"Lão Cố, cuối tuần cùng nhau xem trận chung kết UEFA thế nào không?"
Sau cuộc họp sáng thứ hai, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Trình Viễn đi sau cùng, vừa khoác vai Cố Gia An vừa nói.
"Đến lúc đó tôi sẽ mua vài cân tôm hùm đất xào cay mang đến, chúng ta vừa ăn vừa xem trận bóng. Nói mới nhớ, lâu rồi chưa gặp đàn em."
Nhắc tới đàn em, sắc mặt Cố Gia An đột nhiên thay đổi, xấu hơn cả cấp dưới đưa báo cáo trong buổi họp sáng nay, anh thô lỗ đẩy tay Trình Viễn ra, giọng điệu lạnh băng trực tiếp tiết kiệm được hóa đơn điều hòa hồi đầu mùa hè.
"Đừng đến, không chào đón."
"Đừng như vậy mà, tôi đây sẽ mua thêm két bia và ngò om, được chưa? Chủ yếu là xem bóng đá ở nhà một mình thì chán lắm!
Ngò om: được ngâm, phơi khô, luộc, hầm hoặc ướp, chế biến bằng dao, đóng gói đơn giản và ăn ngay, có đặc điểm là khô, thơm, giòn, không bong vảy, mịn, không có nước lèo, không dầu mỡ, màu sắc tươi sáng và dễ ăn, dễ mang theo, được nhiều người yêu thích. Ví dụ như chân gà, chân vịt.... Bạn nào thấy có từ hợp lí hơn thì cmt nhé!!
Trên mặt Trình Viễn tràn ngập nụ cười nịnh hót, "Cùng lắm tôi hứa sẽ tuyệt đối yên lặng, không quấy rầy Tiểu Hạ nghỉ ngơi."
Trận đấu UEFA diễn ra lúc ba giờ sáng, hai người đàn ông la lối trong phòng khách cũng không tốt lắm nhưng biệt thự của Cố Gia An rất rộng, cách âm vô cùng tốt, chỉ cần anh ta chú ý một chút, nó sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Hạ Thanh Mạn.
Cố Gia An và Hạ Thanh Mạn đột ngột chia tay, không ai trong số bạn bè của Cố Gia An biết. Mặc dù nói người không biết vô tội nhưng Trình Viễn điên cuồng nhảy Disco trên nỗi đau của anh, anh cũng không nhịn được.
"Không được."
"Này, nếu cậu nhẫn tâm như vậy, tôi sẽ tìm Tiểu Hạ tố cáo cậu lén mang ảnh cô ấy vào nhà vệ sinh hồi đại học..... sao cậu nhìn tôi như vậy."
Cố Gia An đột ngột quay lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Trình Viễn, ánh mắt sắc bén ấy khiến Trình Viễn sợ đến mức nuốt nước bọt.
Mẹ nó, chỉ có mỗi Cố Gia An là có tâm can bảo bối thôi sao? Đợi anh ta tìm được ý trung nhân của mình, đến lúc đó mặt ai "nở hoa" còn chưa biết đâu.
Trình Viễn hạ hỏa, "Được được được, tôi sai, tôi sai, tôi sẽ không đến nhà quấy rầy vợ anh nữa, được chưa."
Không hổ danh là Cố lão đệ của anh ta, cưng chiều bạn gái như vậy, quả là hình mẫu bạn trai đạo hiếu thời nay.
Trình Viễn bất đắc dĩ từ bỏ kế hoạch, ai ngờ ——
"Nhân tiện cậu tìm cô ấy thì nói cho cô ấy biết con mèo mà cô nhận nuôi ba tháng trước đã được mang đến, bảo cô ấy, khụ."
Cố Gia An nhìn xung quanh, giả vờ thoải mái, "Mau đi một chuyến đi."
"?"
"Tình huống gì thế? Tiểu Hạ không ở nhà cậu à?"
Giọng nói dần trở nên cao hơn.
Trình Viễn: "Cãi nhau hả?"
Cố Gia An: "....."
Tâm trạng càng vui hơn.
Trình Viễn: "Chia tay?!"
Cố Gia An: "...."
"Đm, ông trời có mắt, thế mà cũng có ngày Cố Gia An nhà cậu bị đá!"
Bất cứ ai tinh mắt đều có thể đồng ý một điều – Trình Viễn không phải là một anh chàng đẹp trai.
Nhưng EQ của anh ta cao, miệng lưỡi sắc bén, suy nghĩ linh hoạt, đặc biệt thành tích các môn khoa học tự nhiên đều cao ngất ngưởng. Hồi cấp ba, người như Trình Viễn rất nổi tiếng, thích thể thao, con trai thiên về ban khoa học tự nhiên dường như có một lớp kính lọc vô hình, không thiếu con gái thích. Sau kỳ nghỉ hè thi đại học, số QQ của anh ta ở Riga nhận được rất nhiều thông báo tỏ tình đến từ các cô gái.
Riga là thủ đô của Latvia và là thành phố lớn nhất trong số tất cả các nước vùng Baltic.
Nhưng sau khi gặp Cố Gia An ở đại học, không có, cái gì cũng không có.
Kính lọc biến mất mà các cô gái cũng không có luôn.
Vậy vị thần tiên nào đã giúp anh ta xả cơn giận này?!
"Quên đi, cậu không cần đi tìm cô ấy."
Người đàn ông bước nhanh qua hàng lang tiến vào văn phòng, trước khi Trình Viễn chuẩn bị nói câu tiếp theo, cửa đóng vang lên rầm một tiếng.
