cảnh Linh diễn nhân vật này.

Khi người thiếu niên này đứng ở sau lưng hắn, phảng phất giống như một tên sát nhân thực sự.

...........

//

Truyện Chữ Hay