Tiếng đóng cửa lớn thu hút sự chú ý của các nhân viên, nhiều người nghiêng ngả nhìn Cố tổng, người luôn bình tĩnh và lí trí lại có thể tức giận như vậy.
Trình Viễn, người khởi xướng tất cả vụ này, chắp tay sau lưng và gọi Lưu Dung Dung – trợ lý bộ phận hành chính đến.
Lưu Dung Dung là một sinh viên đại học tốt nghiệp năm ngoái, cô ấy vừa xinh đẹp lại thuần thiết, giống như đóa hoa sơn chi trắng tinh khôi giữa mùa hè, đứng xa đã có thể ngửi thấy hương thơm tươi mát.
Khi cô đến phỏng vấn, cả công ty náo động hẳn, các công ty công nghệ mới bước qua giai đoạn đầu của hoạt động kinh doanh cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu đàn ông độc thân.
Lưu Dung Dung vừa vào công ty đã được chào đón nồng nhiệt, mọi người đều là người trẻ tuổi, công ty cũng không phản đối chuyện yêu đương văn phòng thành ra cô có rất nhiều người theo đuổi, mỗi ngày đều có người hẹn ăn trưa khác nhau.
Mãi cho đến tuần sau, Cố Gia An đi công tác từ New York về và dùng khuôn mặt để dẹp trận La Hán lộn xộn này.
"Tiểu Lưu, buổi trưa thống kê mọi người trong nhóm công ty muốn uống trà chiều gì. Thời tiết nóng thế này lại có người nổi nóng, chúng ta uống vài đồ lạnh giải khát nhân tiện hạ hỏa luôn."
Tiếng hoan hô vang lên trong khu văn phòng, Trình Viễn càng thích thú hơn.
"Để chúc mừng, hôm nay tôi làm chủ mời khách."
"Trình tổng hào phóng!" "Cảm ơn Trình tổng."
Ngoài cửa, tiếng reo hò cười đùa hòa vào nhau, bên trong cửa, khóe miệng Cố Gia An hạ xuống, hai mắt nhắm lại.
Từ "chia tay" là điều cấm kỵ đối với Cố Gia An trong hai ngày qua, anh bất ngờ nhận được tin chia tay vào thứ bảy. Dù anh có níu kéo thế nào, ý định rời đi của Hạ Thanh Mạn vẫn vô cùng kiên quyết.
Đúng, anh bị vứt bỏ nhưng đến bây giờ anh cũng không biết vì sao.
Tất nhiên cô có nói lý do, chăng hạn như vì anh không còn thích cô nữa, tình cảm đã dần phai nhạt xin đừng làm lỡ nhau nữa.
Nhưng làm sao anh có thể không thích cô? Anh rõ ràng yêu cô đến tận xương tận tủy.....
Cố Gia An mệt mỏi tựa lưng vào ghế da, trên bàn làm việc có khung ảnh hai người chụp chung đặt góc bên phải, trong bức ảnh ấy, anh ôm chặt Hạ Thanh Mạn còn cô cười vô cùng ngọt ngào.
Cô là mối tình đầu của anh, thậm chí còn là người con gái anh rung động đầu tiên, có một câu văn nói rằng quen biết từ thuở hàn vi.
Quen biết từ thuở hàn vi, là lúc trái tim của người con trai rung động, là tình cảm thuần khiết nhất, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, chỉ có mình cô.
Sau giờ nghỉ trưa, hoạt động trà chiều được triển khai tưng bừng.
Chuông nhóm Wechat liên tục vang lên, Lưu Dung Dung gõ cửa văn phòng của Cố Gia An.
"Mời vào."
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thanh tú của cô gái hơi ửng hồng, "Cố tổng, Trình tổng mời mọi người uống trà chiều, anh muốn uống gì?"
Cố Gia An nhìn thấy tin nhắn trong nhóm Wechat, phất tay với Cố Dung Dung.
"Tôi không cần."
Lưu Dung Dung cắn môi, nhưng thay vì rời đi, cô ta lại mở rộng của hơn, cúi nửa người.
"Cố tổng, gần đây có một loại trà chanh tự làm rất hot, không quá ngọt, uống vào sảng khoái, dễ chịu...."
Trước đây, Cố Gia An từ chối, cô ta đều biết điều rời đi nhưng trước giờ nghỉ trưa, cô ta nghe thấy lí do Trình Viễn hào phóng mời khách, ấy thế mà lại là do Cố Gia An đã chia tay với bạn gái, ngọn lửa luôn giữ trong tim đang do dự lại bùng cháy lên.
Không nói đến sự theo đuổi và vây quanh của các chàng trai bên ngoài, Lưu Dung Dung vốn là tiểu công chúa được gia đình cưng chiều, cuộc sống đã giàu có, gia đình lại hòa thuận khiến cô ta trở nên hào phóng và tự tin. Cô nhìn Cố Gia An bằng ánh mắt sáng rạng rỡ.
Cố Gia An lạnh lùng giương mắt lên, "Còn có việc gì à?"
Nụ cười tươi đọng lại trên khuôn mặt cô gái, "..... Không có."
Cửa văn phòng cuối cùng cũng đóng lại.
Trà chanh pha bằng tay rất hot, anh biết.
Khi nó mới hot cách đây không lâu, hai ngươi tình cờ dạo phố đi ngang qua, vì mua ly nước này cho người con gái kia, anh đã xếp hàng hơn phút.